[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 18: Chuyến du hành của mèo (trung)




Tiêu đời rồi!
Trong đầu Kaimi lúc này chỉ còn vang vọng ba chữ đó.
Nàng kinh sợ nhìn cảnh tượng hoang sơ trước mắt, khoé miệng nhỏ có chút co quắp lên. Thậm chí cả thân thể giống như hoá đá chỉ cần đụng nhẹ một cái liền vỡ vụn.
Nàng như thế nào lại quên mất việc mình là kẻ mù đường cơ chứ.
Vùng núi hoang vắng, không có một ngọn cỏ, rộng lớn mênh mông không thấy điểm dừng, đám cây cối xơ xác tiêu điều khẽ lay lắt trong gió như giơ nanh múa vuốt, hung ác muốn xé xác kẻ khác nuốt vào bụng.
Xa xa, ánh mặt trời dần buông xuống, đàn quạ đen đứng trên cây hỗn loạn kêu lên như muốn xua đuổi vầng thái dương rực rỡ kia, trả lại cho chúng khoảng không gian tối tăm quen thuộc.
Nơi này... Rốt cuộc là địa phương quái quỷ nào?
Khung cảnh lạnh tóc gáy khiến cho trái tim của Kaimi trở nên đập nhanh hơn, tâm trạng ngày càng bất ổn, nàng chậm rãi đứng dậy, xoay người sang hướng khác nhanh chóng nhảy đi. Chỉ tiếc vô luận nàng đi thế nào cũng không tìm thấy lối về. Con đường trước mắt dần ngoằn ngoèo.
Oạch...
Mèo nhỏ có lẽ bởi vì quá mức lo lắng nên không hề để ý vũng bùn phía trước vì thế liền ngã nhào xuống, từ một tiểu hắc miêu sạch sẽ phút chốc dính đầy bùn đất hôi thối.
Sẽ không xui xẻo đến thế chứ?
Nhìn bộ lông ướt sũng, Kaimi khóc không ra nước mắt. Nàng bất quá chỉ là lén ra ngoài, cũng không làm tội ác tày trời gì vì sao ông trời lại trừng phạt nàng như thế.
Đáng tiếc, hôm nay dường như ông trời không có mở mắt chẳng thèm quan tâm đến con mèo đang cáu giận nào đó, mặt trời chậm rãi khuất sau rặng núi, tiếng chim kêu to càng khiến vùng núi trở nên hoang vu, thê lương hơn.
Bực tức một hồi, nàng khẽ vùng vẫy dùng toàn bộ sức lực thành công leo lên. Tuy nhiên âm thanh tiếp theo lại trực tiếp khiến nàng run rẩy.
"Gào! Gào!" Con sói màu đen hung ác phát ra tiếng gầm nhẹ, tràn ngập địch ý từ bụi rậm nhảy ra, ánh mắt vàng lạnh lẽo liếc nhìn mèo đen, miệng mở rộng để lộ răng nanh sắc nhọn.
Cư nhiên lại là sói.
Làm sao bây giờ?
Kaimi vô cùng hoảng sợ, biến thành mèo thì nàng không thể sử dụng được ma pháp. Nhưng nếu khôi phục hình dạng thì nàng lại không có y phục, chẳng lẽ khoả thân chiến đấu, lỡ có ai nhìn thấy được thì mất mặt chết.
Tuy nhiên, Kaimi có vẻ như quên mất một vấn đề quan trọng là dù nàng có biến về hình người thì cũng chỉ là một linh hồn vô định, đừng nói là sói ngay cả con người cũng không thể nhìn được. Đương nhiên, ngoại trừ mấy kẻ không được tính là con người nào đó.
"Gào..." Đám sói có vẻ đã không nhịn được, bản năng săn mồi mạnh mẽ trỗi dậy, chúng rú lên một tiếng, vì cái bụng đói meo, không hề khách khí nhào đến bữa tối béo bở "màu đen" kia.
Oh shit! Chạy!!!
Tiểu hắc miêu nhanh chóng nhảy đi tìm chỗ trốn, thân ảnh màu đen chuyển động như tia chớp nhưng tốc độ của lũ sói cũng không hề thua kém, sinh tồn tại vùng hoang dã chúng hiểu rõ cách để tóm gọn con mồi. Rất nhanh, Kaimi sẽ bị bắt.
Cùng lúc đó, gần bên nàng liền có một cây cổ thụ, nàng vội vã thuần thục leo lên, kinh hồn bạt vía nhìn đám sói đang không ngừng sủa điên ở dưới.
"Gào... gào..." Lũ sói điên cuồng sủa vang lên như muốn Kaimi phải đi xuống ngay lập tức cho chúng. Nhưng mà nàng cũng đâu có bị ngu?
Mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống sau dãy núi, cả một vùng đất rất nhanh liền bao phủ bởi một tấm lụa đen huyền bí. Không một tia ánh sáng khiến nơi này càng lúc càng thêm đáng sợ.
Dưới tán cây, đám chó săn vẫn tiếp tục ầm ĩ huyên náo, nhất quyết không tha cho con mồi này, kiên trì chờ đợi dù sao chúng nó cũng rất đông trong khi nàng chỉ có một mình.
Chết tiệt!
Không lẽ nàng phải khôi phục nguyên thân để an toàn rời khỏi đây sao? Nhưng mà nếu thế thì cả một đời anh minh thần võ của nàng sẽ bị huỷ đi hết mất, nội tâm Kaimi vô cùng hỗn loạn, không để ý rằng trong vô thức con mắt bên trái đã toả ra ánh sáng tím kì dị.
"Ai chà, thật là con mèo nhỏ đáng thương!" Tiếng nói quen thuộc sau lưng truyền đến nhất thời doạ nàng nhảy dựng lên. Nàng nghiêng đầu nhìn người vừa tới, ánh mắt mở to ra.
Là hắn!
Ác ma tao nhã đứng trên nhánh cây, đôi môi nhếch lên quyến rũ, dung nhan yêu nghiệt mang theo cỗ tà khí nồng đậm. Đôi mắt đỏ loé lên tia khác lạ, thân hình thon dài cao ngất tựa như một vị vương giả hoàn mỹ khiến người ta phải kinh động.
"Xem ra ngươi đang rất sợ hãi, mèo con." Quản gia đại nhân làm như không biết nàng là ai, dẫm nhẹ cành cây, nhảy đến trước mặt, mỉm cười ôm lấy thân hình bẩn thỉu của nàng vào trong lồng ngực.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc vây quanh, nàng có chút cứng ngắc, đôi mắt tím dè dặt cùng cẩn trọng liếc quản gia một cái, thử kêu một tiếng.
"Meo..."
Âm thanh mềm mại ngọt ngào vang lên, Sebastian chợt cười híp mắt, ngón tay không ngại bẩn xoa đầu mèo con, dịu dàng nói "Tiếng kêu thanh thuý như thế này chắc hẳn là một con mèo rất đáng yêu đi. Không biết điện hạ có đồng ý cho ta nuôi ngươi không nhỉ? Tuy nhiên, ta nghĩ hiện tại vẫn nên mang ngươi trở về!"
Đôi mắt đỏ lơ đãng quét mắt lũ sói háu ăn ở phía dưới, ánh mắt nheo lại mang theo tia nguy hiểm.
TT~TT Đám sói bị doạ sợ hoảng loạn bỏ chạy.
|Sói-chan: tui cần tăng lương, đầu năm đầu tháng kiếm ăn khổ quá mờ QAQ |
"Đi nào, mèo con!" Lấy áo khoác trùm con mèo nhỏ lại, Sebastian nhanh chóng quay trở về.
Uốn éo trong lòng quản gia, Kaimi âm thầm vui vẻ. Đợi đến dinh thự, thừa dịp Sebastian không chú ý nàng liền lặng lẽ trở lại thân thể của mình.
Mắt tím nheo lại, mèo nhỏ cười quỷ dị.
Nhưng quản gia đại nhân có thể để cho Kaimi tuỳ ý làm sao?
Có trời mới biết!
****
"Meo, meo, meo!" Tiếng kêu cứu thảm thiết của mèo nhỏ vang lên trong phòng tắm, âm thanh khiến cho Finna đứng bên ngoài cũng thấy nghi hoặc.
Đậu má! Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Kaimi nghiến răng chửi bậy trong lòng
Trở về dinh thự, còn tưởng có thể trốn thoát. Không nghĩ đến Sebastian lại có thể nhanh tay túm lấy nàng lôi về phía nhà tắm bắt đầu tắm rửa.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông, đem nàng ngâm vào nước ấm, vén tay áo lên chà rửa sạch sẽ.
"Thật là mềm mại khiến người khác yêu thích không buông mà!" Sebastian say mê nhấn miếng đệm thịt màu hồng phấn, đôi mắt đỏ tươi ánh lên sự vui vẻ "Bộ lông mặc dù có hơi bẩn nhưng ta chắc chắn em cũng là một tiểu miêu xinh đẹp."
Quản gia cảm thán, mười ngón tay xoa bóp thân thể con mèo, xúc cảm mềm mại khiến hắn cười híp mắt.
Đẹp cái đầu nhà ngươi!
Nàng trợn trừng mắt, bực tức nhìn tên quản gia. Tuy nhiên bởi vì tay nghề của Sebastian thực sự quá tốt khiến nàng nhịn không được rên lên thoải mái.
"Meo..."
"Làm sao bây giờ, ta không muốn thả em đi đâu bé con!" Sebastian thâm ý, đôi mắt đỏ rực loé lên tia khác thường.
"Sebastian" Finna lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, thấp giọng hô, đôi mắt tím không an phận liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Điện hạ, có việc gì sao?" Quản gia đại nhân giả bộ ngoài ý muốn nhìn thấy Finna, ánh mắt rét lạnh mang theo phần cảnh cáo.
"Ta là nghe thấy tiếng mèo kêu..." Finna vội vàng lui về phía sau vài bước, ánh mắt vô ý rơi vào con mèo đen nằm trong tay quản gia, phút chốc thân thể cứng đờ.
"Đó là..." Finna khó khăn nuốt ngụm nước bọt, lạy trời đừng là Kaimi điện hạ.
"À, con mèo nhỏ này là ta nhặt được, điện hạ không thích nó sao?" Tóc đen mềm mại rũ xuống gương mặt tuấn mỹ, nụ cười có chút vô tội "Ta có thể nuôi nó được không điện hạ?" Quản gia đại nhân không hề sợ hãi, hôn lên trán hắc miêu, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Sebastian khốn khiếp, ai cho phép ngươi hôn ta. Cảm giác âm ấm trên đỉnh đầu triệt để khiến Kaimi tức giận.
Finna che miệng hít một ngụm khí, nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ. Ngay sau đó, gương mặt nàng xám xịt xoay người vội vàng chuồn đi, lúc ra khỏi phòng còn không quên nhìn con mèo kia với ánh mắt đáng thương "Có thể, không sao."
Nếu nàng đoán không lầm thì con mèo ấy đích xác đúng là Kaimi điện hạ mà bởi vì nụ hôn của Sebastian nên đã sắp đến thời kì bạo phát.
"Điện hạ đi rồi xem ra giờ chỉ còn hai chúng ta thôi bé mèo bé bỏng." Bàn tay xoa bóp thân mèo, Sebastian tà mị khẽ cười đầu nguy hiểm.
Con mẹ nó, có ngày nàng nhất định phải chém chết tên này.
Kaimi oán hận nhìn nam nhân trước mắt, miệng không ngừng chửi tục thô lỗ, trong lòng âm thầm thề sớm hay muộn nàng cũng phải đòi lại bằng được món nợ ngày hôm nay.
"Méo...!"
Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, mắt tím hoảng hốt nhin tay quản gia, vội vàng lui về phía sau liên tục thẳng đến khi chạm đến bồn tắm lớn.
Vừa, vừa, vừa rồi tay hắn chính là hướng đến phía dưới nàng sờ soạng.
"Sao thế mèo con? Đừng sợ, ta chỉ muốn giúp em rửa ở chỗ đó thôi, nơi đó khá là bẩn đấy!" Quản gia mỉm cười xấu xa, bắt lấy hắc miêu đè hai chân nó xuống tà ác chuẩn bị tẩy rửa.
"A! Sebastian ngươi dừng tay cho ta!" Nàng rốt cục cũng hông chịu nổi hét to lên, vội vàng dùng tiếng người ngăn cản. Làn khói trắng nhất thời toả ra tứ phía, đến khi khói dần tan thì trước mặt Sebastian đã không phải là con mèo khi nãy mà là một thiếu nữ khoả thân ướt đẫm.
Chậc chậc, thật là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Quản gia vô cùng nhàn nhã thưởng thức thân thể trắng noãn của thiếu nữ, ánh mắt như có như không rơi xuống bộ ngực mềm mại, miệng lưỡi bỗng có chút khô khốc thất thường.
"Ngươi còn nhìn!" Kaimi đáng thương, cố gắng dùng tay che đi vài vị trí quan trọng, thấy Sebastian vẫn chăm chú về phía mình không khỏi hoả bạo quát lớn "Ngươi cút sang chỗ khác cho ta!"
"Khụ." Sebastian giả bộ ho vài tiếng, liếm liếm bờ môi mở miệng trả lời "Điện hạ, ngài còn chưa có tắm..."
"Mẹ kiếp, đừng có lắm lời, tự ta tắm không được sao? Ngươi ngay lập tức cút ra cho ta!" Kaimi thở hổn hển ném mấy món đồ gần bên mình, đem ác ma đuổi đi. Nàng bây giờ vô cung hận chết hắn. Sớm biết như thế nàng hoá thành hình người trốn trong rừng như vậy cũng sẽ không bị ác ma này trắng trợn ăn đậu hũ.
Quản gia bị đuổi khỏi nhà tắm, trong đầu không ngừng nhớ đến thân thể xinh đẹp của thiếu nữ, cho dù chưa phát dục hoàn toàn nhưng cũng đã đủ khiến người khác phải mê mẩn. Không biết khi lớn lên còn tuyệt mỹ đến cỡ nào. Nghĩ đến đó quản gia không khỏi nở nụ cười.
Phút chốc như nhớ đến biểu tình giận dữ khi nãy của Kaimi, gương mặt tuấn mỹ quản gia cũng xuất hiện tia buồn rầu.
Xem ra hắn chọc giận con mèo nhỏ mất rồi!
Đôi lời editor: Mỹ đã quay trở lại đây nhưng lịch post vẫn chưa ổn định nhé (///v///) mong mọi người thông cảm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.