Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 248: Chuẩn bị trước luyện hóa




Thời gian tiêu hóa tri thức từ Tang Thụ không quá dài, chỉ mất hai ngày Lâm Phong đã nắm được phần nào cấu trúc cùng các bước luyện hóa hộp hoàng kim, theo tính toán muốn trong bốn mươi ngày luyện hóa sơ bộ hộp hoàng kim Lâm Phong phải cần thêm hai người điều động được quang linh lực phối hợp với hắn tham gia luyện hóa.
Đừng nhìn “hai” là một con số không lớn liền cho rằng Lâm Phong ăn chắc luyện hóa thành công, trên thực tế tính toán này mang tính chất cầu may nhiều hơn vì trước đó Lâm Phong đã chứng kiến đám người đấu pháp không thấy có ai thi triển ra pháp thuật quang thuộc tính, đoán chừng một người cũng không tìm được chứ đừng nói hai người.
Có thể nói khả năng tìm được hai người chủ tu quang thuộc tính ở chỗ này gần như bằng không, Lâm Phong chỉ hy vọng sẽ có một người hiểu biết về quang thuộc tính làm đầu mối cho hắn mô phỏng lại quang linh lực, chỉ cần thi triển được quang linh lực một mình Lâm Phong vẫn có nắm chắc năm đến sáu thành luyện hóa thành công tùy theo hiểu biết của người được bắt chước và “ngoại vật”.
Bởi vì trong bảy trăm cái nhẫn trữ vật Hiên Phượng nhặt được có tới mười món tam phẩm và hai món tứ phẩm liên quan tới quang thuộc tính, cứ thế tính lên người tới Ám Điện ba nghìn người tương ứng ba nghìn cái nhẫn trữ vật sẽ có bốn mươi năm mươi món quang thuộc tính, nhiều hơn có khi còn có thể đẩy tỉ lệ thành công lên tới bảy thành, con số này rất khả quan rồi.
Nói thật nếu cho Lâm Phong đủ thời gian tự mình nghiên cứu quang linh lực từ quang thuộc tính trong tự nhiên thì Lâm Phong có tự tin sau khi nghiên cứu thành công hắn chỉ cần tối đa ba ngày liền thu phục được hộp hoàng kim mà không cần bất kì ngoại vật nào trợ giúp, muốn thu phục những loại bảo vật đỉnh cấp tu vi cũng quan trọng nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là “hiểu” và “duyên”.
Trong cái tên Hỗn Độn Dương Quang Thiết bao gồm những yếu tố như “hỗn độn”, “dương”, “quang” Lâm Phong chỉ thiếu mỗi “quang”, một khi tụ hội đủ ba yếu tố có khi Hỗn Độn Dương Quang Thiết tự nhận hắn làm chủ luôn chứ chẳng cần luyện hóa, chẳng qua thời gian quá eo hẹp Lâm Phong mới phải lựa chọn cái hắn không thích nhất - bắt chước người khác.
Bất quá Lâm Phong biết điểm mạnh nhất của bản thân không phải hỗn độn chi tâm mà là Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, việc bắt chước quang thuộc tính chỉ để luyện hóa hộp hoàng kim chứ Lâm Phong không có ý định chuyển sang chủ tu quang thuộc tính nên bắt chước từ người khác không phải vấn đề gì quá không chấp nhận được.
Sau khi xong chuyện Lâm Phong sẽ bỏ luôn loại quang linh lực bắt chước được, nếu muốn lúc rảnh rỗi hắn sẽ tự tìm hiểu ra con đường cho riêng mình, có điều cái rảnh rỗi này có lẽ không bao giờ tới, Lâm Phong còn chưa hiểu hết rất nhiều thứ trên người hắn lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi nghiên cứu quang thuộc tính?
Thật, từ Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng đến Hỗn Độn Chi Tâm hay Đệ Thập Trùng Thiên cũng như hoàn mỹ hoàng kim thức hải đều là những vật đã thuộc quyền sở hữu chính chủ mà Lâm Phong còn chưa khai thác hết tác dụng của chúng nó, thời gian nghiên cứu quang thuộc tính còn không bằng đi nghiên cứu mấy cái đó a.
Phía trên là trường hợp may mắn, trong trường hợp không may mắn không tìm được ai hiểu biết về quang thuộc tính làm đầu mối mô phỏng Lâm Phong vẫn có phương án dự phòng thứ hai, phương án thứ hai chỉ có khoảng ba đến năm thành thành công.
Đó là dùng các loại đồ vật liên quan tới quang thuộc tính để chung một chỗ kích phát ra một lượng quang thuộc tính nhất định, lại dùng hỗn độn chi khí dung nhập vào đó cưỡng ép mô phỏng thành quang linh lực, hay nói đơn giản hơn là pha loãng quang thuộc tính với hỗn độn chi khí để luyện hóa hộp hoàng kim.
Cách này do Lâm Phong tự nghĩ ra chứ Tang Thụ cũng chưa thấy ai dùng cách này thu phục Hỗn Độn Dương Quang Thiết nên không biết chính xác như thế nào, nhưng “hỗn độn” đúng là một yếu tố khá tốt để thu phục Hỗn Độn Dương Quang Thiết, theo lí thuyết vẫn có thể thực hiện được.
Vì vậy ba đến năm thành thành công cũng chỉ là số liệu trên lí thuyết, số lượng vật phẩm càng nhiều tỉ lệ thành công lại càng cao, đây là thường thức áp dụng lên lí thuyết a.
Đổi lại trường hợp khác xài một đống đồ vật cao cấp mà tỉ lệ thành công vẫn dưới năm thành Lâm Phong sẽ không đi thử nhưng lần này Lâm Phong quyết định sẽ thử tài vận may, không thành công coi như bản thân xui xẻo chứ Lâm Phong chẳng mất gì, đám vật phẩm là “nhặt” được a, có một câu nói rất đúng miêu tả trường hợp này... đồ không phải của mình tiêu xài sẽ không thấy đau lòng.
Lại nói một chuyến đi tới Ám Lâm này Lâm Phong đã có rất nhiều thu hoạch rồi, thu thêm được Hỗn Độn Dương Quang Thiết thì vui còn không được Lâm Phong chỉ cảm thấy hơi tiếc chứ không nhất thiết cưỡng cầu, hắn sẽ không vì thu phục Hỗn Độn Dương Quang Thiết bỏ ra mảnh vỡ Hỗn Độn Chi Tâm.
Ngoài ra còn một trường hợp cực kì không may mắn nữa đó là dấu tích chủ nhân cũ của hộp hoàng kim vẫn còn trên hộp hoàng kim, một khi trường hợp này xảy ra Lâm Phong liền không có cách nào thu phục hộp hoàng kim, ngược lại còn bị phản phệ hoặc bị đoạt xá các kiểu gì đó.
Tuy nhiên sau khi cùng Tang Thụ trao đổi Lâm Phong đưa ra kết luận khả năng này rất rất nhỏ gần như không tồn tại, kết luận này dựa trên các yếu tố đã biết chứ không phải đoán mò hay lừa mình dối người vì không muốn bỏ qua hộp hoàng kim.
Thứ nhất Tang Thụ cam đoan trên hộp hoàng kim không có bất kì dấu tích sở hữu nào vì khó có thứ gì qua mắt được nó, kết hợp lần trước dùng thần đồng nhìn chằm chằm hộp hoàng kim Lâm Phong cũng không thấy điểm gì khác lạ, Lâm Phong tin vào thứ bản thân nhìn thấy.
Thứ hai nếu còn dấu tích Ma Tướng sẽ không dễ dàng thoát ra được, Lâm Phong tin vào thứ hắn suy đoán ra, tóm lại kết luận trên rất đáng tin.
Ở đây Lâm Phong không biết Tang Thụ dám chắc hộp hoàng kim không có dấu tích sở hữu không phải do nó nhìn thấy hay không nhìn thấy mà là Tang Thụ biết chủ nhân hộp hoàng kim là Đại Giới Chủ đời trước, người ta rời đi vô số năm cộng thêm hộp hoàng kim bị Tham Tướng dày vò đến mức cạn sạch năng lượng còn dấu tích mới là lạ.
Đương nhiên Tang Thụ sẽ không nói cho Lâm Phong biết chuyện Đại Giới Chủ, ít nhất phải đợi đến lúc Lâm Phong đủ trưởng thành Tang Thụ mới nói cho Lâm Phong biết một số việc Lâm Phong cần biết, chung quy tu vi hiện của Lâm Phong còn quá thấp, biết nhiều chưa chắc đã là việc tốt.
Lập kế hoạch xong xuôi đâu vào đấy Lâm Phong mới đi ra ngoài “tuyển người”, lúc đi ra Lâm Phong thấy tam nữ đang luyện đan cũng không làm phiền chỉ gửi cho ba nàng một ánh mắt khích lệ, mới qua hai ngày mà ba nàng đã có tiến bộ rất đáng kể, qua thêm một đoạn thời gian luyện tập ba nàng liền có thể yên tam tu luyện một mạch tới Hóa Thần không gặp bất kì rào cản nào.
Mặc dù cái giá phải trả khá lớn, đợi mấy nàng hoàn toàn nắm giữ hoàn mỹ lực lượng trong tay có lẽ sẽ tiêu hết sạch hơn vạn gốc linh dược nhất phẩm cùng gần hai vạn gốc linh dược nhị phẩm, quy ra linh thạch đạt tới con số vô cùng khổng lồ chừng ba trăm bốn trăm vạn hạ phẩm linh thạch nhưng tất cả đều đáng giá, chỉ cần mấy nàng mạnh hơn là được, vẫn là câu nói trên... đồ không phải của mình tiêu xài sẽ không thấy đau lòng.
Ra tới phòng bên ngoài, Lâm Phong trực tiếp lên tiếng nói thẳng vấn đề:
-Các vị đạo hữu, ta có một chuyện muốn nhờ vả, hy vọng các vị sẽ phối hợp.
Đột nhiên Lâm Phong đi ra nói có chuyện nhờ vả làm cho hơn năm trăm người có mặt hơi giật mình, đặc biệt là bốn mươi tám Nguyên Anh kì biết rõ sự đáng sợ của Lâm Phong khá thấp thỏm không biết “ác ma” sẽ nhờ vả cái gì, giọng điệu ôn hòa này thông thường sẽ mang theo âm mưu a.
Bất quá mọi người chỉ có thể áp chế lại tâm tình lo sợ nhao nhao lên tiếng hưởng ứng, không nên để “ác ma” mất hứng, biết đâu người ta vừa mất hứng bọn họ liền chết đấy.
-Đạo hữu cứ việc nói, chỉ cần làm được chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
-Đúng đúng, đạo hữu đã rộng lượng giúp chúng ta giải trừ ám thương thì có ra sức vì đạo hữu cũng là nên làm.
-Đạo hữu khách khí, đối với ta đạo hữu chính là ân nhân, đừng nói một chuyện, mười chuyện ta cũng sẽ vì ân nhân của mình đi làm.
Lâm Phong không để ý đám này diễn quá giả ôm quyền cảm tạ, hắn làm sao không biết đám này sợ hãi hắn mới nói những lời kia a:
-Vậy đa tạ các vị đạo hữu rồi. Thực sự chuyện ta nhờ vả không phải việc gì khó, ta đột nhiên cảm thấy khá hứng thú với quang thuộc tính bảo vật, dù là công pháp, linh dược, tài liệu hay bất cứ thứ gì chỉ cần có liên quan tới quang thuộc tính ta đều muốn thu mua từ mọi người, ngoài linh thạch ra nếu thấy tốt ta sẽ cố gắng luyện chế linh đan giải trừ ám thương trong vòng một tháng coi như cảm tạ.
-Đương nhiên không có cũng không sao, ta bảo đảm không làm khó mọi người, có điều vẫn theo ước định cũ, ám thương phải qua một năm mới hoàn toàn được giải trừ.
Lúc này đám người mới yên tâm hơn, hóa ra “ác ma” muốn lấy thêm đồ vật từ bọn họ thôi, đừng nói một chút bảo vật quang thuộc tính, bây giờ Lâm Phong đứng ra nói muốn thu nhẫn trữ vật họ cũng đưa, còn sống mới là quan trọng nhất, chết rồi cầm bảo vật lại làm được cái gì?
Khôi hài chính là… những người không có “tư cách bị trấn lột” lại là những người buồn phiền, còn những người có trong tay đồ vật quang thuộc tính bị trấn lột lại vui vẻ không thôi, cái họ để ý tới không phải linh thạch mà là thời hạn một tháng trong miệng Lâm Phong.
Một năm hay nửa năm có lẽ là giả nhưng một tháng Lâm Phong vừa nói ra có tám phần là thật, ít nhất họ cảm thấy như vậy, dù sao quang thuộc tính đồ vật khá quý hiếm, trong năm trăm người có lẽ có chưa tới năm mươi người có thể xuất ra, thả năm mươi người sẽ tạo cảm giác yên tâm hơn cho những người còn lại, từ đó sẽ dễ khống chế hơn.
Thật, thân làm tu sĩ có ai lại muốn bản thân bị người khác khống chế quá lâu, bị khống chế càng lâu khả năng tâm ma sinh ra lại càng lớn, con đường tu luyện theo đó sẽ gian nan trắc trở hơn rất nhiều, tu luyện vốn đã khó khăn bây giờ còn khó khăn hơn khác nào đoạn luôn con đường tiến cấp về sau đâu, Lâm Phong cởi phong ấn càng sớm họ càng không có ý định làm khó Lâm Phong.
Đồng nghĩa hành động này của Lâm Phong vừa thu được đồ vật cần thiết vừa thu được lòng người, đổi lại nếu bọn họ đứng ở vị thế như Lâm Phong chưa chắc bọn họ đã nghĩ ra được cách này, người này... rất hiểu nhân tâm, từng việc Lâm Phong bày ra khiến bọn họ không tự chủ được sinh ra cảm giác không muốn đối đầu với Lâm Phong, quá ghê gớm.
Không cần biết mục đích Lâm Phong thu quang thuộc tính đồ vật làm gì thì trước mắt Lâm Phong đã đạt được một mục đích tạo ra ấn tượng “không nên đối đầu”, cứ coi như thời hạn một năm là thật đi nữa sau một năm họ cũng quyết tâm không nói ra chuyện ở đây rồi.
Nếu Lâm Phong biết ý nghĩ của đám người này hắn sẽ cười khổ, trên thực tế Lâm Phong rất cẩn thận nhưng chưa đến mức làm cái gì cũng bày kế tính toán vào đó, thật sự mà nói Lâm Phong không hề có ý định thu mua lòng người cái gì cả, đơn giản hắn muốn thu quang thuộc tính bảo vật thôi.
Mỗi người một ý nghĩ, cứ như vậy những người có quang thuộc tính đồ vật từng người đi lên “bán” cho Lâm Phong, nói là bán nhưng dùng từ “tặng” thì đúng hơn, giá cả đám này đưa ra quá bèo, tam phẩm đồ vật chỉ cần ba trăm hạ phẩm linh thạch, tứ phầm chỉ cần ba nghìn hạ phẩm linh thạch.
Nếu không phải vừa rồi Lâm Phong dùng từ “mua” bọn họ liền tặng không cho Lâm Phong rồi a.
Thuận lợi thu vào tay gần năm mươi món quang thuộc tính tam phẩm tứ phẩm các loại, cộng thêm số sẵn có trong tay Lâm Phong đang có tổng cộng ba mươi sáu món tam phẩm và hai mươi hai món tứ phẩm liên quan tới quang thuộc tính, số lượng này so với tính toán còn khả quan hơn.
Nhưng trong đó không có công pháp quang thuộc tính khiến Lâm Phong hơi thất vọng, cái này nói rõ chín mươi chín phần trăm ở đây không có người tu luyện quang thuộc tính rồi. Lâm Phong vẫn lên tiếng hỏi cầu may:
-Đa tạ các vị phối hợp, ta còn một chuyện muốn hỏi, không biết ở đây có vị đạo hữu nào hiểu biết hay tu luyện quang thuộc tính hay không?
Lần này cả đại điện trầm mặc không có ai lên tiếng, trong các loại linh căn thường gặp như ngũ hành phong lôi quang ám thì quang cùng ám là hai loại linh căn hiếm thấy nhất, so sánh ám còn dễ gặp hơn quang, quang linh căn trăm triệu người cũng chưa gặp được một người.
Thậm chí ở đây còn chưa có ai gặp qua người mang quang linh căn, nghe Lâm Phong hỏi họ còn nghi ngờ quang linh căn có tồn tại hay không nữa đây này. Mà không có quang linh căn tu luyện quang thuộc tính làm quái gì, thời gian tu luyện thuộc tính linh căn của bản thân còn không đủ a.
Đương nhiên điều đó không có nghĩa không có ai tìm hiểu về quang thuộc tính, thực chất bọn họ vẫn có thể thi triển một vài loại tiểu pháp thuật về quang thuộc tính cùng loại với hỏa cầu – sơ bộ hỏa thuộc tính hay phong nhận – sơ bộ phong thuộc tính nhưng chỉ có từng đó đứng ra ai biết có khiến Lâm Phong tức giận hay không.
Còn chân chính quang thuộc tính có lẽ chỉ có các lão tổ rảnh rỗi mới đi tìm hiểu trong khi bản thân không có quang linh căn đi, bọn họ còn chưa tới trăm tuổi lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi tìm hiểu loại thuộc tính khác với linh căn?
-Quả nhiên… Lâm Phong thầm thở dài, xem ra không còn cách nào khác ngoài đánh cuộc vào vận may ba đến năm thành rồi, a, không đúng, ánh mắt của cô gái tên Lưu Linh nhìn ta có chút không đúng, ánh mắt kia mang theo hai loại ý tứ “ta biết, nhưng ta không muốn bại lộ” và “ta có điều muốn cầu đạo hữu”.
Chẳng lẽ Lưu Linh có tu luyện quang thuộc tính sao, nhưng trước đó đấu pháp Lưu Linh chỉ thi triển ra pháp thuật Thủy hệ a, mặc kệ, đợi lôi kéo Lưu Linh vào trong hỏi liền biết, dù sao Lưu Linh làm việc khá hợp nhãn hắn, cho nàng chút lợi ích hơn người khác cũng được.
Thế là Lâm Phong theo ý tứ “không muốn bại lộ” từ Lưu Linh thỉnh cầu điều chỉnh sang bộ dáng hai mắt sáng rực nhìn Lưu Linh nói:
-Nếu đã không ai biết ta không quấy rầy nữa, các vị chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ luyện xong linh đan. Lưu Linh đạo hữu, ta thấy đạo hữu làm việc khá tốt, nếu muốn thì theo ta vào trong ta sẽ giải triệt để ám thương trên người cho đạo hữu.
Nghe Lâm Phong nói cả đám nhìn Lưu Linh hâm mộ không thôi, tuy ánh mắt kia khá giống “sói đói nhìn cừu non” thì vẫn có nhiều nữ tu hận bản thân không thể thế chỗ Lưu Linh, trao thân cho Lâm Phong lại như thế nào, hiện tại Lâm Phong không phải diện mạo đẹp trai vốn có nhưng nhìn từ hướng nào Lâm Phong cũng rất ưu tú a.
Ngoại trừ hơi đáng sợ ra họ không thể không công nhận Lâm Phong là người ưu tú nhất hiện tại, đồng thời… Lâm Phong còn là người giàu nhất hiện tại, thủ đoạn cũng ghê gớm nhất hiện tại không phải người thường có thể làm được, được Lâm Phong để ý tới nói không chừng còn là thiên đại tạo hóa.
Biết đây là diễn nhưng Lưu Linh nhìn thấy ánh mắt vô cùng “thật” từ Lâm Phong khiến tim nàng hơi loạn nhịp, trên mặt không tự chủ được nổi lên chút phiến hồng khẽ gật đầu nhu thuận bước tới đi theo Lâm Phong, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ rốt cuộc cái này… là thật hay giả.
Nói thật ban đầu Lưu Linh đã có lối suy nghĩ Lâm Phong sẽ dùng cách này gọi nàng đi theo nhưng đến khi Lâm Phong bày ra tư thái kia nàng lại có cảm giác… dường như nàng không bài xích lắm dù cho đây có là thật, thậm chí nếu cái này là giả nàng còn có chút hụt hẫng.
Cảm giác này không thích hợp cho lắm, trước đó nàng còn sợ hắn vì hắn thực sự muốn giết nàng tại sao bây giờ lại không bài xích hắn rồi, nàng đã tu luyện tới Nguyên Anh hậu kì theo lí không thể nào dễ rung động như vậy được, trước đây tiếp xúc với Nguyên Thiên cũng là một người rất ưu tú nàng còn chưa từng có loại ý nghĩ tiếp xúc thân mật này.
Rốt cuộc đây là ảo giác nhất thời dẫn tới rung động? Hay trên người Lâm Phong có cái gì cuốn hút nàng?
Đúng rồi, hắn muốn tìm người có quang thuộc tính, rất nhiều người có ý nghĩ quang linh căn căn bản không tồn tại mà hắn vẫn hỏi có phải hay không hắn đang chú ý tới ta phát hiện ra ta có điểm đặc biệt mới hỏi như vậy, vậy ánh mắt kia chắc hẳn là thật lòng chứ không phải diễn? Nếu hắn thật lòng thì ta thật lòng cũng không sai?
Trên đường tiến vào phòng trung tâm Lưu Linh nổi lên rất nhiều loại suy nghĩ phức tạp, ánh mắt nhìn Lâm Phong cũng biến khác thường khiến người đi phía trước là Lâm Phong có chút không hiểu, rõ ràng trước đó ta cảm thấy ngươi không có ý tứ này a, không phải ngươi là người biểu đạt ý tứ muốn giữ bí mật hay sao, tại sao ta phối hợp diễn cùng ngươi lại tưởng thật rồi?
Lâm Phong trải qua Tang Thương thế giới nên hắn biết cả hai cái trước và sau Lưu Linh đều không phải diễn, nữ nhân… đủ khó hiểu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.