[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 10: Thí nghiệm




Tuy rằng hôn mê gần một tháng nhưng nhà Phantomhive vẫn như cũ ồn ào và náo nhiệt, tổ giúp việc ba người mỗi ngày đều làm vài chuyện ngốc nghếch buồn cười, Yoruichi thì giữ luôn hình dáng con mèo, thường xuyên bò vào lòng quản gia, hưởng thụ sự chăm sóc của mĩ nam. Còn Urahara lúc nào cũng ở trong phòng nghiên cứu thí nghiệm, căn phòng xa hoa thoải mái kia như biến thành phòng làm việc tư nhân của hắn luôn rồi. 
"Thiếu gia, hôm nay thời tiết có vẻ khá tốt, rất thích hợp để ra ngoài vận động." Sebastian đi phía sau lưng Ciel, trầm giọng nói.
"Ừ, cũng được." Xoa xoa hai bả vai, hắn hít một hơi thật sâu, vui vẻ ngắm nhìn bầu trời vô tận ngoài kia. 
"Thiếu gia trông có vẻ rất cao hứng." Nhìn thấy biểu tình của Ciel, quản gia âm thầm tính toán tâm tư của người nào đó "Hẳn là vì sắp khôi phục được thân thể nữ nhân đi."
|Mỹ: cừu con sắp bị ăn vào một ngày không xa:v|
"Cứ cho là thế đi!" Ciel nhún vai đáp lời "Nghĩ thử xem chẳng hạn ngươi đang là nam nhân bỗng nhiên một ngày đẹp trời biến thành nữ thì sẽ cảm thấy thế nào?" 
"Không biết."
"Không biết?" Hắn ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn quản gia.
Sebastian nở nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt đỏ loé lên ánh sáng kì dị "Bởi vì điều đó sẽ không xảy ra trên người ta nên ta mới không biết!" 
"Này, ngươi vô lại vừa thôi! Nào có ai trả lời như thế?" 
"Nhưng mà..." Quản gia cười thần bí, bỗng nhiên thân thiết cúi người xuống thì thầm vào lỗ tai hắn, từng đợt hơi nóng phả vào trên cổ khiến thân thể Ciel dâng lên chút khác thường "Nó lại xảy ra trên người ngài..."
Ác ma đáng chết, càng lúc càng lớn mật mà. Đừng có quên hắn mới là chủ nhân.
Căm giận trừng mắt nhìn hắc y quản gia một cái, mỗ Kaimi âm thầm mài răng.
Bỗng nhiên một cánh tay dài vươn ra trước mặt hắn, cánh tay săn chắc cường tráng, làn da trơn bóng nhẵn nhụi khiến người ta không khỏi thất thần. Ciel lần đầu tiên mới biết nguyên lai hoá ra tay ác ma cũng có thể đẹp mắt đến vậy.
"Gì đây?" Hắn nghi hoặc hỏi.
"Mỗi khi thiếu gia tức giận đều sẽ cắn tay ta. Ta nghĩ lần này vẫn nên tự mình giơ ra để thiếu gia không cần phải mất công!" Quản gia vô cùng bình tĩnh giải thích, giọng nói thản nhiên hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng. 
"Ai mướn ngươi xen vào việc của ta?" Hắn bực bội hô lên, tên ác ma này càng lúc càng lắm chuyện mà.
"Thân là quản gia, hiểu được tâm ý của chủ nhân mới càng thêm hoàn mỹ." 
"..." 
"Thiếu gia...thiếu gia" Mayleen bỗng hớt hải chạy vào, vừa chuẩn bị dừng lại ngay chỗ bọn họ thì vấp phải cục đá, thân thể lảo đảo chúi về phía trước. 
"Haiz" Hắn thất bại xoa xoa thái dương, thầm nghĩ không ngờ trên đời này còn có nữ nhân ngốc hơn cả Rangiku.
Chỉ thấy quản gia đại nhân khẽ động, không biết bằng cách nào ngay lập tức đã đến bên cạnh Mayleen đỡ lấy cô người hầu vào trong lòng. 
"A, anh Sebastian!" Mayleen ngại ngùng đỏ bừng nhìn quản gia, trên mặt lộ rõ vẻ sùng bái.
"Mayleen có chuyện gì?" 
"Là về ngài Urahara." Thấy thiếu gia hỏi, Mayleen vội đứng nghiêm túc lại, chậm rãi trình bày "Urahara tiên sinh nhờ tôi chuyển lời kêu thiếu gia và anh Sebastian đến phòng của ngài ấy."
Chẳng lẽ đã tìm được biện pháp?
Mắt màu lam trong phút chốc sáng ngời, hắn nhanh chóng ra lệnh cho Sebastian dẫn đường.
Vào lúc mở cửa phòng Urahara, Ciel hoàn toàn bị những bình thuỷ tinh, chai lọ làm cho kinh ngạc, Urahara tính đem nơi này thành phòng nghiên cứu luôn rồi sao?
Nhiều hoá chất như thế lỡ đâu nổ dinh thự Phantomhive thì sao?
"Tình hình thế nào Kaimi?" Thấy bọn họ tiến vào, Urahara không biết từ đâu lấy ra một cây quạt nhỏ, phe phẩy không ngừng.
"Em mới tỉnh lại nên nhớ chú ý thân thể chút!" Xoa xoa mái tóc màu xanh mềm mại, ánh mắt loé lên chút nhu hoà.
"Ừ, em biết mà!" Không hề keo kiệt mà nở nụ cười xán lán lộ ra lúm đồng tiền với anh trai mình. Hắn ngó nghiêng xung quanh, nhìn đống trang bị hỗn độn hỏi nhỏ "Anh tìm ra cách để em về như cũ rồi sao?"
Sebastian không thể nghe được, hơi bất mãn biểu hiện bên nặng bên nhẹ của thiếu gia.
"Đương nhiên là tìm được nhưng bởi vì do tình huống Kaimi khá đặc thù, trang bị của Soul Society không đủ nên chỉ có thể dùng ma trận tách linh hồn ra. Phương pháp này đối với tử thần mà nói vô cùng đau đớn, linh hồn bị ép buộc rời khỏi thân xác thật sự rất đau hơn những gì em nghĩ đấy. Ngay cả như thế, em vẫn muốn khôi phục thân thể sao?" Urahara thận trọng nhắc nhở.
Nhếch môi, hắn cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định "Anh không phải đã sớm biết quyết định của em?"
"Ha ha" Urahara sung sướng cười nhẹ, trìu mến vỗ nhẹ đầu hắn "Không hổ là Kaimi, rất thông minh. Nếu đã vậy chúng ta liền bắt đầu!"
"Ừ"
Đi vào trong chiếc lồng pha lê trong suốt, Ciel hoàn toàn bị giam lại trong không gian thu hẹp, nhìn ra bên ngoài, hắn chợt thở dài.
Vì sao cảnh tượng này khiến hắn nghĩ tới chuột bách trong phòng thí nghiệm nhỉ?
Con mắt màu lam vô ý lướt qua nhìn quản gia, thấy hắn mở miệng như nói gì đó vừa chuẩn bị đi tới sát chiếc lồng để hỏi thì Urahara đã nhấn nút.
Lực lượng mạnh mẽ từ trên cao đi thẳng vào đỉnh đầu hắn, tựa như sấm chớp đánh xuống khiến cả lục ngũ phũ tạng hắn đều đau đớn, thân thể như muốn xé ra thành nhiều mảnh, theo bản năng hắn hơi cắn chặt răng lại tuyệt không phát ra âm thanh nào.
Thật sự là quá đau!
Hắn trong lồng pha lê thống khổ nhíu chặt mi, khí huyết cơ thể không ngừng cuồn cuộn, những mảnh kim châm đâm vào da tay khiến toàn bộ linh hồn hay tế bào hắn cũng run lên đau đớn. Bên tai dường như đang nghe thấy âm thanh quản gia hô lên lo lắng.
"A...A...!"
Bởi vì quá đau, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa mà rên rỉ thành tiếng, đem mọi thống khổ đều phát tiết ra bên ngoài. Cả cơ thể như đang gào thét muốn lao ra ngoài nhưng dường như lại bị thứ gì đó áp chế xuống ngăn cản.
Nhưng hắn nhất định phải thành công, hắn đã phải chịu đủ mọi khổ sở vì vận mệnh của mình, chỉ có khôi phục thân xác có lại lực lượng hắn mới đủ sức phá tan mọi thứ.
Nhìn thiếu niên trong lồng vì đau đớn mà cắn môi đến xuất huyết, gương mặt Sebastian nháy mắt trầm xuống "Ngài Urahara, đối với thí nghiệm lần này ngài nắm chắc bao nhiêu phần trăm?" 
"Ngươi muốn ta nói thật?" Vùi đầu vào máy móc Urahara khôg thèm ngẩng đầu lên hỏi.
"Đương nhiên." 
"Chưa tới 10%" 
"Nói cách khác, ngài đã sớm đoán ra thiếu gia có thể sẽ chết." Đôi mắt đỏ loé lên sáng khác thường, âm thanh trầm thấp mang theo tia sát khí nhè nhẹ, môi vẫn nở nụ cười nhưng phía dưới bàn tay lại khẽ động.
"Ai nha không cần động thủ!" Khôi phục thân nhân, Yoruichi cười xấu xa thuấn di đến bên cạnh hắn, đè bàn tay kia lại "Ta nói này soái ca, xem ra ngươi đối với em gái ta có chút khác thường nha!" 
"Bảo vệ chủ nhân là nhiệm vụ của quản gia!" 
"Như vậy bảo vệ em gái cũng là nhiệm vụ của chị gái!" Yoruichi đùa giỡn nói.
"Yoruichi, đến rồi!" Urahara ngước mặt hô lên.
"Biết rồi!" Đeo găng tay sắt vào, Yoruichi nháy mắt di chuyển đến lồng pha lê, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc.
"Mở trận." Chỉ nghe xoẹt một tiếng, bởi vì linh áp bùng nổ mà áo khoác trắng ngoài đã rách vụn, để lộ ra trang phục màu đen chiến đấu.
"Phá!" Yoruichi hét lớn một tiếng, găng tay sắt thẳng tiến đánh lên chiếc lồng, rắc một tiếng, khe nứt dần lan rộng rồi sụp đổ. Yoruichi thừa dịp cho một kích lên bả vai của Ciel.
"A!!!" Hắn thống khổ quát to một tiếng, thân thể suy yếu nhịn không được nghiêng về một phía, ở chỗ Ciel ngất xỉu bỗng xuất hiện bóng dáng màu tím lăn ra. 
"Đau quá..." Thân ảnh nhỏ nhắn theo đà lăn lộn vài vòng trên mặt đất. Âm thanh mềm mại, ngọt ngào đủ khiến bất kì ai cũng thương tiếc. Đó là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, mái tóc dài màu tím xoã tung rối loạn, trên người khoác chiếc đầm đen đơn giản.
"Ách" Urahara há hốc mồm, cây quạt theo tiếng hô mà rơi xuống.
"Ối!" Yoruichi cũng kinh hoảng, miệng mở to đến mức có thể nhét quả trứng gà.
Sebastian cũng ngây dại nhưng không có thất thố như hai người kia, vẫn duy trì hình tượng hoàn mĩ chỉ là trong ánh mắt lại lộ rõ sự ngạc nhiên vô cùng.
Mà đầu sỏ khiến mọi người ngớ ra lúc này mới từ từ đứng dậy, khó nhọc vươn cánh tay mảnh khảnh sờ sờ gương mặt trẻ con cùng quần áo của mình, rốt cuộc cũng bạo phát lửa giận.
"Urahara Kisuke." Giọng nói mềm nhũn tức tối kêu to chỉ tiếc dùng âm thanh đáng yêu như thế chẳng có tí đáng sợ nào.
Thân ảnh màu tím kia cuối cùng cũng chậm rãi quay người, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Làn da bạch ngọc trắng trắng non mềm như có thể nhéo ra nước, mũi cao tinh tế, đôi môi hệt như đoá hoa xinh đẹp mềm mại. Mà mỹ lệ nhất chính đôi mắt màu thạch anh tím trong suốt lấp lánhsáng ngời ngợi khiến người ta mê say. Mà con mắt bên trái như phủ một tầng sương, thoắt ẩn thoắt hiện ma trận ngôi sao sáu cánh vô cùng quỷ dị. 
Nàng?
Đúng thế, chính là nàng. Khi còn là tử thần, thân xác nàng vốn là nữ, không biết vì sao mười năm trước thế nhưng lại biến thành tiểu nam hài chết tiệt Ciel Phantomhive. Tuy rằng những năm đó sống cũng không tệ nhưng vừa cuối xuống nhìn thấy thứ đó của nam nhân nàng liền ảo nảo không thôi.
Kaimi nổi giận đùng đùng, hướng tới chỗ Urahara nhéo người hắn, chỉ tiếc hiện tại nàng chỉ cao có một mét hai việc muốn xử lý người một mét tám như tên kia quả thực có chút khó khăn.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" 
Vì sao! Vì sao!
Nàng chẳng qua chỉ có ước vọng nho nhỏ là khôi phục lại cơ thể cùng linh lực thôi mà, thật sự khó khăn đến thế sao.
Đời người quả nhiên là chuỗi ngày bi kịch.
Nhìn cánh tay ngắn ngủn, Kaimi lần nữa bi ai cho chính mình. 
_Spoil chương sau_ 
Mật ngọt chết ruồi hí hí (≖ᴗ≖)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.