Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 97: Người anh em có tiền




Yêu cầu này thật sự không quá bình thường, nhóm lãnh đạo vốn cho rằng nó muốn yêu cầu đãi ngộ đặc biệt đều không khỏi trố mắt nhìn nhau.
Thanh Long nói ra thỉnh cầu này xong thì vui sướng không thôi, chủ yếu là bóng ma tâm lí mà Vệ Tây tạo ra trong lòng nó quá lớn, chỉ vì thân phận của nó không bằng heo rừng liền không chút do dự muốn ăn nó. Hôm nay nó hơn một ngàn tuổi, trước khi thành giao thì vẫn còn là xã hội phong kiến, khi đó căn bản không vụ bảo hộ động vật này, sau đó cơ duyên xảo hợp nó bắt đầu tu luyện thì ngày ngày chìm dưới đáy nước không màn tới thế sự, hiện giờ chui ra liền gặp xã hội cải cách, một chữ cũng không biết, hoàn toàn không biết bảo vệ động vật ở xã hội mới này là chuyện gì, thế nhưng nhìn dáng vẻ Vệ Tây thì nghĩ cũng biết là thứ không phải ai cũng có thể có.
Thấy nhóm lãnh đạo yên lặng như vậy, tiếng cười đắc ý của nó không khỏi lắng xuống, con ngươi lạnh như băng lóe lên tia thấp thỏm hiếm thấy: "...sao, không dễ làm à?"
Vị lãnh đạo mới nãy như lâm đại địch bị hỏi như vậy thì có chút trầm mặc, kho khan một chút, khó hiểu cảm thấy cực kỳ xấu hổ với suy nghĩ sai lầm trong nội tâm mình: "....không có không có, nhất định sẽ làm sớm cho ngài."
Được đáp ứng khẳng định như vậy, Thanh Long lập tức yên lòng, nó liếc trộm Vệ Tây một cái rồi gật đầu tán thưởng vị đạo trưởng kia: "Các người quả nhiên rất có thành ý."
Nhóm lãnh đạo: "........."
Nhận được lời khen ngợi hài lòng như vậy nhưng nhóm lãnh đạo lại đặc biệt gian nan nói: "...này là không thể nghi ngờ."
Đã nói ra yêu cầu có trọng lượng nhất trong lòng, lúc này Thanh Long mới nhớ tới chai nước suối làm mình không thể nhập biển, nó phẫn nộ bổ xung thêm một câu: "Đúng rồi, còn một việc nữa, mấy người nhanh chóng giải quyết tình trạng ô nhiễm đại dương đi. Nước thì vừa bẩn vừa hôi lại còn rác rưới vất lung tung, thật sự quá thất đức mà. Trước khi tới đế đô ta đã nhớ rõ tên của ấy công xưởng Hải thị lén thải nước bẩn xuống sông rồi, ta sẽ bảo Tiểu Đoàn đưa danh sách cho các người. Phạt nặng vào! Bắt luôn ông chủ của mấy công xưởng đó, không cho phép bỏ qua tên nào!"
Nhóm lãnh đạo không ngờ mình lại nhận được tố cáo của quần chúng vào lúc này, loại chuyện công xưởng lén thải đồ bẩn xuống sông chính quyền địa phương không quản được, bọn họ ngay cả tra cũng không biết chỗ tra, thay vì nói Thanh Long yêu cầu, ngược lại càng giống như đang hỗ trợ bọn họ thì đúng hơn, vì thế cả đám lãnh đạo rối rít gật đầu: "Nhất định nhất định, kế hoạch xử lý nạn ô nhiễm đại dương kỳ thực sớm đã được trình lên rồi, chúng tôi nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ thúc đẩy giám sát."
Thanh Long: "Ừm."
Song phương an tĩnh một chốc, nhóm lãnh đạo lo lắng chờ đợi: "....vậy...còn những cái khác?"
Thanh Long bắt đầu chải chuốc râu rồng của mình, nghe vậy thì ánh mắt trở nên mê mang: "Hả? Cái khác gì?"
Nhóm lãnh đạo: "...."
Nhóm lãnh đạo: "....chỉ những yêu cầu này, không còn gì khác nữa sao?"
Thanh Long nhíu mày, đầu khẽ chuyển động, bắt đầu có chút phiền, đám người này bị gì vậy, sao cứ hỏi nó muốn gì chứ? Nó là giai cấp vô sản, cả mấy ngàn năm qua nghèo rớt mồng tơi, nào biết nên muốn cái gì? Trong truyền thừa nói cho nó biết ở dưới đáy biển có long cung ánh vàng rực rỡ, thế nhưng bây giờ lại không thể trở về biển được. Huống chi bây giờ ở trong vườn thú, muốn đại thần có đại thần, muốn chỗ ở có chỗ ở, hoàn cảnh được sửa sang đàng hoàng, so với dòng sông nó ở trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu, nó rất hài lòng với điều kiện sống hiện tại.
Vì thế Thanh Long nhịn không được vung đuôi: "Không có không có, mấy thứ khác tạm thời không nghĩ tới, cứ làm tốt mấy chuyện ta nói là được rồi."
Vừa dứt lời, sợ đám nhân loại qua loa lấy lệ mình nên nó đổi thành giọng uy hiếp bổ sung thêm một câu: "Nhớ đấy, chuyện nhiệt độ cùng động vật bảo hộ mấy người đã hứa với ta rồi, không quản khó khăn thế nào, đã đáp ứng thần linh mà không làm, kết quả thế nào mấy người cũng hiểu rồi đi?"
Thanh Long nghiêm túc sao? Đối mặt với sự uy hiếp của nó, nhóm lãnh đạo thật sự không khẩn trương nổi: "...chúng tôi biết."
Trước không nói tới hậu quả, loại điều kiện kỳ quái này căn bản không cần phải đổi ý đi.
Xác định bọn họ không phải đang nói dối, Thanh Long hài lòng gật đầu, hất đuôi biến về kích cỡ như cũ, cỡi trên lưng Quy thừa tướng nhà mình: "Rất tốt, vậy ta trở về diễn tập tiết mục đây."
Hiện giờ nó là vua thủy tộc, dĩ nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, không có nhiều thời gian chi chi chít chít với đám nhân loại bình thường này.
Nhóm lãnh đạo: "..."
Vậy... vậy là xong rồi?!
Nhóm lãnh đạo trố mắt nhìn Thanh Long nhảy vào nước, ngay cả Đoàn Kết Nghĩa hướng dẫn đường lối mưu sinh cho nó cũng bối rối, qua một hồi lâu mới thông suốt, thở dài nói với sư phụ nhà mình: "Aiz, này chính là thua thiệt của kém văn hóa với cô tịch quá lâu a, sư phụ, kinh nghiệm đào tạo nhân viên của công ty chúng ta quả thực rất chuẩn xác, nhóm nhân viên yêu tinh sau khi vào công ty liền được tiến hành phổ cập văn hóa giáo dục, bằng không sẽ giống như con rồng này a."
Con rồng này vì tu luyện mà không ra khỏi cửa, tầm mắt quá cao mà còn không chịu kết bạn, cho dù mù chữ nhưng nếu thông hiểu tri thức hiện đại thì cũng không đến mức dễ bị đánh đuổi như vậy, đổi lại là anh, là một giống loài quý như vậy thể nào cũng đòi chính phủ trợ cấp, miễn giảm ưu đãi thuế má này nọ kia.
Bởi thế mới thấy được giáo dục chống mù chữ ở thời chủ nghĩa xã hội khoa học này quan trọng thế nào, không nói con rồng này, đám chó hoang tinh tuyển được ở Tân Nam trước đó cũng vì mù văn hóa mà bị môi giới đen lừa đi làm lao công bán mạng.
Vệ Tây có chút khó chịu: "Nó có tài đức gì mà cứ vậy là được làm động vật được bảo vệ chứ?"
Quốc gia làm sao vậy, động vật nào cũng đòi bảo hộ? Nếu để nó làm động vật bảo hộ rồi thì chẳng phải sau này không thể ăn nó nữa sao?
Mặc dù Đoàn Kết Nghĩa không hiểu sư phụ mình không cam lòng vì cái gì, thế nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên can: "Chấp nhận đi sư phụ, long tộc bây giờ chỉ còn có mỗi mình nó, số lượng này quả thực đạt tới cấp bậc lâm nguy rồi, đủ tư cách làm động vật được bảo vệ."
Vệ Tây có chút suy tư, nhóm lãnh đạo bên kia cuối cùng cũng thoát khỏi hiện thực ma huyễn, mặc dù khó tin con Thanh Long này dễ bị dụ như vậy. Thế nhưng nói gì thì nói, kết cục này vẫn làm mọi người vui mừng, không kinh động người dân, không dùng vũ lực, thậm chí cũng không dùng quá nhiều tài nguyên xã hội đã có thể ổn định con Thanh Long này.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ phấn đấu vì sự nghiệp ACE của nó thì phỏng chừng tạm thời sẽ không có ý định gây chuyện gì đâu.
Nguy cơ được hóa giải quá dễ dàng, dễ tới mức không chân thực, nghĩ tới lời nói trước đó của Thanh Long, nhóm lãnh đạo không khỏi thầm liếc về phía thầy trò Thái Thương Tông, vị lãnh đạo dẫn đầu sau một phút do dự thì tiến tới bắt tay Vệ Tây: "Thật sự rất cảm ơn thầy trò Vệ đạo trưởng đã hỗ trợ cảm hóa Thanh Long."
Nghe nói suy nghĩ của con Thanh Long chính là bị đồ đệ Thái Thương Tông bẻ cong.
Vệ Tây mê mang: "Có không?"
Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh đã không thể nhịn nổi nữa: "Cậu có!"
Vệ Tây cái hiểu cái không cùng vị lãnh đạo kia bắt tay, đối phương trầm ổn nói: "Nghe nói lúc ngăn chặn Thanh Long nhập biển Vệ đạo trưởng cũng đã góp cống hiến to lớn, trong điện thoại Tiểu Cố đã báo cáo đơn giản với ta, Vệ đạo trưởng vì an toàn của nhân dân cùng ổn định của quốc gia mà mạo hiểm thân mình như vậy, tôi thật sự rất kính nể. Quốc gia sẽ không quên công lao của cậu đâu."
Vệ Tây lại càng mơ hồ hơn, có không?
Hình như cậu chỉ đi ăn chút gì đó thôi mà.
Hạ Thủ Nhân: "..."
Vị lãnh đạo kia nói tới đây thì thực xúc động nói: "Hi vọng sau này có cơ hội, Vệ đạo trưởng sẽ qua lại với chúng tôi nhiều hơn."
Câu này Vệ Tây nghe hiểu, liền gật đầu: "Tông môn chúng tôi có qua lại với Cố tiên sinh nhiều lắm."
"Vậy sao?" Lão lãnh đạo cười nói: "Tiểu Cố là hạt giống trọng điểm đào tạo của chúng tôi, chuyên mục [Tin Tưởng Khoa Học] mà cậu ấy phụ trách có tác dụng rất lớn trong việc loại trừ phong kiến mê tín ở nhân gian, sức truyền bá văn hóa truyền thông cũng không nhỏ, Vệ đại sư có lẽ đã từng hợp tác qua?"
Vệ Tây gật đầu: "Ngoại trừ chuyện này thì sau này còn có quảng cáo cần hợp tác."
Lãnh đạo nghe vậy thì ngẩn người: "Quảng cáo?"
Cố tiên sinh vì Thanh Long mà chìm vào ưu tư chất vấn thế gian đột nhiên thức tỉnh, sợ hãi nhìn qua.
Đúng vậy, ông suýt chút nữa đã quên mất vụ trảm đầu sự nghiệp này.
Vệ Tây trả lời: "Coi như là thù lao cho lần hợp tác này."
Lão lãnh đạo ồ một tiếng, không rõ lắm, quảng cáo thuộc về khối nghiệp vụ rất nhỏ trong ngành của bọn họ, bình thường cũng không cần ông quản lý, bất quá ông cũng không để ý lắm, chỉ hợp tác thôi mà, hơn nữa còn là thù lao cho hành động mạo hiểm bắt rồng lần này, ông lập tức cười nói: "Vệ đạo trưởng yên tâm, tông môn các cậu vì quốc gia mà vào sinh ra tử, trở về tôi nhất định sẽ đốc thúc Tiểu Cố giải quyết quảng cáo đó cho cậu. Nếu Tiểu Cố mà không làm tốt thì cậu cứ việc tìm tôi tố cáo!"
Đồng thời còn quay đầu lại nhìn cấp dưới của mình, cười nói: "Nghe chưa Tiểu Cố."
Chỉ thấy cấp dưới không biết vì sao lại dùng ánh mắt như nhìn cọng rơm cứu mạng mà nhìn mình, biểu tình thì như tìm được đường sống từ cõi chết: "Nghe nghe nghe, sẽ làm như ngài nói a lãnh đạo!"
Lão lãnh đạo: "????"
***
Thanh Long còn phải diễn tập, nhóm lãnh đạo cùng vài vị đạo trưởng quyết định lưu lại xem cổ vũ, Vệ Tây vốn đã không có hứng thú, bây giờ còn biến thành động vật bảo hộ không thể ăn thịt thì chút kiên nhẫn cuối cùng cũng tiêu tan sạch sẽ, vì thế liền nói sẽ rời đi.
Ngoài cổng vườn thú tập trung không ít du khách bị sơ tản khẩn cấp, mọi người đang chơi được một nửa thì bị mời ra ngoài, tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì nên vây ngoài cổng vườn thú truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, bên trong phát sinh chuyện gì sao? Còn chưa kịp tham quan xong mà, sao lại bảo tụi tôi ra ngoài chứ?"
Hơn nữa thế trận cũng không khỏi quá dọa người đi, một đám quân nhân trang bị súng ống kỹ càng vây ngoài vườn thú không nói, ngay cả xe tăng cũng tới vài chiếc. Nhóm dân chúng vốn sống trong niên đại hòa bình nào thấy qua a? Nội tâm không khỏi kinh hoàng hoảng sợ nhưng đồng thời cũng thực tò mò.
Nhóm quân nhân giải tán du khách giữ miệng kín như bưng, từ đầu đến cuối không nói lời nào, đến tận khi nhận được điện thoại thông báo rút lui từ vườn thú mới thở phào báo với nhóm du khách: "Không có việc gì, trước đó có nghi ngờ vài phần tử phạm pháp trà trộn vào vườn thú, hiện giờ nguy hiểm đã được loại bỏ, nếu mọi người muốn tiếp tục tham quan thì có thể quay lại, không cần mua vé."
Dứt lời liền cùng nhóm quân đội vây quanh nhanh chóng lại im ắng rời đi.
Bánh xe tăng lăn vang dội trên đường, nhóm du khách tụ tập ngoài cổng vườn thú nghe la ngu người---- phần tử phạm pháp?
Là dạng phần tử phạm pháp gì mà phải phát động quân đội trang bị vũ trang ghê ghớm tới vậy để tiến hành vây bắt chứ? Khẩu pháo kia mà nã một phát là thành bã luôn đi?
Nhóm du khách mê mang, thật sự không thể nào hiểu được----
"Quá khó hiểu, bọn họ định tới bắt Godzilla chắc?"
"Hay là có quái thú tiền sử xuất hiện?"
"Thôi kệ đi, nếu nguy hiểm đã được loại trừ thì tiếp tục vào thủy cung xem con rắn nước kia đi, tôi còn chưa kịp chụp hình nữa a."
***
Vệ Tây có chút khó hiểu nhìn mấy chiếc xe có dáng vẻ kỳ quái kia, mặc dù không có khái niệm nhưng theo bản năng cảm thấy vũ khí trên người đám người kia không dễ ứng phó.
Đoàn Kết Nghĩa cũng bị dọa, nhìn nhóm xe tăng rời đi mà nhỏ giọng suy đoán: "Mẹ ơi, mấy thứ đó chẳng lẽ phái tới để đối phó Thanh Long?"
Vệ Tây khẽ nhíu mày, đầu óc bắt đầu không đủ dùng: "Thanh Long? Không phải nó là tín ngưỡng cùng đồ đằng của bọn họ sao?"
"Đó chính là chỗ phức tạp cùng lợi hại của nhân loại, mặc dù nhỏ yếu nhưng lại trở thành sự lựa chọn cuối cùng của thiên đạo." Sau lưng truyền tới âm thanh của Sóc Tông, Vệ Tây quay đầu nhìn lại thì đối diện với ánh mắt phức tạp mà thâm thúy của đối phương: "Em không hiểu, cũng không cần hiểu."
Vệ Tây nghe vậy thì lại càng không hiểu, vì thế dứt khoát dẹp chuyện này đi, Đoàn Kết Nghĩa thì có tâm khá lớn, sau một phút kinh sợ thì nhanh chóng khôi phục bình thường, chuẩn bị đón xe quay về.
Đáng tiếc khu vực này xe vốn không nhiều, cộng thêm vừa nãy rất nhiều du khách bị sơ tản, giờ ngay cả xe công nghệ cũng khan hiếm tới rối tinh rối mù.
Đoàn Kết Nghĩa đau khổ nói với sư phụ nhà mình: "Gặp trúng lúc cao điểm rồi a sư phụ, chúng ta chỉ có thể chen chúc trên xe điện ngầm mà về thôi."
Vệ Tây không sợ trời không sợ đất nghe vậy lại sinh ra cảm giác rợn tóc gáy, lần đi xe điện ngầm trước đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Hai thấy trò chìm vào nỗi khủng hoảng giao thông giờ cao điểm, lúc này một chiếc xe màu đen có dáng ngoài khiêm tốn từ từ lướt qua rồi dừng lại ở vị trí cách bọn họ vài bước chân, hai người theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy tài xế ở chỗ ghế lái nhanh chóng xuống xe mở cửa sau cho nhóm Sóc Tông.
Đoàn Kết Nghĩa nghẹn ngào: "Chả trách có thể làm cao phú suất quốc dân, sư phụ à, mau nhìn người thắng nhân sinh kìa."
Ánh mắt Vệ Tây quét tới, xung quanh cũng có không ít người chú ý tới động tĩnh bên này, tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt. Thấy tình cảnh này, Hạ Thủ Nhân không khỏi lộ ra nụ cười mỉm của tổng tài bá đạo, sống lưng thẳng tắp, thờ ơ nói với Trọng Minh ở bên cạnh: "Trọng minh a, bà có biết cảm giác cùng lăn lộn với một người anh em siêu có tiền là gì không?"
Trọng Minh: "Hả?"
Hạ Thủ Nhân cười nhạt: "Mặc dù lão vẫn luôn lừa tiền của bà thế nhưng lúc cao điểm, bà có thể ngồi trên xe của anh em mỉm cười nhìn tên đối thủ từng hung hăng phách lối cắn đuôi bà không gọi được xe."
Trọng Minh: "......"
Hạ Thủ Nhân nghĩ tới tình cảnh đó mà không khỏi cảm động rơi lệ đầy mặt, nhịn không được lộ ra biểu tình hả hê, đang định lên xe thì bị Sóc Tông cản lại, hắn khom người khó hiểu hỏi: "Ông làm gì vậy?"
Sóc Tông không để ý tới Hạ Thủ Nhân, một tay cản đối phương, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Vệ Tây: "Đứng đó làm gì?"
Vệ Tây: "?"
Hạ Thủ Nhân: "?"
Sóc Tông chờ một lát, sau đó chậc một tiếng: "Tới đây."
Đoàn Kết Nghĩa cả kinh: "Fuck! Sư phụ, hôm nay gặp được người hảo tâm rồi a!"
Nói xong liền vội vàng kéo Vệ Tây đi tới: "Giang hồ cấp cứu, đa tạ đại hiệp, tình duyên cũ của tôi quả nhiên không nhìn nhầm người."
Sóc Tông: "..."
Đoàn Kết Nghĩa an trí cho sư phụ nhà mình lên xe xong thì cũng định leo lên, kết quả cổ áo bị một lực mạnh kéo lại, tiếp đó bị xách ra sau.
Khổ người lớn như anh thế nhưng hoàn toàn không có sức chống cự lại động tác của đối phương, Đoàn Kết Nghĩa mê mang nương theo lực đạo lùi về sau vài bước, trơ mắt nhìn người thắng nhân sinh ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm quẳng cho mình thực tự nhiên bước lên xe ngồi cạnh sư phụ nhà mình, sau đó nhanh lẹ đóng cửa xe: "Đi thôi."
Đoàn Kết Nghĩa: "....còn tôi?"
Hạ Thủ Nhân: "....còn tôi nữa?"
Trọng Minh: "...tôi nữa a."
Sóc Tông quay đầu liếc nhìn ba bọn họ, không mấy hứng thú: "Nhiều quá không đủ chỗ, mấy người tự đón xe đi."
Dứt lời, chiếc xe đen trong tầm mắt liền không chút lưu tình lăn bánh chạy đi, để lại một đoàn khói cùng bụi đất đầy giễu cợt.
Trọng Minh nhìn đuôi xe lẩm bẩm: "Hạ tiên sinh, ông biết không, đối thủ phách lối cắn đuôi ông vừa mới ngồi xe của người anh em có tiền của ông đi rồi."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Trọng Minh: "Mà chúng ta thì ở lại đây, không bắt được xe."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Trọng Minh: "Cho nên số tiền mà ông bị lừa mất rốt cuộc có ích lợi gì vậy?"
Hạ Thủ Nhân: "..."
Trong sự trầm mặc của Hạ Thủ Nhân, Đoàn Kết Nghĩa bi thương ngồi xổm xuống đất: "Tình duyên cũ của mình rốt cuộc có ánh mắt cùi chuối gì vậy chứ?"
.o.
[tác giả] Hạ Thủ Nhân: "Van cầu bà đừng nói nữa!"
.97.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.