Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 310: Lại được tỏ tình




Thoát li khỏi đội ngũ Thiên Cổ Quốc, trên đường đi Lưu Linh lên tiếng hỏi Lâm Phong:
-Tiền bối, thân phận thật của ngài là tiền bối, hay chỉ là một đệ tử?
Lâm Phong hỏi lại:
-Điều đó có quan trọng không?
Lưu Linh trả lời:
-Vãn bối chỉ tò mò muốn biết sự thật thôi.
Nghe vậy Lâm Phong hiểu ngay Lưu Linh muốn đề cập tới cái gì, hắn đánh đòn phủ đầu:
-Suy đoán của ngươi không sai, ta chỉ là một đệ tử. Ngoài ra ta là người đã lập gia đình.
Ở bên cạnh, ngoại trừ ba người nữ nhân đều hiểu lời của Lâm Phong thì chỉ có Thiên Minh Hạo cảm thấy khó hiểu, người ta hỏi ngươi là tiền bối hay đệ tử, tại sao ngươi lại lái sang có gia đình rồi? Đây là ý tứ gì a.
Chẳng lẽ Lưu Linh này có ý định hiến thân cho Lâm Phong nếu Lâm Phong có thân phận đệ tử, đồng thời là người độc thân sao?
Thiên Minh Hạo đoán không sai, nhưng chỉ chính xác một nửa, bởi vì điều đó chỉ đúng với Lưu Linh ở Ám Điện.
Còn bây giờ Lưu Linh đã thay đổi cách nhìn, nàng cảm thấy trong tình yêu chênh lệch tuổi tác không phải vấn đề lớn, tam thê tứ thiếp càng không phải không thể chấp nhận được, chỉ cần tình yêu đủ lớn cái gì đều có thể cho qua, ai ngờ chưa kịp bày tỏ đã bị người ta từ chối khéo mất rồi.
Bất quá Lưu Linh không bỏ cuộc, nàng không muốn hối tiếc, nàng lấy hết dũng khí nói:
-Thực chất những lời ta nói mấy ngày trước đều là giả, còn sự thật ta muốn ở cùng ngươi không phải vì muốn ngươi giúp ta vượt qua khó khăn, mà là trải qua nhiều chuyện trong lòng ta đối với ngươi đã nổi lên một loại cảm giác dựa dẫm, ngoài mẫu thân ra ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy an tâm.
-Và ta không biết khi trở về có thể tiếp tục sống sót hay không mới quyết định nói ra tình cảm của mình, ta thích ngươi, ta không muốn hối tiếc vì sao lại không nói khi có cơ hội, kể cả nếu vì chuyện này để cho các ngươi có ác cảm đuổi ta đi ta cũng không có oán trách gì.
Nói đến lời cuối cùng trong giọng nói của Lưu Linh có chút run rẩy, nàng là một thiếu nữ, nếu thật bị Lâm Phong đuổi đi nàng đúng là không có ý tứ oán trách vì nàng biết người sai là nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất đau, càng nhiều hơn là nàng đã không còn động lực để tiếp tục sống.
Cha mẹ không còn, sư phụ chối bỏ, ngay cả người nàng yêu cũng chán ghét nàng bảo nàng phải sống như thế nào? Chưa kể đến chuyện lúc trở về khả năng cao nàng cũng không sống nổi trong tay Thiên Cổ lão tổ, chi bằng chết ở đây cho xong.
Phía bên kia, Lâm Phong đương nhiên không có đuổi Lưu Linh đi, những lời này hắn nghe qua không phải một lần, thậm chí nghe nhiều thành quen, hắn có sẵn cách làm để giải quyết chuyện này luôn rồi.
Vẫn phong cách cũ, Lâm Phong bày ra vẻ mặt sầu não cảm thán:
-Quá ưu tú, cũng không phải chuyện gì tốt a.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Lâm Phong khiến Lưu Linh rất muốn bật cười nhưng không có tâm tình cười, nàng nhận thức được những lời vừa rồi chẳng khác nào câu dẫn nam nhân của người khác trước mặt người ta, nàng đang rất xấu hổ cùng chột dạ.
Phượng đứng ở bên cạnh nhún vai nói:
-Ngươi cứ bình thường thôi, ta thấy cảnh này nhiều quen rồi.
Nghe vậy Lưu Linh cổ quái nhìn Lâm Phong, sau đó nàng không chắc chắn lắm hỏi lại Phượng, Tuyết:
-Hai người không chán ghét ta sao?
Phượng cười cười:
-Ngày trước ta cũng giống ngươi lúc này, ta hiểu cảm giác của ngươi, ngươi là thật tâm thích hắn chứ không có ý đồ xấu. Hơn nữa càng có nhiều người thích hắn càng chứng tỏ nam nhân ta nhìn trúng rất ưu tú, có gì phải chán ghét, chỉ cần trong lòng hắn luôn có ta là được.
Được Phượng giải thích Lưu Linh cảm thấy… khá có lí, trong tu chân giới nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, thậm chí trong phàm trần cũng có không ít người tam thê tứ tiếp, chỉ cần mối quan hệ đó được đắp lên từ tình yêu chân thành là đủ rồi, hơn nữa nói ra tình cảm của mình có gì sai?
Tình yêu, không có lỗi.
Đương nhiên cái gì cũng có hai mặt của nó, nói ra tình cảm của mình cho người khác biết là không sai, nhưng nếu những lời nói đó khiến gia đình người khác tan vỡ hạnh phúc lại là vấn đề lớn.
May mắn hai người Phượng, Tuyết chịu cảm thông với nàng, điều đó nói rõ Lâm Phong không phải loại người có mới nới cũ, càng không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ, một khi yêu hắn sẽ yêu hết mình, nếu không Phượng, Tuyết đã tỏ vẻ khó chịu.
Càng như vậy nàng càng phải tranh thủ a, bỏ qua cơ hội này muốn tìm một người giống Lâm Phong sẽ rất khó.
Nàng nhớ lại lời mẫu thân nàng nhắc nhở trước lúc lâm chung:
-Lưu Linh, con hãy nhớ, trên thế gian này tình yêu là thứ không đáng tin tưởng nhất, cũng là thứ dễ dàng thay đổi nhất, bởi vì tình yêu xuất phát từ lòng người, mà lòng người qua thời gian nhất định sẽ thay đổi, dù tình yêu có lớn tới đâu cũng không thể tránh khỏi kết cục bị phai mờ.
-Nhưng nếu có một ngày, con gặp một người biết dùng thứ tình yêu đã từng rất đẹp làm động lực để tiếp tục sống bên nhau thì hãy cố gắng nắm bắt người đó, có lẽ hắn sẽ không cho con được một tình yêu đẹp nhất, nhưng hắn có thể ở bên cạnh con suốt đời.
-Đến lúc đó con sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, con sẽ là người có được thứ mà rất ít người có, một tình yêu vĩnh cửu.
Trực giác nói cho Lưu Linh biết, Lâm Phong chính là mẫu người mà mẫu thân nàng nhắc đến.
Phát hiện ánh mắt Lưu Linh nhìn mình càng ngày càng không thích hợp Lâm Phong ho khan chấm dứt chủ đề:
-Được rồi, ngươi thích ai là chuyện của ngươi, nhưng nói trước ta rất khó tính.
Lưu Linh giật mình tỉnh lại, nàng thay đổi chủ đề:
-Liệu ta có giúp gì được cho ngươi không?
Lâm Phong biết Lưu Linh đang nghĩ gì, hắn nói:
-Huyết mạch của ngươi đối với ta không có tác dụng, ngươi chỉ cần lo tốt cho bản thân là được. Phải rồi, nhân lúc rảnh rỗi ta giúp ngươi đẩy nhanh tốc độ chuyển hóa Nguyên Anh luôn, đến lúc trở về coi như ngươi cũng có thêm sức phòng thân.
Nghe đến chuyển hóa Nguyên Anh, hai mắt Lưu Linh sáng rực nói:
-Ta phải làm thế nào?
Lâm Phong xòe tay ra nói:
-Đưa tay cho ta, sau đó ngươi chỉ cần tận lực vừa đi vừa hấp thu linh khí kết tinh là được.
Lưu Linh khẽ liếc qua nhìn Tuyết, Phượng thấy hai người không có phản ứng gì liền không nghĩ nhiều nắm tay Lâm Phong, lúc này nàng đã hiểu thêm một chút tại sao nhị nữ lại không chán ghét nàng, cũng hiểu thêm một chút lí do nàng rung động trước Lâm Phong.
Cứ như thế năm người vừa di chuyển trong tinh không tìm kiếm mục tiêu tiếp theo vừa một mực tu luyện không ngừng nghỉ chút nào.
Một năm rưỡi sau, năm người Lâm Phong bắt gặp một liên minh năm mươi sáu người, trong đó có năm Nguyên Anh hậu kì.
Tuy nhiên với sự có mặt của Lưu Linh – một người tu luyện Quang thuộc tính tạo cho người khác cảm giác không tầm thường nên Lâm Phong tránh được một số phiền phức không đáng có, hầu như Lâm Phong không gặp bất kì sự phản kháng nào đã thuận lợi đạt được mục đích.
Lại qua một năm rưỡi nữa Lâm Phong tiếp tục gặp thêm một liên minh gần bảy mươi người, lần này đối phương có tới tám người Nguyên Anh hậu kì tự tin bày ra phản kháng, nhưng không có tác dụng, Lâm Phong vẫn là một đường quét ngang.
Cho đến hôm nay, tính toán thời gian chỉ còn chưa tới năm năm là chạm mốc hai mươi năm từ khi Thần Nguyên Mộ Địa mở ra, cũng là lúc các mắt trận đã được sửa gần hết, Lâm Phong quyết định chuyển hướng tới đi thẳng tới địa phương đội ngũ Thủy Quốc tập trung.
Về phần phương vị Lâm Phong không lo lắng đi nhầm chỗ, hắn chỉ cần dựa vào cảm ứng với Siêu Khuyển đi tới chỗ Siêu Khuyển là được, trước đó hắn ra lệnh cho Siêu Khuyển chỉ thu một cỗ thân thể cùng một phần tài nguyên cho Vân Bằng khôi phục chứ chưa vội đánh tan đội ngũ Thủy Quốc.
Hiện tại, là lúc nên làm một vố lớn trước khi trở về, nếu may mắn còn có thể tạo ra được thêm một lá bài nho nhỏ.
…………..
Bốn năm sau, Lâm Phong hội họp với Siêu Khuyển, lúc này bên cạnh Siêu Khuyển nhiều thêm một người Hợp Thể sơ kì, người nọ không phải Vân Bằng thì là ai.
Với tốc độ khôi phục khá nhanh của Vân Bằng thì Lâm Phong không có nhiều ngạc nhiên, Vân Bằng vừa có số lớn Vũ Trụ Chân Tủy, vừa từng là tu sĩ bước thứ hai với danh hiệu Tinh Tử, thủ đoạn nhất định có rất nhiều, khôi phục chậm mới là lạ.
Thậm chí Lâm Phong còn cho rằng Vân Bằng đang cố tình thả chậm tốc độ khôi phục để bày ra tư thái ‘‘ta đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không giúp được ngươi’’, chung quy lại người ta muốn cướp của hắn hơn chứ không phải giúp hắn.
Thực tế cũng đúng như vậy, với lượng Vũ Trụ Chân Tủy sẵn có trong mười năm Vân Bằng có thể khôi phục tới Hợp Thể viên mãn, sở dĩ hắn cố tình thả chậm tốc độ khôi phục là để chuẩn bị cho kế hoạch ‘‘phản thiên đạo thệ ngôn’’ của mình.
Nếu nói ai mới là người bất ngờ thì chính là Vân Bằng, hắn không ngờ mới hơn mười năm trôi qua mà cả ba người Lâm Phong đã leo một mạch tới Nguyên Anh hậu kì, tốc độ này… cũng quá nhanh đi, từ lúc nào chuyện tu luyện đã dễ dàng như thế này rồi?
Tu luyện không phải cứ có tài nguyên liền có tu vi a, Vân Bằng bắt đầu có ý nghĩ hối hận đã thả chậm tốc độ khôi phục, nói không chừng ngày trở về hắn cướp không thành còn mất luôn nắm thóc.
Không để ý tới Vân Bằng suy nghĩ, Lâm Phong hỏi:
-Đội hình đối phương như thế nào?
Siêu Khuyển trả lời ngay:
-Bẩm lão đại, hiện tại ngoài đám đệ tử không đáng nhắc tới đối phương còn có mười tên Hóa Thần viên mãn đang phục sẵn.
Lâm Phong gật gù xác nhận, về mặt cơ bản hắn đã đoán trước được các lão tổ sẽ sai người tới cấp tốc sửa chữa mắt trận đồng thời thăm dò hắn và bảo vệ đệ tử chân truyền, một mũi tên trúng ba đích, đổi lại là hắn cũng sẽ làm giống như vậy.
Tuy nhiên càng như vậy càng hợp ý Lâm Phong, hắn vung tay ném cho Siêu Khuyển ba cái hồn thể nói:
-Ăn đi, sau đó giúp ta cầm chân chín tên Hóa Thần viên mãn, không cần giết, ta tự có chủ ý.
Siêu Khuyển nhìn ba cái hồn thể của Hợp Thể liếm liếm môi đáp ứng luôn:
-Lão đại yên tâm, tiểu đệ nhất định hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Sau đó Lâm Phong quay sang nói với Vân Bằng:
-Ngươi không cần ra tay, nhưng ta cần ngươi phụ trách bảo vệ an toàn cho bốn người, có ý kiến gì không?
Vân Bằng đáp ứng:
-Cứ giao cho ta, bất quá ngươi thật sự không cần ta giúp?
Lâm Phong cười nhạt:
-Không cần làm bộ thăm dò ta, nếu không phải muốn cho các nàng luyện tay ta còn không để một đám Hóa Thần viên mãn vào mắt.
Vân Bằng mặt không đổi sắc nói:
-Ha hả, tiểu hữu nói đùa, ta chỉ hỏi theo thói quen thôi.
Lời nói như vậy, nhưng trong lòng Vân Bằng đang thầm chửi Lâm Phong quá cáo già, hắn nghĩ cái gì Lâm Phong đều biết, đồng thời hắn biết Lâm Phong loại hắn ra vòng chiến là để hắn không thể nào ‘‘lỡ tay’’ giết chết Hóa Thần viên mãn làm hỏng đại sự, đây thật là một tên đệ tử sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.