Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 282: Gặp lại lưu linh




Ban đầu Lâm Phong còn tưởng phải tốn một phen công phu thuyết phục Kiều Nguyệt Nguyệt đồng ý kết minh ai ngờ Kiều Nguyệt Nguyệt lại dễ dàng chấp nhận khiến mọi chuyện sau đó liền đơn giản hơn, ít nhất bọn họ không cần suy nghĩ nhiều về chuyện lôi kéo thêm đồng minh.
Dù sao chưa có ai biết mục đích chính xác của việc tìm kiếm đồng minh là gì, nói cách khác việc kết minh vào lúc này đơn thuần chỉ để chuẩn bị cho trường hợp bất ngờ, có khi qua mấy ngày nữa nhận được thông báo chính thức về cuộc khảo hạch liên minh liền tan rã, tuyển nhiều chỉ tỏ ra bản thân không có lòng tin.
Lại nói một đội ngũ có quá nhiều người sẽ dính tới vấn đề phân chia lợi ích, tuyển thêm nữa thật sự không có lợi.
Đồng thời ai cũng hiểu rõ mục đích quan trọng nhất của việc kết minh hiện tại là tạo thành một đội ngũ đủ lớn để không bị phụ thuộc vào người khác chứ không phải ở cùng nhau sẽ đạt được bao nhiêu lợi ích, nói thật nếu có cơ hội ai cũng sẽ lựa chọn rời đội tự thân tìm kiếm kì ngộ.
Mà với sự có mặt của Kiều Thiên Quốc bọn họ đã đạt được mục đích không sợ bị các đội ngũ có Nguyên Anh trung kì chèn ép không thở nổi lúc ban đầu, chờ qua một đoạn thời gian có thêm người đột phá lên Nguyên Anh kì càng không sợ bị chèn ép.
Cho nên mấy người Lâm Phong chỉ nán lại nửa canh giờ bàn bạc một vài vấn đề liên quan rồi ai về nhà nấy tự thân chuẩn bị, tóm lại không có ai tin tưởng người khác đến mức nói ra lá bài tẩy của đội ngũ mình, đến lúc cần mỗi bên đều xuất lực là được.
Đương nhiên chuyện này mọi người chỉ ngầm hiểu chứ không nói ra, về cơ bản những đội ngũ đến từ những quốc gia khác nhau chấp nhận cùng nhau kết minh đã là chuyện hiếm thấy, muốn mọi người tin tưởng nhau tuyệt đối căn bản là chuyện không có khả năng.
…………………….
Sau khi chia tay mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt, ba người Lâm Phong không về thẳng khu vực nghỉ ngơi mà cố tình tạt qua sảnh truyền tống một lần nữa xem xét tình hình, Lâm Phong muốn thử xem có gặp được Lưu Linh đi cùng đội ngũ Thiên Cổ Quốc hay không.
Trên thực tế đây mới là lí do chính Lâm Phong đưa ra đề xuất do thám, có thể nói kết minh chỉ là “việc cần làm” sau khi do thám để làm tròn bổn phận đội trưởng, hắn còn muốn tách đội rời đi đâu có rảnh rỗi tự nhiên đưa ra đề nghị kết minh làm gì.
Ở đây không phải Lâm Phong để ý tới Lưu Linh lo lắng cho nàng mà là sự an nguy Lưu Linh có thể ảnh hưởng tới Lâm Phong.
Bởi vì Lưu Linh là một trong số những người hiếm hoi đi vào Ám Lâm lúc trở về tu vi lại cao hơn, nếu nói ai là người chịu nhiều hiềm nghi nhất thì người đó chính là Lưu Linh, cả hai người đều hiểu chuyện này nhưng Lưu Linh vẫn quyết định tiếp nhận cơ duyên, còn Lâm Phong vẫn quyết định đưa cho Lưu Linh cơ duyên.
Đơn giản là Lưu Linh đánh cược vào Lâm Phong có thể giúp nàng qua mặt lão tổ còn Lâm Phong tin vào thủ đoạn tránh dò xét đến kí ức của Tang Thụ, trừ phi người ta không để ý một vị thiên tài hiếm hoi trở về từ Ám Lâm như Lưu Linh cưỡng ép sưu hồn.
Xét trên phương diện lí trí khả năng này rất nhỏ gần như không có, Lưu Linh khác với Lâm Phong không phải Kết Đan viên mãn mà là Nguyên Anh hậu kì, mất đi một đệ tử thiên tài Nguyên Anh hậu kì trong khi đã mất rất nhiều thiên tài ở Ám Lâm là một cái giá không nhỏ.
Có điều để chắc ăn Lâm Phong vẫn cần nhìn tận mắt kết quả, khả năng rất nhỏ chung quy không phải không có khả năng, Lâm Phong lại không dám thông qua Tang Thụ thử cảm ứng xem Lưu Linh có an toàn hay không.
Dù sao Tang Thụ không phải ở thời kì toàn tịnh, khoảng cách đến Thiên Cổ Quốc lại quá xa, một khi vận dụng thủ đoạn trên người Lưu Linh để cảm ứng rất có thể bị tầng thứ lão tổ Hợp Thể phát hiện, đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất, hắn qua mặt được sưu hồn nhưng Lưu Linh chắc chắn không được.
Hy vọng Lưu Linh không có việc gì, nếu Lưu Linh thật sự xảy ra chuyện Lâm Phong buộc phải cẩn thận hơn khi hành sự.
Nghĩ tới cái gì cái đó liền tới, vừa quay lại sảnh truyền tống Lâm Phong đã thấy một đội ngũ hai mươi người mặc y phục tương tự Lưu Linh mặc lần trước đại biểu cho đệ tử Thiên Cổ Quốc có mặt, nhìn số lượng này có lẽ người ta mới truyền tống tới cách đây không lâu.
Trong đó người đi đầu với tư cách đội trưởng không phải ai khác ngoài Lưu Linh, nàng là Nguyên Anh hậu kì không hề thua kém đệ tử thiên tài Ngũ Đại Đế Quốc được làm đội trưởng không có chuyện gì lạ, chỉ không biết sau khảo hạch Lưu Linh được cho phép gia nhập Ngũ Đại Đế Quốc hay sẽ bị lão tổ chỉ định buộc phải quay về Thiên Cổ Quốc.
Giữa hai cái Lâm Phong hy vọng cái trước xảy ra hơn, ít nhất Thiên Cổ Quốc không có thông tin về “Lâm Phong” trong khi Thủy Quốc thì có, nếu có tay trong tại Thủy Quốc khi xảy ra chuyện vẫn dễ xử lí hơn một chút, ví dụ như… bị Thủy Quốc truy nã Lâm Phong còn biết sớm để trốn.
Việc cần làm đã xong, xác định Lưu Linh không có chuyện gì Lâm Phong yên tâm hơn một điểm quay người trở về khu vực nghỉ ngơi của Hồng Lưu Quốc.
Đột nhiên một giọng nói quen tai từ phía sau vang lên hướng về phía Lâm Phong gọi:
-Đạo hữu xin dừng bước.
Âm thanh này đối với Lâm Phong không xa lạ chút nào, đây là giọng nói của Lưu Linh a, Lâm Phong thầm than trực giác nữ nhân quả nhiên đáng sợ, có lẽ nàng có ấn tượng chứ chưa biết hắn là “vị tiền bối kia” mới lên tiếng hỏi, nếu không với sự thông minh của nàng sẽ không lên tiếng ở chỗ đông người thế này.
Quay người lại Lâm Phong đã thấy Lưu Linh với một Nguyên Anh trung kì nữa đang đứng ngay phía sau cách hắn khoảng ba bước, Lâm Phong không hiểu đáp:
-Không biết đạo hữu gọi ta có việc gì hay không?
Đúng như Lâm Phong đoán, Lưu Linh chỉ thấy bóng lưng Lâm Phong hơi quen thuộc chứ không nghĩ ra Lâm Phong là “vị tiền bối kia” mới buột miệng gọi lại, có điều lúc này nàng đã nghĩ ra cái gì đó nên không hỏi “có phải chúng ta đã gặp nhau rồi hay không” mà đổi câu hỏi khác:
-Ta là Lưu Linh, đội ngũ của ta vừa mới tới đây và đang tuyển thêm đồng minh, ta thấy đạo hữu vừa tới nên muốn hỏi không biết đạo hữu đã gia nhập liên minh nào hay chưa?
Lâm Phong lộ vẻ hiểu ra nói:
-Thực có lỗi, đội ngũ của ta đã có đồng minh rồi, bất quá đạo hữu mạnh hơn chúng ta rất nhiều, theo lí mà nói không cần mời chúng ta mới đúng, đạo hữu có chuyện gì cứ nói thẳng.
Lần này không cần Lưu Linh lên tiếng người nam đệ tử Nguyên Anh trung kì tên gọi Đặng Nguyên đứng cạnh Lưu Linh đã tỏ vẻ khó chịu nói:
-Hừ, đội trưởng của chúng ta có lòng tốt mời các ngươi vào đội còn không biết điều, ngươi là Kết Đan viên mãn, còn đội trưởng của chúng ta là Nguyên Anh hậu kì, cần thiết phải tính toán với ngươi sao? Gọi ngươi một tiếng đạo hữu đã là rất xem trọng ngươi rồi.
Nghe vậy Lưu Linh nhíu mày ra lệnh:
-Lui xuống, ta là đội trưởng hay ngươi là đội trưởng?
Đặng Nguyên bị Lưu Linh quát lui tính nói cái gì nữa nhưng thấy vẻ mặt Lưu Linh nhíu mày đành phải ngậm miệng lui lại, ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Phong, hắn cho rằng vì Lâm Phong nên bản thân mới bị Lưu Linh chán ghét, hắn ngưỡng mộ Lưu Linh đã lâu rồi.
Nhất là Lưu Linh sau khi trở về từ Ám Lâm liền trở thành tâm điểm của toàn thể mọi người, từ một người đứng hàng thứ năm nhảy lên vị trí thứ hai trong đám đệ tử chân truyền với thành tích bảy mươi tuổi Nguyên Anh hậu kì, dưới hai trăm tuổi đột phá Hóa Thần kì không phải chuyện nói chơi.
Vậy mà hôm nay nữ thần trong lòng vì một nam nhân khác khó chịu ra mặt với hắn bảo hắn làm sao nuốt trôi cục tức này, Đặng Nguyên thề trong Thần Nguyên Mộ Địa gặp được Lâm Phong sẽ cho Lâm Phong biết mặt, giết Lâm Phong luôn cũng chẳng sao.
Không để ý tới Đặng Nguyên nữa, Lưu Linh hướng về Lâm Phong giải thích:
-Không giấu gì đạo hữu, chính vì ta là Nguyên Anh hậu kì nên có chút khó mời đồng minh, ở đây ngoài đội ngũ Ngũ Đại Đế Quốc ra không còn ai tự nguyện gia nhập cùng ta, mà ta lại không muốn gia nhập chung với đội ngũ Ngũ Đại Đế Quốc.
-Đồng thời ta quan sát được Ngũ Đại Đế Quốc tuyển đồng minh căn bản không nhìn tu vi, có lẽ chỉ cần đủ số lượng nên ta mới mời đạo hữu gia nhập, ngoài ra không còn ý nghĩ nào khác. Nếu đạo hữu suy nghĩ lại chúng ta có thể bàn bạc tiếp.
Phía bên kia Lâm Phong mở miệng nói:
-Hóa ra là vậy. Tuy nhiên ta là người giữ chữ tín sẽ không bỏ rơi đồng minh, hiện tại bên ta có bốn đội ngũ, điều kiện gia nhập liên minh của chúng ta chỉ có một, chia đều lợi ích theo số đội ngũ, không phải số người, nếu đạo hữu vẫn muốn gia nhập ta sẽ trở về bàn bạc lại với mọi người.
Ý tứ rõ ràng, Lâm Phong nhấn mạnh rằng người muốn gia nhập liên minh của chúng ta là ngươi, không phải chúng ta cầu ngươi đi vào liên minh, mà một khi vào liên minh của chúng ta phải chấp nhận điều kiện chúng ta đưa ra.
Bất quá rõ ràng là vậy lại có rất nhiều người ở đây tưởng mình nghe nhầm, chuyện Lâm Phong kết minh không phải chuyện gì bí mật, ai cũng biết trong liên minh của Lâm Phong chỉ có một Nguyên Anh sơ kì, vậy mà hắn vẫn dám nói với đội ngũ có Nguyên Anh hậu kì những lời này là ý tứ gì?
Không sợ chết hay váng đầu?
Ngẫm lại trước đó Lâm Phong cũng gây hấn với mấy người Nghiêm Kình, lời lẽ lại rất sắc bén, đoán chừng Lâm Phong là loại người không sợ chết, loại người này tốt nhất nên tránh xa một chút a, so với váng đầu người không sợ chết còn dễ lôi kéo thù hận hơn a.
Thậm chí cả Lưu Linh khi nghe Lâm Phong nói cũng không biết nên đáp lại như thế nào, những gì nàng vừa nói có phần thật vừa có phần giả, giả ở chỗ câu hỏi nàng muốn hỏi Lâm Phong không phải câu đó, nhưng nàng thật muốn tìm đồng minh.
Tìm đồng minh trước và sau khi nghe thông báo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nó ảnh hưởng rất lớn tới quyền được phân chia lợi ích, cái trước là bình đẳng hoặc có lợi hơn, còn cái sau rất hạn chế về quyền lên tiếng, có khi người ta còn không đồng ý cho ngươi vào đâu.
Sau một lúc cân nhắc hơn thua Lưu Linh vẫn lắc đầu:
-Thôi, ngươi đã nói vậy ta cũng không cưỡng cầu, nhân đây ta nhắc nhở ngươi một câu, Thần Nguyên Mộ Địa không phải nơi Kết Đan viên mãn dễ dàng lăn lộn.
Lâm Phong cười cười:
-Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, con người ta không sợ nhất là lăn lộn, nếu sợ thì ta đã tìm ô dù lớn để bám vào rồi.
Nói xong Lâm Phong quay người mang theo nhị nữ tiêu sái rời đi để lại Lưu Linh cùng đám người vẫn còn hơi bất ngờ khi nghe câu nói của Lâm Phong, trong đầu không khỏi hiện lên loại suy nghĩ ‘‘tên này, thực sự không sợ chết a’’.
Lúc này Đặng Nguyên mới hậm hực nói:
-Đội trưởng cần gì phí lời với kẻ như vậy, theo ta thấy tên đó là một kẻ ngu ngốc, lại còn kiêu ngạo, ngay cả tên cũng không thèm báo ra, đây là coi thường chúng ta. Đổi lại là ta không giết cũng phải cho hắn một bài học.
Lưu Linh làm sao không biết Đăng Nguyên đang châm dầu vào lửa, bất quá nàng không quan tâm, ngay từ đầu nhìn bóng lưng của Lâm Phong nàng đã cảm giác được một chút bóng dáng quen thuộc, sau khi ngẫm lại nàng đã biết được quen thuộc ở điểm nào, chính là ‘‘vị tiền bối kia’’, đối với tiền bối Lưu Linh giữ một thái độ rất cung kính.
Mà dù Lâm Phong không phải ‘‘vị tiền bối kia’’ Lưu Linh cũng chẳng tức giận, ngược lại còn khá thưởng thức, cứ cho rằng ‘‘không sợ chết’’ thuộc vào một loại ‘‘không khôn ngoan’’ nhưng tu sĩ thì phải có một chút như vậy, cứ sợ hết cái này đến cái kia ở nhà nghỉ cho khỏe còn đi ra ngoài tu luyện làm gì.
Chẳng qua Lâm Phong có không phải một chút mà là khá nhiều a, khi nói lời nhắc nhở Lưu Linh thật sự hy vọng Lâm Phong không có chuyện gì chứ không phải hù dọa Lâm Phong để Lâm Phong suy nghĩ lại như người khác nhìn vào.
Về phần Lâm Phong, sau khi trở về liền gọi mọi người tập trung lại nói về chuyện Kiều Thiên Quốc đồng ý gia nhập liên minh, tiếp đó cả mười người họp nhau bàn chiến thuật phối hợp sao cho hợp lí, tuy nói đã có quyết định phân chia đều thì vẫn nên thể hiện ra thực lực tương xứng.
Một lần họp bàn chiến thuật này kéo dài hơn chín ngày, hôm nay theo hẹn là ngày Thần Nguyên Mộ Địa mở ra, tất cả mọi người nhận được thông báo đều tạm dừng tất cả việc đang làm đi ra khỏi khu vực nghỉ ngơi tập trung lại sảnh truyền tống.
Một đường đi tới sảnh truyền tống nội tâm đám đệ tử tràn đầy chờ mong, rốt cuộc ngày ngày mà bọn họ có thể bước trên con đường nhất phi trùng thiên đã tới rồi, ngược lại đây cũng có thể là ngày đánh dấu tử vong, bất quá đã nghĩ phải nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.