Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 7: Đường lớn không đi lại đâm đầu vào ngõ cụt





Hiện tại Ngọc Ngôn có chút không hiểu cái đồ đệ mới thu nhận này, mặc dù trời phú cho Lôi linh căn, đã định trước là thể chất đặc thù một phát lên trời.
Dù tuổi tác có chút lớn, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Người tu tiên, thân thể chỉ là chuyện nhỏ, tuy rằng tuổi tác càng nhỏ, thì thành tựu tu vi ngày sau càng cao, nhưng hắn tự tin rằng, lấy khả năng của hắn ở Ngọc Lâm phong này, sau khi trợ giúp nàng kết đan thành công, đến lúc tu bổ lại thân thể, thì vấn đề về tuổi tác này không còn là gì nữa.
Ở đỉnh Ngọc Lâm Phong này, hắn đã được truyền thừa trăm ngàn năm rồi. Nhưng môn hạ đệ tử chỉ vẻn vẹn có mấy người, một nửa trong số đó cũng đã phi thăng Tiên giới. Tất cả đều là Lôi linh căn đệ tử. Lôi linh căn là linh căn kỳ lạ nhất thế gian. Phàm là người tu tiên phải trải qua 6 giai đoạn: Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Phi thăng. Mà mỗi một cái giai đoạn như vậy lại phân làm 10 tầng. Từ 1-5 là sơ kỳ, từ 6-9 là trung kỳ, 10 tầng trở lên là đại viên mãn, trong đại viên mãn này còn chia làm 4 giai đoạn nhỏ nữa.
Từ Kim đan trở xuống mỗi một lần tiến cấp tu vi, đều chắc chắn phải nghênh tiếp lôi kiếp. Tiến cấp chậm thì chỉ hứng chịu 3 tiểu lôi kiếp, tiến cấp nhanh thì phải chịu tới 9 lần đại lôi kiếp. Thế gian này thiên lôi chính là linh lực chí thuần, tinh khiết nhất, có thể hủy diệt tất cả sinh linh. Cho nên lúc gặp lôi kiếp chỉ có thể vận dụng tu vi toàn thân để chống đỡ lại những lôi kiếp này thì mới có thể sống sót.
Nếu có thể sống sót qua những lôi kiếp này thì còn có những lôi kiếp lúc phi thăng, đó là chín chín tám mươi mốt đường tử cực thiên lôi đầy uy lực. So với mấy đường lôi kiếp bình thường thì mạnh hơn gấp mười triệu lần. Thế gian này có biết bao nhiêu đại năng giả đều phải bỏ mình trước đường tử cực thiên lôi trên, rất nhiều đại năng giả thọ ngang trời đất cũng không dám đương đầu đối mặt với đường tử cực thiên lôi. Ngoại trừ Lôi linh căn!
Lôi linh căn trời sinh có thể hấp thu lôi linh lực, cho nên thiên kiếp đối với bọn họ mà nói không phải là kiếp nạn mà là một lần hấp thu linh lực loại lớn mà thôi. Có linh căn nghịch thiên như thế, không muốn phi thăng đều không được.

Nhưng loại linh căn này lại cực kỳ hiếm thấy, lần trước lôi linh căn xuất hiện,là cách đây mười sáu ngàn năm trước, người đó là Ngọc Ngôn.
Hắn ba tuổi bái sư, năm tuổi Luyện khí đại viên mãn, mười tuổi Trúc cơ, hai mươi tuổi Kết đan, trăm năm thì Nguyên anh đại thành, ngàn năm Hóa thần, sáu ngàn năm thì đã Hóa thần đại viên mãn, thành tựu đệ nhất nhân Tu Tiên giới. Không thể không nói tốc độ tu tiên khủng khiếp như vậy chính là Tu Tiên giới truyền kỳ. Truyền kỳ hết lần này lại tới lần khác như vậy chỉ có vỏn vẹn tròn 10 ngàn năm nhưng vẫn dừng lại ở Hóa thần. Không phải do hắn phi thăng không được, mà toàn bộ Tu Tiên giới, hắn rốt cuộc không tìm được đệ tử nào có lôi linh căn. Mà trong toàn bộ Tu Tiên giới, cũng chỉ có phái Khâu Cổ ở Ngọc Lâm phong này mới có phương pháp tu luyện Lôi linh căn, nếu như hắn phi thăng, thì nhất mạch truyền thừa không có ai kế thừa. Cho nên tuy rằng thân thể hắn là tiên nhân, những vẫn lưu ở Hạ giới, chỉ vì chờ một người để truyền thừa.
Mà người truyền thừa hắn chờ đợi kia rốt cuộc đã xuất hiện, thế nhưng nàng có vẻ như không tình nguyện, ngay cả khi hắn ban tặng tên cho nàng, nàng đều lộ ra một biểu tình cổ quái, nhất nhất chỉ muốn trở lại nhân gian. Chẳng lẽ hắn đường đường là người đứng đầu Tiên giới Ngọc Lâm Phong lại kém cái thế gian ô uế kia?
Ngọc Ngôn quả thực không vui chút nào.
“Ta van ngươi, ta thực sự không muốn tu tiên, xin tha cho ta, người muốn ta lăn lội ra sao ngươi mới vừa lòng đây! Hu hu...”
Chúc Diêu khóc lóc van xin, nàng giả bộ kêu gọi lòng từ bi từ hắn.

Ngọc Ngôn khẽ cau mày, tâm ý khẽ động, niệm một cái khẩu quyết, mới vừa rồi còn đang nỗ lực thuyết phục Chúc Diêu, thì đùng một cái đã bắt nàng quỳ trên mặt đất.
“Ngươi muốn làm gì!”
Chúc Diêu cả kinh, hắn không phải thẹn quá hóa giận mà muốn giết nàng đó chứ? Đang muốn đứng lên thì thân thể không thể khống chế hướng nam tử lạnh như băng phía trước này dập đầu lạy ba lạy. Chưa kịp để nàng phản ứng, Ngọc Ngôn lại duỗi hai ngón tay ra hướng mi tâm nàng điểm nhẹ một cái.Nàng chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh lẽo từ mi tâm rót vào, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân có một dòng nước ấm dâng lên. Mà trán của nàng lại hiện ra một cái ấn ký hình cánh hoa.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử thân truyền của ta, cái ấn đó là căn cứ để xác minh thân phận đồ đệ của người. Sáng sớm ngày mai ngươi đến đỉnh núi Ngọc Lâm thì ta sẽ truyền thụ cho ngươi tu tiên thuật.” Nói xong thân hình lóe lên, trước mắt Chúc Diêu đã nhìn không thấy thân ảnh của hắn.
Đưa tay sờ sờ vẫn còn một tia lạnh lẽo ở trên trán, Chúc Diêu khóc không ra nước mắt, nàng không ngờ nàng bị người ta ép mua ép bán như vậy.
Bị cưỡng ép tu tiên như vậy, Chúc Diêu quả thực chẳng vui vẻ gì.

Nàng thở dài thật sâu, xem ra mình cùng người kia nói rõ lí lẽ quả thật không thông. Hai người bọn họ căn bản không chung tần số. Nàng quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy một bãi cỏ xanh um tươi tốt giống như là đã mọc từ rất lâu, càng muốn khóc hơn, đây là đâu a, tốt xấu gì thì cũng chỉ đường cho ta một chút chứ.
Không thể vô trách nhiệm biến mất tung mất tích như vậy chứ?
Cũng không biết tiểu hài tử xấu xa kia như thế nào rồi? Ngẫm lại thì mình vốn chỉ muốn làm chuyện tốt, kết quả là lại lấy dây buộc đá vào chân mình, thật sự là đen đủi quá đi. Hiện tại xem ra chỉ có một con đường là bái sư tu tiên.
Vấn đề bây giờ là… Nàng biết đi như thế nào đây?
Mới vừa rồi nam tử lạnh băng bảo nàng lên đỉnh Ngọc Lâm tìm hắn. Chúc Diêu nhìn nhìn ngọn núi cao vút trong mây phía trước, nhất thời nổ tung. Định mệnh!
Đỉnh núi này vừa cao vừa xa như thế! Người đùa ta à???

Chúc Diêu giờ này mới hiểu được cái gì gọi là đường lớn không đi lại thích đâm vào ngõ cụt. Nàng thật sự hối hận khi đã cự tuyệt thỉnh cầu thu đồ đệ của Ngọc Ngôn, kết quả là trong cơn tức giận, nàng bị ép mua không bán không nói làm gì, đằng này lại còn ném nàng ở nơi hoang vu để mặc nàng tự sinh tự diệt thế này.
Không phải là bái sư sao, nàng cũng không lỗ gì, hơn nữa lúc mới vào đại điện thái độ của mọi người đối với hắn rất tôn trọng chứng tỏ người sư phụ này cực kỳ trâu bò. Người như vậy làm chỗ dựa cho nàng cũng không phải là việc gì xấu, coi như là nàng vừa mới đắc tội nữ tử hồng y đi chăng nữa, phỏng chừng nữ tử kia cũng không dám tìm nàng chuốc lấy phiền toái. Thế nhưng nếu bây giờ nàng trở về phàm trần, thì không phải để người ta chỉnh lại nào sao. Này giời ạ, rõ ràng hắn chính là cứu tinh của mình mà!
Nghĩ thông suốt những thứ này, oán niệm của Chúc Diêu đối với vị sư phụ kỳ tài tuyệt thế này trong nháy mắt tiêu mất không còn một mảnh, trái lại dâng lên một cỗ cảm kích, ngay cả việc leo núi cũng hăng hái lên nhiều.
Nhưng mà loại cảm kích này cũng bị mài sạch sẽ khi bò mãi không tới được đỉnh ngọn núi kia. Mẹ nó chứ, nàng rốt cuộc hiểu vì sao Ngọc Ngôn để cho nàng sáng sớm ngày mai đi tìm hắn. Bởi vì nàng bò hết một ngày một đêm tròn.
Mãi đến ngày thứ hai, khi mặt trời đã ở ngay giữa đỉnh đầu, nàng mới bò lên được đến đỉnh núi chết tiệt kia, kém tí nữa hóa thành chó rồi. Lúc này nàng đang phải quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được chút nào.
Mà Ngọc Ngôn thì ngồi trong phòng nhập định cả đêm, chờ mãi chờ mãi cũng không thấy đồ đệ đến báo danh, đang chuẩn bị tự mình đi kiểm tra ở chỗ Mỗ sư phụ. Mở cửa ra thì thấy trên mặt đất có một người nằm ngay đơ thẳng tắp, không nhúc nhích té ngay trước mặt bọn họ. Một thân bùn lầy, tóc tai xộc xệch, ngay cả trên mặt cũng thấy xanh xanh đỏ đỏ giống như là vết tích đụng phải cái gì.
Nếu không phải hắn cảm giác được trên người nàng vẫn còn sinh khí, thì cái Lôi linh căn đệ tử vất vả lắm mới xuất hiện được cứ như vậy mà mất đi rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.