Hơn hai trăm năm trước, tại Hỏa Diệm Cốc, từng có một cô gái chấp nhận hi sinh cả mạng sống để cứu một thiếu niên khỏi băng phong sinh mệnh.
Hơn hai trăm năm sau, lại có một đầu Thần Thú vì một nhân loại hiến tế sinh mệnh để cứu hắn khỏi chết.
Mặc dù lượng sinh cơ Tuyết dành cho Lâm Phong so với những gì Tô Linh Nhi bỏ ra căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng cách làm của hai người không thể nghi ngờ là cực kì giống nhau, cho nên Lâm Phong cũng không xa lạ gì với cảm giác này.
Lâm Phong dù hôn mê vẫn biết rõ, có người đang truyền cho hắn sinh cơ chống lại thôn phệ chi lực.
Mà ở Ám Minh Giới này, ngoài Tô Linh Nhi ra hắn còn quen biết ai nữa đâu, người đang giúp hắn chỉ có thể là nàng.
Bất quá điều làm Lâm Phong lo lắng là, lượng sinh cơ hắn nhận được quá lớn, Tô Linh Nhi sẽ chịu được sao? Đợi hắn tỉnh lại, sẽ thấy nàng còn sống sao?
Tuy Lâm Phong không có tình cảm nam nữ gì với Tô Linh Nhi, nhưng hắn không chấp nhận được cái cảnh nàng chết vì hắn, dù sao hắn tự biết bản thân đã mang ơn nàng rất nhiều, bây giờ lấy mạng của nàng đổi mạng của hắn, hắn không làm được.
Lại nói, đây là lỗi của hắn đã quá chủ quan khiêu chiến với Thực Tướng, không liên quan gì đến nàng a.
Trong bóng đêm vô tận, Lâm Phong chỉ mất một lúc hấp thu sinh cơ đã lấy lại được thanh tỉnh, hắn áp chế bản thân không hấp thu nữa, đồng thời điên cuồng vận chuyển Khô Mộc Phùng Xuân tự sản sinh ra sinh cơ.
Hắn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng ít nhất bằng cách này sẽ đỡ hao phí sinh cơ của Tô Linh Nhi.
Ai ngờ mọi chuyện không diễn ra theo Lâm Phong mong muốn, cơ thể của hắn và cả Thiên Biến Vạn Hóa Pháp giống như mất kiểm soát, khi Thôn Phệ Hạt Giống bị bóc ra thì tốc độ hấp thu sinh cơ không những không giảm mà lại càng lúc càng nhanh.
Tại sao lại như vậy?
Người khác không biết, nhưng Lâm Phong biết rõ cơ thể hắn đang bị thiếu hụt một phần căn cơ, cho nên nhân cơ hội một lượng sinh cơ khủng bố tràn vào nó đang theo bản năng bồi đắp lại chỗ thiếu hụt đó.
Nếu Lâm Phong hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ hắn sẽ áp chế được cái gọi là bản năng này, nhưng trong tình trạng hiện tại hắn muốn dừng cũng không dừng được, chỉ chốc lát lượng sinh cơ khổng lồ kia đã bị cơ thể hắn cắn nuốt gần hai thành.
Ngoài ra, Thiên Biến Vạn Hóa Pháp cũng tham gia vào bữa tiệc thịnh soạn này nuốt hết một thành.
Ba thành sinh cơ của một đầu thần thú, căn cơ đã vững lại một chút.
May mắn là, sau khi ăn hết ba thành sinh cơ tốc độ hấp thu đã chậm lại, Lâm Phong cũng dần dần giành được quyền khống chế bản thân, hắn dự định không hấp thu nữa trả lại sinh cơ cho Tô Linh Nhi, dù sao Thôn Phệ Hạt Giống đã bị lấy ra, có hay không có sinh cơ bù đắp đã không có gì nguy hiểm nữa.
Đột nhiên, có một luồng thôn phệ khác xâm nhập vào cơ thể Lâm Phong với ý đồ hút đi sinh cơ của Tô Linh Nhi khiến Lâm Phong rất tức giận, hắn vận chuyển linh lực phong bế cỗ sinh cơ kia lại, còn bản thể thì ngồi bật dậy mở mắt ra, trong ánh mắt bốc lên một cỗ nộ hỏa, kèm lẫn sát khí khủng khiếp.
- Cút.
Cũng không cần biết địch ta, Lâm Phong vận dụng linh hồn chi lực quát lên một tiếng đầy khủng bố.
Một ánh mắt, một từ, cả Siêu Khuyển lẫn Tô Linh Nhi đều bị dọa sợ, Siêu Khuyển nhảy dựng lên báo danh tính:
- Tiểu tử, là người quen, là người quen a.
Nghe được âm thanh khá quen thuộc, lúc này Lâm Phong mới nhận ra kẻ đến là Siêu Khuyển, hắn tản đi sát khí cổ quái hỏi:
- Ngươi làm sao lại ở Ám Minh Giới? Còn nữa, ngươi có thấy nữ nhân nào không?
Lần này tới lượt Siêu Khuyển cổ quái nói:
- Tiểu tử, người ta cứu ngươi, vậy mà ngươi không nhận ra người ta sao? Cái này cũng quá vô trách nhiệm đi.
Lâm Phong hơi nhíu mày, ở đây ngoại trừ hắn và Siêu Khuyển ra chỉ còn một con tiểu hồ ly trắng, chẳng lẽ tiểu hồ ly này không phải do Siêu Khuyển dẫn về mà là Tô Linh Nhi biến thành?
Tô Linh Nhi giống như đoán được suy nghĩ của Lâm Phong nói ra:
- Không sai, là ta.
Nghe Tô Linh Nhi xác nhận Lâm Phong mới hiểu ra, hóa ra nàng là thú tộc, chẳng trách sinh cơ của nàng dồi dào đến thế.
Bất quá dồi dào không có nghĩa là vô biên vô hạn, việc biến về nguyên hình đã chứng tỏ nàng tiêu hao rất lớn, thậm chí là tổn thương căn cơ, Lâm Phong hơi áy náy nói:
- Là ta liên lụy ngươi. Ở đây ta còn bảy thành sinh cơ, ngươi có cách hấp thu trở về không?
Không đợi Tô Linh Nhi trả lời, Siêu Khuyển đã xen vào nói:
- Bản thể của nàng là thần thú Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà sinh cơ của một đầu thần thú không phải một tên Luyện Hồn Cảnh như ngươi có thể chịu nổi, cho nên phương thức nàng truyền sinh cơ cho ngươi không phải bình thường, nàng đã Hiến Tế Sinh Mệnh cho ngươi.
- Hiến Tế Sinh Mệnh là một loại cấm kỵ chi pháp của thú tộc, một khi thi triển liền không còn đường lui, tên như ý nghĩa, sinh mệnh của nàng đã trao hết cho ngươi. Từ nay về sau, trong người của ngươi sẽ chảy xuôi huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà nàng chỉ là một tiểu hồ ly bình thường,
- Nói dễ hiểu một chút thì lượng sinh cơ nàng mất đi không thể nào bù đắp lại được bởi mệnh cách thần thú của nàng đã không còn, tu vi đồng dạng rất khó khôi phục, nhưng ngược lại chỉ cần ngươi không chết thì nàng cũng sẽ không chết.
- Chính vì như thế bản Khuyển mới muốn ăn sinh cơ của nàng cho đỡ lãng phí, bằng không còn lâu bản Khuyển mới nhúng chàm.
Lời nói cộng thêm ánh mắt sáng rực của Siêu Khuyển đã nói rõ ý đồ của nó, đó là mau lấy cỗ sinh cơ kia ra chia cho ta ăn nha, một mình ngươi ăn không hết a.
Bất quá đây không phải Siêu Khuyển cố tình nói như thế để ăn, nó chỉ đang tường thuật một sự thật.
Lâm Phong cũng hiểu điều này, tâm tình của hắn trở nên vô cùng phức tạp hỏi Tô Linh Nhi:
- Vì cái gì?
Tô Linh Nhi trong hình dạng tiểu hồ ly nhún vai nói:
- Ngươi không cần phải áy náy, kì thực cứu ngươi cũng là cứu ta, nếu Thực Tướng chiếm được truyền thừa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, hắn đã muốn thôn phệ ta từ lâu rồi. Lại nói ta cũng không phải giúp ngươi miễn phí, ta hy vọng ngươi sẽ giúp ta một chuyện, sau đó chúng ta không ai nợ ai.
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Ngươi đã hiến tế sinh mệnh cho ta, làm sao có thể không ai nợ ai, trừ phi ta tìm ra cách phá giải mối liên hệ này trả tự do cho ngươi. Bất quá trước đó ta sẽ giúp ngươi, đừng nói một chuyện, trăm chuyện nghìn chuyện đều được, ngươi nói đi, ngươi muốn ta giúp cái gì?
Tô Linh Nhi nao nao, quả nhiên nàng không nhìn lầm hắn, nàng nói:
- Tộc của ta từng bị xâm lấn, bởi địch nhân quá mạnh toàn tộc đã đưa ra quyết định đẩy ta vào một vị diện khác chờ ngày ta quật khởi trở về, không ngờ rằng ta lại bị kẹt ở Ám Minh Giới trăm vạn năm, đến bây giờ ta cũng không biết tình trạng tộc của ta như thế nào, nhưng ta tin Thiên Hồ nhất tộc chưa bị tận diệt.
- Việc ta muốn nhờ người là nếu ngươi đến được Đại Thiên Thế Giới, chiếu cố Thiên Hồ nhất tộc giúp ta.
Trăm vạn năm, đây là một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này Tô Linh Nhi đã phải chịu một áp lực rất lớn, mỗi một ngày nàng đều nghĩ về Thiên Hồ nhất tộc tại Đại Thiên Thế Giới đang phải chịu tủi nhục nhưng không thể làm được cái gì, trái tim nàng rất đau đớn.
Đây cũng là lí do nàng không tiếc hết thảy ngu trung với Vương, nàng chỉ muốn được về nhà.
Bất quá nàng đã có nhân tuyển tốt hơn là Lâm Phong, cho nên nàng mới lựa chọn Hiến Tế Sinh Mệnh.
Trái lại, tuy Tô Linh Nhi không nói rõ ràng Lâm Phong vẫn cảm giác được tâm tình của nàng khi nhắc về cố sự này là rất đau buồn, hắn biết đây là hiệu quả đặc thù của Hiến Tế Sinh Mệnh, trước mặt Lâm Phong thì Tô Linh Nhi không thể che dấu bất kì điều gì.
Lâm Phong nhẹ gật đầu nói:
- Yên tâm, ta không những sẽ chiếu cố, còn giúp Thiên Hồ nhất tộc báo thù, dù sao ta cũng được tính là một nửa Thiên Hồ rồi.
Bỗng, sắc mặt Lâm Phong trở nên đỏ bừng, thân thể càng bành trướng không ít, đây là dấu hiệu năng lượng quá tải.
Không sai, Lâm Phong có thể phong bế cỗ sinh cơ kia một đoạn thời gian nhưng không thể phong bế vĩnh cửu, chung quy lại tu vi của hắn quá yếu.
Tô Linh Nhi vội vàng nói:
- Mau giải phóng sinh cơ, có lãng phí cũng không sao.
Ở bên cạnh, Siêu Khuyên cũng hú lên thúc giục:
- Tiểu tử, mau thả ra cỗ sinh cơ kia, bằng không ngươi sẽ bạo thể a.
Lâm Phong liếc mắt lườm Siêu Khuyển một cái, con chó này chỉ giỏi ăn hàng.
Tình huống tương đối nguy cấp, bất quá Lâm Phong không có ý định làm theo lời của Siêu Khuyển, hắn rất nghiêm túc nói ra:
- Hộ pháp cho ta, ta muốn đột phá Tụ Dương Cảnh.
Nghe vậy cả Tô Linh Nhi lẫn Siêu Khuyển đều ngây người, một kẻ chưa chuyển hóa linh lực thành tiên lực như Lâm Phong cũng đột phá được Tụ Dương Cảnh?
Đừng đùa a, mặc dù Tô Linh Nhi và Siêu Khuyển không phải người bản địa Thái Sơ Giới nhưng cả hai biết rất rõ về hệ thống tu luyện nơi đây, đột phá lên Tụ Dương Cảnh là quá trình áp súc tiên lực vào đan điền tới cực hạn tạo thành một mặt trời nhỏ dẫn tới chất biến, không có tiên lực làm sao áp súc đây?
Trên lí thuyết, linh lực cũng là một loại năng lượng tương tự tiên lực tức là nó cũng có thể áp súc, nhưng đẳng cấp của linh lực quá thấp không đủ ngưng tụ thành mặt trời nhỏ, mà nếu có được đi nữa thì Tụ Dương Cảnh kiểu này rất yếu, con đường tương lai sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Siêu Khuyển lo lắng nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng làm bừa a, đột phá cảnh giới đúng là sẽ giúp ngươi gia tăng giới hạn sinh cơ, nhưng làm người không thể quá tham lam, chi bằng chia ra hai chúng ta cùng ăn, cả hai cùng có lợi a.
Lâm Phong quăng cho Siêu Khuyển một ánh mắt ra lệnh nói:
- Còn không mau ra ngoài hộ pháp?
Bị Lâm Phong dùng uy áp chủ nhân ra lệnh, Siêu Khuyển bực bội không thôi, nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của người kia Siêu Khuyển đành phải thu liễm tức giận ngoan ngoãn đi ra ngoài hộ pháp, trong lòng thầm nghĩ:
- Không phải chỉ là một chút sinh cơ sao, quỷ keo kiệt.
Ngay phía sau, Tô Linh Nhi vừa tính đi theo Siêu Khuyển ra ngoài thì bị Lâm Phong gọi lại:
- Ngươi ở lại đây đi, ta muốn thử một chút xem có giúp ngươi khôi phục được chút nào không.