Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 330: Xuân dược




Một lát sau, trong lúc ba người Lâm Phong còn đang đi vòng quanh xem xét tầng một thì Lăng Ngưng Nhi đã quay lại thông báo cho Triệu Minh:
-Coi như ngươi khá may mắn, chấp sự nói với ta hai tiếng nữa Nguyên đại sư sẽ nghỉ tay một chút và lúc đó Nguyên đại sư cũng không có hẹn trước.
Nghe vậy Triệu Minh rất hiểu quy củ đưa cho Lăng Ngưng Nhi một cái bọc nhỏ nói:
-Đây là quà ra mắt ta muốn dâng lên cho Nguyên đại sư, làm phiền ngươi giúp ta một phen rồi. À, tối nay ngươi có rảnh không?
Tiếp nhận bọc nhỏ, Lăng Ngưng Nhi không xem bên trong là cái gì mà quay sang trả lời câu hỏi của Triệu Minh:
-Ta chỉ làm việc ở Dược Hương Các vào ban ngày thôi, nếu không có việc đột xuất thì buổi tối ta rảnh, có chuyện gì không.
Triệu Minh gãi gãi đầu nói:
-Tính ra đã khá lâu rồi ta không được gặp ngươi, cho nên tối nay ta muốn mời người đi ăn một bữa.
Nhìn Triệu Minh ngượng ngùng, Lăng Ngưng Nhi cố gắng che giấu nụ cười giảo hoạt của mình gật đầu:
-Được thôi, dù sao ta cũng muốn hỏi ngươi vài chuyện, mà ngươi muốn gặp nhau ở đâu đây.
Được người đẹp chấp nhận lời mời, Triệu Minh cực kì vui vẻ nói ra:
-Không phải ta tâng bốc chứ Lâm Phong và Vũ Ngưng là hai đầu bếp cực kì giỏi, ta dự tính tối nay sẽ nhờ hai người họ chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ tại tửu điếm Đại Phúc, ăn xong ta sẽ mang ngươi đi gặp gỡ những người quen cũ trong thôn luôn, ngươi thấy sao.
Lăng Ngưng Nhi không phải loại người giận lâu, tuy trước đó có điểm khó chịu với Lâm Phong nhưng bây giờ nghe Triệu Minh nói người chuẩn bị bàn tiệc là Lâm Phong thì nàng cũng không tỏ vẻ không thích, ngược lại nàng biết Triệu Minh nhắc tới Lâm Phong là muốn nàng hòa hoãn với Lâm Phong nên đáp ứng luôn:
-Ồ, vậy tối nay ta sẽ tới tửu điếm Đại Phúc. Bây giờ ta phải trở lại làm việc đây, các ngươi cứ thoải mái xem xét tầng một tầng hai, còn việc có gặp được Nguyên đại sư hay không lát nữa có kết quả ta sẽ báo lại cho các ngươi một tiếng.
Lần này Lâm Phong là người đáp lời Lăng Ngưng Nhi:
-Đa tạ.
Lăng Ngưng Nhi hiểu tại sao Lâm Phong lại lên tiếng ‘‘đa tạ’’, nàng bỏ qua hiềm khích trước đó vô tư cười cười:
-Không cần khách sáo, mọi người đều là người một thôn cả.
Nói xong Lăng Ngưng Nhi trở về với công việc hướng dẫn những người khác tới mua dược liệu, còn ba người Lâm Phong trong lúc chờ đợi ‘‘Nguyên đại sư rảnh rỗi’’ lại tiếp tục đi xem dược liệu ở tầng một tầng hai.
Đồng thời ngoài những dược liệu có trong danh sách ra chỉ cần Vũ Ngưng thấy gốc dược liệu nào tốt liền nói Triệu Minh bỏ thêm tiền ra mua, dù sao số tiền Tiêu Chấn đưa cho ba người có dư một khoản kha khá để ba người tự do mua sắm.
Cứ như thế hai tiếng trôi qua rất nhanh, ba người Lâm Phong rốt cuộc cũng nhận được thông báo cho phép tiến lên tầng ba gặp Nguyên đại sư.
Ở tầng thứ ba của Dược Hương Các không có hương thơm dược liệu lan tỏa như ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, nhưng điều đó không có nghĩa ở tầng thứ ba không bày bán dược liệu mà là dược liệu ở tầng thứ ba được trưng bày trong những hộp thủy tinh kín khiến hương thơm không tràn ra ngoài.
Điều đó chứng tỏ dược liệu ở tầng này vô cùng trân quý, ngay cả hương thơm cũng được bảo tồn rất kĩ lưỡng.
Chưa hết, bên cạnh những hộp thủy tinh nhỏ còn có một số lồng thủy tinh lớn được chế tác rất tinh xảo với hệ thống sinh thái sống động dùng để nuôi dưỡng dược liệu sống không khác gì công nghệ nuôi trồng thực vật trong nhà kính ở địa cầu, thậm chí có phần còn tiên tiến hơn.
Nhìn những thứ đó Triệu Minh tặc lưỡi cảm thán:
-Chậc, Dược Hương Các quả nhiên không đơn giản chút nào, ở đây toàn những đồ vật ta chưa từng thấy bao giờ.
Lâm Phong gật gù nói:
-Dược Hương Các đúng là không đơn giản.
Gật gù là thế, nhưng ‘‘không đơn giản’’ của Lâm Phong khác với Triệu Minh.
Ở bên cạnh, Triệu Minh không hiểu ý của Lâm Phong, hắn chuyển chủ đề khác nói:
-Thời gian có hạn, chúng ta mau tới diện kiến Nguyên đại sư hỏi chuyện của ngươi đi.
Lâm Phong tiếp tục gật gù:
-Ừ.
Rất nhanh ba người Lâm Phong đã theo chỉ dẫn của Lăng Ngưng Nhi đi tới trước một căn phòng đang đóng kín, Triệu Minh ôm quyền cung kính nói:
-Chúng ta là người Hỏa Hoa Thôn ra mắt Nguyên đại sư.
Ba giây sau, cánh cửa phòng đang đóng kín đột nhiên mở ra, từ trong phòng bay ra một loạt khói trắng chứa đầy mùi thuốc khiến Triệu Minh không nhịn được phải lấy tay che mũi miệng lại, riêng hai người Lâm Phong cùng Vũ Ngưng thì không có chuyện gì.
Đây không phải hai người tỏ vẻ hay quên mình đang hóa phầm mà nó giống như một điều hiển nhiên, dù sao ngày ở Lâm gia hai người từng có một khoảng thời gian miệt mài chế thuốc đã quá quen với việc bị khói từ lò thuốc thuốc đập vào mặt, cái này gọi là người trong nghề thì quen.
Bỏ qua chuyện đó, sau khi khói trắng tản đi để lộ ra thân ảnh một người nam tử trung niên thoạt nhìn ba mấy bốn mươi tuổi, người nọ chính là Nguyên đại sư Nguyên Tam Thần.
Nguyên Tam Thần mở miệng nói:
-Vào đi.
Nhận được sự cho phép, ba người Lâm Phong chậm rãi bước vào phòng.
Thấy vậy Nguyên Tam Thần hờ hững nói:
-Không cần phải dè chừng, ta đã nhận đồ vật của các ngươi thì ta sẽ ra tay giúp các ngươi, muốn nhờ vả việc gì cứ nói, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Triệu Minh vội vàng đáp:
-Bẩm đại sư, mục đích của chúng ta chỉ có một, đó là chữa trị tốt dung mạo cho hắn, phiền đại sư xem qua.
Trên thực tế không cần Triệu Minh nói Nguyên Tam Thần đã đoán trước được điều này, hắn phất tay một cái lợi dụng tu vi Ngưng khí tầng năm kéo Lâm Phong ‘‘không chút phản kháng’’ đến bên cạnh để xem bệnh.
Khoảng ba mươi giây sau, Nguyên Tam Thần trầm ngâm nói ra:
-Thời gian bị thương quá lâu, vết thương lại không đơn giản chỉ hủy đi dung mạo mà còn hủy cả một số kinh mạch ngăn cản chức năng tự hồi phục, điều đó khiến dù có phục dụng linh đan cấp một cũng không giúp ngươi khôi phục lại dung mạo như ban đầu.
-Mà ta chỉ là một luyện đan sư một, chuyện này ta không giúp được ngươi. Bất quá đồ vật của các ngươi dâng lên giá trị không nhỏ, ở đây ta có một loại thuốc có thể khiến các vết sẹo của ngươi mờ nhạt hơn phân nửa, ngươi cầm lấy đi.
Vừa nói Nguyên Tam Thần vừa đưa cho Lâm Phong một lọ thuốc có ghi mấy chữ Phục Dung Tán.
Giống như đã biết trước đáp án, Lâm Phong không có bao nhiêu thất vọng, hắn tiếp nhận lọ Phục Dung Tán ôm quyền nói:
-Đa tạ đại sư đã xem bệnh giúp ta, nếu quả thực không được thì ta không dám cưỡng cầu.
Sau đó nói thêm mấy câu nữa ba người Lâm Phong liền mang theo đám dược liệu mua được rời khỏi Dược Hương Các.
Trên đường trở về tửu điếm Đại Phúc, Triệu Minh thở dài:
-Aizz, không ngờ ngay cả Nguyên đại sư cũng không trị được cho ngươi.
Lâm Phong cười cười:
-Ta nói rồi, dung mạo như thế nào không quan trọng, điều quan trọng nhất làm nên một con người là tâm của ngươi tốt hay xấu mà thôi.
Triệu Minh nói:
-Đạo lí đó ta biết, nhưng có bao nhiêu người giống ngươi thực sự không quan tâm tới vẻ bề ngoài đâu? Nói thật ta rất khâm phục ý chí của ngươi, mà càng như vậy ta càng cảm thấy đáng tiếc cho ngươi.
Lâm Phong nhún vai:
-Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau về sớm chuẩn bị bàn tiệc cho ngươi với Lăng Ngưng Nhi của ngươi kia kìa.
Nhắc đến Lăng Ngưng Nhi, Triệu Minh sực nhớ đến chuyện ở Dược Hương Các hỏi:
-Phải rồi, ngươi nói Ngưng Nhi không khỏe là không khỏe ở chỗ nào? Ta thực sự rất lo lắng cho nàng ấy.
Lâm Phong đáp:
-Ngươi yên tâm, tạm thời nàng ấy không có vấn đề, còn không khỏe ở chỗ nào tối nay ngươi sẽ biết, trên thực tế ta vẫn cần làm một vài thứ mới chắc chắn được.
Nghe vậy Triệu Minh không hỏi nữa, ít nhất đối với hắn câu nói ‘‘tạm thời nàng ấy không có vấn đề’’ chính là tin tức tốt, những chuyện khác đợi tối nay làm rõ rồi tính tiếp.
……………….
Tối hôm đó, trong một căn phòng tràn đầy màu sắc lãng mạn có hai người một nam một nữ ngồi đối diện với nhau qua một cái bàn tròn bày đầy đồ ăn với phong cách giống hệt bàn tiệc dành cho những cặp tình nhân ở nhà hàng cao cấp tại địa cầu.
Hai người đó, không phải ai khác ngoài Lăng Ngưng Nhi và Triệu Minh.
Lăng Ngưng Nhi kìm lại cảm giác hạnh phúc trong lòng giả vờ nói:
-Ngươi hay lắm, dám chiếm tiện nghi của ta.
Ở đối diện, Triệu Minh bỏ qua xấu hổ mặt dày mày dạn thổ lộ:
-Từ những ngày ngươi còn ở thôn ta đã thích ngươi rồi, chẳng là do ngươi nói muốn đến Đại Hỏa Thành sống nên ta mới không thổ lộ tránh làm ngươi phiền muộn.
-Thế nhưng đến hôm nay, khi gặp lại ngươi ta quyết định phải nói ra tình cảm của mình, đó là qua mấy năm xa cách tình cảm ta dành cho ngươi không những không phai mờ mà từ thích đã lớn thành yêu, ta muốn cuộc sống của ta sau này có ngươi ở bên cạnh, nàng… đồng ý lấy ta nhé.
Nghe những lời đường mật từ Triệu Minh rốt cuộc Lăng Ngưng Nhi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, nàng khẽ gật đầu nói:
-Thực ra lí do ta lựa chọn đi đến Đại Hỏa Thành không phải vì để sống một cuộc sống đầy đủ mà là để thử xem ngươi có thật lòng với ta hay không, dù ngươi không đến sớm muộn gì ta cũng về lại thôn, và những năm này ta vẫn giữ thân mình để chờ những lời ngươi vừa nói.
-Cho nên câu trả lời của ta là… thiếp đồng ý.
Niềm vui đến quá bất ngờ, Triệu Minh giống như không tin vào tai mình lắp bắp hỏi lại:
-Ta… ta không nghe lầm chứ, nàng…. nàng vừa nói rằng… nàng đồng ý?
Lúc này khuôn mặt Lăng Ngưng Nhi đã vương lên từng rặng mây hồng, đừng nhìn bình thường nàng luôn lãnh đạm nhưng thực ra da mặt nàng rất mỏng, nàng lườm Triệu Minh một cái nói:
-Không nghe thì thôi, coi như ta chưa nói gì.
Triệu Minh vội vàng lắc đầu phản bác:
-Không, không, ta nghe rõ ràng nàng đã đồng ý rồi, nàng không được chối.
Chứng kiến Triệu Minh lộ ra bản tính trẻ con, Lăng Ngưng Nhi phì cười:
-Thôi, chúng ta ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.
Tới đây Triệu Minh lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, hắn mở nắp hộp để lộ ra một chiếc nhẫn lấp lánh rồi đeo vào ngón áp út bên phía tay phải Lăng Ngưng Nhi nói:
-Trước khi ăn ta có một món quà dành cho nàng, đây là minh chứng cho tình yêu của ta, ta gọi nó là nhẫn cưới, nàng có thích không.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, Lăng Ngưng Nhi thốt lên:
-Đẹp quá. Mà khoan, sao đột nhiên một người cứng nhắc như ngươi lại nghĩ ra nhiều thứ lãng mạn quá vậy, có phải trong lúc không có ta ở bên ngươi đã học cách tán tỉnh các cô gái khác hay không?
Thật, từ trước đến giờ ở Hỏa Hoa Thôn chưa từng có người nào bày trí được một buổi hẹn hò lãng mạn như thế này, càng chưa từng xuất hiện ‘‘nhẫn cưới’’, tất cả những gì Lăng Ngưng Nhi đang trải qua đều vô cùng mới lạ không phù hợp với thời đại này.
Bị hỏi câu hỏi khó, Triệu Minh lập tức nói thật:
-Không có, người ta yêu chỉ có một mình nàng thôi, những cái này đều là do Lâm Phong gợi ý cho ta.
Nghe vậy Lăng Ngưng Nhi vuốt ve chiếc nhẫn nói:
-Tạm tin ngươi lần này.
Sau đó một bữa ăn rất thân mật được diễn ra, bầu không khí giữa hai người toát lên vẻ vô cùng hạnh phúc.
Đột nhiên… khuôn mặt Lăng Ngưng Nhi bỗng đỏ lừ, cả người nóng ran, cặp mắt đẹp biến thành mê li, nàng đứng dậy đi tới chỗ Triệu Minh ôm chặt cổ hắn, nàng thở ra từng làn hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Triệu Minh, đôi môi đỏ hồng của nàng khẽ run rẩy nói:
-Ta…. Ta cảm thấy lạ quá… Muốn… muốn ta đi….
Mặc dù đã chấp nhận tình cảm thì việc ân ái là bình thường nhưng đối mặt với Lăng Ngưng Nhi gợi tình Triệu Minh vội vàng lấy ra một ống tiêu nhỏ thổi một hơi, trước bữa ăn hắn đã được Lâm Phong căn dặn nếu thấy Lăng Ngưng Nhi trở nên bất thường thì báo ngay cho hắn biết.
Hiện tại gặp Lăng Ngưng Nhi câu dẫn hắn đúng là đang rất ‘‘bất thường’’.
Mười lăm giây sau, Lâm Phong đã có mặt trong phòng, hắn nhìn Lăng Ngưng Nhi đang bị dục hỏa thiêu đốt thầm nói:
-Quả nhiên, Dược Hương Các không phải nơi gì tốt lành.
Ở bên kia, Triệu Minh một tay giữ Lăng Ngưng Nhi còn miệng không nhịn được hỏi Lâm Phong:
-Phải làm sao bây giờ, ta có cảm giác nàng ấy mất hết lí trí rồi.
Lâm Phong lộ vẻ trầm tư nói:
-Nàng ấy đã bị dính xuân dược loại kích phát thể thuần âm của xử nữ khiến nàng ấy rất thèm muốn dương khí của nam nhân, nếu không có người nhanh chóng bổ sung dương khí nàng ấy sẽ triệt để trở thành một con rối chỉ biết đến giao hoan.
-Nhưng đáng nói là không phải chỉ một lần hai lần là xong vì xuân dược đã ăn vào tận xương tủy của nàng ấy, ít nhất ngươi phải cùng nàng ấy liên tục ân ái ba ngày ba đêm mới giải trừ được hiệu quả của xuân dược, ngươi… không đủ sức.
Nghe vậy Triệu Minh hiểu một mình hắn không đủ cứu được Lăng Ngưng Nhi, muốn cứu nàng phải có sự giúp đỡ của người khác, nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn biết… nếu thực làm như vậy Lăng Ngưng Nhi cũng không còn mặt mũi gì để sống tiếp.
Trong lòng của Triệu Minh nóng như lửa đốt, hắn chỉ còn hy vọng cuối cùng là Lâm Phong, hắn cố gắng trấn tĩnh lại hỏi:
-Chẳng lẽ… không còn cách giải quyết nào khác sao?
Lâm Phong đáp:
-Có, thực chất ta đã đoán trước được chuyện này nên đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một viên đan dược kích phát dương khí đủ để ngươi một mình cứu được nàng, nhưng hậu quả để lại rất lớn, từ nay về sau có lẽ ngươi không thể tiếp tục cùng với nàng ấy được nữa, và cũng không thể có con trong lần này.
Ý tứ, sau lần này ngươi vĩnh viễn mất khả năng làm cha, không, chính xác hơn là mất khả năng của một nam nhân, đối với nam nhân mà nói đây chính là đả kích rất lớn.
Nhưng hiện tại Triệu Minh đâu còn nghĩ nhiều, hắn không chút do dự nói:
-Mặc kệ hậu quả như thế nào, đưa cho ta đan dược, ta phải cứu nàng.
Cảm nhận được sự kiên cường của Triệu Minh, Lâm Phong thở dài ném cho Triệu Minh một viên đan dược:
-Ngươi tự lo cho tốt.
Làm xong hết thảy Lâm Phong quay người ra khỏi phòng để lại khoảnh khắc đầy sức xuân cho Triệu Minh và Lăng Ngưng Nhi, nhưng trên khóe môi của Lâm Phong không phải vẻ thở dài mà thay bằng một nụ cười sảng khoái giống như vừa làm được việc tốt.
Bất quá sau đó một khoảnh khắc nữa, ánh mắt Lâm Phong liền biến thành băng lãnh, vào lúc này hắn đã không phải một phàm nhân Lâm Phong mà đã trở về với thân phận tu sĩ, hắn… muốn giải quyết một số chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.