Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 305: Khi dễ người khác




Bốn người Lâm Phong không che giấu chút nào đi thẳng tới mắt trận một cách từ tốn nên năm người canh gác bên ngoài rất dễ dàng phát hiện bọn họ từ phía xa, ngay khi Lâm Phong vừa bước vào phạm vi năm trăm trượng một người Nguyên Anh trung kì tên gọi Yến Kiêu lập tức lên tiếng chặn đường:
-Dừng lại, mắt trận này đã được liên minh chúng ta chiếm giữ, mời bốn vị đi chỗ khác.
Đáp lại Yến Kiêu là không ai lên tiếng, bốn người Lâm Phong vẫn giữ thái độ im lặng từ tốn tiến tới, năm trăm trượng, bốn trăm trượng, ba trăm trượng.
Yến Kiêu nhíu mày:
-Nếu bốn vị còn tiến tới chúng ta sẽ không khách khí.
Đến lúc này một người khác tên gọi Nhậm Thiên Hành nhận ra trong bốn người có người quen liền trào phúng:
-Hửm, kia không phải Thiên Minh Hạo sao, thiên tài của Lôi Minh Quốc muốn một mình tìm kiếm kì ngộ tại sao bây giờ lại quay về rồi.
Nghe vậy Yến Kiêu liền xác định Thiên Minh Hạo có mặt trong bốn người cũng không cảnh cáo nữa.
Nói thật từ đầu Yến Kiêu đã ngờ ngợ nhưng tu vi cùng kiểu tóc của Thiên Minh Hạo hơi khác mới lên tiếng nhắc nhở chứ nếu không phải người quen hắn đã cùng bốn đồng bạn lao lên đánh một trận hoặc thông báo cho mấy người ở bên trong rồi.
Hơn nữa phong thái từ tốn của Thiên Minh Hạo không giống trở về để gây rối, hắn có ý nghĩ giống Nhậm Thiên Hành đoán rằng Thiên Minh Hạo đã xài hết linh khí kết tinh nên trở về để thu thập thêm, đã vậy không cần tiếp tục cảnh cáo làm gì cho phí sức.
Yến Kiêu cười nhạt:
-Hừ, một kẻ tự cho mình là đúng mà thôi, có lẽ hắn đã hiểu ra linh khí kết tinh mới là kì ngộ lớn nhất nên mặt dày quay về kiếm chút cơm.
Một người khác tên gọi Quách Tiêu tiếp lời:
-Bất quá hắn mang theo ba cái tu sĩ lạ mặt cùng về làm gì? Đừng nói với ta đây là kì ngộ hắn đạt được a.
Thật, tuy năm người Yến Kiêu, Nhậm Thiên Hành khá ngạc nhiên khi tu vi của Thiên Minh Hạo đã là Nguyên Anh hậu kì nhưng bọn họ không sợ Thiên Minh Hạo chút nào trào phúng thẳng mặt, nói gì thì nói lực lượng bên phía bọn họ quá áp đảo cả về số lượng lẫn chất lượng.
Lại nói nếu Thiên Minh Hạo thật sự quay về để thu thập thêm linh khí kết tinh sẽ có một điều chắc chắn rằng tiếng nói của Thiên Minh Hạo trong liên minh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, trào phúng một chút không phải vấn đề gì quá to tát.
Về phần ba người Lâm Phong đi cùng Thiên Minh Hạo bọn họ không có để ý nhiều, một Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong và hai Nguyên Anh trung kì đỉnh phong mà thôi, tu vi như vậy bên phía bọn họ không thiếu.
Bất quá năm người kia không ngờ tới hai chuyện… một là cả ba người Lâm Phong đều mạnh hơn Thiên Minh Hạo, còn hai là Thiên Minh Hạo căn bản không muốn nói chuyện, cũng chẳng phải trở về để dựa vào sửa mắt trận thu thập thêm linh khí kết tinh mà trở về để đánh cướp.
Chẳng qua tính cách của Thiên Minh Hạo vốn cẩn thận mới diễn trò từ tốn đi tới giống như mất mặt trở về khiến mấy người Yến Kiêu mất cảnh giác, cứ chế trụ người nào trước liền hay người đó.
Quả nhiên mấy người Yến Kiêu thật sự mất cảnh giác, ngay khi mấy người Yến Kiêu còn đang trào phúng Thiên Minh Hạo lập tức chớp lấy thời cơ phát động chiến lực áp đảo của lôi hệ tu sĩ Nguyên Anh hậu kì.
-Xoẹt.
Lôi quang lóe lên, Thiên Minh Hạo lấy tốc độ như thiểm điện vượt qua khoảng cách ba trăm trượng lao vào giữa đội hình năm người đánh ra năm quyền.
-Lôi Bạo Quyền.
-Ầm, ầm … phốc, phốc…
Với tu vi cao hơn một bậc cộng thêm thủ đoạn đánh lén năm người Yết Kiêu làm sao có thể chống đỡ được Thiên Minh Hạo, chỉ trong nháy mắt cả năm người đều bị đánh trọng thương phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó bị Thiên Minh Hạo gô cổ kéo tới trước mặt Lâm Phong.
Mãi đến ba giây sau Nhậm Thiên Hành mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn vất vả nói ra mấy lời uy hiếp:
-Thiên Minh Hạo, ngươi đây là có ý gì, ngươi không sợ mấy người Lôi Kình liên thủ đối phó ngươi sao.
Thiên Minh Hạo hờ hững đáp lại:
-Câm miệng, chỗ này chưa tới lượt ngươi nói chuyện.
Nhậm Thiên Hành giống như thẹn quá hóa giận cười lớn:
-Tốt, tốt lắm, đợi mấy người Lôi Kình phát hiện bên ngoài có chuyện kết cục của ngươi nhất định sẽ thê thảm hơn ta gấp nhiều lần, đến lúc đó ta nhất định sẽ đòi lại mối nhục này cả vốn lẫn lời, ngươi chờ đó.
Thiên Minh Hạo nổi lên sát khí nắm lấy cổ Nhậm Thiên Hành hơi dùng sức một chút nói:
-Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Nhận ra sát khí của Thiên Minh Hạo không phải giả Nhậm Thiên Hành đành phải ngậm miệng không dám hó hé thêm nửa lời, bất quá nội tâm hắn đang vô cùng tức giận thầm thề thù này nhất định phải báo.
Không để ý tới Nhậm Thiên Hành nữa, Thiên Minh Hạo cung kính hỏi ý kiến Lâm Phong:
-Tiền bối muốn xử trí mấy tên này thế nào?
Lâm Phong tùy ý nói:
-Thả cho bọn hắn tự do truyền tin đi, ta muốn luyện tay một chút.
Lần này Thiên Minh Hạo không do dự thi hành nhiệm vụ luôn, hắn đã cùng Lâm Phong phóng lao đành phải theo lao thôi.
Thiên Minh Hạo nhận lệnh buông tay thả mấy người Nhậm Thiên Hành ra rồi học theo phong thái tự tin của Lâm Phong nói:
-Nghe gì không, gọi toàn bộ ra đây đi.
Nghe vậy mấy người Nhậm Thiên Hành có chút choáng váng, không lẽ Thiên Minh Hạo thu được kì ngộ gì kinh thiên đến mức không sợ mấy chục người liên thủ sao?
Nhắc mới nhớ địa phương xuất hiện lôi kiếp không xa nơi này lắm, không biết cái đó với Thiên Minh Hạo có liên quan gì với nhau hay không đây.
Mà khoan, hắn vừa gọi người Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong kia là gì, tiền bối phải không?
Cái này có chút không đúng a, từ khi nào Nguyên Anh sơ kì lại trở thành tiền bối của Nguyên Anh hậu kì rồi, rốt cuộc Thiên Minh Hạo đang tiếp tục diễn trò để họ tin Lâm Phong là một vị tiền bối thâm bất khả trắc hay Lâm Phong thực sự là tiền bối?
Mặc kệ, gọi mấy người Lôi Kình ra trước rồi tính sau, đến lúc đó tiền bối hay không tiền bối sẽ rõ ràng.
Có ý nghĩ này Yến Kiêu lật tay bóp nát một tấm lệnh bài truyền tin, mười giây sau từ trong mắt trận bước ra bốn người Nguyên Anh hậu kì, bốn người nọ lần lượt là Lôi Kình, Lôi Chấn của Lôi Minh Quốc và Quách Đại, Thiên Hương của Đặng Nguyên Quốc.
Vừa bước ra thấy năm người Nhậm Thiên Hành trọng thương không còn bao nhiêu chiến lực Lôi Kình liền nhíu mày, lại nhìn qua bốn người Lâm Phong khiến hắn nổi lên phẫn nộ, chỉ với đội hình cỏn con này cũng dám tới làm phiền hắn?
Lôi Kình càng tức giận hơn khi biết trong bốn người có một người quen là Thiên Minh Hạo, đồng nghĩa bốn người kia biết rất rõ chiến lực của liên minh Lôi Minh Quốc và Đặng Nguyên Quốc mà vẫn dám tới gây sự, cái này là không xem Lôi Kình hắn vào mắt a.
Bản thân Lôi Kình chính là thiên tài trong thiên tài, từ trước đến giờ đi tới đâu được người tung hô tới đó, vậy mà hôm nay đột nhiên bị người tới tận cửa xem thường dễ chịu mới là lạ.
Tuy nhiên phẫn nộ thế thôi chứ Lôi Kình không phải kẻ ngu, hắn biết Thiên Minh Hạo là người như thế nào, người ta dám đến tức là có nắm chắc, hắn kìm lại phẫn nộ lên tiếng hỏi:
-Không biết các vị có ý tứ gì khi đả thương người của ta, không lẽ các vị muốn cùng chúng ta khai chiến cướp đoạt mắt trận này hay sao.
Lần này người đáp lại Lôi Kinh là Lâm Phong:
-Ta không muốn cướp đoạt mắt trận, cái ta muốn cướp chính là tài nguyên trong tay các ngươi.
Nghe những lời trên Lôi Kình đâu còn kiềm chế được nữa, hắn không thèm nói gì thêm đã đánh tới Lâm Phong, đồng thời Lôi Chấn ở bên cạnh cũng tiếp bước Lôi Kình đi lên, về phần hai người Quách Đại và Thiên Hương cùng với năm người Nhậm Thiên Hành không có ý tứ động thủ.
Trong đó năm người Nhậm Thiên Hành là không có sức động thủ, còn hai người Quách Đại, Thiên Hương đang chờ hai người Lôi Kình, Lôi Chấn thăm dò Lâm Phong rồi đưa ra quyết định nên làm thế nào cũng không muộn, dù sao phía sau bọn họ còn hơn ba mươi người.
Phía bên kia, Thiên Minh Hạo đã có sự đề phòng, gần như cùng lúc với Lôi Kình xuất thủ hắn đã nhảy ra chặn lại Lôi Kình nhường Lôi Chấn lại cho Lâm Phong.
-Lôi Bạo Quyền.
-Lôi Bạo Quyền.
Thiên Minh Hạo và Lôi Kình đều có thân phận đệ tử thiên tài tại Lôi Minh Quốc nên phong cách chiến đấu rất giống nhau, vừa ra tay là tốc độ cực nhanh cùng với hai phát Lôi Bạo Quyền trực diện va chạm.
-Oanh… oanh…
Một chiêu thăm dò qua đi, hai người cùng lui lại mấy bước, trong đó Lôi Kình lui lại ba bước còn Thiên Minh Hạo lui lại năm bước.
Nhìn qua có vẻ Lôi Kình vẫn nhỉnh hơn một bậc, bất quá đây chỉ là Thiên Minh Hạo giả vờ bày ra chứ với Tiệt Lôi Thể hắn có thể lấy một địch hai người tu lôi nhưng hắn chưa muốn bại lộ Tiệt Lôi Thể vào lúc này.
Hơn nữa Tiệt Lôi Thể không phải vạn năng, ở đây không phải chỉ có mấy người chủ tu lôi như Lôi Kình, Lôi Chấn mà còn có mấy người không chủ tu lôi như Quách Đại, Thiên Hương, hắn không đánh lại hai người sau liên thủ.
Cho nên hắn chỉ cần giữ chân một người là được rồi, hắn muốn nhìn xem thực lực của Lâm Phong như thế nào, nếu tình hình không ổn hắn sẽ tìm đường rút lui, cùng lắm hắn sẽ cố gắng cứu đươc ai thì cứu coi như trả nợ số linh khí kết tinh hắn mượn từ Lâm Phong.
Cũng ngay lúc hai người Lôi Kình và Thiên Minh Hạo vừa tách nhau ra, một âm thanh trầm đục vang lên phía sau hai người khiến hai người không tự chủ được nhìn lại.
-Bụp….
Đập vào mắt mọi người là một tràng cảnh không thể tin nổi, đó là Lôi Chấn đấm trúng một phát Lôi Bạo Quyền vào ngực Lâm Phong, thế nhưng Lâm Phong dường như không gặp phải chút thương thế nào từ một quyền kia, ngược lại Lâm Phong rất dễ dàng vươn tay phải ra nắm lấy cổ Lôi Chấn xách lên.
Và Lôi Chấn trong tay Lâm Phong đang điên cuồng giãy dụa, đáng tiếc nhục thân của Lâm Phong đã đạt tới tầng thứ Nguyên Anh hậu kì khiến hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, lúc này Lôi Chấn không khác gì cá nằm trên thớt, chỉ cần Lâm Phong động sát tâm Lôi Chấn sẽ chết ngay lập tức.
Một màn này, quá mức chấn động, ngoại trừ nhị nữ ra tất cả đều nổi lên suy nghĩ “không thể nào”.
Sau đó Lâm Phong đưa tay trái ra thu về nhẫn trữ vật của Lôi Chấn, đảo qua một lần rất nhanh Lâm Phong đã chuyển hết đồ vật sang nhẫn trữ vật của mình rồi trả lại nhẫn trữ vật chỉ còn Cổ Gian Thạch cho Lôi Chấn, hắn hướng về phía Lôi Kình nói:
-Đưa nhẫn trữ vật ra đây, ta tha cho hắn khỏi chết.
Chứng kiến thủ đoạn của Lâm Phong khiến Lôi Kình hơi trùng xuống nói:
-Không lẽ đạo hữu muốn cá chết lưới rách sao? Nếu đạo hữu thả Lôi Chấn thì giữa chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thế nào?
Lâm Phong lắc đầu:
-Ta không muốn giết người, không có nghĩa ta sẽ không giết người.
Nói xong Lâm Phong hơi dùng sức siết cổ Lôi Chấn, mắt thấy Lôi Chấn biểu hiện ra cực kì đau khổ Lôi Kình liền vội vàng ném ra nhẫn trữ vật của mình.
-Tốt, đây là nhẫn trữ vật của ta, ngươi mau thả Lôi Chấn.
Tiếp nhận nhẫn trữ vật Lâm Phong một lần nữa vô cùng thành thục chuyển hết đồ vật sang nhẫn của mình rồi trả lại nhẫn trữ vật chỉ còn Cổ Gian Thạch cho Lôi Kình đồng thời khuyến mãi thêm cho Lôi Kình một cái Lôi Chấn.
Lâm Phong nói tiếp:
-Vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, ngươi gọi toàn bộ ra đây đi.
Một lần nữa Lôi Kình bị Lâm Phong làm cho cực kì tức giận, theo hắn nghĩ vừa rồi Lôi Chấn quá khinh địch mới bị Lâm Phong nắm thóp chứ một cái thể tu Nguyên Anh hậu kì đúng là mạnh hơn Nguyên Anh hậu kì bình thường nhưng cũng không cách nào lấy một địch mấy chục được.
Bất quá không đợi Lôi Kình phát tác Lôi Chấn đã lên tiếng khuyên nhủ Lôi Kình:
-Đại ca, chuyện này… hay là cứ theo lời hắn nói đi.
Nghe vậy Lôi Kình khẽ nhíu mày, thậm chí mấy người Quách Đại, Thiên Hương đứng phía sau cũng nhíu mày, câu nói kia chứng tỏ Lôi Chấn thực sự sợ hãi Lâm Phong, đồng nghĩa Lâm Phong thực sự không đơn giản chứ không phải ăn may.
Thực tế cũng đúng như vậy, tuy Lôi Chấn quả thực có chút khinh địch nhưng hắn là người trong cuộc biết rõ Lâm Phong cực kì mạnh, trong lúc bị Lâm Phong nắm cổ hắn có cảm giác bản thân vô cùng yếu ớt, hắn không thể vận dụng được chút linh lực nào để bày ra phản kháng.
Cái này… rất quỷ dị, nó không giống phong ấn linh lực mà là linh lực trong cơ thể tự nhiên biến mất một cách vô thanh vô tức, nói cách khác chỉ cần tiếp xúc với Lâm Phong liền không sử dụng được linh lực, thử hỏi như vậy làm sao hắn không sợ hãi cho được.
Lúc này Nhậm Thiên Hành mới truyền âm cho Lôi Kình:
-Đại sư huynh, Thiên Minh Hạo gọi người kia là tiền bối, xem ra hắn thật sự là một vị tiền bối nào đó đoạt xá sống lại hoặc giả danh đệ tử trà trộn vào đây.
Nghe Lôi Chấn lẫn Nhậm Thiên Hành nói Lôi Kình đột nhiên không biết làm thế nào cho phải, đồng thời trong liên minh tiếng nói của hắn cũng chỉ ngang với hai người Quách Đại, Thiên Hương chứ không thể tự mình quyết định hết được.
Lôi Kình quay sang truyền âm hỏi ý kiến Quách Đại:
-Theo Quách huynh chúng ta nên làm thế nào?
Quách Đại truyền âm lại:
-Nếu người này là một vị tiền bối lợi hại chúng ta căn bản không có phần thắng, mà chạy trốn chưa chắc đã là chuyện tốt, một khi phân tán coi như từ bỏ lợi ích ở những mắt trận tiếp theo. Cho nên ta nghĩ chúng ta nên cùng người này hòa hoãn mối quan hệ lại một chút.
Tiếp nhận ý kiến từ hai phía, Lôi Kình đứng ra nói với Lâm Phong:
-Không cần nhiều người, chỉ cần ngươi một người đánh bại bốn chúng ta liên thủ thì chúng ta sẽ giao nộp toàn bộ nhẫn trữ vật, ngươi có chấp nhận khiêu chiến không?
Mấy cái truyền âm của đám người Lôi Kình làm sao qua mắt được Lâm Phong, bất quá hắn không quan tâm, nếu mấy người này muốn giữ hòa khí hắn sẽ cho bọn họ giữ hòa khí, đợi xong việc tiếp tục đưa ra giao kèo cũng không muộn.
Lâm Phong nói:
-Chỉ có bốn người các ngươi căn bản đánh không lại ta, ta vốn là người tốt nên sẽ cho các ngươi một cơ hội, đó là ta đứng tại chỗ cho bốn người các ngươi lần lượt công kích, mỗi người một kích, ai làm tổn thương được ta thì ta sẽ không cướp của người đó, như thế nào?
Tiếp tục bị Lâm Phong làm cho khó chịu nhưng lần này bốn người Lôi Kình không có từ chối, người ta đứng yên cho đánh còn không làm gì được người ta thì bị cướp nhẫn trữ vật không phải chuyện gì quá lớn lao, tài nguyên mất còn kiếm lại được, mạng mất rồi, cái gì đều không có.
-Tốt, một lời đã định, ngươi đừng có hối hận.
Lâm Phong cười cười:
-Yên tâm, ta nhất định không nuốt lời, các ngươi đừng làm ta thất vọng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.