Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 56: Thu phục




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 56: Thu phục <code> ----o0o---- </code>
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
- Hình như tiếp theo là đem viên ngọc này nuốt thẳng vào bụng, sau đó dùng phương pháp minh tưởng, đốt lên ngọn lửa trong đan điền để luyện hóa thì phải. Thật kỳ quái, sao ta lại biết rõ toàn bộ quá trình như thế chứ?
Đoàn Ngọc trầm tư hồi lâu, cuối cùng đành lắc đầu tạm thời đem chuyện này bỏ qua một bên, đoạn đưa viên ngọn màu xám lên miệng rồi nuốt vào. Kế tiếp, hắn nhắm mắt bắt đầu tập trung tu luyện minh tưởng.
Từng đám lửa do ý chí tạo thành bốc lên cuồn cuộn trong đan điền Đoàn Ngọc, đem viên đá màu xanh bao phủ hoàn toàn. Việc dung hợp diễn ra với tốc độ khá nhanh, vượt quá dự đoán của Đoàn Ngọc. Mới chỉ trong vòng chưa tới nửa canh giờ mà viên đá màu xanh đã bị hắn luyện hóa hơn một phần ba. Thậm chí, Đoàn Ngọc còn cảm nhận được rõ ràng hỏa linh lực từ viên đá màu xanh như dung nhập vào máu thịt hắn, chỉ cần bản thân phất tay là ngay lập tức có thể điều động.
Tiểu Hồng thấy cảnh tượng này thì tỏ ra hưng phấn, không ngừng nhảy nhót la hét. Nhưng đột nhiên nó giật mình, vẻ mặt chuyển sang tức giận, hướng ra phía cửa động nhe cặp răng trăng hếu ra gầm gừ.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Hồng, Đoàn Ngọc tuy chỉ mới luyện hóa thành công đá màu xám này nhưng vẫn phải thu công lại đứng dậy. Hắn xoa đầu con khỉ, hỏi:
- Có chuyện gì? Ngươi muốn nói Tư Tư gặp chuyện?
Đoàn Ngọc nhìn về hướng mà Tiểu Hồng gầm gừ, sắc mặt thoáng biến đổi, đoạn hắn lao nhanh ra ngoài, rồi ba chân bốn cẳng chạy về căn nhà gỗ.
……………………………
- Hàn Thạc, ngươi nói xem tại sao đám yêu thú này lại đột nhiên vây quanh chúng ta như vậy? Hai ta đâu có động chạm gì chúng cơ chứ?
Tại căn nhà gỗ, khoảnh khắc Huyền Ẩn đạo nhân cùng Hàn Thạc định giở trò xàm xỡ với Trần Tư Tư thì từ bốn phương tám hương, lập tức có từng đoàn yêu thú kéo tới đông nghịt, vây một vòng tròn xung quanh ba người.
Hú! Rống!
Cả đám yêu thú không ngừng hướng đầu về hai người Hàn Thạc rống mạnh, làm cả hai hoảng sợ co cụm lại.
Huyền Ẩn đạo nhân chợt rút trong túi trữ vật ra một cái bát màu vàng hình thù giống bát cơm ném thẳng lên trời. Cái bát dừng lại ở trên đầu bọn Huyền Ẩn, Hàn Thạc tầm mười thước thì bắt đầu tỏa ánh sáng vàng nhạt ra bốn phía, hình thành một kết giới ngăn cách cả bọn với đám yêu thú.
Huyền Ẩn liếm môi nói:
- Như thế này chắc ổn rồi. Hành sự xong chúng ta mau rời khỏi đây gấp. Dù sao việc yêu thú chủ động bảo vệ một cô gái thế này là rất lạ lùng.
- Được, vậy thì ta lên trước nhé. Đạo sĩ ngươi thay ta giữ vững Kim Bát một chút.
Hàn Thạc cười lớn, lao tới ôm eo Trần Tư Tư lại mặc kệ nàng dãy dụa. Gã hít mùi thơm trên tóc Trần Tư Tư, sau đó thuận tay kéo toạt một mảnh vải trên vai nàng, làm lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần. Tuy Trần Tư Tư chỉ là phàm nhân, nhưng từ cốt cách đến khí chất đều toát lên một vẻ thanh cao thoát tục, đủ để khiến mọi đàn ông trên đời phải say đắm.
Huyền Ẩn cười ha hả, nói:
- Cô nương, đừng trách chúng ta độc ác. Nên tự trách bản thân chỉ là một phàm nhân, không có thực lực tự bảo vệ mình. Cuộc sống này vậy đó, mạnh hiếp yếu, đông hiếp ít. Chẳng có thứ gì gọi là “đạo nghĩa” đâu!
Khóe mắt Tư Tư rươm rướm lệ, nàng nhìn lên bầu trời kết giới màu vàng đang bị bao phủ bởi chiếc bát, trong đầu chợt xuất hiện hình bóng một gã thanh niên. Có điều, hình bóng này chỉ là hư ảo, hoàn toàn không thật.
Hàn Thạc đã tự cởi xong y phục, gã cười điên cuồng, lao tới định đè lên người Tư Tư.
Nhưng đúng lúc này, từ trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một âm thanh kinh thiên động địa.
Một đạo kiếm khí như cầu vồng từ bên ngoài bổ tới, đem kết giới màu vàng đánh nứt ra làm đôi trong ánh mắt kinh ngạc của bọn Hàn Thạc, Huyền Ẩn đạo nhân.
Cùng lúc, cả đám yêu thú bên ngoài cũng hú vang, như chào đón vua của bọn nó trở về.
Chiếc bát vàng rớt xuống đất vỡ tan tành, một thân ảnh cũng từ từ hạ xuống.
Một gã thanh niên cơ bắp cuồn cuộn mình cởi trần, tay cầm kiếm bạc, ánh mắt lạnh lùng quét mắt về phía hai tên Hàn Thạc, Huyền Ẩn. Phía sau lưng gã thanh niên này còn có một con khỉ đỏ, đang hướng hai tên nhe răng múa vuốt.
Huyền Ẩn sững sờ lui lại mấy bước, chỉ về chiếc bát vàng với vẻ mặt không thể tin nổi:
- Cái này là pháp bảo trung cấp, do ta cùng Hàn Thạc phải mất đến hơn ba mươi viên hạ phẩm linh thạch mới mua được, không có khả năng lại bị một tu sĩ Thai Tức tầng năm phá hỏng.
Nhưng trái ngược với Huyền Ẩn, Hàn Thạc nhìn thanh Lưu Tinh kiếm trong tay Đoàn Ngọc, vui mừng nói:
- Có thể một kích phá hủy được Kim Bát, thanh kiếm này chí ít cũng là pháp bảo cao cấp. Huyền Ẩn, không lẽ hai tu sĩ Thai Tức tầng mười một chúng ta liên thủ mà không địch lại hắn sao? Cùng xông lên, ai giết được hắn trước thì thanh kiếm này sẽ thuộc về người đó.
Huyền Ẩn đạo nhân ánh mắt sáng rực, gật đầu:
- Được! Vậy thì cùng lên.
Đoàn Ngọc miệng nở nụ cười nhạt. Hai tên này trước thì định cưỡng hiếp Tư Tư, sau lại muốn giết người đoạt bảo, quả nhiên chăng phải hạng tốt đẹp gì. Hắn hất cằm hỏi:
- Các ngươi thích bắt nạt kẻ yếu lắm sao?
Huyền Ẩn quát:
- Thì sao? Mạnh hiếp yếu, giàu lấn nghèo, đó là quy luật vĩnh viễn không thể thay đổi trong cái thế giới này.
Đoàn Ngọc hỏi tiếp:
- Vậy nghĩa là nếu ta mạnh hơn các ngươi, thì cũng có quyền bắt nạt các ngươi.
- Đương nhiên. Nhưng phải xem tiểu tử ngươi có bản lãnh đó không?!
Dứt lời, Huyền Ẩn rút ra một cây gậy phất trần từ trong túi trữ vật, miệng niệm chú quyết, trong giây lát, những sợi cước nơi đầu cây phất trần đột ngột dài ra, như hóa thành một dòng sống màu bạc quất tới đỉnh đầu Đoàn Ngọc.
Hàn Thạc cũng rất nhanh chóng tế xuất ra hai con rối bằng rơm ra phía trước mặt. Hai con rối này cao tầm hai trượng, tay chân đều đầy đủ y hệt người bình thường, kích thước có thể xem như khá khổng lồ. Đoạn gã dùng hai lá bùa màu vàng dán sau trán hai con rối, tay đánh một đạo ấn quyết chỉ về phía Đoàn Ngọc.
Hai con rối vốn đang từ vật vô tri vô giác, sau khi được dán lá bùa màu vàng lên thì dường như xuất hiện sự sống, lập tức vươn vai cử động, chạy thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc, dùng tay đấm mạnh xuống thân thể hắn.
Đoàn Ngọc vốn rất ngạc nhiên với loại pháp bảo này, cho nên muốn xem thử uy lực của chúng rốt cuộc mạnh tới đâu. Hắn khẽ lách mình, mũi chân khẽ nhún lấy đà bật ra sau ba thước, thuận tiện tránh thoát cây phất trần của Huyền Ẩn và quyền đầu của hai con rối rơm.
Ầm một tiếng thật mạnh, đòn đánh của hai con rối giáng thẳng xuống mặt đất làm cát bụi bay tung tóe, sau khi hai con rối này thu quyền lại thì dưới mặt đất xuất hiện hai cái lỗ to tướng bằng miệng giếng. Điều này làm cho Đoàn Ngọc kinh hãi không thôi. Hắn chẳng hiểu nổi tại sao con rối là do “rơm”, một chất liệu vô cùng mềm mại tạo thành mà lại có thể đánh ra những đòn mạnh mẽ đến như vậy.
Hàn Thạc thấy Đoàn Ngọc sợ hãi thì đắc chí cười ha hả:
- Thần Binh Môn là nơi tạo thành những pháp bảo kỳ lạ nhất trên đời. Tuy chúng ta không phải danh môn đại phái, nhưng tiếng tăm về luyện khí cũng không nhỏ đâu. Hôm nay ngươi được chết dưới tay ta cũng coi như có diễm phúc.
- Triền Ty Kình!
Huyền Ẩn cũng quắc mắt, đoạn đem cây phất trần xoay thành một vòng tròn, tạo thành một luồng kình lực lôi kéo Đoàn Ngọc lại về phía y.
Nhưng Đoàn Ngọc đã luyện thể dưới thác nước hơn nửa năm nay, gân cốt vốn cực kỳ vững chắc, hơn nữa tu vi thực sự của hắn lại vượt xa Huyền Ẩn, nên đòn này của tên đạo sĩ chẳng có mấy tác dụng với hắn.
- Triền Ty Kình sao? Cũng có chút thú vị!
Nhìn dòng xoáy do cây phất trần tạo thành, Đoàn Ngọc tự dưng liên tưởng đến đòn mà Lục Hàm Hư sử dụng khi ở Thái Cực Môn. Đó cũng là một dạng lực hút, nhưng hình như không phải do vòng xoáy tạo thành như Huyền Ẩn. Lúc đó, Đoàn Ngọc chỉ cảm thấy linh lực từ lòng bàn tay Lục Hàm Hư có một lộ tuyến rất thẳng, điều này làm Đoàn Ngọc khó hiểu không thôi. Nếu xét theo quy luật bình thường, thì linh lực trong người Lục Hàm Hư chắc chắn phải đảo ngược lại hoàn toàn, vậy chẳng lẽ gã ta không sợ bị tẩu hỏa nhập ma hay sao?
Huyền Ẩn mồ hôi vã ra như tắm, ra vẻ không thể tin:
- Không thể nào? Sao có thể như vậy được? Thử lại lần nữa.
Gã đạo sĩ lại tăng thêm mấy phần linh lực, nhưng đạo pháp do y thi triển ra vẫn thủy chung không thể mảy may tác động đến Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc cười cười:
- Sao vậy, Thai Tức tầng mười mà cũng không thể lay động một tiểu tu sĩ tầng năm như ta ư?
- Vô dụng thật. Để cho ta.
Tới lượt Hàn Thạc, gã lại sử dụng chiêu cũ, ra lệnh cho hai con rối tấn công Đoàn Ngọc. Nhưng lần này, để chắc ăn hơn, gã điều động hai con rối phân làm hai hướng trước sau, bao vây Đoàn Ngọc lại.
Đoàn Ngọc cười nhạt, khoảnh khắc quyền đầu của hai con rối sắp đánh tới thân thể thì khẽ búng tay. Lập tức một dải lửa đỏ rực xuất hiện trong không trung, hóa thành hình một con hỏa long dài mười mấy trượng, đem tay chân con rối rơm đốt cháy sạch sẽ trong ánh mắt kinh hoàng của Hàn Thạc.
- Cái này, cái này đâu phải là Hỏa linh lực mà một tu sĩ Thai Tức có thể tạo thành.
Hai con mắt Huyền Ẩn cũng như muốn rớt ra bên ngoài:
- Đây là Địa Hỏa? Không thể nào? Một tu sĩ Thai Tức tầng năm làm sao có thể luyện hóa được địa hỏa cơ chứ, chí ít cũng phải tu vi Tiên Thiên mới làm được!
- Đúng vậy. Việc này ngay cả bản thân ta cũng có chút khó tin.
Càng khiến Hàn Thạc và Huyền Ẩn muốn bật ngửa, chính là Đoàn Ngọc sau khi nghe những lời hai tên nói, thì cũng gật đầu, tay vân vê cằm ra vẻ đồng tình.
Đoàn Ngọc vứt Lưu Tinh kiếm sang một bên, khoanh tay ra sau lưng, để lộ ra cơ thể đầy cơ bắp, nói:
- Sao nào? Còn chiêu thức đặc biệt gì nữa không? Ta sẽ không dùng Lưu Tinh kiếm để tránh các ngươi nói ta ỷ mạnh ăn hiếp yếu.
- Khinh người quá đáng. Chắc là hắn ẩn dấu tu vi thực sự rồi. Huyền Ẩn, chúng ta liều mạng! <code> Si tình chỉ vì vô tình mà khổ </code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.