Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 13: Bên nhau giữa đêm khuya




Hoắc Thiệu Hàng thoáng thất thần. Lúc Nghê Hạ quay đầu lại, cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hàng, cô hơi sửng sốt, "Tôi cởi quần áo cho chị ấy trước, anh..."
Ánh mắt kia của Hoắc Thiệu Hàng chợt tắt, anh đáp ngay, "Ừ, phiền em rồi.". Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.
Nghê Hạ ngẩn ngơ nhìn theo bóng anh một lúc, sau đó mới quay đầu gột rửa cho Giang Thần. Mười phút sau, Nghê Hạ từ trong phòng đi ra.
Hoắc Thiệu Hàng đứng ở phòng khách, hình như là đang đợi cô. Đêm khuya tĩnh lặng, trừ một con ma men say đứ đừ ra thì chỉ còn hai người, bầu không khí có chút kỳ lạ. Nghê Hạ hắng giọng, "Chị Giang Thần ổn rồi."
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng rơi trên người cô, vẫn mang theo vầng sáng như lúc ở nhà hàng, "Để tôi lấy cho em một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân."
"...Vâng."
Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng quay lại, trên tay anh, ngoài bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân ra còn có một bộ quần áo, "Quần áo của em không mặc được nữa đâu, đây là bộ mới, tôi chưa mặc lần nào, em mặc tạm nhé."
Nghê Hạ thoáng bất ngờ, đây là... quần áo của Hoắc Thiệu Hàng!
"Cảm ơn anh."
"Không có gì, còn phải cảm ơn em đã chăm sóc Giang Thần ấy chứ..."
Nghê Hạ "vâng" một tiếng, không hiểu sao trong lòng lại hơi thấy hụt hẫng. Quan hệ giữa anh và Giang Thần tốt thật đấy...
Nghê Hạ vào phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra mình nhếch nhác đến mức nào, vậy mà vừa rồi cô còn mặt mũi đứng nói chuyện trước mặt Hoắc Thiệu Hàng. Đúng là...
Cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, mà lúc ấn vòi sữa tắm, cô thoáng khựng lại. Đây là nhãn hiệu mới, nhưng vẫn là mùi hương đó. Đã bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn thích mùi hương thanh lịch, tao nhã đó. Cô còn nhớ, lúc còn nhỏ, cô đã rất thích mùi hương trên người anh, thoang thoảng nhưng lại rất thoải mái. Khi đó cô còn ngu ngơ hỏi anh dùng nước hoa gì, vì trong tủ của bố có rất nhiều loại nước hoa. Thế nhưng anh nói anh không dùng nước hoa, chỉ là mùi sữa tắm mà thôi. Một cô bé ngây thơ nghe thấy vậy liền nằng nặc đòi mẹ mua cho bằng được loại sữa tắm có mùi đó, khiến mẹ chẳng biết phải nói gì nữa.
Nhớ lại chuyện quá khứ, Nghê Hạ khẽ cười, rồi nhấn lấy một chút sữa tắm...
Tóc cũng bị dính bẩn, vì thế cô phải gội cả đầu. Đến khi xong xuôi thì cũng phải một lúc rất lâu. Nghê Hạ vốn nghĩ Hoắc Thiệu Hàng cũng uống không ít rượu, mình ở trong nhà tắm lâu như thế, chắc anh cũng chẳng quan tâm mà đi ngủ rồi, nhưng không ngờ, lúc cô cầm bộ quần áo bẩn đi ra thì thấy anh vẫn đang ở phòng khách...
Hoắc Thiệu Hàng nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn. Bóng dáng thon gầy đứng cách đó không xa, trong mắt cô hiện vẻ kinh ngạc, có lẽ cô chưa sấy tóc, nên đuôi tóc vẫn còn giọt nước đọng.
Có lẽ do đêm quá tĩnh mịch, cũng có lẽ do trên người cô mặc bộ quần áo của anh, thế nên Hoắc Thiệu Hàng có cảm giác là lạ khó tả thành lời. Nghê Hạ đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao, cho đến khi thân hình cao lớn của Hoắc Thiệu Hàng xuất hiện trước mặt cô, "Đêm rồi sao không sấy khô tóc đi?"
Giọng nói dịu dàng mà đầy từ tính, Nghê Hạ cảm thấy mình bị giọng nói này bao vây rồi, cô bất giác lùi về sau một bước, "À... Không sao ạ. Mà, có máy giặt không ạ?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn thoáng qua chiếc áo khoác trên tay cô, "Có, ngoài ban công ấy."
"Vâng.", Nghê Hạ gật đầu, nhấc chân đi về phía trước. Nhưng quần của Hoắc Thiệu Hàng quá dài, vừa nãy cô xắn lên mấy vòng giờ nó lại tuột xuống, vì thế bạn nhỏ Nghê Hạ tự mình giẫm phải gấu quần...
Bộ quần áo bay đi, Nghê Hạ hít một hơi khí lạnh, trọng tâm lao về phía trước. Lúc ấy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lại bị mất mặt trước Hoắc Thiệu Hàng rồi!
Nhưng mà, cô còn chưa kịp bổ nhào xuống đất, thì Hoắc Thiệu Hàng đã nhanh tay đỡ lấy cô. Nghê Hạ nhìn chằm chằm xuống nền nhà còn cách mình nửa thước, ý thức được cánh tay rắn rỏi đang đỡ lấy eo mình, cô đỏ mặt...
Hoắc Thiệu Hàng hơi cong khóe môi, nhìn gương mặt quẫn bách của cô với chút vẻ nghiền ngẫm. Sau đó, anh hơi dùng sức nâng cô dậy, "Không sao chứ?"
Nghê Hạ cố tỏ vẻ bình tĩnh, đứng lên nhặt quần áo của mình, "Không, không sao ạ. Cảm ơn anh."
"Ừ.", Hoắc Thiệu Hàng nhìn ống quần của cô, "Quần dài quá."
"Vâng.", Nghê Hạ vội vàng ngồi xổm xuống tự xắn ống quần. Lần này phải xắn càng nhiều càng tốt! Xong xuôi, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhìn sắc mặt Hoắc Thiệu Hàng nữa, mà vội vàng chạy ra phía ban công.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng vẫn đi theo cô, tiện thể dừng lại trên mắt cá chân trắng nõn của cô, nhưng cũng chỉ là trong tích tắc, anh lại thu ánh mắt về...
Từ phòng tắm ra, Hoắc Thiệu Hàng quay lại phòng khách. Nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi, anh cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện ra hai chữ "Cảnh Tố", anh lại nhìn ra phía ban công, có thể thấy một bóng dáng như ẩn như hiện.
Hoắc Thiệu Hàng khom lưng cầm điện thoại lên, rồi nhấc chân đi ra ban công.
Nghê Hạ đang nghiên cứu máy giặt, không phải là bình thường cô không giặt quần áo, mà là máy giặt nhà Hoắc Thiệu Hàng có vẻ rất phức tạp, cô lần mò một lúc mà vẫn chưa biết khởi động thế nào. Hơn nữa, vừa rồi cô vào phòng khách tìm Hoắc Thiệu Hàng thì anh không có ở đó, cô cũng chẳng có mặt mũi nào mà quấy rầy giấc ngủ của anh vì một chuyện cỏn con, thế nên cứ đứng mãi ngoài ban công.
"Điện thoại này."
Tiếng nói bất thình lình làm Nghê Hạ giật bắn mình, "Anh, anh vẫn chưa ngủ à?"
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu rồi đưa điện thoại cho cô. Nghê Hạ nhận lấy điện thoại rồi mới sực nhớ ra, hình như cô vẫn chưa nói cho Cảnh Tố biết chuyện đêm nay cô không về khách sạn.
Cô vội vàng bắt máy, "A lô."
"Nghê Hạ, em đang ở đâu đấy?"
"Em, em đang có việc."
"Việc gì vậy? Chị hỏi nhân viên đoàn phim, họ nói em đi cùng hội Hoắc Thiệu Hàng. Tình hình thế nào? Đêm nay không về à? Em không về thì cũng nên nói với chị một tiếng chứ."
"Em xin lỗi."
"Thế là, đêm nay em không về thật à?", Cảnh Tố hoài nghi, "Hiện giờ em đang ở với ai?"
Nghê Hạ im lặng, bất giác quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Chị không cần chờ em đâu, mai em được nghỉ còn gì, chị cũng nghỉ ngơi một ngày đi."
Nói gần nói xa, Cảnh Tố càng nghi ngờ hơn. Không lẽ con bé này nửa đêm còn đang ở cạnh nam nghệ sĩ nào? Chị đang định hỏi thêm thì Nghê Hạ đã cúp máy.
"Em vẫn chưa giặt quần áo à?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cái máy giặt không chút động tĩnh thì liền quay sang nhìn Nghê Hạ.
Nghê Hạ xấu hổ, "Hình như tôi... không tìm thấy nút bật."
Hoắc Thiệu Hàng, "Để tôi."
Nói xong, anh nhẹ nhàng nhấn vài nút, cái máy giặt bắt đầu hoạt động.
Nghê Hạ cười gượng hai tiếng, "Cái này có vẻ xịn quá nhỉ?"
"Ừ, bạn tôi mang từ nước ngoài về.", Hoắc Thiệu Hàng quay đầu nhìn cô, "Sao không gọi tôi mà cứ đứng ở ngoài này lâu như vậy?"
"À... Tôi tưởng là anh ngủ rồi."
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên gương mặt cô mấy giây, sau đó anh mới nói, "Vào ngủ đi, có một gian phòng dọn xong rồi đấy, quần áo thì để lát nữa tôi lấy giúp em."
"Không cần, không cần đâu, anh đi ngủ đi, tôi tự làm được mà."
Hoắc Thiệu Hàng lại không chấp nhận sự từ chối của cô, "Ngoan nào."
Rõ ràng là giọng nói rất ôn hòa, nhưng Nghê Hạ lại cảm nhận được sự uy nghiêm. Mặt khác, hai từ đó mang theo cảm giác rất thân mật, Nghê Hạ như thấy được chàng trai mười mấy tuổi năm nào, cô hơi thất thần, "Hoắc Thiệu Hàng, với ai anh cũng tốt thế sao?"
Lời này vừa nói ra, cả hai người đều ngây ngẩn. Hoắc Thiệu Hàng thoáng nhộn nhạo vì giọng điệu như đang làm nũng của cô, anh nhớ trước mặt anh, cô luôn thể hiện sự lễ phép chừng mực, trước nay đều gọi anh là anh Hoắc...
Nghê Hạ cũng ý thức được mình mới hỏi gì, ngoài việc lồng ghép Hoắc Thiệu Hàng của hiện tại với cậu thiếu niên năm ấy làm một ra, thì còn do tác dụng của rượu nữa. Cô lắc đầu, "Tôi hơi say, anh... anh Hoắc, tôi lên tầng trước đây, phiền anh nhé."
Hoắc Thiệu Hàng không đáp lời cô, chỉ nhìn theo bóng cô cuống quýt chạy lên tầng.
Anh mím môi, nhìn về màn đêm đen ngoài ban công. Anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu là trước đây, anh tuyệt đối không đưa một nữ diễn viên mới quen biết về đây, ngoài một vài người bạn thân ra, cũng chẳng ai biết nhà anh. Nhưng với Nghê Hạ, anh có cảm giác rất tin tưởng, có lẽ do tính cách của cô, tĩnh lặng, điềm đạm, cũng có lẽ là vì cô mang đến cho anh cảm giác rất...quen thuộc.
Ngày hôm sau, Nghê Hạ thức giấc. Cô nhìn đồng hồ, tám giờ đúng.
Ra khỏi phòng, cô sang xem Giang Thần trước. Chăn trên giường phồng lên, Giang Thần còn đang ngủ.
Nghê Hạ cẩn thận đóng cửa phòng lại rồi đi xuống lầu. Tối hôm qua làm gì cũng vội vàng, thế nên cô chưa kịp nhìn xem nhà của Hoắc Thiệu Hàng trông như thế nào. Bây giờ xem kĩ thì mới phát hiện ra tòa nhà kiểu Tây này có cách trang hoàng vô cùng độc đáo, đồng thời cũng rất phù hợp với phong cách của Hoắc Thiệu Hàng. Có thể thấy, đây hẳn là thiết kế của một kiến trúc sư tài ba.
Sau khi thăm quan một vòng phòng khách, Nghê Hạ vào nhà tắm rửa mặt, xong xuôi thì cái bụng bắt đầu kêu gào. Tối qua chưa ăn được mấy, hơn nữa, cô có thói quen ăn sáng, thế nên bây giờ đói cũng là bình thường.
Nghê Hạ muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, nhưng nhìn thấy bộ quần áo của mình treo ở bên ngoài, vẫn chưa khô...
Cô đi vào bếp. Không biết Hoắc Thiệu Hàng có thích người khác động vào bếp của mình không nhỉ? Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tính tình anh khá tốt, chắc là không sao. Hơn nữa, ngày hôm qua cô làm phiền anh, nhân thể giúp anh và Giang Thần làm bữa sáng cũng là hợp lý. Nghĩ như vậy, Nghê Hạ liền bước vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh ra, bên trong không có nhiều thứ lắm, nhưng vẫn có thể ăn được. Có lẽ Hoắc Thiệu Hàng không thường xuyên về đây.
Nghê Hạ lấy bánh mì ruột mềm, trứng gà và thịt xông khói ra, nguyên liệu không nhiều, cô chỉ có thể làm đại khái.
Lúc từ trên lầu đi xuống, Hoắc Thiệu Hàng nhìn thấy một bóng dáng bận rộn trong bếp. Anh lẳng lặng đến gần, nhân tiện đánh giá dáng vẻ của Nghê Hạ. Quần áo rộng thùng thình, mái tóc tóm thành đuôi ngựa ở đằng sau, dáng vẻ ở nhà rất thoải mái...
Cô hơi cúi đầu, chăm chú rán miếng bánh mì, mà cái gáy trắng nõn dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt hơn. Hoắc Thiệu Hàng cảm thấy cảnh tượng này thật yên ả, tựa như hình ảnh người vợ dậy sớm làm bữa sáng cho chồng vậy.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Hoắc Thiệu Hàng liền thoáng thấy kinh ngạc. Anh khẽ cười, xua đi suy nghĩ đột nhiên xâm chiếm đầu óc mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.