Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 18: Lưu Tinh




Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 18: Lưu Tinh
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Nghe đến đây, Đoàn Ngọc liền cảm thấy kinh hãi. Chỉ tiếp nhận được một ít truyền thừa mà có thể trở thành nhất đại tông sư, uy chấn một phương, Tàng Kiếm các này quả nhiên không đơn giản.
- Như ngươi cũng thấy rồi đấy. Ban nãy bọn người đệ tử Thiên Kiếm tông chính là ngồi xung quanh Tàng Kiếm các, dụng tâm cảm ngộ kiếm ý từ ngọn tháp này phát ra, thông qua đó tu vi tăng trưởng mạnh.
Đoàn Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vì kiếm ở tầng một đã bị người ta lấy sạch trơn nên Mộc Vị cũng không giải thích gì thêm, lẳng lặng dẫn hắn cùng Lý Tiểu Phượng bước lên tầng hai.
……………………………………..
Lý Tiểu Phượng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiền đập vào mắt cô bé là một khuôn mặt quỷ dạ xoa màu trắng dữ tợn, hai mắt nó đầy máu đỏ, hơn nữa còn trợn trừng lên. Và điều đáng sợ hơn cả chính là cô đang ở trong tay tên ác quỷ này, được hắn cặp hông mang đi.
- Ưm, ưm.
Lý Tiểu Phượng vùng vẫy thật mạnh làm Đoàn Ngọc giật mình. Hắn trong lòng thầm mừng vì cô bé này vẫn mạnh khoẻ, thậm chí sức lực còn nhiều hơn cả bản thân hắn. Nếu không phải cô bé bị trói thì rất có thể Đoàn Ngọc sẽ bị tẩn một trận ra trò.
- Oắt con, đừng nhúc nhích.
Đoàn Ngọc cười nhẹ, tháo lá đạo phù dán nơi miệng của Lý Tiểu Phượng ra. Lập tức, tiếp đón hắn là một tràng mắng chửi xối xả,, tuy giọng nói của người chửi hơi non nớt, nhưng nghe thì vô cùng thánh thót, trong trẻo rất vui tai:
- Đồ ác tặc, đồ quỷ dữ, đồ ma đạo xấu xa, mau thả bản cô nương ra!
Đoàn Ngọc hơi đờ người ra một chút, nhưng rồi lại phá lên cười lớn hơn. Tiếng cười làm cho Mộc Vị cũng bất giác quay lưng lại, y nhìn thấy hành động tháo đạo phù bịt miệng Lý Tiểu Phượng của Đoàn Ngọc nhưng cũng không nói gì. Ban nãy, lúc bốn tên đồ đệ của y bịt miệng cô bé là vì sợ cô bé ồn ào, làm bại lộ hành tung của chúng. Còn hiện tại đã vào được Tàng Kiếm các nên việc có bịt hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
- Ngươi cười cái gì đồ ác tặc. Nếu để cho cha ta biết ngươi đối xử với bản cô nương như thế này, thì sẽ quăng ngươi xuống Thiên sơn, khiến ngươi thịt nát xương tan.
- Ái chà, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy sao?
Đoàn Ngọc hai mắt tròn xoe, làm bộ kinh ngạc hỏi lại.
- Ác độc? Hừ! Đối với hạng ma đạo bàn tay từng thấm máu hàng trăm người vô tội như ngươi, thì chỉ ném xuống Thiên sơn là vẫn còn nhẹ!
Lý Tiểu Phượng hai má đỏ hồng, giọng nói líu lo như chim vành khuyên, đúng là khiến cho người đối diện không thể không cảm thấy yêu thích. Nãy giờ Đoàn Ngọc toàn chứng kiến mấy cảnh chém chém giết giết, máu thịt bầy nhầy, trong lòng đã phát ngàn từ lâu, nay thấy cô bé dễ thương như vậy thì cũng muốn chọc ghẹo một chút cho vui. Hắn hỏi:
- Ta giết người muội thấy sao? Nói thật cho muội biết nhé, từ nhỏ tới giờ, ta còn chưa từng làm tổn thương bất kỳ con vật nào đấy, huống hồ là giết người.
Lý Tiểu Phượng bĩu môi:
- Ta không tin, ngươi phải thề cơ!
Đúng là đồ trẻ con! Không rõ là ta đang bắt cóc ngươi à, mạng sống ngươi đang nằm trong tay ta, mà bây giờ lại quay ngược bắt ta thề? Đoàn Ngọc trong lòng cười thầm. Rồi giả bộ đưa tay lên, thần sắc vô cùng nghiêm trang:
- Ta xin thề, nếu trước giờ ta có sát hại một sinh linh nào trên thế gian này, thì hãy để ta ra đường bị cây đổ đè chết, ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết.
Lý Tiểu Phượng ban đầu hơi ngơ ngác, nhưng sau đó như chợt phát hiện điều gì, tức giận thét:
- Ngươi là đồ xảo trá. Cây bên đường làm sao tự nhiên đè chết ngươi được chứ, còn nữa, đã bao giờ có người nào ăn cơm mà bị nghẹn chết đâu!
Con nhóc này quả thông minh hơn tên bạn thân Trần Minh của hắn, mới đó mà đã phát hiện ra sơ hở ngay. Nhưng những gì Đoàn Ngọc nói quả thật đúng, từ trước tới giờ hắn chưa hề sát hại bất cứ sinh linh nào, đương nhiên, là loại trừ trường hợp lỡ chân đạp chết mấy con kiến nhỏ dưới đất mà mà thôi.
- Ha ha, thông minh lắm. Ờ, vậy nói thật cho tiểu muội muội cũng không sao. Ta đây chính là một đại ác ma, tiếng tăm lừng lẫy tu chân giới. Gọi là cái gì nhỉ? À, gọi là Độc Ác ma tôn!
Lý Tiểu Phượng vẻ mặt căm phẫn, trợn cặp mắt to tròn nhìn mặt nạ quỷ trắng bệch dữ tợn của Đoàn Ngọc, nghiến răng kêu lên từng ken két. Coi bộ, cô bé này từ nhỏ đã được cha truyền thụ cho tư tưởng căm thù ma đạo sâu sắc, nay nghe thấy danh hiệu Độc Ác ma tôn của Đoàn Ngọc, chắc là nghĩ hắn từng giết người vô số đây. Nhưng mà cô bé này đúng là trẻ con, nếu không, làm sao quên tình tiết hắn cũng chỉ là một tu sĩ Thai Tức tầng sáu như mình thôi chứ, thậm chí nếu xét về thực lực thì Lý Tiểu Phượng còn mạnh hơn hơn Đoàn Ngọc nhiều lần.
Về điều này Đoàn Ngọc cũng lấy làm lạ, đáng lý ra thân thể hắn sau khi được hoà thượng Vô Hoa cải tạo lại thì phải tốt hơn người bình thường, ở đây, tuy Lý Tiểu Phượng mang Phượng Hoàng chi thể, nhưng cũng không thể nào có khả năng áp súc chân khí gần gấp đôi hắn như vậy được. Thậm chí khi dùng thần thức dò xét trên người Lý Tiểu Phượng, Đoàn Ngọc còn phát hiện mật độ chân khí trong người cô bé này còn gần ngang bằng Trương Cuồng, đúng là một chuyện kỳ quái.
- Đừng để ta thoát khỏi tay ngươi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi để trừ hại cho tu chân giới!
Đoàn Ngọc cười lớn, ánh mắt giễu cợt nói:
- Giết ta ư? Tiểu nữ hiệp, chuyện muội giết được ta hay không để sau hãy tính, bây giờ ta sẽ dạy dỗ muội trước, để cho muội biết một khi nằm trong tay của ai, thì đừng nên khiêu khích người đó như vậy!
Vừa dứt lời Đoàn Ngọc đưa bàn tay to bè của mình lên, vỗ một cái chát rõ to vào mông Lý Tiểu Phượng. Cô bé này mới đầu ngẩn người ra, nhưng sau cái vỗ thứ hai thì chợt oà khóc, hai mắt đỏ ngầu, thét lớn:
- Tên ác ma, dám xâm phạm sự trong trắng của ta, ta giết chết ngươi!
- Cái gì? Xâm phạm sự trong trắng? Bộ tưởng ta hứng thú với một con nhóc mới mười ba tuổi chắc. Ta đây mang danh là Độc Ác ma tôn, chứ không phải Dâm Tà ma tôn, tiểu muội nên phân biệt cho rõ.
Đoàn Ngọc hừ lạnh, nhìn cặp mông lép kẹp của cô bé Lý Tiểu Phượng, nói tiếp:
- Mông quá lép, tiểu muội, ta không biết một con bé mười ba tuổi như muội thì hiểu cái quái gì về chuyện nam nữ người lớn. Nhưng mà muội cũng cần biết rằng thân thể mình chẳng có điểm gì đáng hấp dẫn với ta chứ.
Aaaa! Chợt Đoàn Ngọc hét toáng lên. Hắn buông cánh tay phải đang ôm Lý Tiểu Phượng ra, sau đó dùng tay ôm hông đau đớn. Thì ra cô bé này lợi dụng lúc hắn lảm nhảm đã cắn một phát thật mạnh vào eo hắn, khiến nơi đó hiện tại máu chảy đầm đìa, xem ra bị thương không nhẹ.
Mộc Vị đang đi trước nghe tiếng la của Đoàn Ngọc thì nhíu mày quay lại hỏi:
- Đã xảy chuyện gì?
Đoàn Ngọc cố nén đau, tiếp tục bồng Lý Tiểu Phượng lên, nhưng lần này hắn vác luôn cô bé trên vai để cho đỡ nguy hiểm.
- Không có gì quan trọng đâu. Vừa nãy ta bị con muỗi chích vào hông, đau gần chết. Không ngờ muỗi ở Thiên Kiếm tông này lợi hại đến vậy, chắc là đã chích không ít người.
Vì Đoàn Ngọc đeo mặt nạ nên Mộc Vị chẳng thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn lúc này ra sao, chỉ nghe giọng hắn vẫn mang ý vị đùa giỡn, nên cũng nghĩ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng.
Mộc Vị lắc đầu thở dài, thầm tự hỏi tại sao tên Hư Không tử tu vi trác tuyệt kia lại thu nhận một tên ngớ ngẩn như Đoàn Ngọc làm đệ tử cơ chứ. Nhưng thôi, đó là việc của bọn họ, Mộc Vị bây giờ chỉ cần biết nhờ vào tên ngớ ngẩn này y có thể làm quen với một vị sắp đột phá lên Hoá Thần kỳ, đúng là một chuyện cực kỳ tốt lành. Chỉ cần lát nữa lên tầng trên, thu phục giúp Đoàn Ngọc một thanh bảo kiếm để lấy lòng hắn vậy là ổn rồi.
Chớp mắt cả bọn đã đi đến tầng sáu.
Hành trình có vẻ xuông sẻ vì dọc đường chỉ gặp những thanh kiếm loại bình thường, tuy có vài thanh phát ra tiếng rít ghê rợn, đồng thời phát sáng với Đoàn Ngọc và Lý Tiểu Phượng, nhưng Mộc Vị lại phất tay bảo những thanh kiếm ở đây đều thuộc hàng tầm thường, để lên trên tầng cao hơn y sẽ chọn cho Đoàn Ngọc một thanh kiếm thật quý, đồng thời hứa giúp hắn thu phục trấn áp nó.
Dọc đường đi Mộc Vị không ngừng dặn dò Đoàn Ngọc những điều sắp gặp trong Tàng Kiếm các:
- Nên nhớ, kiếm ở đây có linh trí của nó, có thanh linh trí thấp chỉ bằng đứa trẻ lên ba, nhưng cũng có thanh linh trí rất cao, thậm chí không thua kém gì con người. Tuy nhiên, bọn chúng vì không có ai sử dụng lực lượng nên chỉ có thể dùng kiếm linh (linh hồn kiếm) thoát ra ngoài, đi chọn chủ nhân của chúng. Lát nữa nhiều khả năng chúng ta sẽ gặp một số kiếm linh hoá thành hình người cản trở. Nhưng ngươi đừng sợ, hình thức tấn công của kiếm linh chủ yếu chỉ là đánh về mặt tinh thần, chỉ cần ngươi vững tâm thì sẽ không sao cả.
Mộc Vị vùa dứt lời thì ở tầng sáu chợt có biến động. Từng đạo ánh sáng như sao băng chạy như điện qua bốn phía vách tường, cùng lúc hơn trăm thanh kiếm đang cắm ở tầng này cũng đồng loạt run lên bần bật, kêu thành từng tiếng ong ong rất điếc tai.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé Lý Tiểu Phượng đang nằm trên lưng Đoàn Ngọc thần sắc trở nên hưng phấn, miệng nở nụ cười tươi:
- Là Lưu Tinh thúc thúc, phen này các ngươi chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.