Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 100:




Chương 100

“Thần y Diệp, sao thế?”

Hàn Nguyệt bị trạng thái của Diệp Bắc Minh làm giật mình.

“Tôi cần tới Giang Nam trong một tiếng!”, Diệp Bắc Minh đã biến thành con thú hoang.

Hàn Nguyệt lập tức gật đầu: “Được, tôi lập tức chuẩn bị cho anh!”

Cô ta lập tức lấy điện thoại ra: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay, đậu trên sân thượng chung cư Dương Quang Cẩm Thành, càng nhanh càng tốt”.

Hàn Nguyệt có thủ đoạn kinh người, Diệp Bắc Minh và cô ta vừa lên sân thượng, một chiếc máy bay đã lơ lửng trên đầu.

Thang dây được thả xuống!

Diệp Bắc Minh trực tiếp leo lên.

Cơ thể khỏe mạnh của Hàn Nguyệt bám sát phía sau bước lên theo.

Cô ta cũng là một võ giả, nhưng thực lực không cao, mới đến cấp Huyền!

“Kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, nếu như đả thông kinh mạch thì quả thực có thể tăng nhanh thực lực”, Diệp Bắc Minh bỗng nói.

Hàn Nguyệt nghe vậy lập tức vui vẻ, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Bắc Minh: “Đa tạ Diệp thần y!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng trầm xuống, nhìn về phía Giang Nam.

Hàn Nguyệt cũng không nói những lời thừa thãi nữa, bảo máy bay lấy tốc độ nhanh nhất bay về Giang Nam.

Diệp Bắc Minh và nhóm người Hàn Nguyệt rời đi xong, hai người Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vẫn còn ngây người đứng ở bên trong phòng.

Mãi lâu sau, Tôn Thiến mới đỏ bừng mặt: “Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh này rốt cuộc là người như thế nào vậy?”

“Vừa rồi… vừa rồi anh ấy và người phụ nữ kia, thứ mà bọn họ nói đến…”.

“Ông trời ơi, thế mà có liên quan đến vua Giang Nam, còn có liên quan đến cả chiến thần Lăng Phong?”

Tôn Thiến mặc dù là một cô gái bình thường, nhưng cũng biết đến vua Giang nam và chiến thần Lăng Phong.

Đối với người bình thường mà nói, họ tuyệt đối là những nhân vật lớn đầy đẳng cấp.

Diệp Bắc Minh có thù với bọn họ?

Tôn Thiến cũng bị dọa cho ngây người!

Hạ Nhược Tuyết cũng đầy vẻ bàng hoàng, lắc đầu nói: “Tớ… tớ cũng không biết tình hình ra sao mà!”

“Cậu không biết, tối hôm qua cậu còn ngủ với người ta rồi”, bàn tay như ngọc của Tôn Thiến đỡ lấy trán.

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, mặt đỏ bừng: “Cậu đừng nói bậy, chúng tớ chẳng làm gì cả”.

“Tớ còn lâu mới tin đó! Tối hôm qua hai người chắc chắn cái gì cũng làm hết rồi”, Tôn Thiến lắc đầu, hầu như không tin, cô ấy cũng bày ra bộ dáng mê trai: “Trời ơi, không ngờ được người trong lòng của cậu lại giỏi như vậy, có thể sánh được với cả vua Giang Nam và chiến thần Lăng Phong?”

“Đúng là vô địch mà!”

“Nhược Tuyết, cậu mau nói cho mình biết, anh ấy rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

“Cậu mau nói đi”, gương mặt Tôn Thiến hưng phấn đến ửng đỏ.

Nhưng Hạ Nhược Tuyết lại đầy vẻ mờ mịt, người đàn ông mà mình thích, rốt cuộc có lai lịch thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.