Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 317: Tự do chi đạo




Thiên kiếp kéo tới, lôi vân vần vũ, tiếng sấm vang trời, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó chứ không hề có dấu hiệu nào của việc lôi kiếp giáng xuống, thậm chí ngoài uy thế mạnh mẽ ra mấy người Viêm Cực còn không nhận thấy ý chí diệt sát bên trong thiên kiếp.
Giống như… thứ đang xuất hiện trên bầu trời Ngũ Hành Tràng không phải thiên kiếp mà chỉ là sấm sét bình thường.
Cộng thêm từng giây trôi qua ma khí trên thân Lâm Phong càng ngày càng nồng nặc, oán khí cũng càng ngày càng ngập trời hóa thành một tầng hỏa diễm màu đen thực chất, thoạt nhìn rất giống Lâm Phong trảm ma thất bại dẫn tới phản phệ nhập ma.
Thấy vậy Mộc Thôn hơi buông lỏng tâm tình đưa ra suy đoán:
-Chẳng lẽ hắn đột phá thất bại nên thiên kiếp mới không giáng xuống? Ma khí càng ngày càng nồng nặc a.
Viêm Cực lắc đầu, sắc mặt hắn càng khó coi hơn nói ra:
-Tuy không biết tại sao bên trong thiên kiếp lại không có ý chí diệt sát nhưng ta không nghĩ hắn sẽ thất bại, có lẽ ngay cả Thiên Đạo cũng muốn giết hắn nên cho thiên kiếp sớm xuất hiện tụ lực chờ hắn đột phá thành công rồi nhất kích tất sát, các vị nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Nghe Viêm Cực giải thích sắc mặt bốn người còn lại vừa hơi buông lỏng đã lần nữa trở nên cực kì ngưng trọng, bởi nếu suy đoán của Viêm Cực chính xác thì những lời Lâm Phong nói trước đó không còn là đe dọa nữa mà sẽ trở thành sự thật.
Thiên kiếp mới tụ lực đã có uy thế kinh khủng như thế, vậy đến khi thiên kiếp triệt để hình thành sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Đoán chừng Ngũ Hành Tràng khó có thể trụ vững, nếu bọn họ còn nấn ná ở đây rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng.
Nhưng sớm rời đi sẽ mang tiếng bỏ mặc đệ tử và thuộc hạ dưới trướng, đến lúc đó bọn họ làm sao có thể tiếp tục đứng đầu Ngũ Hành Tinh, không bị người khác liên thủ đánh tới đã là may mắn rồi.
Nói thật lúc này nội tâm mấy người Viêm Cực đã cảm thấy cực kì hối hận khi lựa chọn đối đầu với Lâm Phong, từng bước bọn họ tính toán nhìn như hoàn mỹ không có kẽ hở nhưng ai biết tất cả đều bị Lâm Phong phá giải hoàn toàn.
Không, phải nói là ngay từ đầu bọn họ có lấy ra thủ đoạn chung cực cũng không bắt được Lâm Phong, người ta có Định Không Châu, có thú sủng với sức phòng ngự biến thái, sớm hay muộn gì Lâm Phong cũng có thể kéo tới lôi kiếp đấu với bọn họ.
Đồng nghĩa đánh với Lâm Phong không thu được lợi ích nào cả, ngược lại còn lỗ lớn.
Bất quá bọn họ cũng biết đã quá trễ để hối hận, bọn họ không còn đường lui, bởi vì Lâm Phong chắc chắn sẽ không ngừng lại, lôi kiếp chắc chắn sẽ giáng xuống Ngũ Hành Tràng, trừ phi Lâm Phong xả thân tự để tâm ma phản phệ chấm dứt quá trình đột phá.
Nhưng Lâm Phong sẽ làm như vậy sao? Đương nhiên là không thể nào.
Phía bên kia, Lâm Phong đúng là đang bị ma khí nồng nặc quấn thân, oán khí cũng hóa thành thực chất, mức độ so với lần thu phục Trảm Ma Kiếm càng khủng bố hơn, người nào tâm trí yếu ớt chỉ cần nhìn vào cũng đủ để đánh mất chính mình.
Tuy nhiên người trong cuộc là Lâm Phong lại không có chuyện gì, mặc kệ ma khí nồng nặc quấn thân, mặc kệ oán khí hóa thành thực chất thì ánh mắt của Lâm Phong vẫn hoàn toàn tình tảo chứ không mờ mịt hay điên cuồng.
Và sự bình tĩnh đó hoàn toàn do Lâm Phong tự mình giữ được chứ không phải nhờ vào Hỗn Độn Chi Tâm trợ giúp bảo trụ tâm thần.
Tự thân hóa ma, nhưng không thành ma.
Ngược lại ‘‘đạo vận’’ do Lâm Phong tản ra càng trở nên hoàn thiện hơn, từ lúc bắt đầu đạo vận chỉ là từng tia nhỏ bé chế trụ ma khí thì đến hiện tại đạo vận đã biến thành sắc bén, cảm giác giống như đang có vô số thanh lợi kiếm vờn quanh Lâm Phong.
Ở bên ngoài phạm vi Định Không Thạch hiệu lực, Viêm Cực khó khăn nói ra:
-Đây là…. đạo vận hóa kiếm.
Yến Tẫn chấn kinh hỏi lại:
-Không thể nào, ngay cả Tiên nhân cũng không thể thi triển ra đạo vận hóa kiếm, làm sao một người ngay cả Hóa Thần còn chưa tới có thể làm được.
Lời nói là thế, nhưng Yến Tẫn biết Viêm Cực nói là sự thật chứ không phải giả dối, mặc dù ở đây chưa ai đạt tới Vấn Đạo nhưng vẫn biết Vấn Đạo là như thế nào.
Vấn Đạo, quan trọng ở một chữ ‘‘đạo’’, sở dĩ bọn họ không leo lên được Vấn Đạo là do bọn họ không có pháp bảo kinh thiên để nhập đạo, cũng không có tư cách bước trên con đường bản thân chi đạo mà chỉ có thể đi theo những đạo sẵn có.
Nhưng bọn họ lại không được Ngũ Hành Tinh tán thành, việc hình thành đạo đã khó càng thêm khó.
Và đạo vận hóa kiếm là một cảnh giới hiểu biết đối với ‘‘đạo’’, chỉ những người nào hiểu về ‘‘đạo’’ cực cao mới thi triển ra được, hiện tại chứng kiến một Hóa Thần trẻ tuổi thi triển đạo vận hóa kiếm không chấn kinh sao được.
Cái này… quá mức đả kích người khác.
Viêm Cực đắng chát trả lời:
-Có lẽ… đạo của hắn là bản thân chi đạo, hắn không phụ thuộc vào Ngũ Hành Tinh như chúng ta. Thôi, hiện tại nói gì cũng vô ích, lát nữa thiên kiếp giáng xuống chúng ta sẽ ưu tiên bảo vệ đệ tử, đợi thiên kiếp chấm dứt sẽ ngay lập tức mở truyền tống.
-Về phần Lâm Phong có nhân cơ hội truyền tống mở ra để chạy trốn hay không không cần quan tâm, khi còn ở Ngũ Hành Tràng chúng ta căn bản không đấu lại hắn.
Nghe vậy bốn người còn lại đều đồng ý, những gì Viêm Cực nói đều có lí, nếu đã đấu không lại ít nhất bọn họ phải cứu được một số để giữ được danh tiếng của những người đứng đầu tránh bị những tu chân quốc khác lấy cớ liên thủ vây công.
Trở về với Lâm Phong trảm ma, theo đạo vận sắc bén hóa thành vô số ‘‘đạo kiếm’’, khí thế của Lâm Phong leo lên tới cực điểm, hắn mở miệng nói:
-Đạo vận hóa kiếm, trảm ma thành đạo.
Đúng vậy, mặc dù Lâm Phong có Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm cùng với Hỗn Độn Chi Tâm là hai thứ rất dễ dàng để trảm ma, nhưng hắn không dùng đến.
Cái Lâm Phong dựa vào để trảm ma chỉ đơn giản là bản thân hắn, là đạo của hắn.
Dùng đạo trảm ma.
Chỉ bằng một câu nói, ma khí cùng oán khí cứ như thế bị vô số ‘‘đạo kiếm’’ trảm diệt không còn, tuy nhiên tu vi của Lâm Phong vẫn chưa nhảy lên được Hóa Thần, nhưng khí thế trên người hắn…. lại mang một chút mùi vị của Vấn Đạo.
Một khoảnh khắc này, đạo của hắn đã không còn là sơ bộ hình thành, mà là triệt để hình thành.
Từ trước đến nay, Lâm Phong luôn hướng tới tự do, chỉ có tự do hắn mới có thể sống tự tại với người hắn quan tâm.
Mà tự do, là không chịu ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, kể cả có là thiên đạo, hay vận mệnh, hay bất kì người nào, những gì hắn làm đều phải do tự thân quyết định chứ không phải do người khác tác động ép buộc hắn phải làm.
Dù quyết định đó là tốt hay xấu hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ cần biết đó là lựa chọn của hắn, hắn không hối hận, như vậy là đủ rồi.
Và từng bước đi tới, từ trảm xuống vận mệnh chi tuyến, cho đến hôm nay trảm xuống ‘‘ma’’, hay nói cách khác là trảm xuống đoạn nhân quả giữa hắn và người tính kế hắn, hắn… đã có tư cách đạt được tự do.
Dù không có thần đồng, dù không có Hỗn Độn Chi Tâm, hắn cũng muốn đạt được tự do.
Cho nên, hắn mới không dùng thần đồng hay Hỗn Độn Chi tâm trảm ma, đạo của hắn, gọi là tự do chi đạo.
Lâm Phong lần nữa mở miệng:
-Đạo của ta, tự do chi đạo, dung đạo nhập thần.
Lại thêm một câu nói, vô số ‘‘đạo kiếm’’ trở về hình thái đạo vận chảy ngược vào thân thể Lâm Phong kích thích tu vi của hắn thăng hoa, Hư Vô Hỗn Độn Anh trong cơ thể Lâm Phong theo đó cũng phát sinh biến hóa.
Nguyên Anh, vốn không có thần.
Nhưng lúc này, trong mắt Hư Vô Hỗn Độn Anh đã xuất hiện thần thái giống hệt Lâm Phong, ngoại trừ một lớn một nhỏ ra giữa Nguyên Anh và Lâm Phong đã không có điểm nào khác biệt, đại biểu Nguyên Anh đã trở thành Nguyên Thần, thành tựu Hóa Thần sơ kì.
Cũng đúng lúc này, Tuyết ở bên cạnh không cần áp chế tu vi nữa cùng lúc đột phá, song trọng thiên kiếp không bị trói buộc bởi quy tắc ngay lập tức hướng tới hai người giáng xuống.
-Oanh, oanh, oanh, oanh.
Song trọng thiên kiếp, không có ý chí diệt sát, càng không có quy luật nhất định liên tiếp đánh ra mấy chục đạo lôi kiếp uy lực từ Hợp Thể sơ kì đến viên mãn va chạm với tầng tầng phòng hộ của Ngũ Hành Tràng khiến Ngũ Hành Tràng chấn động kịch liệt.
-Rắc… rắc…. bang… bang…..
Từng âm thanh thanh thúy vang lên, một tầng lại một tầng phòng hộ bị lôi kiếp đánh tan, trong khi đó lôi vân trên bầu trời vẫn đang không ngừng tụ lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì việc Ngũ Hành Tràng bị đánh nát chỉ là vấn đề thời gian.
Thậm chí nếu có gì bất ngờ xảy ra Ngũ Hành Tràng cũng khó có thể bảo trụ.
Nhưng dù vậy năm người Viêm Cực vẫn theo kế hoạch cũ mà làm, mỗi người riêng phần mình triệu hoán năm cây cột trụ từ đại điện Ngũ Hành Tràng, bên trên mỗi một cây cột trụ khắc vô số hoa văn đại biểu cho Ngũ Hành thuộc tính, thoạt nhìn rất sống động.
Đây chính là nội tình chân chính của Ngũ Hành Tinh.
-Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ, Khai.
Theo âm thanh ‘‘khai’’ rơi xuống, từ năm cây cột trụ phóng ra năm cột sáng bay thẳng lên bầu trời phối hợp với tầng tầng phòng ngự sẵn có tạo thành một cái đại trận khổng lồ bao quanh Ngũ Hành Tràng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy bên trong đại trận có năm hư ảnh thánh thú trấn giữ.
Với sự gia nhập của Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ, thiên kiếp tạm thời không làm khó được Ngũ Hành Tràng, nhưng mọi người đều biết đây mới chỉ là bắt đầu, phía sau vẫn còn vài đợt lôi kiếp.
-Rầm… rầm…. rầm….
Không ngoài dự đoán, sau hơn một phút liên tiếp đánh xuống những đạo không có quy luật không đánh tan được tầng bảo hộ của Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ thì đợt lôi kiếp thứ nhất cũng chịu dừng lại, thay vào đó là đợt lôi kiếp thứ hai hình thành.
Lôi vân trên bầu trời chuyển từ không có ý chí sang tỏa ra uy áp khổng lồ, tiếng sấm rền vang giống như tiếng gào thét tức giận, lôi vân… hóa thành năm màu lôi vân.
Sau đó, một đạo lôi kiếp duy nhất năm màu giáng xuống Ngũ Hành Tràng.
Ngũ Hành Lôi Kiếp, giáng lâm.
-Xoẹt….. rắc….. rầm rầm rầm rầm….
-Phốc.
Chỉ một đạo lôi kiếp, ngũ hành đối ngũ hành, Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ cùng với tầng tầng phòng hộ không thể nào là đối thủ của Ngũ Hành Lôi Kiếp đã bị đánh tan, năm người Viêm Cực càng nhận lấy phản phệ cực lớn phun ra mấy ngụm máu tươi té xuống đất.
Có điều Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ không hổ là nội tình chân chính của Ngũ Hành Tinh, Ngũ Hành Lôi Kiếp sau khi xông phá cũng phải tiêu hao hết tám phần, hai phần còn lại không làm khó được Lâm Phong đang trốn trong phạm vi Định Không Châu.
Đương nhiên, không làm khó không có nghĩa Lâm Phong sẽ lấy cứng đối cứng, dù sao hắn mới chỉ là Hóa Thần sơ kì, còn đạo lôi kiếp này vốn có uy lực vượt qua cả Hợp Thể viên mãn, lại thêm thuộc tính ngũ hành thì chỉ với hai phần uy lực cũng đủ đánh chết Lâm Phong.
Hiện tại, là lượt của Thiên Minh Hạo.
Theo đúng kế hoạch, Siêu Khuyển nhả Thiên Minh Hạo ra ngoài, đáng ngạc nhiên là khí tức trên người Thiên Minh Hạo không phải Nguyên Anh, cũng không phải Hóa Thần mà nhảy tới Hợp Thể sơ kì, ánh mắt của hắn càng không giống một đệ tử.
Đây là… Lôi Thiên Thần mượn tạm thân xác của Thiên Minh Hạo làm việc.
Vừa ra sân, Lôi Thiên Thần nhìn thấy Ngũ Hành Lôi Kiếp cũng giật mình không thôi, nhưng lão không dám chậm trễ chạy ra xa Lâm Phong một đoạn rồi bắt quyết thi triển thuật pháp:
-Dẫn Lôi Thuật.
Dẫn Lôi Thuật cộng thêm Tiệt Lôi Thể biến Lôi Thiên Thần thành một cột thu lôi chính hiệu, Ngũ Hành Lôi Kiếp đang nhắm tới Lâm Phong và Tuyết đột ngột chuyển hướng, tuy không hoàn toàn bỏ qua hai người nhưng như vậy đủ để đối phó với lôi kiếp rồi.
Sau đó Lâm Phong ôm lấy Tuyết, hắn mở miệng:
-Hư hóa.
-Rầm…. oanh…..
Hư hóa thần thông, thân thể hai người trở nên mờ ảo, không có chủ nhân bên cạnh hiệu quả Định Không Châu cũng bị giảm bớt, Ngũ Hành Lôi Kiếp thoát khỏi trói buộc bạo tăng tốc độ đánh sượt qua hai người, về phần ‘‘cột thu lôi’’ Lôi Thiên Thần cũng bị ăn một tia Ngũ Hành Lôi Kiếp.
-Phốc… phốc… phốc….
Ba tiếng phun máu đồng thời vang lên, cả ba người đều bị thương, Lâm Phong và Tuyết bị bức ra khỏi trạng thái hư hóa, trong đó Lâm Phong bị thương nặng nhất, dù sao lôi kiếp hướng tới hắn là nhiều, nhưng đợt lôi kiếp thứ hai coi như đã được độ xong.
Lâm Phong vươn tay lau đi vệt máu trên miệng Tuyết hỏi:
-Nàng có sao không?
Tuyết lắc đầu:
-Muội không sao, được cùng huynh ở một chỗ thế này có nguy hiểm hơn muội cũng chịu được.
Lâm Phong cười nhu hòa nói:
-Muội nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại, giao cho ta.
Nghe vậy Tuyết gật đầu đi ra phía sau Siêu Khuyển, nàng biết với đợt lôi kiếp tiếp theo có ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân Lâm Phong mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.