Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 210: Kiếm điểm cống hiến




Lời Lâm Phong nói phần lớn là thật lòng chỉ có một điểm giả dối đó là hắn chẳng có chút sợ hãi nào khi đối mặt với bốn đạo công kích, bởi vì Lâm Phong không nhìn thấy sát khí từ hư ảnh tứ tượng thần thú cộng thêm không có thông báo tử vong thì Lâm Phong biết đây chỉ là thử hắn mà thôi.
Lại nói Cực Pháp Học Viện muốn giết ba cái Kết Đan viên mãn phải tốn công triệu tập tới Thiên Điện sao, dù Thái Tiêu Diêu biết sự thật về Lâm Phong hắn cũng không dùng loại thủ đoạn này để đối phó với Kết Đan viên mãn, Hóa Thần kì có sự tự cao của Hóa Thần kì.
Đây không phải vấn đề cẩn thận hay không cẩn thận mà nếu Hóa Thần kì dùng thủ đoạn hèn mọn giết chết Kết Đan kì sẽ để lại vết trong đạo tâm ảnh hưởng đến con đường tu luyện tương lai, nghĩ xem tu luyện mấy trăm mấy nghìn năm tới Hóa Thần kì rồi lại sợ Kết Đan kì là thế nào, hơn tới hai đại cảnh giới mà còn sợ thì nghỉ tu luyện ở nhà sống qua ngày chờ chết cho rồi.
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu bước vào Thiên Điện Lâm Phong đã không có ý nghĩ xuất ra toàn bộ thực lực chân chính đối phó với phép thử của học viện, tất cả chỉ là diễn cho mọi người xem mà thôi, ai ngờ vì vậy lại được Viện trưởng chú ý đâu chứ.
Bất quá Lâm Phong không có ý tứ bái Thái Tiêu Diêu làm sư phụ, hắn có lựa chọn sẵn rồi. Lâm Phong giả vờ trầm ngâm một lát lớn mật hỏi:
-Không biết trình độ trận pháp của Viện trưởng so với Dương trưởng lão như thế nào?
Thái Tiêu Diêu nghi hoặc nhìn Lâm Phong:
-Tạo nghệ trận pháp của ta không cao bằng Dương trưởng lão, chẳng lẽ ngươi muốn bái Dương trưởng lão làm sư phụ sao?
Lâm Phong ăn ngay nói thật:
-Tu vi đệ tử hiện tại đã là Kết Đan viên mãn chỉ còn kém một bước là Kết Anh, đệ tử xuất thân thấp kém nhưng biết Nguyên Anh có chia làm Phàm Anh và Địa Anh nên đệ tử quyết định kết Địa Anh, mà Địa Anh thì chỉ có tự mình kết thành chứ không nhờ người khác được nên phương diện tu luyện đệ tử phải tự bước đi, như vậy chỉ có thể học luyện đan hoặc trận pháp rồi.
Thái Tiêu Diêu nghe vậy kiên nhẫn giải thích:
-Dã tâm của ngươi không nhỏ a, Địa Anh không phải dễ kết, tuy nhiên có một điểm ngươi nói không chính xác, nếu có Hóa Thần kì trợ giúp cảm ngộ quy tắc thì việc kết Địa Anh vẫn dễ dàng hơn nhiều, ngươi có nghĩ lại không.
Lâm Phong lại suy nghĩ một lát nữa nói ra:
-Bẩm viện trưởng, đệ tử vẫn muốn bái Dương trưởng lão làm sư phụ.
Thái Tiêu Diêu quay sang hỏi nhị nữ:
-Ngươi đã quyết định thì ta không nói nữa, còn hai ngươi thì sao.
-Đệ tử cũng muốn bái Dương trưởng lão làm sư phụ.
Thái Tiêu Diêu không bất ngờ lắm với quyết định của nhị nữ hỏi Dương trưởng lão:
-Bình thường một trưởng lão chỉ nhận được một đệ tử chân truyền nhưng nếu Dương trưởng lão không có ý kiến thì Dương trưởng lão có thể nhận cả ba người này, không biết ý Dương trưởng lão thế nào?
Dương trưởng lão là một lão giả râu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt ngồi gần Thái Tiêu Diêu nhất đứng dậy phất tay đưa cho ba người Lâm Phong ba miếng lệnh bài màu tím nói:
-Đã lâu lão phu chưa nhận đệ tử vì rất ít người hợp pháp nhãn của lão phu, hiện tại ba ngươi coi như là đệ tử chân truyền tạm thời đi. Nếu lão phu thấy không tốt sẽ không nương tay giáng cấp các ngươi xuống thành đệ tử trung tâm.
Lâm Phong cùng nhị nữ tiếp nhận lệnh bài quỳ xuống làm lễ bái sư, cái này không trái với đạo lí của ba người, Dương Cát đủ tư cách làm sư phụ ba người a, còn chuyện có thể bị giáng xuống thành đệ tử trung tâm ba người không để trong lòng.
-Vâng, đệ tử bái kiến sư phụ.
………………………………..
Quá trình nhận sư phụ không rườm rà, sau khi ba người Lâm Phong bái xong Dương Cát làm sư phụ thì mọi người ai về nhà nấy, chỉ có Thái trưởng lão ở lại nói bóng nói gió Lâm Phong nên dọn đi chỗ khác, dù sao Hiên Phượng vẫn là nữ nhân chưa chồng rồi mới rời đi.
Nghe vậy Lâm Phong chỉ biết gật gù nhận mệnh, hắn cũng dự định đợi Hiên Phượng giải xong ba mươi sáu vết sẽ kiếm phòng khác, với tốc độ hiện tại của Hiên Phượng đoán chừng ba đến bốn ngày là Hiên Phượng giải xong rồi.
Còn tại sao nhận đệ tử chân truyền lại quá qua loa cho có lệ thì Lâm Phong không hỏi vì Lâm Phong biết trong mắt các trưởng lão mình chẳng phải đệ tử gì mà là áo cưới trao đổi với Ngũ Đại Đế Quốc mà thôi, có ai thích may áo cưới sao?
Đương nhiên người nào có công may áo cưới khi bán đi người đó sẽ được nhiều lợi ích hơn một phần nhưng cảm giác nhìn đệ tử ra đi không thoải mái chút nào, đệ tử chính tay mình vất vả bồi dưỡng cuối cùng lại đầu quân cho người khác dễ chịu mới là lạ.
Ngay cả Dương Cát sau khi trở thành sư phụ cũng chẳng thèm quan tâm đến Lâm Phong quá nhiều, lão giải thích qua loa mấy cái như sơn phong của lão ở chỗ nào, ngày nào có thể tới học, đưa thêm cho Lâm Phong vài cuốn trận pháp cơ bản liền về luôn để mặc ba người Lâm Phong muốn làm gì thì làm.
Bất quá cái này càng hợp ý Lâm Phong, ba người có quá nhiều bí mật nên Lâm Phong không muốn bị quản chế quá nhiều, càng qua loa có lệ hắn càng thích, ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta, chỉ cần ngươi cho ta kiến thức là được rồi, tương lai nếu có cơ hội ta sẽ giúp ngươi một tay coi như cảm tạ.
Tính toán thời gian hiện tại hai canh giờ hiệu quả tạm ngừng ba mươi sáu vết bầm tím đã trôi qua, đoán chừng Hiên Phượng đã bị thức giấc và đang tiếp tục hóa giải, bất quá Lâm Phong không có ý tứ trở về sớm, hắn đang cùng nhị nữ tìm hiểu Cảm Ngộ Đài.
Nghe nói Cảm Ngộ Đài mới xuất hiện gần mười năm trước vì Thủy Quốc muốn có Vũ Ngưng nên đáp ứng với Thái Tiêu Diêu vài điều kiện, Cảm Ngộ Đài là một trong những điều kiện mà Thái Tiêu Diêu đưa ra nhờ Thủy Quốc xây nên.
Tác dụng của Cảm Ngộ Đài giống như tên gọi dùng để cảm ngộ, chia thành chín bậc thang và một bình đài cảm ngộ ở trên cùng.
Bậc thang càng gần bình đài cảm ngộ thì hiệu quả cảm ngộ càng cao, đặc biệt nếu ngồi ở trên bình đài cảm ngộ nghe nói khả năng cảm ngộ thành công điểm mấu chốt tăng lên tới mấy chục lần so với tu luyện thông thường, những ai cần đột phá hãy tới Cảm Ngộ Đài là tốt nhất.
Bất quá cái giá để sử dụng Cảm Ngộ Đài không thấp chút nào, chỉ ở bậc thang đầu tiên đã phải dùng tới một trăm điểm cống hiến một canh giờ, bậc thứ hai là hai trăm điểm cống hiến một canh giờ, tới trên bình đài là một nghìn điểm cống hiến một canh giờ.
Khi Lâm Phong nhận lệnh bài màu tím trong đó có đúng một nghìn điểm cống hiến, mỗi tháng hắn lại được nhận thêm một nghìn điểm cống hiến, đệ tử chân truyền như hắn mà một tháng chỉ đủ điểm cho một canh giờ ở bình đài thì những đệ tử cấp thấp hơn căn bản là không trả nổi, một khi tu luyện cần phải tới mấy canh giờ mới chắc ăn, một canh giờ quá ít.
Lại nói điểm cống hiến không phải chỉ để dùng ở Cảm Ngộ Đài, muốn tới tam Viện nghe giảng hay sinh hoạt trong học viện cũng cần điểm cống hiến đấy, tiêu hết điểm vào Cảm Ngộ Đài là không thỏa đáng.
Lâm Phong nhìn Cảm Ngộ Đài tràn đầy quy tắc đạo vận cảm thán:
-Không hổ là đồ vật tới từ thượng quốc, đồ tốt a.
Liễu Phượng đồng tình:
-Cảm Ngộ Đài là địa phương cao cấp nhất ta từng thấy, nếu cho ta mấy ngày ở trên bình đài tu luyện ta có nắm chắc hoàn toàn thôi diễn được phương pháp kết Địa Anh.
Mộ Dung Tuyết nói:
-Muội cũng vậy, nhưng một ngày là một vạn hai cống hiến rồi, tính toán nếu không làm nhiệm vụ thì tới lúc rời đi cũng chưa đủ điểm cho một ngày.
-Vậy chúng ta tới Chấp Pháp Điện xem có nhiệm vụ nào không, có lẽ sẽ đủ điểm cho hai nàng đó.
Nhiều đệ tử gần đó nghe Lâm Phong nói liền lắc đầu cho rằng Lâm Phong quá không hiểu biết, nhiệm vụ đúng là có điểm nhưng muốn thu mấy vạn điểm đâu phải chuyện dễ, nhiệm vụ dưới Nguyên Anh kì tối đa chỉ có một nghìn điểm, trừ phi nhận nhiệm vụ cực khó mới được nhiều điểm.
Điều này đồng nghĩa với phải làm hơn mười cái nhiệm vụ độ khó Kết Đan kì hoặc vài cái nhiệm vụ độ khó Nguyên Anh kì mới được một ngày tu luyện ở bình đài, vậy mà ba người đòi tu luyện tới mấy ngày, cần bao nhiêu thời gian làm nhiệm vụ mới đủ, nhiệm vụ dễ hoàn thành đâu tới lượt các ngươi a.
Không để ý tới ánh mắt châm chọc của mọi người Lâm Phong mang theo nhị nữ đi tới Chấp Pháp Điện, mười lăm phút sau ba người đã tới nơi, Lâm Phong dùng lệnh bài đệ tử chân truyền dễ dàng xuyên qua trận pháp kiểm soát.
Nhìn từ bên ngoài Chấp Pháp Điện rất có khí thế, so với Thiên Điện là một căn nhà tầm thường thì Chấp Pháp Điện giống như một tòa cung điện, nếu không phải vừa đi qua Thiên Điện Lâm Phong còn nghĩ đây mới là Thiên Điện, quá hoành tráng.
Chấp Pháp Điện có ba tầng, đệ tử chỉ được phép tiến vào tầng thứ nhất là tầng tiếp nhận và trả nhiệm vụ, còn tầng thứ hai và thứ ba chỉ có trưởng lão được phép tiến vào nên không ai biết có cái gì.
Lâm Phong không tò mò tầng hai và tầng ba nên tới ngay bảng nhiệm vụ tìm kiếm nhiệm vụ điểm cao.
Khi Lâm Phong tới đã có mấy chục đệ tử đang đứng trước bảng nhiệm vụ tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp, đám đệ tử thấy ba người mặc tử sắc y phục đại biểu cho thân phận đệ tử chân truyền liền tự động nhường đường, ánh mắt không tự chủ liếc qua nhị nữ và Lâm Phong mấy lần, quá xinh đẹp, quá đẹp trai.
Nói thật chỉ với dung mạo như tiên tử của nhị nữ và vẻ ngoài điển trai của Lâm Phong cũng đủ để nhiều người nhường đường mà không thèm nhìn thân phận đệ tử, ở đâu cũng có luật bất thành văn yêu thích cái đẹp, đây là ưu thế của người đẹp nha.
Ba người gật đầu mấy cái cảm tạ vì nhường đường rồi nhìn lên bảng nhiệm vụ thấy có tới mấy chục ngàn nhiệm vụ, số lượng này khiến Lâm Phong có chút choáng váng, bất quá nhìn lại Lâm Phong nhận ra nhiệm vụ ở đây chỉ có một phần nhỏ là do học viện phát ra mà thôi.
Ngoài một chút đó ra thì phần lớn nhiệm vụ là tự phát, chỉ cần ngươi có đủ thù lao (không nhất thiết là điểm cống hiến) để trả cho người khác thì ngươi có quyền ban ra nhiệm vụ tương ứng cho nên nhiệm vụ có rất nhiều, lâu ngày tích lũy tới con số mấy chục ngàn nhiệm vụ.
Từ những loại nhiệm vụ lặt vặt như gánh linh tuyền, chăm sóc linh điền, dược đồng phụ giúp luyện đan, luyện chế trận kì,… đến những loại nhiệm vụ khó khăn như đánh giết ác bá, luyện linh đan cao cấp, trồng linh dược cao cấp, hướng dẫn tu luyện đều có hết.
Trong đó đánh giết ác bá thuộc loại nhiệm vụ cao điểm số một số hai, ví dụ có một nhiệm vụ lấy thủ cấp Trần Đại Khôi – Nguyên Anh sơ kì ác bá được một vạn điểm cống hiến.
Trên nhiệm vụ ghi rõ Trần Đại Khôi xuất thân Hồng Hoang Tông ở Cực Pháp Quốc vi phạm môn quy bị trục xuất khỏi tông lúc Kết Đan sơ kì, sau đó Trần Đại Khôi vì trả thù đã giết không biết bao nhiêu đệ tử Hồng Hoang Tông nhưng Hồng Hoang Tông không bắt được Trần Đại Khôi nên Hồng Hoang Tông nhờ tới Học Viện ban bố nhiệm vụ.
Sở dĩ Trần Đại Khôi thoát được sự đuổi bắt của Hồng Hoang Tông là vì hắn có một loại pháp bảo thay đổi khí tức cực kì bá đạo, những người nào tu vi không cao hơn hắn một đại cảnh giới rất khó để nhìn ra.
Mà Nguyên Anh kì của học viện lại không có ý tứ đi truy bắt Kết Đan sơ kì, Nguyên Anh kì muốn điều động đâu phải dễ.
Thế là trải qua một trăm năm mươi năm Trần Đại Khôi từ Kết Đan sơ kì leo lên tới Nguyên Anh sơ kì liền không có đệ tử nào dám nhận rồi, điểm cống hiến vì vậy mà từ ba trăm lên tới một vạn, tuy nhiên vẫn không có ai nhận nhiệm vụ này vì đến hiện tại Nguyên Anh kì có đi ra cũng rất khó để nhận ra Trần Đại Khôi.
Trần Đại Khôi đúng loại người Lâm Phong không thích bất quá Lâm Phong không có ý muốn hiển lộ thực lực chân thực nên bỏ qua nhiệm vụ này, hắn để ý tới một nhiệm vụ điểm rất cao, chữa bệnh cho Nguyên Anh kì tới bảy vạn điểm cống hiến.
Nhiệm vụ này không ghi rõ chữa cho ai và ai là người ban bố nhiệm vụ nhưng có thể đoán ra người ban bố là một trưởng lão, người trưởng lão này bị ám thương không muốn người khác biết nên mới báo ra nhiệm vụ, tư cách để tiếp nhận nhiệm vụ là luyện chế được Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan đem tới Thiên Điện.
Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan không tính là đan dược cao cấp, nó chỉ là tam phẩm đỉnh phong linh đan nhưng rất khó để luyện chế, yêu cầu hà khắc nhất để luyện được Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan là nhanh (Phiêu Miểu), người luyện đan phải nhanh đến mức ngưng đan từ tinh hoa linh dược trong ba hơi thở, vượt quá ba hơi thở liền thất bại.
Thế nhưng nhanh đến mức này chỉ có ngũ phẩm luyện đan đại sư mới làm được chứ Cù Hiển chuẩn tứ phẩm luyện đan đại sư cũng bó tay nên nhiệm vụ vẫn còn đó.
Mà ngũ phẩm luyện đan đại sư không dễ mời, mỗi một cái ngũ phẩm luyện đan đại sư đều là bảo vật quốc gia của Ngũ Đại Đế Quốc, dù cho Thái Tiêu Diêu muốn dùng điều kiện trao đổi với Thủy Quốc cũng không mời được ngũ phẩm luyện đan đại sư.
Thật sự thì Lâm Phong không biết Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan là gì nhưng hắn đoán Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan không quá cao cấp mà đan này cần có điều kiện đặc biệt gì đó mới thành đan được nên không có người nhận, nếu Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan quá cao cấp thì ban nhiệm vụ này ở đây chính là trò cười cho thiên hạ.
Cho nên Lâm Phong quyết định ghim nhiệm vụ này vào danh sách “ưu tiên” cần tìm hiểu thêm rồi đưa ra quyết định có nên nhận hay không, một nhiệm vụ bảy vạn điểm cống hiến hắn làm sao bỏ qua được.
Lướt thêm một vòng nữa Lâm Phong nhận một nhiệm vụ chăm sóc linh dược cấp ba đỉnh cấp gần tiến cấp lên cấp bốn Hóa Sinh Thảo, nếu thành công sẽ được thưởng sáu nghìn cống hiến còn thất bại phải bồi thường sáu nghìn cống hiến.
Đừng nhìn chỉ chăm sóc linh dược được sáu nghìn điểm liền ham nhận vào vì để linh dược tiến cấp không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ cần sai sót một điểm sẽ khiến linh dược hư hại mà chết, lúc đó điểm cống hiến sẽ theo linh dược chết bay mất luôn, đây gọi là không bắt được gà còn mất nắm thóc.
Nói thật trong mắt người khác chăm sóc linh dược tiến cấp là loại nhiệm vụ còn khó hơn đánh giết ác bá, tuy nhiên đó là với người khác, Lâm Phong có Mộ Dung Tuyết, mà Mộ Dung Tuyết có Đan Mạch, nàng không chăm sóc được thì thế giới này chẳng ai chăm sóc được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.