Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 42: Bọn họ đang làm gì vậy?




Nghe tín đồ Liên Đô Quan nói nhang lại gãy, Vệ Tây cảm thán: "Tính khí Thiên Tôn các người thật sự không được a..."
Huống Chí Minh thực sự không muốn để ý tới Vệ Tây nữa, cáu kỉnh đi bên cạnh vợ mình, chỉ là vẫn nhịn không được dùng ánh mắt tức giận nhìn Vệ Tây, bất quá Vệ Tây hoàn toàn không cảm giác được nên anh lại càng ấm ức hơn.
Đoàn Kết nghĩa vẫn không quên suy đoán của mình trong vụ Đàm Phú, liền nhích qua thì thầm với sư đệ nhà mình: "Nhìn kìa sư đệ, Huống đại sư lại đang nhìn lén sư phụ, không phải anh ta thật sự có suy nghĩ không an phận đi?"
Sóc Tông: "..."
Huống Chí Minh phát hiện nhị đồ đệ Thái Thương Tông tiến tới, không chỉ chặn tầm mắt của mình nhìn Vệ Tây mà còn lạnh lùng trừng anh một cái.
Huống Chí Minh bị trừng tới chột dạ, suýt chút nữa đã ủy khuất bật khóc, các người thực quá đáng mà!
Bên kia Đoàn Kết Nghĩa gọi điện cho chú Thân, giải thích tình huống rồi nói: "Tôi với sư phụ đi xem tình huống thế nào, nếu gặp phiền toái thì gọi cho chú."
Chú Thân lập tức đáp ứng, đi đánh hội đồng thôi mà, sợ gì chứ.
Thấy Đoàn Kết Nghĩa hai ba câu đã giải quyết xong vấn đề nhân thủ, Bách Hạo lại càng an tâm hơn, lập tức nịnh nọt Vệ Tây: "Cực khổ Vệ đạo trưởng rồi, muộn vậy rồi còn phải giúp tụi tôi điều động nhân viên."
Vệ Tây cảm thấy người này có tiềm năng trở thành khách hàng nên thái độ cũng không tệ: "Không có gì, cũng đang trong giờ làm việc của bọn họ."
Bách Hạo sửng sốt, giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng thầm than, trời ạ, tám giờ rồi mà vẫn chưa tan làm sao? Cuộc sống của các đạo sĩ thực sự quá gian khổ a.
Bách Hạo vẫn còn muốn truy hỏi, bất quá đã tới nơi xảy ra chuyện, bởi vì bóng ma tâm lý thực sự quá lớn nên anh lập tức ngậm miệng.
Tòa nhà đang xây dựng vắng lặng không tưởng, những mảng tường xi măng cốt sắt cùng cửa sổ đen ngòm trong bóng đêm tựa hồ đang há to cái miệng như chậu máu của mình.
Từ sau ngày xảy ra chuyện, Bách Hạo chưa từng quay lại nơi này, lúc này thấy hình ảnh này thì lạnh run cả người, quả thực không thể hiểu nổi ngày đó mình rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí mà tiến vào.
Nhìn chằm chằm công trường, bất quá lực chú ý lại nằm ở nơi khác. Tám giờ là thời gian dạo phố, nơi này nằm ngay trung trâm thành phố, trừ bỏ tòa cao ốc đang xây dựng này, các tòa cao ốc ở xung quanh đều lung linh đèn đóm. Người đi đường mặc quần áo mùa đông tới lui tấp nập, một cặp nam nữ trẻ tuổi xách túi giấy ở cách đó không xa đang nắm tay nhau dạo bước, không biết nói gì đó, đột nhiên hai người dừng lại, từ từ tiến tới gần rồi áp đầu vào nhau quấn quít.
Hửm?
Vệ Tây nhìn hơi lâu, Đoàn Kết Nghĩa liền nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, người đang nhìn gì vậy?"
Vệ Tây do dự, chậm rãi hất cằm một chút: "Bên kia."
Đoàn Kết Nghĩa nhìn qua, nhất thời hưng phấn nói: "Wow, bạo vậy!"
Vệ Tây đang định hỏi đại đệ tử xem bọn họ đang làm gì, đột nhiên có một bàn tay chụp tới quay đầu cậu qua hướng khác.
Đoàn Kết Nghĩa: "Má ơi! Vẫn còn hôn kìa!"
Vệ Tây lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay rộng lớn của nhị đồ đệ nhà mình, quay đầu muốn nhìn, lần này đổi thành mặt bị che, nhị đồ đệ che mặt cậu nhịn không được nói: "Không cho nhìn."
Làm gì vậy a, Vệ Tây nghi hoặc liếc nhìn nhị đồ đệ tựa hồ có chút tức giận, hai người kia dán miệng như vậy rốt cuộc là đang làm gì?
Thế nhưng không đợi Vệ Tây hỏi, nhị đồ đệ đã đạp Đoàn Kết Nghĩa một cước, lạnh lùng nói: "Đi."
Cùng lúc đó, Bách Hạo ở bên kia cũng lên tiếng ngắt đứt nghi hoặc của Vệ Tây: "Đại sư, đó chính là chỗ Tiểu Kha ngã lầu."
*****
Bách Hạo chỉ vị trí chất đống ván gỗ, xung quanh đã được quét dọn và giăng dây cảnh giới, trên tấm ván gỗ vẫn còn lưu lại vệt máu khô mờ mờ nói cho mọi người biết nơi đó đã từng phát sinh chuyện gì.
Huống Chí Minh cùng vợ mở đèn pin tiến tới quan sát vệt máu, Vệ Tây đứng phía sau bọn họ, nói thật, cậu có chút thèm ăn.
Vũng máu lớn như vậy.... cư nhiên lại bỏ phí ở đó, thật đáng tiếc.
Bất quá lúc này máu đã khô, sinh khí cũng biến mất, Vệ Tây chép chép miệng tiếc nuối, âm khí cùng dương khí vẫn ngon hơn thứ này.
Chỉ là lâu lắm rồi cậu không được ăn âm khí.... đám quỷ ngoài núi chẳng hiểu bị gì, con nào con nấy đều không có tiền đồ.
Nghĩ tới đây, Vệ Tây quay qua nhìn nhị đồ đệ.
Vì chuyện vừa nãy mà nhị đồ đệ vẫn còn tức giận, đối diện với ánh mắt Vệ Tây, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
"Sư phụ đói."
"..." Nhị đồ đệ yên lặng một chốc, thở dài, sau đó giơ tay áp lên mặt Vệ Tây.
Vệ Tây áp tới gần hơn, bởi vì là đồ đệ nên cậu không nỡ cắn, cứ vậy dán sát lòng bàn tay hít một hơi, hít xong còn không thỏa mãn áp vào mặt cọ cọ.
Bàn tay kia bị cậu cọ tới run bắn, vội vàng rụt trở lại.
Vệ Tây ngẩn người, chỉ thấy đồ đệ né tránh ánh mắt của cậu, siết nắm tay im lặng quay người đi.
Hửm? Nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất của đối phương, Vệ Tây khó hiểu nghĩ, lại giận à?
Vệ Tây không khỏi giận dữ, đứa nhỏ hư hỏng này, hớp có vài ngụm dương khí thôi có cần giận như vậy không, đúng là quá nhỏ nhen mà!
...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.