Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 80: Là ma thì đã sao?
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Đoàn Ngọc càng tiến càng nhanh.
Chớp mắt một cái hắn đã đuổi theo hai người Kiêu Ngũ, Thừa Phong tới tận bậc thang thứ năm trăm linh tám!
Dọc đường đi, hắn không ngừng bị vô số tu sĩ dùng pháp thuật công kích, nhưng những đòn công kích này hiện tại đối với Đoàn Ngọc quá yếu.
Hắn không cần né tránh, cũng chẳng cần chống đỡ.
Hắn cứ như thế tiến thẳng lên một mạch. Bao nhiêu thuật pháp từ những tu sĩ này đánh xuống đều bị màn đêm ăn mất, chẳng thể gây cho hắn một chút tổn thương nào.
- Tha mạng, tiền bối xin tha mạng!
Bộp, Đoàn Ngọc bước lên bậc thang thứ năm trăm năm mươi, tay phải hắn đưa ra chộp lấy đầu của một gã tu sĩ Thai Tức, làm gã hoảng sợ không ngừng giãy dụa la hét.
- Tha? Tại sao ta phải tha ngươi?
Hai mắt Đoàn Ngọc không bộc lộ chút cảm xúc nào. Từ năm đầu ngón tay hắn bỗng xuất hiện lực hút cực mạnh, đem toàn bộ tinh huyết từ trong đầu của gã tu sĩ hút hết ra ngoài.
- Các ngươi đã từng cười hắn. Các ngươi không xứng đáng được tha!
Chỉ giây lát sau Đoàn Ngọc đã thả gã tu sĩ kia ra. Gã tu sĩ bấy giờ đương nhiên là đã chết hẳn, nhưng có một điều vô cùng đáng sợ lại hiện ra trước mắt những tu sĩ khác.
Xác chết của gã tu sĩ xấu số kia không có đầu! Hay nói chính xác hơn là đầu của gã lúc này đã bị khô héo, teo nhỏ lại đến mức không thể nhận diện!
- Ác ma! Gã đeo mặt nạ là ác ma!
Vô số tu sĩ hoảng sợ run rẩy chỉ tay về phía Đoàn Ngọc, sau đó quay đầu bỏ chạy toàn bộ. Họ không còn mang hy vọng có thể giết chết tên đại ác ma này nữa. Sự hung tàn của hắn đã khiến niềm tin của tất cả bị tan vỡ.
Đoàn Ngọc nhìn cảnh tượng nhốn nháo tán loạn này, trong mắt chợt xuất hiện sự mông lung. Hắn khẽ thì thào:
- Ác ma? Ác thì sao mà Ma thì sao?
Câu này là hắn hỏi trời xanh, xuất phát từ nghi vấn của Ma Chủng!
- Ta hỏi ông trời! Ta là ma thì đã sao?!!!!!!!!!
Hắn ngửa mặt lên trời rống giận.
Theo tiếng rống của hắn, một luồng ma khí phô thiên cái địa cũng chợt xuất hiện ở Giới Mang Sơn. Luồng ma khí này mang theo hơi thở tử vong, nhưng mơ hồ ẩn chứa trong nó dường như còn có cả oán niệm cùng sự bất kham của một con thú đang vật lộn giữa trời đất bao la.
…………………………………………� �………
- Là ai?
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc cất lên tiếng rống. Ở bậc thang thứ hai ngàn năm trăm, Tống Nghĩa cũng chợt giật mình bừng tỉnh. Chẳng hiểu sao trán y lại bất giác vã ra từng đợt mồ hôi. Tống Nghĩa như người vừa trải qua ác mộng, mặt mũi trắng bệch hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Có tên điên nào đó đang gầm lên như con thú dưới kia. Hình như ở bậc thang thứ ba trăm mấy thì phải, còn cách chúng ta rất xa, huynh quan tâm hắn làm gì.
Vẫn như thường lệ, người trả lời gã chính là cô em gái Tống Thanh Loan. Cô ả vẫn đang thản nhiên ngồi trên bậc thang, đưa tay vuốt ve mái tóc đen nháy bồng bềnh. Nét mặt cô ả vui tươi, dường như chẳng có điều gì làm cô buồn bã được cả.
- Muội nói này đại ca. Nếu lên được Giới Mang Sơn thì huynh sẽ định làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ là tới bí cảnh thứ hai tranh đấu cùng bọn Bạch Vô Thiên, Vương Thiền à?
Nghe Tống Thanh Loan hỏi, Tống Nghĩa thu lại dáng vẻ sửng sờ, chậm rãi đáp:
- Đúng! Tạm thời là thế. Ở bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông chắc chắn tồn tại một bí mật gì đó rất lớn, mới có thể khiến Bạch gia mạo hiểm hợp lực với Âm Ma Điện để tiêu diệt bọn họ.
Gã tiếp:
- Cụ thể là gì ta không rõ. Nhưng theo thám tử hồi báo, bí mật kia thậm chí có khả năng liên quan tới sinh tử của cả Việt quốc. Muội chớ nên coi thường.
Tống Thanh Loan bặm môi, đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại vân vê đuôi tóc sam. Tuy Tống Thanh Loan là người đanh đá, nhưng không ai có thể phủ nhận cô ả đích thực là một cô gái rất đẹp. Chập lát sau, Tống Thanh Loan mới mở miệng:
- Này ca ca, nếu như tìm hiểu xong bí mật kia rồi, chúng ta ngay lập tức dùng Phá Giới Thần Phù quay về Việt quốc được không? Muội nhớ cha lắm rồi. Hơn nữa ngày mai lại đến ngày…
- Hừm. Muội đó! Lúc nào cũng chỉ ham lo những việc bao đồng. Đám trẻ mồ côi đó có gì tốt đâu chứ? Không những là phàm nhân mà lại còn bị khuyết tật. Ta thật chẳng hiểu nỗi muội phí thời gian vì đám vô dụng đó để làm gì?
- Ca im đi! Bọn trẻ tuy tật nguyền nhưng cũng là sinh mạng, cũng là con người. Ca là gì mà dám khinh thường chúng!?
Tống Thanh Loan đứng bật dậy. Mặt mũi cô đỏ hồng lên vì tức giận.
Chỉ nghe Tống Nghĩa cười ha hả đáp:
- Ta là ai à? Ta không là ai cả, chỉ là một tên thiếu chủ nhỏ bé của Thương Minh, một tu sĩ cảnh giới Thai Tức áp súc mười lần mà thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt bỡn cợt của Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan chẳng nói câu nào, dứt khoát quay lưng bước lên những bậc thang đá, tiến thẳng lên đỉnh Giới Mang Sơn.
……………………………………….
Cách bọn Tống Nghĩa khá xa chính là đám người Âm Ma Điện.
Lúc này cô gái thần bí đeo khăn che mặt đang đứng nhìn xuống dưới chân núi, chú mục vào bóng đêm màu đen kia đến thất thần.
- Tại sao ma khí trong người ta lại rung động mạnh đến vậy? Chẳng lẻ phía dưới đó có thứ có thể giúp tu vi ta tăng lên sao?
Xung quanh nàng, các môn hạ khác của Âm Ma Điện dường như cũng có phản ứng tương tự. Một gã nói:
- Thật kỳ lạ. Trong lòng tôi chợt có cảm giác muốn quỳ bái.
- Đúng vậy. Dường như có một ma lực bắt chúng ta thuần phục. Có điều, ma lực này hiện tại chưa mạnh lắm nên chúng ta mới còn chống cự được.
- Thánh nữ, cô nói xem chúng ta nên đi tiếp hay dừng lại nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
- Đi tiếp thôi. Ta cảm giác sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cô gái đeo khăn che mặt trầm tư một lúc rồi nói tiếp:
- Từ miệng của mấy tên trưởng lão lâu đời của Yêu Linh Thánh Tông, ta moi được thông tin nơi này gồm tổng cộng hai bí cảnh. Bí mật quan trọng kia ắt hẳn là ở bí cảnh thứ hai. Chỉ mong là hiện tại Bạch Vô Thiên đã sắp tìm được nó.
Tên thuộc hạ đứng sau lưng hỏi:
- Lỡ như Bạch Vô Thiên lấy bí mật xong bỏ đi, mặc kệ chúng ta bị nhốt trong này thì sao?
Cô gái đeo khăn che mặt khẽ lắc đầu đáp:
- Không đâu. Tại bí cảnh thứ hai có một công tắc, một khi muốn thoát ra bên ngoài thì phải chạm vào công tắc này. Theo đó, ngươi sẽ có quyền quyết định muốn những người trong bí cảnh cùng thoát ra hay là toàn bộ phải chết. Ở tổng đà Âm Ma Điện, Điện Chủ đang nắm trong tay cha mẹ, thân bằng quyến thuộc ba đời của Bạch Vô Thiên tại Việt quốc. Bạch Vô Thiên này tuy lạnh lùng ít nói, nhưng thực chất lại là người trọng tình trọng nghĩa. Ta tin hắn sẽ không chỉ vì giết chúng ta mà nguyện ý đắc tội với Điện Chủ, đồng thời tự tàn sát hết người thân bên cạnh mình.
………………………………………..
Kiêu Ngũ cùng Thừa Phong không ngừng chạy thật nhanh lên những bậc thang phía trên.
Hai người bọn hắn đã chạy đến bậc thang thứ chín trăm ba mươi mấy mà không hề nghỉ ngơi. Trọng lực đè lên cả hai thay đổi quá đột ngột, dẫn đến không kịp thích ứng, khiến mặt mày hai gã lúc này tái nhợt, thân thể vì thoát lực mà trở nên vô cùng yếu ớt.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, ngay cả người mạnh như Bạch Vô Thiên mà còn phải mất đến gần hai năm mới hoàn thành hết năm ngàn bậc thang. Còn hai gã tu vi yếu hơn, chạy một mạch lên thì chỉ còn con đường chết.
Phía sau, Đoàn Ngọc vẫn như một bóng ma không ngừng bám riết. Lúc nào cũng chỉ cách hai gã Kiêu Ngũ và Thừa Phong tầm ba bốn bậc thang.
- Tên đeo mặt nạ, có gì từ từ nói. Chuyện hôm qua chúng ta xin lỗi ngươi! Xem như chúng ta thua đi có được không?
Kiêu Ngũ vừa chạy vừa la lớn. Nước mắt gã đã bắt đầu rơm rớm. Tuy thân là con cháu Kiêu gia – một gia tộc hùng dũng cương liệt, nhưng vì từ nhỏ đến giờ ít gặp phải va chạm nào đáng kể nên gã cũng không bị đả kích nhiều lắm.
Nhưng từ khi đối đầu với Đoàn Ngọc thì sự tự tôn của gã đã bị phá vỡ hoàn toàn. Chỉ mới hôm qua thôi gã còn thấy Đoàn Ngọc là tu sĩ áp súc tám lần, vậy mà sau một đêm không biết làm cách nào mà Đoàn Ngọc đã vọt lên trở thành tu sĩ áp súc chín lần. Thậm chí, từ khí tức mà Đoàn Ngọc tỏa ra, gã mơ hồ phán đoán thực lực Đoàn Ngọc còn mạnh hơn gấp nhiều lần cảnh giới tu vi của hắn.
Thừa Phong chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi, khí lực không bằng Kiêu Ngũ nên chỉ ít phút sau đã kiệt sức mà dừng lại ở bậc thang thứ chín trăm tám mươi bảy.
Y ngồi bệch xuống mặt đất thở hỗn hễn. Trước mặt Thừa Phong, bóng đêm phía dưới mặt đất đã bắt đầu xuất hiện, nó tràn tới như một chiếc lưới tử vong muốn bắt một con cá đang thoi thóp như y.
- Ngươi là Thừa Phong?
Nghe giọng nói khan khàn kia, Thừa Phong ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Đoàn Ngọc đang đứng trước mặt mình. Chiếc mặt nạ hình dạ xoa Đoàn Ngọc đang đeo trên mặt toát lên vẻ dữ tợn, từ đôi mắt của mặt nạ cũng xuất hiện từng tia lệ mang đáng sợ.
- Ngươi từng cười hắn?
- Hắn là ai?
Thừa Phong mơ màng hỏi.
Nhưng đáp lại lời y chính là một trảo của Đoàn Ngọc.
Đến khi kích thước đầu của Thừa Phong đã héo rũ lại chỉ còn bằng một trái cam, Đoàn Ngọc mới buông tay ra, lạnh lùng đáp:
- Hắn chính là ta!
- Ngươi điên rồi!
Kiêu Ngũ đang bò lồm cồm ở bậc thang chín trăm chín mươi khi nghe thấy câu này của Đoàn Ngọc thì liền giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ tên Lâm Tam này ắt hẳn là đã bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí rơi vào điên loạn cho nên mới nói những lời vô nghĩa như vậy.
- Ta không muốn chết! A, aaaaa, tha cho ta! Ta cầu xin ngươi tha cho ta!
Kiêu Ngũ cuối cùng cũng không tiến lên được nữa. Gã ngồi bẹp dí dưới mặt đất, thân thể không còn một chút lực phản kháng.
Mắt thấy Đoàn Ngọc đang bước tới gần, Kiêu Ngũ run rẩy chống hai tay lùi lại phía sau, đến khi lưng bị ngăn lại bởi bậc thang phía trên thì mới không thể di chuyển được nữa.
Đoàn Ngọc dáng vẻ lạnh lùng, nhìn Kiêu Ngũ hỏi:
- Hình như ngươi từng chế giễu ta là bất tài? Phế vật?
- Không có, ta không có mà. Đại huynh tha mạng!
Kiêu Ngũ khóc thét lên, nhưng rồi gã chợt cảm thấy ở cánh tay trái xuất hiện một nỗi đau đớn lạ thường. Tiếp theo là một tiếng rốp của xương gãy, máu từ cánh tay trái của Kiêu Ngũ bắn tung tóe, dính hết lên chiếc mặt nạ bạc của Đoàn Ngọc.
- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là phế vật.
Đoàn Ngọc như một tên sát nhân máu lạnh cúi xuống, tiếp tục bứt lìa tay phải của Kiêu Ngũ ra trong ánh mắt kinh hoàng của gã.
- A, a, a… Giết ta đi, ta nguồn rủa ngươi về sau tuyệt hậu!!!
Trong từng tiếng la thất thanh của Kiêu Ngũ, máu tươi như những cánh hoa vẫn bắn lên không ngớt, thấm ướt cả y phục của Đoàn Ngọc.
Đến khi tiếng la chấm dứt thì Đoàn Ngọc cũng thở ra một hơi, bỏ mặc đống máu thịt bầy nhầy phía dưới chân, ngẩng đầu lên tiếp tục đi thẳng.