Chương 102
Đèn chùm bên trong sảnh của biệt thự được bật lên, phía sau xuất hiện bốn năm người đàn ông da trắng, trên người được trang bị đầy đủ vũ trang, tay cầm chặt súng nhắm thẳng về phía sau lưng của Diệp Bắc Minh.
“Go!”
Mấy người dùng họng súng đẩy người Diệp Bắc Minh.
Trên ghế sô pha phía trước, có một người đàn ông da trắng đang ngồi.
Trong tay anh ta cầm một ly rượu đang từ từ thưởng thức rượu vang đỏ trong đó.
Gương mặt anh ta rất trắng, dáng người cao gầy, đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đến đây, anh ta từ từ đứng dậy, luồng khí chất phú quý ập đến trước mắt, dùng thứ tiếng phổ thông trọ trẹ hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh kia?”
“Nhược Giai và chú Chu bọn họ đâu rồi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.
Khóe miệng của người đàn ông da trắng cong lên đầy vẻ ngạo mạn: “Là tôi hỏi anh, hay là anh hỏi tôi?”
“Tôi là Diệp Bắc Minh”.
Không nhìn thấy Chu Nhược Giai, Diệp Bắc Minh chỉ đành phải tạm thời nhẫn nhịn ý muốn giết người của mình lại.
“Rất tốt”.
Người đàn ông da trắng gật đầu, bình tĩnh nói: “Vậy tấm thẻ kia đâu rồi?”
Diệp Bắc Minh nhấc tay lên, hai ngón tay kẹp chặt tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ ngân hàng này có kích thước bằng với những tấm thẻ ngân hàng bình thường khác.
Thứ duy nhất khác nhau chính là nó vô cùng tinh xảo.
Bốn phía được khảm một vòng kim cương, mặt trước của tấm thẻ còn khắc hình rồng vàng, gấu đen, hổ, sư tử và đại bàng.
Sống động như thật!
“Hô hô!”
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của người đàn ông da trắng co rụt một cách nghiêm trọng.
Hô hấp dồn dập!
Người đàn ông không nhịn được mà tiến lên hai bước, đưa tay ra để lấy tấm thẻ ngân hàng!
Người này rõ ràng đã không còn giữ được bình tĩnh nữa!
Diệp Bắc Minh cầm thẻ ngân hàng trong tay, bình tĩnh nói: “Nếu như không được nhìn thấy Nhược Giai thì tao sẽ hủy nó ngay lập tức”.
“Mày dám!”
Người đàn ông da trắng xúc động, đôi mắt xanh của hắn ta lập tức tràn ngập tơ máu.
Hắn ta điên cuồng rống to: “Nếu như mày dám hủy tấm thẻ này thì tao chắc chắn mày sẽ phải hối hận cả đời!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người đàn ông da trắng hít sâu một hơi, sau đó lại thở hổn hển một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại.
Hắn ta quát lớn một tiếng: “Dẫn lên đây!”