Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 107:




Chương 107

Diệp Bắc Minh có chút sững sờ, chẳng lẽ mấy chuyện này đều là thật sao?

“Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi.

William giật mình, anh ta nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh, có chút do dự.

Có nên nói ra sự thật không?

Anh ta còn đang định nói dối.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Nếu như mày dám nói dối thì tao liền tiễn mày đi gặp thượng đế của mày ngay!”

William rùng mình, không cách nào chống đỡ được sự nguy hiểm toát ra từ Diệp Bắc Minh!

Anh ta dán trán xuống sàn, run rẩy giải thích: “Thưa anh, tôi thật sự không dám nói dối anh! Chủ nhân của tấm thẻ này là người đã sáng lập ra gia tộc Rothschild, gia tộc Morgan và ngân hàng Hoa Kì là sân sau của người đó, người đó thậm chí còn có thể tùy ý động vào kho bạc của Long Quốc!”

“Tài nguyên dầu mỏ, vàng và kim cương trên thế giới đều là tài sản riêng của người đó!”

“Nhưng chủ nhân của tấm thẻ này đã biến mất từ một trăm năm trước”.

“Thẻ ngân hàng tượng trưng cho thân phận từ đó cũng biến mất không còn dấu vết!”

“Một ngày trước anh đã quẹt 10 triệu tiền mặt ở Long Quốc, ngay lập tức vị tài phiệt đứng đầu liền biết chiếc thẻ đã tái xuất”.

“Chủ nhân của chiếc thẻ ngân hàng này là ai?”, Diệp Bắc Minh lộ ra nét mặt kỳ quái hỏi.

William cung kính trả lời: “Đó là người đỡ đầu của phương Tây!”

Diệp Bắc Minh sững sốt!

Thầy Nhị Thập Thất chẳng phải còn có một biệt danh chính là “người đỡ đầu” sao?

Thầy của mình lại oai phong lẫm liệt đến thế sao?

Vậy mà trước đó anh còn chẳng biết!

Diệp Bắc Minh đã từng cho rằng những người thầy của mình chỉ là một nhóm thế ngoại cao nhân tự cô lập mình ra khỏi thế giới!

Có người si mê võ đạo!

Có người là quái nhân!

Có người lại tinh thông y thuật!

Tuy rằng cũng có không ít người có những danh hiệu rất oách như dược vương Miêu Cương, dược sư Tuyệt Mệnh,… nhưng danh hiệu người đỡ đầu phương Tây này thì…

Đúng là quá ngầu rồi!

Chẳng lẽ thân phận của những người thầy còn lại cũng đều là sự thật?

Diệp Bắc Minh có chút bối rối!

Nếu như Vương Như Yên biết được tâm tư của Diệp Bắc Minh thì nhất định sẽ nói một câu: “Sư đệ ngốc nghếch, nếu như các thầy không lợi hại thì sự tự tin của chị đây từ đâu mà có chứ?”

Sau khi nghe William giải thích, Diệp Bắc Minh đã hiểu đại khái về thân phận của thầy Nhị Thập Thất.

“Nếu nói như vậy, chỉ cần có tấm thẻ này, tôi muốn tiêu bao nhiêu tiền đều được”, Diệp Bắc Minh nói.

William ho khan: “Khụ khụ… Thưa quý ông tôn kính, anh suy nghĩ hạn hẹp rồi!”

“Chỉ cần có tấm thẻ này, tất cả tài sản thuộc năm tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới đều là của anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.