Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 48: Tình yêu đích thực




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 48: Tình yêu đích thực
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Trần Tư Tư cùng Bạch Phong đang bị giam chung vào một gian mật thất ở sâu phía trong khu hầm. Thiết Trụ dẫn Đoàn Ngọc tới đây, sau khi mở cửa cho Đoàn Ngọc thì gã điên cũng vội đi mất. Hiện tại gã điên vừa trở thành đường chủ Vạn Yêu đường, ngoài kia còn rất nhiều sự vụ chờ gã xử lý.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Đoàn Ngọc xuất hiện thì nhị công chúa đã hừ lạnh, thần sắc tức giận quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Phong quát lớn:
- Tên khốn nhà ngươi, ngươi còn định giam giữ chúng ta đến bao giờ. Bạch gia có thể trả một cái giá rất cao để chuộc người, ngươi ra giá đi!
Đoàn Ngọc nghe vậy mỉm cười:
- Giá thì đương nhiên phải có, Bạch công tử cùng nhị công chúa đương nhiên cũng sẽ thả. Nhưng không phải là bây giờ!
Đoàn Ngọc đanh mặt lại, hỏi:
- Bạch công tử, Bạch gia các người có quen biết với Đại đệ tử Thiên Kiếm tông Lục Hàm Hư không?
- Lục Hàm Hư? Có, chúng ta có quen y!
Thấy Bạch Phong có vẻ rất hợp tác, trong lòng Đoàn Ngọc thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng, hắn hơi khom lưng lại về phía Bạch Phong, hỏi tiếp:
- Cách đây bảy tháng, trong Đại Hội tuyển chọn đệ tử của Ngũ đại phái. Có một người của Bạch gia trong khi tham dự đã bị giết. Hung thủ có được đưa về Bạch gia để xét xử không?
Bạch Phong nhíu mày, mơ hồ nhớ lại, lát sau đáp:
- Hình như là có. Kẻ bị y giết là một thiếu nữ thuộc chi thứ của em trai cha ta, tức thúc thúc của ta!
Đoàn Ngọc chả cần quan tâm tới mấy cái “chi thứ, thúc thúc, em gái, hay cha chú gì đó”. Hắn đi thẳng vào vấn đề luôn.
- Thế có hung thủ đó hiện giờ còn bị người Bạch gia ngươi giam giữ không? Hay là đã bị giết mất rồi?
Khi nói tới chữ “giết”, từ ánh mắt Đoàn Ngọc toát ra một luồng sát khí đáng sợ khiến cho Bạch Phong toàn thân run lẩy bẩy:
- Hình… hình như là vẫn còn sống. Tuy nhiên hắn bị thúc ta hành hạ rất dã man. Mỗi ngày… mỗi ngày đều bỏ hắn vào lò luyện đơn ngâm thuốc đốt đủ sáu canh giờ, nghe thúc ta nói là sau khi dày vò hắn đủ rồi thì sẽ nấu hắn thành đan dược để dùng luôn.
Nghe xong Đoàn Ngọc không khỏi tức giận dùng tay đấm mạnh vào tường một cái rầm.
- Ta… ta đã nói hết rồi, ngươi thả ta ra được chứ.
Nhị công chúa thấy điệu bộ của Bạch Phong thì cười nói:
- Ngốc thật. Ngươi không đoán ra là hắn muốn cứu gã hung thủ kia à? Xem chừng là còn định dùng chúng ta làm con tin trao đổi.
Đoàn Ngọc liếc mắt sang cô nàng, trong lòng thầm khen cô ta quả nhiên đầu óc nhạy bén.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Bộ ta nói không đúng sao?
- Thông minh quá cũng là một cái tội đấy.
Đoàn Ngọc cười khẽ, lại gần kéo Trần Tư Tư đứng dậy, rồi lôi cô ta ra khỏi khu nhà giam, để lại Bạch Phong một mình ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
………………………………..
Đoàn Ngọc trèo lên khỏi “tổng đài” Hắc Thủ, bùi ngùi nhìn bọn Lý Bá Lý Nham, Thiết Trụ cùng Trần Lạc đang đứng trước mặt, sau đó trao túi trữ vật chứa linh dược pháp bảo của Tiểu Bàn cho bọn họ, rồi nói:
- Các huynh nhớ cố gắng đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên trong thời gian ngắn nhất. Hắc Thủ chỉ vừa mới thành lập nên cần cao thủ tọa trấn. Thôi, hẹn ngày gặp lại.
- Huynh đệ, ngươi nhớ cẩn thận đấy nhé.
Lý Bá vỗ vai Đoàn Ngọc, sắc mặt cũng có chút buồn bã. Đoàn Ngọc vẫn chưa nói cho cả bọn biết việc hắn sắp quyết chiến cùng Kiêu Lục để tránh bọn họ lo lắng.
Chia tay xong đâu đó, Đoàn Ngọc dắt Trần Tư Tư rời đi. Để đổi lấy Trương Cuồng thì chỉ cần mình Bạch Phong là đủ rồi, còn về cô công chúa này, hắn đã có tính toán riêng. Hiện tại chính là lúc Đoàn Ngọc đi thực hiện tính toán đó.
…………………………..
- Huynh nhìn xem, trên ngọn cây kia là có phải là một cặp uyên ương không?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên tại khu rừng phía Đông Phi Vân Sơn Mạch. Theo tiếng nói, một cô gái áo đen cùng một chàng thanh niên tuổi mới đôi mươi cũng bước ra. Nhìn thần sắc đầy vẻ si mê của cả hai thì có thể thấy rõ họ chính là một cặp tình nhân.
Cô gái áo đen họ Tần tên Tiên Nhân, chính là tuyệt sắc giai nhân số một của Tinh Đạo tông. Còn chàng trai thân phận cũng không hề tầm thường, gã là Vương Thiền, một ngôi sao mới nổi tại Tinh Đạo tông. Gã năm nay tuy chỉ mới hai mốt tuổi, nhưng linh lực trong cơ thể đã áp súc đến tám lần, tu vi Thai Tức tầng mười một, đây quả là điều hiếm thấy từ trước đến nay.
Áp súc linh lực thật ra không phải cứ muốn là có thể áp súc được. Áp súc cũng có giới hạn nhất định của nó. Người bình thường chỉ có khả năng áp súc tối đa lần mà thôi, nếu cưỡng ép thì đan điền sẽ bị nổ tung mà chết. Còn hạng tư chất tầm trung như Đoàn Ngọc thì tối đa có thể áp súc đến bảy lần.
Vượt quá con số bảy thì được xem như thiên tài. Hạng người có thể vượt qua con số bảy lần không ai không phải là chân truyền đệ tử của các đại môn phái. Chính ngay tiểu vương gia Bạch Vô Thiên của Việt quốc cũng phải áp súc linh lực lên tới con số chín mới được tán tụng là đệ nhất thiên tài trong mấy ngàn năm trở lại đây.
Nhưng thiên tài cũng có giới hạn của nó. Trong lịch sử tu đạo giới ghi chép lại thì giới hạn tối đa mức áp súc của một tu sĩ là vào khoảng mười ba lần. Nếu quá mười ba lần thì dù thân thể có được đúc từ Kim Cang bất hoại cũng không tránh được kết cục bị nổ tung mà chết.
Vương Thiền dùng ánh mắt trìu mến nhìn Tần Tiên Nhân nói:
- Nếu muội thích, ta có thể bắt chúng xuống cho nàng.
- Không nên…
Tần Tiên Nhân si mê nhìn cặp uyên ương đang ở trên ngọn cây, miệng nói:
- Chúng vốn là một đôi uyên ương tự do khoái lạc. Chúng ta việc gì phải phá vỡ hạnh phúc của chúng chứ?
- Xin lỗi muội, ta sai rồi.
Vương Thiền khẽ ôm Tần Tiên Nhân vào lòng, thỏ thẻ vào tai nàng ta mấy câu ngọt ngào.
Đột nhiên, khung cảnh lãng mạng bị phá vỡ bởi hai tiếng nam nữ cãi lộn.
- Ngươi ngốc vừa thôi, khu vực này là dành cho các tu sĩ thực lực cao cường tu luyện. Ngươi yếu ớt thế này mà muốn xông vào đây, định nạp mạng à?
- Cô im mồm đi. Còn nói nhiều nữa ta chọt vào ngực cô bây giờ.
- Ngươi dám!
- Ha ha, ta có gì mà không dám! Chọt này…
- Ta cắn chết ngươi!
- Ta cũng muốn cắn cô, chúng ta cùng cắn nhau đi, xem ai đứt lưỡi trước.
Hai kẻ vừa xuất hiện trong tầm mắt Vương Thiền là một cặp nam nữ cũng trạc tầm tuổi hắn. Người nam mặc áo màu trắng, nữ bận y phục màu xanh da trời. Riêng người nữ diện mạo thanh tú đẹp đẽ, còn người nam tuy ăn mặc lôi thôi lếch thết, đầu tóc hơi rối xù, nhưng ánh mắt gã lại rất sáng, làm lộ ra một vẻ thông minh lanh lợi khác thường.
Chỉ thấy gã thanh niên kia dùng tay điểm nhẹ trên cặp bồng đào của cô gái áo xanh làm cô ta giật nảy mình, cô nàng vung tay lên định tát vào mặt gã thanh niên nhưng bị gã nhanh tay chụp lấy, vẻ mặt cười cợt như muốn trêu ngươi.
- Ta cắn chết ngươi!
Cô gái áo xanh kia mặt mày phẫn nộ, vì tay bị giữ lại nên chỉ còn một thứ vũ khí duy nhất là hàm răng sắc bén đưa tới định cắn vào tay gã thanh niên. Nhưng nào ngờ gã thanh niên quá vô sỉ, lại nói thật làm thật, cũng đưa miệng mình tới cắn vào miệng của cô gái áo xanh!
- Ta cũng cắn chết cô!
- Ngươi…
Cô gái áo xanh bị chiếm tiện nghi thì khóe mắt rưng rưng, cuối cùng ngồi xuống đất ôm mặt mà khóc.
Tần Tiên Nhân nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng bực bội thay cho cô gái, khẽ bảo Vương Thiền tới dạy dỗ cho gã thanh niên kia một bài học.
Vương Thiền có dịp được thể hiện trước mặt người tình nên liền vội vàng chỉnh sửa y phục, mặt chuyển sang vẻ lạnh lùng, đoạn bước tới giữ tay gã thanh niên kia áo trắng kia lại:
- Ngươi tại sao lại dám bắt nạt một vị tiểu cô nương?
Gã thanh niên kia nhíu mày, làm vẻ khó hiểu:
- Thì sao a? Ta thích đấy? Ngươi có ý kiến gì à?
- Ngươi! Xem ra không đánh thì ngươi không sợ!
Vương Thiền nổi xung, một tay nắm ngực áo nhấc bổng gã thanh niên lên đỉnh đầu mình, quát lớn.
Chợt Vương Thiền lại nghe cô gái áo xanh nói một câu khiến y xuýt nữa hộc máu té ngửa:
- Ngươi làm gì thế, mau thả phu quân ta ra!
- Hu hu, nương tử ơi ta sợ quá.
Gã thanh niên đang bị Vương Thiền nâng lên trời khóc rống, nước miếng của gã từ trên cao rớt lỏng tỏng xuống mặt Vương Thiền làm y rợn cả người, tức giận ném gã xuống đất một cái uỳnh, sau đó vội vã lấy tay áo lau mặt thật kỹ.
Tần Tiên Nhân bước tới chỗ cô gái áo xanh, ánh mắt kỳ quái hỏi:
- Các ngươi đã là vợ chồng, tại sao còn đối xử với nhau như thế.
Nhưng gã thanh niên không cho cô gái trả lời, hắn giật ngang họng cô gái:
- Đó mới chính là tình yêu đích thực. Cô chưa từng nghe câu thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi à. Vì ta yêu cô ấy nên mới chọc ghẹo cô ấy, vì cô ấy yêu ta nên mới khóc vì ta.
Gã thanh niên bĩu môi, nhìn sang Vương Thiền nói tiếp:
- Chứ cứ như các ngươi. Suốt ngày “muội có yêu ta không, vâng muội vĩnh viễn yêu huynh. Tình yêu tồn tại cùng nhật nguyệt” ba la bô lô gì đó, tất cả đều là giả tạo!
Vương Thiền tức giận quát:
- Nói xàm!
Nhưng câu nói của gã thanh niên lại làm Tần Tiên Nhân cảm thấy ngạc nhiên, trong ánh mắt còn lộ rõ vẻ thú vị. Cô bước tới định đỡ gã lên, nhưng bị gã hất tay ra, nói:
- Cô nương tuy xinh đẹp, nhưng tốt nhất đừng nên quyến rũ ta, lòng dạ Đoàn Ngọc ta sắt đá lắm.
- Thằng oắt con, mày vừa mới nói gì!
Đến nước này, Vương Thiền không nhịn nổi nữa, đường đường là một thiên tài trong tông mà lại để người yêu mình bị gã Đoàn Ngọc gì đó kia không ngừng trêu ghẹo. Vương Thiền hùng hổ bước lại xô Đoàn Ngọc ngã lăn ra sau, nhưng y lại nghe Tần Tiên Nhân than thở:
- Huynh đã hứa với muội sẽ thay đổi tính cách nóng nảy, nhưng sao giờ lại không biết tự kìm chế mình thế này.
Nói xong, Tần Tiên Nhân đi thẳng, Vương Thiền thần sắc đau khổ nài nỉ cũng vội vã chạy sau đuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.