Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 321: Hóa phàm




Một địa phương nào đó tại Ngũ Hành Tinh còn không được tính là địa phận của tu chân quốc một…
Với nồng độ linh khí cực kì loãng nên nơi đây hầu như không có tu sĩ qua lại, không, phải nói là những chuyện kì hoa liên quan đến “tu luyện” căn bản không thèm ghé thăm đến nơi như thế này, linh khí cả vùng cộng lại còn không đủ để một người trúc cơ làm sao có thể xuất hiện chuyện kì hoa đâu?
Thế nhưng hôm nay, vào lúc chập tối, trên một bãi đất hoang vắng tại khu vực “khỉ ho cò gáy” này lại xảy ra một chuyện rất không hợp lẽ thường, đó là từ hư không đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy không gian đen ngòm.
-Răng rắc…. răng rắc...
-Phụp…
Vòng xoáy đen ngòm đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ khoảng hai giây sau vòng xoáy đã biến mất mà không có ai phát hiện ở đây từng có một vòng xoáy không gian, dù sao giờ này cũng không có người nào lảng vảng tại bãi đất hoang vắng.
Bất quá trước khi vòng xoáy biến mất đã có hai bóng đen nhảy ra ngoài làm bằng chứng cho sự xuất hiện của nó, đồng thời do tốc độ lao ra quá nhanh nên hai bóng đen phải lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới có thể dừng lại.
Hai bóng đen đó, chính là Lâm Phong cùng Vũ Ngưng được truyền tống ngẫu nhiên từ Ngũ Hành Tràng.
Ngay khi vừa dừng lại, Lâm Phong lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi vội vàng ôm Vũ Ngưng đứng dậy, ánh mắt hai người không ngừng thăm dò xung quanh, sau một lúc không phát hiện nguy hiểm gì hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này thoạt nhìn Lâm Phong vô cùng chật vật, toàn thân rách nát, máu tươi ướt đẫm cả y phục, trên dưới tràn đầy vết thương không có chỗ nào lành lặn, ngay cả khuôn mặt của hắn cũng bị vài vết rách làm cho biến dạng từ điển trai trở thành khá đáng sợ.
Nếu có người bình thường ở đây chứng kiến diện mạo của Lâm Phong sẽ gắn cho Lâm Phong cái mác người xấu ngay, thậm chí nếu nói Lâm Phong giống thổ phỉ hay sơn tặc cũng không quá chút nào.
Còn Vũ Ngưng lại trái ngược hoàn toàn với Lâm Phong, ngoại trừ đầu óc hơi choáng váng ra thì trên người nàng chỉ có vài vết thương nhỏ, đặc biệt khuôn mặt nàng được bảo toàn rất hoàn hảo không có lấy một vết xước.
Vũ Ngưng ngước nhìn Lâm Phong đau lòng tự trách:
-Cũng tại muội vô dụng, nếu muội mạnh hơn thì huynh đã không bị thương như thế này.
Lâm Phong cười cười:
-Ta da dày thịt béo, chút thương thế này không tính là cái gì.
Thật, nhìn từ bên ngoài bộ dáng của Lâm Phong rất đáng sợ nhưng thực tế những vết thương gây ra bởi không gian phong bạo trong lúc truyền tống không phải quá nghiêm trọng, với Khô Mộc Phùng Xuân chỉ cần mấy tháng liền có thể khôi phục như bình thường.
Còn nếu để Vũ Ngưng bị thương bởi không gian phong bạo sẽ cần thời gian trị liệu dài hơn, có khi còn để lại di chứng nên tốt nhất chỉ một mình hắn bị thương là được rồi.
Vũ Ngưng cũng biết điều đó nhưng nàng vẫn tự trách, bởi vì tu vi của Lâm Phong đã thụt lùi xuống hẳn Nguyên Anh sơ kì, đồng nghĩa thương thế của Lâm Phong không phải nhẹ nhàng như hắn nói, không tính là gì sao lại thụt lùi tu vi được.
Tuy trong việc này có một phần là do Lâm Phong không có thời gian củng cố tu vi đã phải liên tiếp đối đầu với cường địch như thiên kiếp khủng bố hay Hợp Thể lão tổ nhưng phần lớn vẫn là do bảo vệ nàng mới dẫn tới tu vi thụt lùi.
Bất quá Vũ Ngưng rất hiểu Lâm Phong nên không làm mặt đau lòng nữa, nàng chuyển chủ đề hỏi:
-Huynh có biết Phượng tỷ và Tuyết tỷ truyền tống tới đâu không?
Lâm Phong lắc đầu:
-Thông qua linh hồn ấn kí ta chỉ biết các nàng ấy vẫn ổn còn vị trí cụ thể thì không cảm nhận được, có lẽ các nàng ấy cách chúng ta rất xa. Nhưng bên đó có Siêu Khuyển nên ta khá yên tâm, việc tập trung với nhau tạm thời không cần gấp gáp. Phải rồi, muội có ấn tượng gì về nơi này không?
Lần này tới lượt Vũ Ngưng lắc đầu:
-Mấy chục năm vừa qua muội không đi quá nhiều nơi, muội chưa đến chỗ này bao giờ. Nhưng dựa vào nồng độ linh khí ở đây muội đoán chúng ta cách Ngũ Đại Đế Quốc rất xa, đồng thời đế quốc gần nhất có lẽ là Hỏa Quốc, muội cảm nhận được hỏa nguyên tố ở đây nhiều hơn các nguyên tố khác một chút.
Nghe Vũ Ngưng phân tích Lâm Phong thầm cảm thán “không hổ là Không Linh Chi Thể”, ngay cả hắn rất quen thuộc với “hỏa” cũng không đưa ra nhận xét chính xác như Vũ Ngưng được, dù sao linh khí ở đây quá loãng, cái “một chút” kia không lớn hơn 0 bao nhiêu a.
Giống như nhớ tới chuyện gì, Vũ Ngưng tiếp tục hỏi Lâm Phong:
-Nhắc tới chuyện này muội liền có điểm hơi khó hiểu, qua mấy lần trắc thí linh căn muội đều nhận được kết quả cực phẩm băng linh căn nhưng trong quá trình tu luyện muội phát hiện ngoài băng hệ linh khí ra muội còn có thể hấp thu và chuyển hóa cả các hệ linh lực khác với hiệu quả không kém gì băng hệ.
-Có điều chuyện này muội chưa từng nói cho ai, cũng không dám tự tiện tìm hiểu sợ lộ ra khác người nên đến bây giờ muội vẫn không biết đây là chuyện xấu hay tốt nữa, huynh có biết gì về chuyện này không?
Lâm Phong nói:
-Trước mắt chúng ta tìm một chỗ ở lại để ta tiện chữa thương, sau đó ta sẽ nói cho muội biết, có được không?
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng nghe ra trong lời nói của Lâm Phong có một chút áy náy nhưng không vội vàng hỏi mà chỉ gật đầu đáp ứng, nàng cũng giống với hai người Tuyết, Phượng ở điểm tin tưởng Lâm Phong tuyệt đối, Lâm Phong muốn làm gì nàng đều ủng hộ.
Sau đó Vũ Ngưng dìu Lâm Phong hướng tới một thôn làng cách đó mười dặm.
Mười dặm đối với Nguyên Anh tu sĩ không tính là xa, nhưng Lâm Phong lựa chọn đi từ tốn như một người bình thường chứ không lợi dụng tu vi cao siêu, hắn muốn tranh thủ khoảng thời gian “yên bình” trải nghiệm “hóa phàm” một phen.
Đương nhiên Lâm Phong “hóa phàm” không phải để trảm phàm mà là để củng cố tu vi cùng với tâm cảnh, khoảng thời gian gần đây hắn quá bận rộn rồi.
Ở Nguyên Anh kì không cần củng cố nhưng Hóa Thần kì thì lại khác, dù sao Hóa Thần so với Nguyên Anh có điểm khác biệt rất lớn, ngay cả thứ cơ bản nhất đối với tu sĩ là linh lực cũng đã có sự thay đổi về chất trở thành nguyên lực, hắn cần tổng kết lại thu hoạch từ việc đột phá.
Càng quan trọng hơn là củng cố tâm cảnh, đạo đã thành nhưng không có nghĩa Lâm Phong được ỷ y, lần này hắn độ được Đạo Kiếp nhưng lần sau chưa chắc đã thành công, dù sao lần này là do Thiên Đạo lách luật sớm giáng xuống Đạo Kiếp chứ chưa phải chân chính Đạo Kiếp.
Hóa phàm là một cách để củng cố tâm cảnh.
…….
Ba canh giờ sau, khi mặt trăng lên cao báo hiệu nửa đêm đã tới cũng là lúc Lâm Phong được Vũ Ngưng dìu đến nơi.
Đích đến là một thôn làng nhỏ, Vũ Ngưng dùng thần thức đếm sơ qua chỉ có trên dưới trăm hộ, nhân khẩu rơi vào khoảng bốn trăm người, đồng thời tất cả đều là phàm nhân không có lấy một người tu chân, rất thích hợp để hóa phàm.
Vừa đến nơi, hai người đã bị hai hán tử thoạt nhìn khoảng 22 23 tuổi chặn đường tại cổng thôn, một người trong đó lên tiếng:
-Dừng lại, trời đã về khuya tại sao hai người còn lảng vảng trước Hỏa Hoa Thôn của chúng ta.
Đáp lại câu hỏi của hán tử trung niên là Vũ Ngưng cầu cứu:
-Hai vị đại ca, hai huynh muội chúng ta là thương nhân đường xa, trên đường chúng ta gặp phải một toán cướp, cả đoàn xe đều bị giết sạch, ca ca của ta vì bảo vệ ta nên mới trọng thương, hy vọng hai vị đại ca có thể cho chúng ta vào thôn tá túc một đêm.
Nghe vậy hán tử vừa lên tiếng liền chuyển chú ý tới Lâm Phong, đúng là người nam đang được dìu đã bị trọng thương rất nặng, thương thế trên người cũng rất giống do đao kiếm gây ra.
Lại nói Vũ Ngưng có lợi thế xinh đẹp cộng thêm thanh âm cầu cứu rất thành khẩn nên rất dễ dàng lấy được lòng tin từ người khác, hai hán tử canh gác cổng thôn không hề nghi ngờ lí do Vũ Ngưng đưa ra chút nào.
Bất quá thôn làng có quy tắc của thôn làng, hai người không thể để người lạ tự tiện đi vào được, người hán tử còn lại nói:
-Cô nương đợi một chút, ta cần phải hỏi ý kiến của trưởng thôn.
Nói xong người hán tử đó lập tức quay người đi vào thôn để lại người hán tử chặn đường Lâm Phong, tên này bắt đầu cười nói với Vũ Ngưng:
-Ta gọi Triệu Cương, ta biết mới lần đầu gặp mặt đã hỏi tên là không phải phép nhưng không biết cô nương có thể cho ta biết tên được hay không?
Nghe vậy Vũ Ngưng giả bộ cúi đầu xấu hổ nói nhỏ:
-Ta tên… Lâm Vũ Ngưng.
Triệu Cương thầm nghĩ ‘‘người đẹp, tên cũng đẹp a’’, sau đó hai người nói thêm mấy câu nữa thì Triệu Minh – người cùng canh gác với Triệu Cương đã quay trở lại với một ông lão mái tóc hoa râm nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, có lẽ ông lão là trưởng thôn trong lời Triệu Minh.
Quả nhiên, ông lão đi ra trông thấy Vũ Ngưng đang dìu Lâm Phong người đầy máu liền nói:
-Triệu Minh, Triệu Cương, hai đứa mau phụ giúp tiểu cô nương này mang ca ca của nàng vào thôn gặp Trương Liêu để ông ấy chữa trị, cứ nói đây là lệnh của ta, cứu người như cứu hỏa không nên chậm trễ.
Nhận được lệnh, Triệu Minh, Triệu Cương đáp:
-Vâng.
Sau đó hai người Triệu Minh, Triệu Cương tiếp nhận Lâm Phong từ tay Vũ Ngưng đi trước để lại Vũ Ngưng và trưởng thôn đi sau, trong lúc chuyển giao Lâm Phong thì Vũ Ngưng cũng giả bộ lo lắng không thôi, đã muốn hóa phàm thì phải làm cho giống phàm nhân một chút.
Ông lão trưởng thôn ở bên cạnh vẫn quan sát từng cử chỉ của Vũ Ngưng, thấy Vũ Ngưng lo lắng ông lão thở dài nói:
-Ta đã nghe Triệu Minh kể lại, hai đứa còn nhỏ mà số khổ a. Thôi thôi, gặp mặt coi như là cái duyên, con cứ ở lại Hỏa Hoa Thôn một thời gian chờ ca ca con tỉnh lại, đến lúc đó muốn đi hay ở tùy con.
Vũ Ngưng vội vàng ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ trưởng thôn đã cưu mang huynh muội chúng con, chỉ là con sợ sẽ gây rắc rối cho Hỏa Hoa Thôn.
Ông lão trưởng thôn nở nụ cười hiền từ nói:
-Con không cần sợ, tuy thôn chúng ta chỉ là một thôn nhỏ nhưng cũng không sợ thổ phỉ, trai tráng trong thôn rất giỏi võ nghệ, từ xưa đến nay chúng ta đã đánh lui được mấy toán thổ phỉ rồi.
Nghe vậy Vũ Ngưng chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục chuyển ánh mắt lo lắng về phía Lâm Phong được hai người Triệu Minh, Triệu Cương mang đi, bộ dáng rất muốn đuổi theo nhưng không dám vì làm như thế sẽ rất vô lễ với trưởng thôn.
Lúc này ông lão trưởng thôn đã chắc chắn Vũ Ngưng không khác gì một tiểu cô nương bình thường, ông lão phất phất tay nói:
-Nếu con lo lắng cho ca ca thì cứ đi đi.
Vũ Ngưng vẫn là bộ dáng rất muốn đi nhưng nàng lại lắc đầu:
-Con làm sao có thể để trưởng thôn một mình được chứ, đợi con tiễn người về rồi đi tìm ca ca cũng không muộn, dù sao con cũng không biết về y thuật không giúp được gì cho ca ca cả.
Ông lão trưởng thôn gật đầu hài lòng:
-Ta gọi Tiêu Chấn, nếu con không chê thân già này thì gọi ta một tiếng Tiêu gia gia chứ đừng gọi ta là trưởng thôn này trưởng thôn nọ nữa. Và con cũng không cần qua mặt ta, ánh mắt con dành cho hắn không giống dành cho ca ca, ta nói có phải không?
Lần này Vũ Ngưng hơi giật mình, nàng đỏ mặt nói nhỏ:
-Dạ, Tiêu gia gia.
Bất quá lần này không phải diễn, nàng quả thật không coi Lâm Phong là ca ca, đồng thời tình cảm trong hai tiếng “gia gia” nàng dành cho Tiêu Chấn cũng là sự thật, từ Tiêu Chấn nàng cảm nhận được một thứ tình cảm mà nàng chưa hề nhận được từ Phong gia, đó là tình cảm gia đình ruột thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.