[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 3: Quản gia VS Chủ nhân [thượng]




Kế tiếp chính là lễ nghi, bởi vì kiếp trước là tiểu thư nhà Shihouin quý tộc nên mọi thứ đều vô cùng thuận buồm xuôi gió, vẻ mặt Sebastian cũng tỏ vẻ hài lòng.
Cuối cùng điều khiến hắn lo sợ nhất đã đến phần thi âm nhạc.
Nhíu mày liếc nhìn cây đàn violong trên tay, hắn thở dài chán nản “Thực sự muốn ta kéo sao…?”
“Đương nhiên!” Mỗ quản gia giả dạng thành giáo sư âm nhạc, tao nhã đẩy kính một cái.
“Được rồi, hy vọng ngươi không bị dọa sợ đến mức quay về ma giới đi!” Hắn đặt vĩ cầm lên vai, tay phải chẩn xác cầm cây kéo để trên dây đàn.
“Oh, tư thế rất tốt!” Sebastian hài lòng gật đầu.
Bất giác liếc cặp mắt qua chỗ khác, hắn bất đắc dĩ kéo đàn.
Két két…khách khách…
Âm thanh chói tai vang lên gấp gáp. Mặc dù Ciel rất chuyên tâm nhưng mà khả năng đánh ra một mớ tạp âm này, thật sự là khiến cho người cảm thấy đáng sợ.
Gương mặt hoàn mỹ của Sebastian rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, chỉ nghe bốp một tiềng, vị quản gia đại nhân đã gõ cây gậy chỉ huy bình thản lên tiếng.
“Thiếu gia, đàn violong không phải chơi như thế!”
Sebastian cố gắng sửa lại cho Ciel nhưng vô luận thế nào thì âm thanh hắn đánh ra vẫn y như cũ.
“Thiếu gia!” Nụ cười hoàn mỹ của mỗ quản gia đã có chút cứng ngắc.
“Xin lỗi!” Ciel nham hiểm âm thầm vui sướng trong lòng khi người khác gặp họa. Đây là do chinh người ép ta kéo đàn vilong.
Dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, Sebastian giận quá hóa cười, mang theo chút mị hoặc cùng tà ác, dù đã xem qua vô số vẻ đẹp của mỹ nam tại thi hồn giới nhưng khi nhìn thấy nụ cười của ác ma kia, trái tim hắn vẫn có chút rạo rực.
Nam nhân họa thủy này…
“Yên tâm thiếu gia, ta nhất định sẽ biến ngài thành một nhà âm nhạc tuyệt vời, tuyệt đối không thua Bach* và Beethoven*.” Quản gia chậm rãi nói.
“Không cần!” Bệnh cũ này đã hơn mấy trăm năm, làm sao có thể trong đoạn thời gian này mà chữa khỏi biến thành một nhà âm nhạc nổi tiếng.
“Thân là quản gia nhà Phantomhive, làm sao không có khả năng làm việc này!” Sebastian đương nhiên nói, nhưng huyết sắc con ngươi lại chăm chú nhìn hắn khiến da gà hắn nổi hết cả lên.
“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên về thư phòng nhìn xem tình huống gần đây của công ty đi!” Hắn gượng cười xoay người vừa rời đi liền bị một bàn tay nắm cổ áo lại, không cho hắn đào thoát.
“Thiếu gia hình như là đang sợ?”
Đúng thế, hắn sợ. âm nhạc chính là yếu kém của hắn, từ nhỏ hắn căn bản đã không thích hợp với con dường nghệ thuật này. Nhưng hắn không muốn để lộ yếu thế của mình trước tên ác ma kia, mỗi khi hắn dặn mình phải bình tĩnh thì nụ cười chướng mắt của Sebastian lại xuất hiện, khiến hắn không lí do liền tức giận. Không vì cái gì khác, chỉ là muốn phá nát nụ cười hoàn mĩ của quản gia mà thôi.
Đang lúc hắn muốn phản bác, Tanaka tiên sinh bỗng nhiên đẩy cửa bước vào “Thất lễ thiếu gia!”
“Có chuyện gì thế ông Tanaka?” Hắn lập tức dời đi lực chú ý, đôi mắt đỏ lóe lên sự tiếc nuối rất nhanh rồi biến mất.
“Một vị tiên sinh đến từ Trung Quốc muốn chào hỏi ngài?”
“Trung Quốc” vừa nghe đến cái tên quen thuộc này, con mắt xinh đẹp tựa như bảo thạch trong suốt liền nổi lên một tầng ấm áp. Cái tên thực là khiến cho người ta hoài niệm. hắn nhịn không được mà có chút thất thần.
“Người đó có nói tên mình là gì không?” Hắn buông vĩ cầm trên tay mình xuống đi đến trước mặt Tanaka tiên sinh.
Bộp! Tanaka bỗng biến thành phiên bản chibi ngồi uống trà.
Quạ…Quạ…
“Thôi, vẫn là ta tự mình đi xem!” Trông cậy và Tanaka phiên bản Q nói chuyện chỉ sợ trời sập xuống cũng không có xảy ra.
Đi đến phòng khách, đập vào mắt là một vị… à không phải là hai vị mới đúng, hơn nữa còn là người Ciel vô cùng quen thuộc, Lau tiên sinh và bạn gái lam mèo của hắn.
“Hẳn vị này chính là bá tước Phantomhive đi, thực là trẻ tuổi!” Lau dường như cảm thán nói, đôi mắt vẫn khép chặt “Nghe nói gia chủ nhà Phantomhive là một đứa nhỏ mười tuổi, nói thật, ta vẫn có chút không tin tưởng ở ngài!”
“Nếu một người làm việc dựa vào lời nói của người khác, như vậy người này vĩnh viễn cũng không làm được việc lớn đúng không Lau tiên sinh?” Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nở nụ cười khinh miệt, bên cạnh quản gia lặng lẽ dâng trà cho hắn.
Bốp…bốp
Tiếng vỗ tay vang lên, Lau mỉm cười tán thưởng nói “Xem ra bá tước cũng không phài là đứa nhỏ chỉ biết chơi đùa!”
“Ai nói ta không chơi đùa?” Hắn thâm ý nâng tách lên, cố ý dùng giọng nói ngây thơ “Ta dù sao cũng chỉ mới là một đứa nhỏ mười tuổi, cái gì cũng không hiểu chỉ biết chơi đùa mà thôi. Chẳng qua trò chơi của ta có chút khác biệt!”
“Khác biệt như thế nào?” Lau nổi lên sự tò mò.
“Đồ chơi của người khác là vật chết, đồ chơi của ta chính là nhân loại, trò chơi của người khác thì ngây thơ còn trò chơi của ta là tràn đầy tử vong vô cùng nguy hiểm. Vì thế, Lau tiên sinh…” Uống một ngụm hồng trà, gương mặt phấn nộn lộ ra nụ cười như có như không, mang theo sự thành thục và trầm ồn “Có hay không muốn cùng ta làm giao dịch?”
“Được!” Lau không hề nhiều lời ngay lập tức đồng ý. Tuy nhiên, sau khi hắn uống tách trà xong mới tò mò hỏi “À mà, giao dịch gì thế?”
Mẹ kiếp!!!
“Ngươi…ngươi nếu không biết thì sao lại đáp ứng?” Hắn tức giận rít gào.
“Thôi thôi, đừng nóng giận bá tước!” Lau cười vô tội.
Người kia quả nhiên thực sự vô cùng giống trong tác phẩm rõ ràng là không hiểu mà lúc nào cũng thích bày ra bộ dáng cái gì cũng biết, thực là tức chết người ta mà.
Điều chỉnh lại cảm xúc, hắn chậm rãi nói “Trở thành quân cờ của ta, ta liền chừa ngươi một con đường sống tại Anh quốc!”
“Vậy sao?” Lau nhẹ vuốt đùi lam mèo, hưởng thụ cảm giác mỹ nữ trong ngực “Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy dù không có bá tước ta vẫn có thể sống tốt nha!”
“Vậy ngươi liền thử? Ta muốn coi thử cái đám ma túy của ngươi có hay không bình yên vô sự ở địa phương này!”
Nghe thấy hai chữ đặc thù, cà Sebastian và Lau đều ngẩn ra.
“Ma túy? Thiếu gia, theo như ta biết, ở Anh quốc chính là không chép thứ này xuất hiện.” Sebastian xoa cằm suy xét “Ngài làm như thế nếu để Nữ hoàng biết được...”
“Sebastian” Hắn nhanh chóng đánh gãy lời của Sebastian thản nhiên nói “Ta nghĩ Nữ hoàng bệ hạ nhất định sẽ đồng ý cho ta đem ma túy khống chế ở trong tay!”
“Ý ngài là sao?” Lau tò mò hỏi.
“Muốn đem thứ này tiêu diệt hoàn toàn, điều kiện tiên quyết đầu tiên phải chặt chẽ nắm chúng trong tay. Ở các vùng tại Luân Đôn, địa điểm giao dịch ma túy có rất nhiều, lan tràn khắp nơi hệt như cỏ dại, vô luận ngươi có đốt thành tro thì nó vẫn có thể một lần nữa sinh trưởng, không bằng ta chặt đứt con dường làm ăn của bọn họ khiến bọn chúng không thể sinh tồn được nữa. Ta nghĩ Nữ hoàng sẽ hiểu ý của ta!”
Cả căn phòng tràn ngập sự yên tĩnh.
Một lát sau, Lau cười lớn ra tiếng.
“Bá tước quả nhiên thông minh thế nhưng…” Để tài vừa chuyển, Lau cười quỷ dị “Làm sao có thể chắc rằng ngài sẽ không vứt bỏ ta sau khi lợi dụng xong đâu?”
“Ngươi yên tâm, trừ phi ma túy không còn trên thế giới thì ta nhất định vẫn sẽ cần ngươi. Huống hồ, về sau khả năng ta cần dùng đến lực lượng hắc đạo vẫn là có, vì thế không nên để cho ta thất vọng Thượng Hải Thanh Bang Lau tiên sinh!” Hắn hơi cong môi, ý vị thâm trường liếc người hía sau một cái.
“Ha ha, năng lực tình báo của bá tước quả nhiên mạnh mẽ.” Lau cười nhẹ.
Cả căn phòng nhất thời tràn đầy không khí vui vẻ, bọn họ cũng không tiếp tục thảo luận chủ đề vừa rồi mà di chuyển đến nhà ăn. Dù sao tay nghề của quản gia nhà hắn vẫn là tuyệt nhất.
Sebastian đứng ở sau lưng bọn họ, đôi mắt đỏ rực luôn nhìn chăm chú vào thiếu gia nhà mình đang cười châm chọc kia, khóe môi chợt nở nụ cười hoàn mỹ.
****
Không có gì tuyệt với hơn là sau một ngày được ngâm mình trong nước nóng tắm rửa. Ciel xoa bóp bả vai, đôi mắt khép chặt, cảm thụ độ ấm vừa phải của nước, xua đi mệt mỏi và đau nhức của hắn.
Sebastian không hổ là quản gia ưu tú, vĩnh viễn luôn biết hắn cần gì.
“Thiếu gia!” Cửa mở ra, quản gia ở sau lưng hắn cung kính gọi.
“Chuyện gì?” Đôi mắt vẫn nhắm, hắn lạnh lùng hỏi.
“Lau tiên sinh đã trở về!”
“Tốt nhất là nên về!” Hắn thản nhiên nói, một xanh một tím con ngươi chậm rãi mở ra, nhìn từng làn hơi vì nhiệt độ của nước mà xuất hiện. “Cái tên kia và Gin quả thực giống nhau, đều là hồ ly giảo hoạt. DSebastian, diều tra ten kia kĩ càng cho ta!”
Mái tóc che khuất đi đôi mắt đỏ, quản gia khó hiểu nhìn hắn “chẳn phải thiey61 gia đã biết hết toàn bộ tư liệu của Lau tiên sinh rồi sao?” Không cần lực lượng của hắn cũng không cần hắn ra tay,thiếu gia thế nhưng đã biết hết toàn bộ chi tiết về Lau, chuyện này ngay cả hắn cũng có chút nghi hoặc.
“Ta chỉ biết một ít thôi, đối với loại người này tốt nhất nên điều tra kĩ càng!” Dù sao cũng không ai biết trước liệu tình tiết tác phẩm có hay không bị thay đổi do sự hiện diện của hắn. hơn nữa trí nhớ thuộc về thời Lý Dạ Hạ đã ngày càng mơ hồ.
“Yes, my lord!” Sebastian quỳ một chân trên đất, đôi mắt đỏ hiện lên chút ý vị thâm trường.
Bí mật của chủ nhân ngày càng nhiều
Tuy nhiên như vậy thì mới thú vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.