[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 30: Vũ hội và con tin (trung)




Càng về đêm, vũ hội càng dần trở nên náo nhiệt.
Không có hai vị quản gia ở bên cạnh, Kaimi liên tục bị người khác quấy nhiễu đến điên đầu. Mặc dù gia tộc Phantomhive mang danh hiệu "Chó canh của Nữ hoàng" thanh danh cực kì không tốt nhưng vẫn luôn được nữ hoàng che chở. Các vương tử bá tước tuy mặt ngoài tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lòng vẫn mang chút tâm tư chiếm đoạt.
Cự tuyệt thêm một nam nhân nữa, Kaimi day day trán phiền não nhức đầu. Hai tên quản gia kia chỉ đi lấy có tách hồng trà đâu cần nhiều thời gian, sao lại lâu về đến thế chứ?
Nàng đứng dậy, hỏi đám người hầu phương hướng của phòng bếp, chuẩn bị tự mình đi xem hai người kia đang làm gì.
"Ai da, con nhóc kia, thật không có lễ phép mà, đụng vào người khác còn không mau xin lỗi!" Âm thanh nữ nhân kiều mị vang lên, còn chưa nhìn gương mặt, Kaimi đã cảm thấy sởn óc vì giọng nói nhão nhoẹt này.
"Là cô tự đụng vào người tôi!" Nàng bình tĩnh trả lời. Trong đại sảnh người tuy nhiều, nhưng nàng còn không điên đến mức tự rước lấy phiền toái cho mình. Nữ nhân này rõ rang khi nãy chính là cố ý muốn tiếp cận nàng. Tuy rằng nàng mặc trạng phục khá dày nhưng vẫn cảm nhân được thân nhiệt khác thường của cô ta.
"Haiz, mi nói hưu nói vượn cái gì thế?" Nữ nhân khinh thường đánh giá liếc nàng một cái, cao ngạo nói "Ta chính là tiểu thư danh môn quý tộc, làm sao tự nhiên lại chủ động đụng vào người mi, một kẻ không gia thế không nhan sắc và quan trọng hơn là xuất thân từ nông thôn!" Nói xong, nữ nhân còn cố ý ngẩng mặt ưỡn người khoe bộ ngực đầy đặn cúp E.
"Ta tuy rằng đến từ nông thôn, nhưng tối thiểu vẫn là chị gái của người đứng đầu gia tộc Phantomhive. Ngươi nói ta như vậy, không sợ ta sẽ đi tố cáo sao?" Nàng không chút để ý nhìn đến chỗ Finna và Lizzy đang vui vẻ khiêu vũ, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy chế giễu.
"Hừ chẳng qua chỉ là một con chó mua vui cho nữ hoàng..." Nữ nhân thấp giọng lẩm bẩm một tiếng.
"Vậy mà có nhiều gia tộc lại ao ước vị trí đó đấy!"
"Mi..."
"Điện hạ!" Một tách hồng trà nóng thơm ngào ngạt được đặt trước mặt nàng.
"Sebastian, thân là quản gia, không nên để cho chủ nhân chờ lâu như thế." Nàng lạnh lung cầm tách nhấp một ngụm.
"Thật có lỗi, điện hạ, gặp một chút phiền toái" Sebastian thong dong đứng đó, gương mặt tuấn mỹ cùng nụ cười ma mị khiến không ít tiểu thư quay đầu lại nhìn.
"Phiền toái gì?"
"Hi hi hi, làm gì có rắc rối nha!" Undertaker không biết từ nơi nào chui ra ngu ngốc cười quái dị
Nàng nghĩ tại sao lại lâu đến thế rồi.
"Ai da, vị công tử đẹp trai này là quản gia sao?" Âm thanh kiều mị vang lên, nữ nhân đá lông nheo một cái cười quyến rũ "Có hứng thú làm quản gia của ta không anh chàng đẹp trai này. Ta sẽ trả cho ngươi gấp ba lần tiền lương hiện tại nha!"
"Gấp ba tiền lương hửm?" Kaimi hứng thú nhìn quản gia xử trí ra sao "Đãi ngộ dường như thật phong phú đó Sebastian."
"Ta chỉ muốn tốt nhất." Quản gia vô cùng bình tĩnh trả lời, làm cho Kaimi kinh ngạc.
"Thật là đáng tiếc" Nữ nhân tiếc hận lắc đầu, trước khi đi vẫn còn không quên hướng quản gia ném một cái hôn gió "Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
"He he, Sebastian dường như rất được hoan nghênh đó điện hạ!" Undertaker cười quái dị.
"Từ trước đến giờ đã luôn là như thế." Nàng nhún nhún vai gật đầu.
"Điện hạ không phải là đang ghen đi?"
"Ai...ai ghen tị?" Nàng lắp bắp trừng quản gia.
"Điện hạ ngài cứ yên tâm. Trong lòng ta luôn luôn chỉ có một mình ngài, tuyệt không đổi thay!" Quản gia mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên thứ cảm xúc kì lạ.
"Ai thèm để ý đến điều đó chứ?" Kaimi vội vã nghiêng đầu tránh đi ánh mắt đầy nóng bỏng của Saebastian, gương mặt không tự chủ đỏ dần lên, tim đập liên hồi.
Âm nhạc kết thúc. Kaimi kiên nhẫn chờ đợi Finna cùng Lizzy trở về, tuy nhiên một lúc lâu vẫn không thấy hai đứa trẻ kia đâu cả. Trong đại sảnh tuy rằng đông người, nhưng lại không có bóng dáng của bọn họ.
Phía trên tầng lầu, nữ nhân khi nãy cố ý đụng trúng mình chợt nâng ly rượu, ánh mắt nheo lại chứa đầy sự khinh miệt và cao ngạo khiến nàng có dự cảm không tốt.
"Sebastian, đi tìm Finna và Lizzy cho ta!" Vội vàng ra lệnh, nàng nhẹ nhàng nhấc tà váy chạy đến chỗ của nữ nhân kia.
"Sebastian ngươi không đi theo chủ nhân của mình sao?" Undertaker kỳ quái nhìn quản gia.
"Ta phải chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân." Quản gia lạnh nhạt trả lời xoay người rời đi.
Điện hạ xem ra ta đã quá cưng chiều ngài đến mức ngài nghĩ mình đã đủ cường đại để chiến đấu một mình rồi.
......
Đại sảnh càng lúc càng đông người, Kaimi khó khăn luồn lách hướng đến chỗ nữ nhân kia, tuy nhiên, khi nàng còn chưa đi tới, nữ nhân kia đã thong dong xoay người biến mất.
Kaimi cũng không giận, im lặng thuấn di, chuẩn bị xem nữ nhân kia muốn giở trò gì.
"Ngươi cũng thật to gan cư nhiên can đảm một mình theo ta tới nơi này!" Nữ nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt xanh biền lấp lánh lóe lên tia thị huyết.
"Bọn họ đâu?" Nàng lạnh lùng nhìn, bàn tay để sau lưng âm thầm vận ma pháp.
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Nữ nhân giả ngu nói.
"Đừng có mà dài dòng, người sói!" Nàng không kiên nhẫn hừ lạnh "Ngày đó ả người sói trốn thoát hẳn là ngươi đi!"
"Đúng vậy!" Ả ta cười to không hề sợ hãi thừa nhận "Từ khi Darnel chết trên tay quản gia ngươi, ta đã luôn muốn gặp riêng một mình ngươi. Hai nhân loại kia hẳn là người ngươi yêu quý nhất đi. So với việc một vuốt chém chết ngươi, không bằng để ngươi nhìn hai tên kia chết thàm trước mắt mình!"
"Lấy tên của ta, tỏa ra hào quang tứ phía, xuất hiện đi Hàm Quang!" Nàng đè nén lửa giận, triệu hồi trảm phách đao. Trong đầu vô tình lại hiện lên khung cảnh ngày trước, cả gia tộc Phantomhive bị sát hại, cha mẹ chết trong thư phòng, Madame Red bị giết chết mà bản thân nàng lại trơ mắt nhìn họ ngã xuống không làm được gì.
Nàng tuyệt đối sẽ không để những điều đó lần nữa xảy ra với mình, dẫu có nguy hiểm hay phải nhảy xuống địa ngục, nàng nhất định phải cứu được hai đứa trẻ kia bởi chúng vô tội trong mối thù hằn giữa nàng và ả người sói này. Chúng đáng được sống và vui vẻ mà nàng sẽ nguyện là đôi cánh bảo vệ chúng.
"Xem ra có thể từ hư không lấy ra kiếm, ngươi cũng chẳng phải nhân loại. Nhưng dù thế ta cũng sẽ đánh bại mi, đợi đến khi ta giết hai đứa kia ta liền..." Ánh mắt nheo lại đáng sợ "Tiễn mi đi cùng chúng!"
"Vậy để xem ngươi có khả năng làm được không đã?" Dẫm nhẹ bàn chân xuống nền đất nàng bắt đầu sử dụng thuấn di, cầm Hàm Quang hướng ả ta chém xuống. Hàm Quang này có chút khác với bộ dáng thông thường của trảm phách đao tại Soul Society, nó có vẻ giống cổ kiếm Trung Quốc hơn. Nàng chém mạnh vào tay ả ta, nhưng kì lạ tay ả lại không hề chảy máu, tựa như chém vào kim loại, âm thanh chói tai khó chịu.
"Đã quên nói cho ngươi biết, năng lực của ta là đem da thịt luyện hóa thành kim loại, đao kiếm bất xâm, dù kiếm của ngươi có sắc đến mấy cũng vô dụng thôi!"
"Phải không? Chúng ta không bằng thử xem như thế nào?" Nàng nhíu mày, vận dụng ma pháp "Tử kim quang đi!"
(Cái gì!) Ả người sói kinh ngạc.
Chỉ thấy cây kiếm kia phút chốc tỏa ra vô vàn tia sáng, sắc vàng chói mắt dưới nền trời tối đen như mực, bởi vì khoảng cách tiếp xúc quá gần, ả người sói kia hoàn toàn không thể tránh kịp. Đây chính là ma lực của Hàm Quang, nhưng tia sáng này mặc dù nhỏ nhưng lại mạnh đến mức có thể đâm xuyên qua cả đá và áo giáp sắt thép.
"Hù hú!" Ả bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trên người truyền đến từng tiếng vải rách. Chỉ thấy, vài phút trước đứng đó là một nữ nhân xinh đẹp giờ đã là một con sói đen khỗng lồ cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt vàng nguy hiểm, răng nanh đầy sắc nhọn.
"Phược đạo cấp sáu mươi mốt, quang cầm!"
"Gào...gào"
Nhìn ả người sói tức giận không ngừng giãy dụa, Kaimi vẫn không hề động lòng liên tục dùng chiêu <Tử quang kim> đâm manh vào người ả khiến ả thét lên đầy đau đớn.
"Nói cho ta, bọn họ đang ở đâu?" Nàng hung ác lấy kiếm chỉ vào ả, lạnh lùng hỏi.
"Dù ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không nói! Ngươi giết Darnel, không có hắn, ta đã sớm không muốn sống. Hai nhân loại kia đêm nay cứ để chúng làm tế lễ cho ta đi!" Ả người sói điên cuồng cười to, khóe miệng trào ra máu tươi.
"Là các ngươi công kích những người này trước, nếu các ngươi không tùy tiện giết chết con người, gã người sói kia ắt hẳn giờ này đã còn sống!" Nàng hừ lạnh mỉa mai.
"Nhân loại vốn chính là lương thực của chúng ta, chúng ta ăn thịt họ mới có thể có được lực lượng cường đại!" Nói đến đây, ả ta cười quái dị "Ngươi còn không đi? Nói không chừng hai nhân loại kia giờ đã trở thành thức ăn trong miệng của ma cà rồng."
"Cái gì, ngươi đem bọn họ giao cho ma cà rồng?" Kaimi hận không thể một đao đâm vào ngực ả, nhìn xem trái tim người sói rốt cuộc là làm từ cái gì. Tuy nhiên, nàng hiểu bản thân càng lo lắng, ả ta sẽ càng đắc ý hơn thôi.
"Tâm ở phía nam, mắt ở phía bắc, ngón tay ở phía tây, ngón chân ở phía đông, ta triệu hồi thần gió, xua tan mây mù, phược đạo cấp năm mươi tám, chỉ truy tung!" Kaimi không dám khinh thường, nghiêm túc tìm kiếm linh áp của Finna. Thế giới này sinh vật mặc dù không có linh áp, nhưng Finna thì lại có thể có. Chỉ cần tìm được Finna, có thể tìm được cả Lizzy.
"Kinh độ Đông vĩ độ 42. 3, tọa độ 231, 486."
Là vườn hoa tử tước Druitt.
Nàng ngẩng đầu,triệu hồi Đạp Huyến, lập tức rời khỏi.
"Mẹ nó, rốt cuộc ả đàn bà này là ai?" Ả người sói may mắn thoát chết, phun ra ngụm máu, nhìn thân trắng trên bầu trời cười lạnh "Tuy nhiên, cho dù ngươi không phải người bình thường, cũng như thường phải chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.