Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 2: Tiên nhân chọn đồ đệ





Không biết có phải vì tiên nhân chọn đồ đệ hay không mà dọc đường đi nàng thấy không ít người dắt tiểu hài tử chạy đến trấn trên, đều vẻ mặt hưng phấn thảo luận toàn chuyện tiên nhân nào hạ xuống, chọn đồ đệ như thế nào. Chúc Diêu lặng lẽ bội phục năng lực hiệu triệu của tên lừa đảo này, có thể làm nhiều người tin tưởng không chút nghi ngờ như vậy.
Chúc gia thôn thật ra cách trấn không xa, đi bộ nửa canh giờ đã đến, bởi vì người vào trấn quá nhiều nàng đành phải nắm tay tiểu hài tử tránh lạc đường. Nhóc con lúc này lại không phản kháng, chỉ tránh né đôi lần tượng trưng rồi yên lặng mặc Chúc Diêu lôi kéo. Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn khó chịu.
Thật vật vả nhích được đến nơi tuyển chọn, thấy chỗ đó đầy người chen lấn. Chính giữa dựng một đài cao, bên trên đứng bốn người đều mặc bạch y thuần sắc, chân áo, cổ tay thêu hoa văn Tường Vân, có vẻ tiên phong đạo cốt. Bất ngờ là bốn người còn rất trẻ, thuận mắt hơn lão già râu bạc Chúc Diêu tưởng tượng ra.
Chúc Diêu khen thầm đối phương một câu, không ngờ đám lừa đảo rất có đạo đức nghề nghiệp, vừa nhìn đồng phục đã biết người ta tuyệt đối là tổ chức có kỷ luật. Chỉ bằng sự phô trương này, trách sao dọa nạt được nhiều người đến vây xem cỡ này.
Đám người xếp hàng thật dài phía bên phải đài cao, tuy có nam có nữ nhưng đều dắt một đến hai tiểu hài tử, nhỏ tuổi vừa mới học đi, lớn thì cũng cao nửa người lớn. Nhưng phần lớn là chưa đủ mười tuổi. Chúc Diêu đoán phỏng chừng là xếp hàng đăng ký, tuy nàng không hứng thú với hoạt động rõ ràng là lừa gạt này, nhưng Vương thúc đã nhờ vả thì phải hoàn thành, dù sao lừa cũng không phải tiền nàng, vì thế không chút do dự đứng cuối hàng.
Nhóc con lúc này khá nghe lời, ngoan ngoãn đứng cùng chỗ với nàng, khuôn mặt vừa mới khó chịu hiện tại đã thay bằng chờ mong, thỉnh thoảng rướn người nhìn chằm chằm hàng lối phía trước. Nhóc con mà, luôn tò mò những thứ mới mẻ.
Một trong bốn người trên đài, tuổi tầm trung niên đứng lên, tiến về phía trước vài bước, cất cao giọng:
“Các vị, hôm nay là ngày Khưu Cổ phái đến thu đồ đệ mười năm một lần, không giới hạn nam nữ, không giới hạn xuất thân, mời các vị theo thứ tự bước lên thử nghiệm.”
Người này rất sòng phẳng, Chúc Diêu còn tưởng hắn phải thao thao bất tuyệt lừa dối cả ngày, không ngờ nói xong câu đầu tiên đã trực tiếp bắt đầu. Làm Chúc Diêu cũng thấy tò mò, rốt cuộc là vị thần lừa đảo nào tổ chức mà vênh váo thế.
“Người đầu tiên!”
Nam tử trung niên vừa dứt lời đã thấy phụ nhân đứng đầu hàng mỗi tay dắt một tiểu hài tử bước lên. Một vị tiên nhân bạch y trẻ tuổi vung tay lên. Thấy chính giữa đài đột nhiên xuất hiện viên cầu thủy tinh. Người trên đài kinh ngạc than một tiếng.
Thanh niên vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói với hai tiểu hài tử:
“Đặt tay lên!”
Hai tiểu hài tử có chút sợ lùi lại một bước, cuối cùng vẫn là mẫu thân đứa nhỏ đẩy sau lưng:
“Sợ cái gì, nếu được lựa chọn sẽ một bước lên trời, mau đặt tay lên đi!”

Hai tiểu hài tử lúc này mới đặt tay lên viên cầu lơ lửng giữa không trung, đáng tiếc viên cầu không biến hóa gì hết.
Bạch y trung niên lắc đầu:
“Không có linh căn, người tiếp theo.”
Phụ nhân thở dài, trên mặt lập tức có mấy phần thất vọng, nhưng không nói thêm gì, nắm tay con xuống đài.
Chúc Diêu ngây người, cảnh này… sao cảm thấy rất quen mắt? Hợ, đây không phải là trường hợp tuyển người thông thường ở truyện tu tiên sao? Mở đầu truyện tu tiên đều xuất hiện một cảnh tượng, đo linh căn! Nàng luôn nghĩ mình xuyên không đến truyện chủng điền cả đời làm dân phụ núi rừng có ít ruộng sống đến cuối đời. Theo tình huống hiện tại, chẳng lẽ nàng phải đi con đường tiên hiệp? Nhưng mà… Chúc Diêu nhìn mình, lại nhìn một loạt củ cải nhỏ xếp hàng phía trước, có phải nàng xuyên không hơi muộn không? Lấy tuổi lớn đi tu tiên, cho dù có tu cũng tu không lại đàn củ cải nhỏ này!
Lần đầu tiên từ khi xuyên không đến nay, Chúc Diêu thấy ưu thương thật sâu.
“Này này này…”
Tay Chúc Diêu trầm xuống, quay đầu nhìn mới thấy nhóc con bên cạnh vừa kéo nàng.
“Làm sao?”
Đừng có quấy nhiễu người đang tập trung ưu thương.
Nhóc con chỉ đài cao phía trước:
“Đi nhanh, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Chúc Diêu phát hiện phía trước trống không một mảng lớn, nhanh chân dẫn nhóc con tiếp bước hàng ngũ.
Tốc độ đo linh căn rất nhanh, đáng tiếc phần lớn tiểu hài tử không có linh căn, nam tử trung niên cũng lần lượt lặp lại:
“Không có linh căn, người tiếp theo.”

Một số lớn tiểu hài tử đi lên, đứng lại trên đài chỉ có ba bốn người. Hơn nữa đều là tứ linh căn, ngũ linh căn. Nhìn vẻ mặt bốn người trên đài chắc không phải linh căn tốt gì.
“Người tiếp theo!”
Một tiểu hài tử toàn thân bẩn thỉu đi lên, thật sự rất gầy yếu, phảng phất như gió thổi qua sẽ bay, quần áo rách tung tóe, không tìm nổi chỗ nào lành lặn hoàn chỉnh, cũng không có người lớn đi cùng, rõ ràng là ăn mày. Người phía dưới bịt mũi lại, mang vài phần ghét bỏ.
Nhưng bốn người trên đài sắc mặt không đổi. Giống như không nhìn thấy dáng vẻ khốn cùng của đứa trẻ. Bọn họ tu tiên nhiều năm, không trông mặt mà bắt hình dong. Hôm nay khốn cùng, ai biết ngày mai người ta không phải một bước lên trời?
Người trung niên chỉ viên cầu,
“Đặt tay lên đi!”
Tiểu hài tử tuy bẩn nhưng không hề để ý đến ánh mắt người khác, đi thẳng đến giữa đài, đặt tay lên. Thấy viên cầu vừa rồi trong suốt chậm rãi xuất hiện tia sáng màu lục, sắp chiếm lấy toàn bộ viên cầu thì thoáng hiện một đường màu vàng khác, cứ thế đến khi lấp đầy viên cầu.
“Kim Mộc song linh căn!”
Ba vị thanh niên ngồi phía sau đồng loạt đứng lên, vừa rồi vẻ mặt đạm mạc chớp mắt đã thay đổi. Vui mừng nhìn thiếu niên nghèo túng kia.
“Không ngờ năm nay lại gặp được đệ tử song linh căn!”
Bốn người đồng thời gật đầu, đến ngay cả giọng nói cũng trở nên khách khí, song linh căn chắc chắn sẽ được chọn vào nội môn,
“Vị tiểu sư đệ này, trước tiên mời đứng bên cạnh nghỉ ngơi, chờ kiểm tra kết thúc có thể theo chúng ta về phái.”
Bé ăn mày gật đầu, không biểu hiện mừng rỡ như bốn người kia, chỉ nghe lời đứng lại bên mấy tiểu hài tử trên đài. Vẻ mặt như sớm dự đoán được việc này.
Chúc Diêu xem xét bé ăn mày vẻ mặt trấn định, trong khoảnh khắc có cảm giác là lạ, khó nói nên lời, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Tiếp theo đến chúng ta rồi!”
Nhóc con bên cạnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Chúc Dao, ngược lại kích động lôi kéo tay nàng.
“Người tiếp theo!”
“Đến chúng ta!”
Nhóc con kéo nàng hưng phấn chạy lên đài. Không chút khẩn trương căng thẳng, trực tiếp đặt tay lên viên cầu.
Chúc Diêu cúi đầu nhìn nhóc con bên cạnh, lại nhìn bé ăn mày, nàng hình như hiểu ra, linh căn xem ra càng ít càng tốt, song linh căn đã quý trọng như vậy, không biết đơn linh căn sẽ thế nào?
Mới nghĩ đến đây đột nhiên nghe xung quanh xôn xao. Đến ngay cả bốn tiên nhân bạch y đứng xa xa lập tức vây xung quanh, vẻ mặt không tin nổi nhìn – nhóc con bên người nàng.
“Thiên… Thiên linh căn!”
Nam tử trung niên còn nói lắp, cướp tiểu hài tử trong tay nàng, dáng vẻ như muốn ôm,
“Không ngờ là Thiên linh căn thuộc tính Hỏa!”
“Nè nè nè ông làm cái gì thế hả?”
Chúc Diêu khẩn trương, không quản người ta là tiên nhân thật hay tiên nhân giả, cướp tiểu hài tử là không được. Nếu nàng làm mất nhóc con, quay đầu Vương đại phu còn không đâm chết nàng! Mạnh tay cướp nhóc con về, bọn buôn người chết tiệt cách xa ra!
Nhóc con cũng bị dọa, chui vào lòng nàng trốn tránh.
Bốn người này bình tĩnh lại, nhìn Chúc Diêu đầy mặt cảnh giác, vẫn là nam tử trung niên kia ho một tiếng:
“Cô nương hiểu lầm, chúng ta nhìn thấy lương tài ngàn năm khó gặp một lần nên mới kích động, hài tử của cô nương là Thiên linh căn, vạn người mới có một.”
Phải biết rằng đừng nói Khưu Cổ phái, cho dù toàn bộ giới tu tiên mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện Thiên linh căn. Đứa nhỏ này một khi nhập phái chắc chắn sẽ là đệ tử thân truyền của tất cả các trưởng lão, bọn họ có thể không kích động sao?
Chúc Diêu khóe miệng giật giật, nháy mắt bị mấy chữ “hài tử của cô nương” đả kích. Nàng giống người có con lớn như vậy sao? Hồi tưởng lại tuổi sinh con thời cổ đại, được rồi, có chút giống.

“Nó không phải tiểu hài tử của ta!”
Điểm này phải nói cho rõ ràng.
Nam tử trung niên sửng sốt, đánh giá Chúc Diêu một lượt từ đầu đến chân, mày khẽ nhíu lại.
Này này này, ánh mắt ngươi như nhìn bọn buôn người là thế nào?
“Ta được cha mẹ nó nhờ vả, dẫn nó đến.”
Ngươi mới là đồ đểu cáng buôn người ấy!
Nam tử trung niên gật đầu hiểu ra, có điều vẫn hơi nghi ngờ:
“Hài tử này linh căn ưu việt, tương lai tất có thành tựu, chúng ta sẽ ở lại nơi này một ngày, đến lúc đó cũng kịp cáo biệt cha mẹ.”
Ai biết các ngươi giữ tiểu hài tử lại có phải vác đi bán không, không được, phải nhanh mang nhóc con trở về.
“Ý tiên nhân là, ta được lựa chọn?”
Thời khắc mấu chốt, nhóc con lại chui ra, thấy bốn người gật đầu lập tức chui ra khỏi lòng Chúc Diêu, khi nàng chưa phản ứng lại nó đã tràn ngập phấn khởi đứng giữa loạt tiểu hài tử được chọn. Vừa chạy còn vừa ngẩng cao đầu lẩm bẩm thật tốt quá.
Đội hữu như heo! Trên đầu Trúc Diêu yên lặng xuất hiện hắc tuyến. Cũng may bọn họ sẽ ở lại một ngày, đến lúc đó giao nhóc con cho Vương đại phu sẽ không liên quan đến nàng.
Chẳng còn cách nào đành phải đi theo nhóc con lùi ra phía sau hai bước, xem nó hưng phấn buôn chuyện với đứa nhỏ khác, lặng lẽ thở dài.
“Ngươi đừng quá thương tâm!”
Nhóc con như nhận thấy tâm trạng nàng sa sút, đột nhiên sán lại gần, kéo tay nàng:
“Yên tâm, ta vừa mới hỏi bốn thúc thúc, bọn họ nói ta có thể mang một người đến tiên môn. Ta miễn cưỡng mang theo ngươi vậy!”
Chúc Diêu sửng sốt, nghi ngờ nhìn tiểu hài tử chỉ cao đến nửa người nàng, nhóc con muốn dẫn nàng đến tiên môn, từ lúc nào nó biến thành săn sóc như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.