Chương 1115
Trong không khí truyền tới từng tiếng xé gió hướng thẳng tới bả vai Diệp Bắc Minh.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, bàn tay Tiêu Long Cơ chạm vào vai Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vẫn hờ hững.
Anh không thèm để tâm đ ến nó.
Khác với suy nghĩ của Tiêu Long Cơ rằng Diệp Bắc Minh sẽ biến thành một tên tàn phế quỳ rạp xuống đất.
Diệp Bắc Minh như một người sắt, lẳng lặng đứng đó.
Anh mỉm cười nói: “Gặp nguy không sợ, gặp chuyện không loạn”.
“Cái gì?”
Tiêu Long Cơ sửng sốt.
Một khung cảnh quỷ quái xuất hiện.
Khi ấy.
Diệp Bắc Minh thuận tay vứt kiếm Đoạn Long sang một bên.
Anh vươn bàn tay lên tóm lấy cổ tay Tiêu Long Cơ, rồi sau đó mạnh tay bẻ gãy.
Cổ tay Tiêu Long Cơ truyền tới tiếng xương gãy.
Thân thể của Võ Thánh có thể chống chọi lại mưa bom lửa đạn.
Vậy mà cổ tay ông ta lại bị Diệp Bắc Minh “nhẹ nhàng” bẻ gãy ư?”
Đây là lực lượng khủng khiếp gì thế?
Thật kinh khủng mà!
“Mạc trưởng lão, ông ta là Võ Thánh đỉnh phong thật ư? Nhìn giống giả quá!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt biến sắc.
Mạc Thương Khung cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta sững sờ nói: “Sao lại thế? Tên nhóc này…”
Chỉ một cánh tay bị bẻ gãy mà thôi, nó chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới sức chiến đấu của Tiêu Long Cơ, ông ta nhịn cơn đau, quát to: “Thằng ranh con kia, thật to gan!”
Ông ta tung nắm đấm thẳng tới trái tim của Diệp Bắc Minh.
Đùng!
Cả không gian chấn động kịch liệt.
Một luồng khí ngang tàn lan ra xung quanh dẫn tới một vụ tuyết lở.
Chỉ có mỗi mình…
Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó, không hề động đậy.
Dường như nắm đấm ấy vốn không hề đánh vào trái tim anh mà đánh vào một đống sắt thép.
“Cậu…! Sao lại như thế được…”
Giọng Tiêu Long Cơ run run, nắm đấm ông ta nện thẳng vào trái tim của Diệp Bắc Minh rồi, cho dù là Võ Thánh thì cũng phải ôm hận ra đi đấy!
Sao Diệp Bắc Minh có thể chặn được đòn đánh ấy?
“Sợ!”
Cả Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt đều khiếp sợ.