Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 2: Chuyện tình cảm thời thiếu niên
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Vô Hoa ra vẻ thần bí đáp:
- Thường thì khi một người con gái thích một người con trai, thì nàng ta sẽ nhìn chàng trai ấy thật nhiều, chủ động bắt chuyện với cậu ta, không ngại khi chàng trai đó tiến lại gần, cố gắng đụng chạm…
Cô bé áo tím như phát hiện được điều gì ghê gớm lắm, đưa tay chỉ vào hai đứa, làm cho cả hai như muốn độn thổ xuống đất.
Toi rồi, toi rồi! Trong đầu óc Đoàn Ngọc không ngừng gào thét, cô bé áo tím không phải ai xa lạ chính là Mộc Tố Tâm, con gái lớn của Mộc gia, gia đình giàu có nhất ở thôn Vĩnh Lạc. Còn cô bé áo đỏ bị dính bãi phân trâu vào mặt chính là… Nghĩ đến đây thôi Đoàn Ngọc đã đau khổ muốn chết, cô bé này chính là Mộc Uyển Nhi, em gái Mộc Tố Tâm, người yêu trong mộng của cậu.
- Không ta không phải Đoàn Ngọc!
Đoàn Ngọc bối rối trả lời, định quay đi chuẩn bị bỏ chạy. Mộc Tố Tâm tức giận hét lớn:
- Tên khốn, ngươi không phải Đoàn Ngọc thì là ai? Đứng lại, ngươi đã sỉ nhục Uyển Nhi như thế mà còn dám bỏ chạy sao?
Nhìn Mộc Uyển Nhi đang khóc oà lên, Đoàn Ngọc quả thực lạnh cả xương sống. Cậu biết nếu lần này Mộc Uyển Nhi đã biết là cậu ném thì sẽ trở nên ghét cậu, thậm chí là xa lánh cũng không chừng. Cả bốn tuy không chơi thân với nhau nhưng lại thường gặp nhau, bởi vì hai chị em nhà họ Mộc cũng học cùng lớp vời Đoàn Ngọc, chỉ có điều họ học mỗi tuần ba buổi, cốt là thêm kiến thức, lý do là con gái thời đại này không được phép học tập quá nhiều, trừ các thiên kim tiểu thư của thế gia giàu có.
Mộc Uyển Nhi là một người con gái rất đẹp, tuy chỉ mười bốn mười lăm nhưng cơ thể lại rất có đường nét, da trắng muốt, mặt thanh tú, cái mũi nhỏ cao xinh xinh, đôi môi hồng đào chum chím. Cô bé này tương lai lớn nên sẽ chính là một mỹ nhân đích thực.
Từ lâu Đoàn Ngọc đã yêu thầm Mộc Uyển Nhi, nhưng cậu không dám nói. Dù sao hai đứa cũng có sự cách biệt quá xa về địa vị. Đoàn Ngọc là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, còn Mộc Uyển Nhi là con gái của một gia đình giàu có trong thôn, nghe đồn tương lại sẽ được đưa lên thành Gia Bảo để gả cho một người phú quý, Đoàn Ngọc làm sao mà mở lời cho được.
Nhưng có điều Đoàn Ngọc lại phát hiện, Mộc Uyển Nhi hình như thích cậu, mỗi lần cả hai học chung với nhau thì Mộc Uyển Nhi lại thường xuyên nhìn về phía Đoàn Ngọc, lâu lâu lại còn mỉm cười, khiến Đoàn Ngọc rung động không thôi.
Nhưng mà nhìn lại sự tình bây giờ thì quả thật không ổn chút nào. Sau hôm nay chắc chắn hình tượng tốt đẹp của Đoàn Ngọc trong lòng Mộc Uyển Nhi sẽ trở nên cực kỳ xấu, vậy là cậu hết hi vọng rồi.
Đoàn Ngọc cúi gầm mặt, thở dài:
- Xin lỗi! Ta thật không cố ý.
- Xin lỗi cái quái gì? Bãi phân đó là do ta ném mà, ha ha! Sao, nhìn cái gì, bộ ta đẹp trai lắm à?
Trần Minh đột nhiên cười lớn, cắt lời Đoàn Ngọc, nhận hết trách nhiệm về mình. Sau đó cậu ta khẽ liếc sang Đoàn Ngọc, nói khẽ:
- Mau lên, mau đấm cho ta vài cái nào. Nếu không thì bọn họ sẽ không tin đâu.
Đoàn Ngọc trong lòng đầy cảm kích, Trần Minh quả là một người bạn tốt, ây da, nhưng mà bạn tốt thì bạn tốt, so với mỹ nhân vẫn không thể nào sánh bằng. Đoàn Ngọc vung tay lên, nắm đấm nhanh như điện đã thoi một quả trời giáng vào mắt phải Trần Minh, khiến nơi đó bầm tím, làm Trần Minh giờ nhìn chả khác gì một con gấu trúc.
- Mẹ nó, ngươi đánh thật à?
Trần Minh trợn tròn mắt, nhưng chưa kịp dứt lời thì tay trái Đoàn Ngọc đã vung lên, khiến cho con mắt còn lại của Trần Minh cũng bầm tím y hệt mắt kia.
Trần Minh không ngờ Đoàn Ngọc lại ra tay nặng đến vậy, cậu vừa đau vừa thẹn, nhưng cũng đành quay lưng bỏ chạy về phía thôn Vĩnh Lạc, trong miệng lầm bầm chửi rủa mấy tiếng.
……………………..
Đoàn Ngọc phủi tay, sau đó mặt tỉnh bơ bước lại gần bên con suối, nơi Mộc Tố Tâm đang rửa mặt cho Mộc Uyển Nhi, nói:
- Hai người có sao không? Tên Trần Minh kia thật là bậy bạ quá, vừa rồi ta đấm hắn hai đấm xem như là trả thù giùm cho Uyển Nhi.
Mộc Tố Tâm hừ nhẹ một cái:
- Cái tên Trần Minh đáng ghét đó, sau khi về nhà ta sẽ mách cha ta, xem cha ta làm sao xử lý hắn.
- Ê đừng!
Đoàn Ngọc hoảng hốt xua tay. Cha của Mộc Tố Tâm chính là người quyền lực nhất ở thôn Vĩnh Lạc, nếu ông ta muốn đối phó với Trần Minh thì nguy to rồi.
- Đừng cái gì mà đừng, dám làm chuyện sỉ nhục tới em gái ta thế này mà bảo ta nhịn được à?
- Thôi bỏ đi chị, chuyện bé xé ra to làm gì, tính tình cha rất nóng, nếu nói ra chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình kéo tới Trần gia. Chỉ vì một chuyện nhỏ này em không muốn mọi người gây gỗ với nhau.
Lời của Mộc Uyển Nhi làm cho Đoàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nhìn Mộc Uyển Nhi, ánh mắt loé lên mấy cái, rồi hít vào một hơi lấy thêm dũng khí, nói:
- Nếu đã vậy thì chúng ta về thôi, trời cũng tối rồi, ta sẽ dẫn đường cho hai người.
Mộc Uyển Nhi hai mắt chớp chớp, nhìn ngược lại Đoàn Ngọc. Cái nhìn này như giống như đã soi thấu tâm can của Đoàn Ngọc khiến cho cậu ta ngại ngùng không thôi.
- Được, vậy thì dẫn đường đi.
……………………………….
Đoàn Ngọc cùng hai chị em nhà họ Mộc đi từ từ ra khỏi khu rừng. Trong lòng Đoàn Ngọc trĩu nặng, cơ hội tiếp cận Mộc Uyển Nhi có một không hai thế này đáng lý không thể bỏ qua, vậy mà nãy giờ cậu cứ im lặng như hến, chả thốt lên được tiếng nào. Con người ta tại sao mỗi khi đối diện với người mình thích thì đều trở nên lúng túng như vậy chứ?
Mộc Tố Tâm thấy vẻ mặt hậm hực của Đoàn Ngọc liền tò mò hỏi:
- Ngươi làm sao mà mặt mày cau có thế kia, chẳng lẽ bọn ta có gì đáng ghét lắm à?
Đoàn Ngọc sực tỉnh, vội vã đáp:
- Không có, không có mà. Ta chẳng qua vẫn còn tức giận cái tên Trần Minh kia thôi.
Mộc Uyển Nhi nghe thế thì cười hì hì:
- Ta nghĩ Trần Minh cũng chỉ là vô ý thôi, ngươi không cần vì ta mà để bụng đâu.
Đoàn Ngọc gãi đầu gãi tai, chưa biết định bắt chuyện tiếp thế nào thì đã nghe Mộc Uyển Nhi nói tiếp:
- Này Trần Minh, ta nghe nói lúc nhỏ ngươi sống ở thành Gia Bảo đúng không? Sao giờ lại tự dung chuyển về thôn Vĩnh Lạc nhỏ bé của chúng ta thế này.
Thì ra Mộc Uyển Nhi vẫn chưa biết về thân phận thật sự của mình, Đoàn Ngọc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang định mở miệng ba hoa thì chợt nghe Mộc Tố Tâm nói:
- Muội hỏi chuyện này làm gì, Đoàn Ngọc số khổ, cha mẹ hắn mất sớm, từ nhỏ đã phải lưu lạc kiếm sống ở thành Gia Bảo, năm ngoái hắn may mắn gặp được thầy Lý Vân cho nên được thầy dẫn về nhận nuôi thôi. Đây là quá khứ đau lòng của Đoàn Ngọc, chúng ta không nên nhắc lại thì hơn.
Khốn kiếp! Đoàn Ngọc đưa tay vuốt mặt, sau đó trừng mắt nhìn Mộc Tố Tâm mà không nói nên lời.
- Sao vậy Đoàn Ngọc, ngươi đừng lo, chị em chúng ta sẽ không vì xuất thân hèn kém của ngươi mà khinh bỉ ngươi đâu.
- Thôi mà tỷ, chúng ta chuyển chủ đề đi.
Mộc Uyển Nhi dường như hiểu được nỗi lòng của Đoàn Ngọc nên nhắc khéo Mộc Tố Tâm, điều này khiến cho Đoàn Ngọc vô cùng cảm động, Mộc Uyển Nhi quả thực là người rất hiểu chuyện.
Mộc Uyển Nhi nhìn Đoàn Ngọc hỏi:
- Ngày mai là tới tiết học của thầy Lý rồi. Ba câu hỏi hôm trước thầy ra ngươi đã giải được chưa?
Đoàn Ngọc đáp:
- Ừm, ta đã trả lời được rồi.
Mộc Uyển Nhi nghe Đoàn Ngọc nói đã trả lời hết ba câu hỏi thập phần hóc búa của thầy thì không khỏi ngưỡng mộ, nói:
- Đoàn Ngọc, ngươi thật giỏi!
Đoàn Ngọc lắc đầu:
- Thầy Lý Vân nghiêm khắc như thế, ta muốn không giỏi cũng không được.
Mộc Uyển Nhi tiếp lời:
- Chả bù với ngươi, tính tình ta không được ôn nhu cho lắm, nếu như có người suốt ngày nghiêm khắc, quản thúc ta giống vậy thì chắc ta phát điên mất.
Nghe vậy Đoàn Ngọc liền trợn mắt, ra vẻ tức giận nói:
- Đôi lúc ta cũng bực mình lắm, chỉ muốn lấy con cá khô nhét vào mồm thầy Lý, cho ông ta im miệng, không làm phiền đến ta nữa…
Mộc Uyển Nhi hoảng sợ hét toáng lên:
- Sao ngươi lại dám có ý nghĩ bậy bạ như vậy. Thầy Lý có ơn với ngươi mà?
Đoàn Ngọc thở dài:
- Nhưng mà ta nghĩ lại thì thấy tội con cá khô, cho nên mới lấy nó nhét luôn vào mồm ta, ài…
Hai người Mộc Tố Tâm và Mộc Uyển Nhi sững sờ, chợt nhận ra Đoàn Ngọc đang nói đùa thì liền che miệng cười khúc khích.
Dần dần thái độ nói chuyện của Đoàn Ngọc trở nên tự nhiên hơn, cậu thoải mái tung những chiêu tán dọc bốc phét vẫn thường hay làm với lũ bạn cùng Trần Minh. Những hoàng hoa khuê nữ như hai chị em nhà họ Mộc đâu phải lúc nào cũng được nghe kể những câu chuyện lý thú, hay những lời đùa giỡn chọc ghẹo như thế này, cho nên cả rất vui vẻ, luôn miệng cười không ngừng.
………………………….
Về tới thôn, sau khi chia tay hai chị em nhà họ Mộc, Đoàn Ngọc chưa vội trở về mà trước tiên cậu đi đến phía bắc thôn, tới nhà một lão hoà thượng pháp hiệu là Vô Hoa.
Nghe người dân trong thôn kể lại thì lão hoà thượng này đến đây cư trú đã được hơn mười năm. Lão tự dựng cho mình một căn nhà lá đơn sơ giản dị phía bắc thôn, suốt ngày đóng cửa ở trong đó chuyên tâm tu luyện. Người dân trong thôn vì mến đạo hạnh của Vô Hoa cho nên đề ra chủ ý cung cấp thức ăn cho lão, mỗi ngày đều sẽ do một người trong thôn đưa đến vào buổi chiều.
Cách đây một năm khi Đoàn Ngọc mới đến thôn Vĩnh Lạc thì tình cờ có gặp Vô Hoa một lần. Cả hai nói chuyện rất hợp ý, từ đó, Vô Hoa đã đề nghị với người dân trong thôn việc đưa thức ăn đến từ nay sẽ do Đoàn Ngọc đảm nhiệm.
Quay lại hiện tại, lúc này trời đã bắt đầu sẫm tối, Đoàn Ngọc vội vã ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ người dân trong thôn lấy đồ ăn chay rồi tức tốc đem đến cho Vô Hoa.
Đoàn Ngọc chạy một mạch đến phía bắc thôn, đến một nơi hoang vu hẻo lánh, cây cối um tùm rậm rạp thì rẽ vào đó. Nhà của hoà thượng Vô Hoa ngay bên trong đám cây cối này, ngôi nhà được dựng trên một gò đất cao, xung quanh được bao bọc bởi một khóm trúc xanh lục.
Lúc này trong nhà đèn vẫn còn sáng, hoà thượng Vô Hoa đang bắt đầu tụng kinh niệm phật thì chợt nghe tiếng gõ cữa bên ngoài. Lão mở cửa ra thì thấy Đoàn Ngọc đang cầm giỏ thức ăn đứng cười hề hề.
Vô Hoa lắc đầu mắng:
- Tên tiểu quỷ nhà ngươi, chờ ngươi mang thức ăn tới chắc ta chết đói mất rồi.
Đoàn Ngọc gãi đầu gãi tai, cũng biết mình có lỗi:
- Đại sư, lần này đúng là ta không phải. Nhưng mà hôm nay ta có một chuyện rất khẩn cấp phải làm, đại sư mong ngài đừng trách ta.
Vô Hoa nhìn Đoàn Ngọc rồi mỉm cười một cách thần bí:
- Chuyện khẩn cấp ư? Có liên quan đến cô nương nhà họ Mộc phải không?
Đoàn Ngọc nghe vậy thì thiếu điều quỳ xuống lạy Vô Hoa một lạy. Lão hoà thượng này quả liệu sự như thần, dường như trước giờ không có việc gì Đoàn Ngọc có thể giấu lão ta.
- Thôi vô nhà đi, ngồi trò chuyện cùng ta một tí. Hơn một năm nay có ngươi bầu bạn, lão hoà thượng ta cũng bớt cô đơn hơn rồi.
Vô Hoa nửa cười nửa thở dài kéo Đoàn Ngọc vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Cả hai hàn huyên một hồi những chuyện trên trời dưới đất, từ việc học hành của Đoàn Ngọc, cho đến những việc làm hằng ngày của cậu, ngay cả đến việc Đoàn Ngọc tán Mộc Uyển Nhi cũng được lôi ra bàn luận. Tuy Vô Hoa là người xuất gia, nhưng cách trò chuyện của lão rất tự do phóng khoáng, không câu nệ chuyện gì, quả thật muôn phần hợp với Đoàn Ngọc.
- Lão nói xem, nếu ta tỏ tình trước thì Uyển Nhi có đồng ý không?
Tay vân vê cằm một lúc, Đoàn Ngọc chợt hỏi.
- Ha ha, thế thì còn phải xem tâm ý của cô ta dành cho ngươi thế nào, ngươi có chắc là cô ta thích ngươi hay không?
Nghe Vô Hoa cười lớn, Đoàn Ngọc chau mày nghi hoặc:
- Nếu Uyển Nhi thích ta thì nàng ấy sẽ biểu hiện thế nào?
Vô Hoa ra vẻ thần bí đáp:
- Thường thì khi một người con gái thích một người con trai, thì nàng ta sẽ nhìn chàng trai ấy thật nhiều, chủ động bắt chuyện với cậu ta, không ngại khi chàng trai đó tiến lại gần, cố gắng đụng chạm…
Đoàn Ngọc nghe Vô Hoa nói vậy thì há hốc mồm, không kìm chế được kinh ngạc:
- Này, Vô Hoa lão có phải là hoà thượng không vậy? Sao lão kinh nghiệm như thế? Hà hà, nói cho ta biết có phải lão đã từng hại đời rất nhiều cô nương, cho nên bây giờ mới ăn năn xuất gia phải không?
Lời đã xuất ra Đoàn Ngọc mới cảm thấy hối hận, nhưng nào ngờ Vô Hoa không những không giận, mà chỉ đứng dậy khẽ mỉm cười. Lão quay lưng đi về phía bên cạnh cửa sổ, ánh mắt về một nơi xa xăm bên ngoài bầu trời tối đen như mực, giọng nói chứa phần tang thương:
- Tất cả chỉ là quá khứ. Ta đã quên hết rồi, hiện tại ta chỉ nhớ ta là một hoà thượng, pháp hiệu là Vô Hoa.
Ngữ khí của Vô Hoa thê lương không sao kể siết, khiến cho Đoàn Ngọc cũng im lặng hồi lâu mà không thốt được câu nào.
- Về chuyện tình cảm, ta chỉ khuyên ngươi một câu: Tất cả tuỳ duyên, không nên cưỡng ép. Thôi, trời cũng tối rồi, ngươi hãy về đi.
Đoàn Ngọc gật đầu, đặt giỏ thức ăn xuống dưới đất rồi quay đầu đi ra khỏi căn nhà.
Chờ Đoàn Ngọc đi được thật xa, lão hoà thượng Vô Hoa mới đưa tay phải lên miệng huýt một cái. Theo âm thanh ngân dài mà trong trẻo từ miệng Vô Hoa phát ra, một con chim đại bàng từ phía ngoài cửa sổ chợt bay vào. Con chim đại bàng này toàn thân màu xám, kích thước nhỏ nhắn, bộ lông có phần xơ xác tơi tả, ngay cả ánh mắt cũng lờ đờ thiếu ngủ khác hẳn với những con đại bàng khác.
Đại bàng bay vào đậu ngay giỏ thức ăn, ánh mắt nhìn về Vô Hoa ra vẻ chờ đợi. Vô Hoa gật đầu, sau đó hướng về giỏ thức ăn với nét mặt đầy thành kính, chắp tay nói:
- Cảm tạ ân đức của dân làng thôn Vĩnh Lạc. Hôm nay hoà thượng Vô Hoa ta xin nhận bữa ăn này, các vị cúng dường cho người xuất gia công đức vô lượng, cầu chúc cho các vị sớm gặp được kẻ đạo hạnh cao, mau mau giác ngộ, thoát khỏi vòng khổ ải. Tuy nhiên người xuất gia không ăn quá Ngọ, Vô Hoa ta vốn cũng không cần thọ trì đồ ăn thức uống chốn nhân gian, vậy xin đem phần cơm của ta cho con đại bàng Tiểu Vũ này. A Di Đà Phật!
Con đại bàng xơ xác màu xám nghe Vô Hoa nói xong liền mổ lia lịa vào giỏ thức ăn.
Chờ đại bàng ăn xong, Vô Hoa nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến, sau đó đưa tay vuốt nhẹ trên bộ lông xơ xác của nó, khẽ thở dài:
- Tiểu Vũ à, những ngày tháng yên bình của ta và ngươi sắp kết thúc rồi. Ai, ẩn cư bấy lâu, giờ rốt cuộc cũng đã tới ngày xuất thế. Tiểu Vũ, bây giờ ngươi hãy quay lại Bồ Đề viện, truyền tin cho phương trượng biết Vô Hoa ta bấm đốt tay, dự đoán được sắp tới Chân Ma xuất thế, nhân giới lầm than, kỳ hạn là trong khoảng từ ba đến năm năm nữa. Bảo phương trượng nhanh chóng chuẩn bị, dồn hết tài lực đào tạo ra một thế hệ đệ tử tuyệt thế, nếu không thì sẽ khó lòng tránh được kiếp nạn lần này.
Cặp mắt lờ đờ của Tiểu Vũ chợt léo lên vài tia ánh sáng kỳ diệu, nó kêu lên mấy tiếng rõ to rồi vỗ cánh bay nhanh ra khỏi căn nhà, sau đó biến mất vào bầu trời tối đen như mực.
……………………………………….