Dinh Thự Rubik

Chương 8: 1.8




Về đến phòng, tôi lập tức cầm điện thoại đặt vé máy bay rời khỏi nhà càng xa càng tốt.
"Ding dong" - Thông báo nhắc nhở tôi mua vé không thành công.
Tôi không tin ma quỷ, vì thế liền chuyển sang phần mềm du lịch khác. Lần này tôi, thậm chí không thể thanh toán.
Chắc chắn là do Tàng Sơn.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nghĩ xem sao anh có thể làm được như vậy?
Tàng Sơn thật sự rất giàu, theo lời anh kể, anh đang thành lập công ty hợp tác với một người biệt thự. Biệt thự chúng tôi ở, quản gia và tài xế chúng tôi thuê, chi phí sinh hoạt hằng ngày... Người bình thường không kham nổi.
Vấn đề là lúc đưa tôi từ cô nhi viện đến đây, anh chỉ mới 19. Một chàng trai 19 tuổi sao có thể có được những thứ như bây giờ?
Trừ khi... Anh không phải người?

Giả thuyết này có vẻ hợp lý, thật ra Tàng Sơn chết đuối lâu rồi, người sống sót trở về là một con quỷ đội lốt người từ dưới nước chui lên.
Đang nghĩ ngợi, tôi thấy Tàng Sơn mang sữa vào phòng mình, tôi không kìm được mà hét lên, vội kéo chăn trùm cả người.
Một tiếng cười vang vọng.
Tôi trốn trong chăn không dám hít thở.
Tôi trốn chắc khoảng nửa tiếng, bên ngoài không còn tiếng động, ngột ngạt quá, tôi vén chăn thò đầu ra, vừa định hít thở chút không khí trong lành thì phát hiện Tàng Sơn vẫn ngồi bên giường, thất thần nhìn tôi.
Anh phản ứng nhanh hơn tôi, ngay khi tôi định rụt đầu lại, anh đã ôm tôi vào lòng.
Rõ ràng đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán.
Nhưng tôi lại thấy mình như con thuyền đơn độc giữa biển khơi, không ngừng chìm nổi trên sóng nước.

Mồ hôi đầm đài, thời gian hao gầy, dưới ánh đèn lờ mờ, tất cả dần trở nên rõ ràng. Trong phút chốc, tôi như thoát khỏi thể xác, linh hồn bay giữa không trung.
Tôi nhìn thấy đôi mắt và hàng lông mày của Tàng Sơn, tôi thấy gương mặt buông thả của mình, tôi thấy tấm màn đung đưa đầu giường, tôi thấy chiếc đồng hồ cũ và một bể cá vàng lặng lẽ ở bàn trang điểm cách đó không xa.
Cá vàng bất lực trôi nổi trong bể, mở to mắt nhìn chúng tôi.
Dòng sông lạnh giá.
Xác chết nổi trôi.
Cứ như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi đầu tôi vậy.
Đầu tôi... Sưng vù lên, một khuôn mặt trẻ con như một vị thần vụt qua tâm trí.
"Ngày mai còn tới chơi không? Tiểu Thạch Đầu?"
Đây là giọng của ai? Là ai đang nói chuyện?
Ở đâu đó, hình có một người đã cố chấp chờ tôi bao năm.
Tôi cố hết sức để nhớ lại mọi thứ, ngay khi ảo ảnh hỗn loạn ngày càng rõ ràng, mắt tôi tối sầm lại, mất hết cảm giác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.