Chương 1124
“Vì vậy, tinh hạch tương đương với đan điền của bọn chúng, có thể lưu trữ năng lượng nhất định!”
Cô ta có chút kích động.
Mắt đẹp lóe lên!
Hầu Tử bừng tỉnh: “Đây không phải đan điền của dã thú luyện thành tinh trong truyền thuyết sao?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Dựa theo giải thích của giới thế tục cũng không sai”.
Hầu Tử có chút khó chịu: “Em gái, cô đừng động tý là nói giới thế tục, người của giới thế tục kém Côn Luân Hư các cô chỗ nào?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ma thú tinh hạch có ích lợi gì?”
“Chế thuốc!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt bật thốt thành lời.
“Đan dược cao cấp, cần ma thú tinh hạch luyện chế”.
“Ma thú tinh hạch không cùng thuộc tính cũng giống với dược liệu không cùng thuộc tính”.
“Dược liệu niên hạn cao và ma thú tinh hạch hỗ trợ lẫn nhau, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp”.
Cô ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn một loại lợi ích, phụ ma cho vũ khí, gia trì thuộc tính”.
“Phụ ma?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, anh nhìn xem”.
Cô ta giơ tay, một chiếc nhẫn chứa vật lóe sáng giữa ngón tay.
Soạt!
Lòng bàn tay có thêm một thanh bảo kiếm màu thủy lam.
Cô ta chỉ vào vị trí ô kiếm, nơi đó nạm một viên bảo thạch gần như trong suốt gồ lên.
Một kiếm chém ra!
Xích!
Một đường kiếm khí b ắn ra ngoài, chém ra một cái hố dài khoảng hơn một trăm mét trên mặt đất Tật Phong Cốc!
Có thể so với một kích của Võ Thánh!
Văn Nhân Mộc Nguyệt mới là cảnh giới Võ Hoàng, vậy mà có thể bộc phát ra sức mạnh cấp bậc Võ Thánh?
Con người Diệp Bắc Minh đông cứng: “Ma thú tinh hạch khảm nạm trên vũ khí có thể gia tăng sức mạnh cho vũ khí?”
“Đúng vậy”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Trên thanh kiếm của tôi cũng là ma thú tinh hạch, cùng là cấp ba!”
“Nhưng con mãng xà thuộc tính thủy này trước khi chết đã tiêu hao một phần lớn năng lương bên trong tinh hạch”.
“Cho nên phía trước mới gồ ghề!”
“Viên tinh hạch Tật Phong Lang này của anh không trong suốt, phơi bày ra màu trắng sữa”.
“Chứng tỏ trước khi Tật Phong Lang sắp chết, nó không có cơ hội dùng hết năng lượng!”
“Chất lượng của nó rất tốt, giá trị cực cao”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.