Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 190: Phong phượng chi lực




Độ kiếp thành công, Ngư Điểu không cần làm gì trong thể nội của nó cũng đang tự động xuất hiện chất biến từ một viên yêu đan tách ra thành hai viên yêu đan, từ bây giờ Ngư Điểu đã chân chính trở thành một đầu linh thú có hai yêu đan, Lâm Phong không biết ngoài nó ra còn con nào như vậy hay không nhưng biến dị như vậy chắc hẳn không phải điều gì xấu.
Hai viên yêu đan hình thành, tu vi của Ngư Điểu thuận thế đột phá lên Nguyên Anh sơ kì trở thành linh thú cấp bốn, thương thế trên thân nhờ vậy mà khôi phục không ít, bất quá nó không có ý tứ đứng dậy mà chỉ nằm im ở đó, khí tức lộ ra vẻ uể oải nhưng làm sao qua mặt được ba người Lâm Phong, nó diễn quá giả.
Liễu Phượng thấy ánh mắt Ngư Điểu nhìn nàng liền biết nó muốn nàng tới chăm sóc nó, nàng từng là Vương nên không nghĩ nhiều đang tính bước tới thì Lâm Phong lại nhanh hơn nàng đi tới trước mặt Ngư Điểu trừng mắt đe dọa:
-Đừng giả bộ trước mặt ta, có tin hay không ta làm thịt ngươi luôn không.
Ngư Điểu giống như không nghe thấy Lâm Phong hù dọa, nó vẫn nằm ở đó nhìn Liễu Phượng với ánh mắt đáng thương, có lẽ nó nghĩ nó đột phá linh thú cấp bốn thì Lâm Phong không làm khó được nó nữa rồi, Vương lúc trước cũng chỉ là linh thú cấp bốn thôi a.
Thấy vậy Lâm Phong dùng lực điểm vào lưng Ngư Điểu một phát, dưới một chỉ này Ngư Điểu liền khóc lóc lăn lộn kêu gào vô cùng đau đớn, nó ưa sạch sẽ mà lúc này phải lăn lộn trên mặt đất để giảm đau là hiểu rồi.
-Ngao….ngao….
-Có phải ngươi cho rằng đột phá linh thú cấp bốn là vô địch thiên hạ rồi hay không, cho ngươi biết thế nào mới là vô địch thiên hạ.
Vừa nói Lâm Phong lại liên tiếp điểm thêm mấy chỉ trên người Ngư Điểu, dưới đòn thế “liên hoàn chỉ” ác độc của Lâm Phong thì Ngư Điểu từ giả vờ xụi lơ bây giờ đã thành xụi lơ thực sự, nó vì nửa phút đắc ý mà phải trả giá cho hành động của mình, nó quên mất Lâm Phong cực kì đáng sợ, sự hưng phấn khi đột phá bị một màn này thổi bay hoàn toàn.
Bất quá Ngư Điểu không có nhận chút thương thế nào từ Lâm Phong, ngoại trừ toàn thân đau nhức không còn sức lực thì nó cảm thấy đường đi của linh lực trong thể nội giống như được đả thông một lần, khá thoải mái, đau đớn về thể xác mà lại thoải mái trong tu vi khiến Ngư Điểu không biết nên khóc hay nên cười.
Liễu Phượng thấy vậy cười khúc khích nói:
-Ngươi vậy mà lại ghen với một đầu linh thú a. Nhưng mà…. Ngư Điểu này là giống cái, theo cách nói của nhân loại thì ngươi vừa đánh đập tàn nhẫn con gái nhà người ta đó.
-A… Nghe Liễu Phượng nói Ngư Điểu là giống cái Lâm Phong cũng hơi bất ngờ, ngay từ đầu hắn còn tưởng nó là giống đực đấy, hết thân thiết với Mộ Dung Tuyết lại quấn quít bên cạnh Liễu Phượng mà lại là giống cái sao, hơn nữa biểu hiện của nó chân chính là “thích” a, giới linh thú bây giờ loạn đến mức nào rồi.
Nghĩ đến việc mình vừa tính toán với một đầu linh thú giống cái Lâm Phong liền xấu hổ gượng cười:
-Vừa rồi không phải ta đánh nó đâu, nó có hai yêu đan nhưng khống chế không tốt rất dễ bị phản phệ nên vừa rồi ta dùng linh lực có chứa một chút hỗn độn chi khí điều hòa giúp nó một phen,không tin nàng nhìn xem.
Lâm Phong nói vậy nhị nữ chỉ cười cười chứ không vạch trần khiến Lâm Phong xấu hổ nữa, hai nàng đã quá quen với phương thức hành động của Lâm Phong rồi, nếu muốn hắn có thể giảm bớt đau nhức cho Ngư Điểu, vừa rồi nhìn theo kiểu nào cũng thấy Ngư Điểu đau đến mức chết đi sống lại a.
Lâm Phong nhớ ra chuyện Phong Linh Châu liền nói với Liễu Phượng:
-Đúng rồi, nàng hỏi giúp ta Ngư Điểu tìm thấy Phong Linh Châu ở địa phương nào, ta muốn tới đó tìm hiểu về Phong ý.
Liễu Phượng không cần hỏi Ngư Điểu đã trả lời ngay:
-Trước đây ta đã hỏi Ngư Điểu rồi, Phong Linh Châu mà Ngư Điểu đoạt được là nó tìm thấy trên thân một người tu sĩ đã chết, ở Cự Điểu Sơn Lâm này không có khu vực nào tồn tại phong thuộc tính đủ mạnh để hình thành Phong Linh Châu cả.
Nghe vậy Lâm Phong hơi tiếc nuối một chút, Phong ý của hắn bây giờ chỉ vận dụng để đề thăng tốc độ cùng vô thanh vô tức chứ chưa dung nhập vào công kích được, đương nhiên mấy chiêu thông thường liên quan tới Phong hắn cũng làm được nhưng uy lực không mạnh cho nên Lâm Phong mới muốn tìm hiểu về sát thương phong ý, bất quá hắn không phải dạng người hay cưỡng cầu nên rất nhanh liền cho qua chuyện này.
Lại liếc qua Ngư Điểu đang nhìn mình u oán Lâm Phong liền ném ra mấy lọ đan dược trị thương nói:
-Đừng nhìn ta như vậy, ta là giúp ngươi a, không chịu đựng được đau khổ làm sao đạt được thành tựu lớn, ăn mấy viên đan dược này rồi trở về tĩnh dưỡng cho tốt, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Nghe tin “chúng ta” rời đi Ngư Điểu giống như quên mất đau đớn đứng bật dậy “ô…ô” với Liễu Phượng, dường như nó đang muốn xác nhận xem “chúng ta” ở trong đó có Liễu Phượng hay không.
Liễu Phượng biết trong lòng Ngư Điểu nàng giống như người mẹ của nó, chính nàng đã cứu sống nó, nó không nỡ rời xa nàng, nàng vươn tay ra xoa đầu Ngư Điểu nói:
-Ta sẽ theo hắn rời đi, nếu muốn gặp lại ta ngươi phải cố gắng tu luyện, đợi đến khi Cự Điểu Sơn Lâm có người kế nghiệp ngươi hãy rời đi tìm đường tu luyện cho chính mình, một ngày nào đó cúng ta sẽ gặp lại.
-Ô..ô… Ngư Điểu xoa xoa đầu vào người Liễu Phượng chào tạm biệt, ánh mắt lộ ra kiên định, nếu đã không thay đổi được quyết định của Liễu Phượng thì nó quyết tâm sẽ nghe lời Liễu Phượng cố gắng tu luyện, đến một ngày nào đó nó sẽ đi tìm nàng, còn bây giờ nó phải cùng Long Xà thủ hộ Cự Điểu Sơn Lâm, đây chính là nhà của nó, dù Liễu Phượng muốn nó rời đi ngay bây giờ nó cũng không đi.
………………………….
Đêm đến, Lâm Phong đang ngồi trong phòng nghiên cứu thần thức trận pháp thì giọng nói của Liễu Phượng vọng vào:
-Ta vào được chứ.
-Nàng vào đi, ta không có bận việc gì.
Liễu Phượng bước vào phòng với trang phục chỉnh tề, thậm chí còn có chút kín đáo hơn bình thường mấy phần nên Lâm Phong không nghĩ nàng tìm đến hắn vì chuyện “mờ ám”, cái này là nàng sợ hắn không chịu nổi nên mới mặc như vậy a. Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ nàng tìm hắn để hỏi về tu luyện nên Lâm Phong liền mở lời:
-Nàng không hiểu chỗ nào về tu luyện sao.
-Không phải.
Lâm Phong cười cười nói:
-Vậy nàng có chuyện gì muốn hỏi sao, đừng nói với ta là nàng lại muốn làm nha, làm nhiều sẽ nghiện đó.
Liễu Phượng nghe vậy liền đỏ mặt nói:
-Bại hoại, ta không có dễ dãi như vậy.
-Chỉ là…. Chỉ là sáng nay Tuyết muội có hỏi ta cảm giác khi cùng với ngươi là như thế nào, khi ta nói ra thì muội ấy nói cảm giác của muội ấy có chút khác nên ta mới muốn hỏi ngươi điểm khác ấy là như thế nào.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Liễu Phượng liền hiểu ra, hắn bật cười không nói nên lời, nàng thật là ngốc, nàng bị Tuyết gài bẫy mà còn không biết, lại còn đến tìm ta hỏi vấn đề của nữ nhân các nàng chứ, ta là nam nhân a, làm sao ta biết được.
Liễu Phượng trừng mắt giận dỗi:
-Không được cười, ngươi còn cười nữa ta sẽ giận đó.
-Được rồi được rồi, ta không cười nữa, thực chất thì Tuyết chỉ trêu chọc nàng thôi, cảm giác của hai nàng khác nhau chỗ nào làm sao ta biết được chứ. Nhưng mà cảm giác của ta thì không có khác biệt quá nhiều, hai nàng đều là người ta yêu, cùng nàng hay cùng muội ấy đều khiến ta hạnh phúc.
Liễu Phượng lúc này mới tỉnh ngộ nói:
-Tuyết muội biết ta không có kinh nghiệm mà còn trêu chọc ta, ta phải kiếm cơ hội trả đũa mới được. Bất quá ngươi nói không có khác biệt quá nhiều nghĩa là vẫn có khác biệt, vậy ngươi thích cùng ta hay cùng muội ấy hơn, không cho nói dối, cũng không được nói cả hai như nhau.
Câu hỏi này Liễu Phượng không có ý muốn so sánh xem nàng và Tuyết ai tốt hơn, nàng biết địa vị hai nàng trong lòng Lâm Phong là không thể thay thế, cũng không phân trên dưới, nàng chỉ muốn hỏi để biết cảm nhận của Lâm Phong thôi, nếu mà cần thiết thì nàng sẽ hỏi Tuyết một chút “kinh nghiệm” bởi vì nàng rất mù mờ về chuyện giường chiếu, đêm trước nàng căn bản chỉ làm theo bản năng.
Lần này thì tới lượt Lâm Phong xoắn xuýt, câu hỏi này khó trả lời a, vốn dĩ hắn nói không có khác biệt quá nhiều là vì trong hai nàng mỗi người có một vẻ đẹp và tính cách riêng thì làm sao giống nhau được, nhưng mà thực chất thì cảm xúc là như nhau a.
-Ách… cái này…ta cũng không biết trả lời chính xác như thế nào. Chỉ có thể nói vẻ đẹp của nàng là kiêu ngạo cao quý, còn Tuyết đẹp theo kiểu thanh cao dễ gần, khác biệt ở đây chỉ là về mặt cảm nhận trực quan, khi cùng nàng hay cùng muội ấy ta đều có chung một cảm xúc, đó là hạnh phúc và ta muốn hai nàng hạnh phúc.
-Hì hì, ta hiểu rồi. Còn một chuyện nữa là ta muốn thử song tu với ngươi xem có tạo ra loại lực lượng đặc thù tương tự như Phong Tuyết chi lực hay không, đồng thời thử xem tác dụng của loại lực lượng đó là như thế nào.
-Vậy nàng ngồi xuống đây cùng ta tu luyện luôn đi.
Nói rồi Lâm Phong lấy ra mấy chục viên linh thạch hạ phẩm để thử nghiệm song tu, quả nhiên giống với song tu cùng Mộ Dung Tuyết, linh lực của Lâm Phong quấn lấy linh lực của Liễu Phượng sinh ra chất biến tạo thành một loại lực lượng đặc thù, hai người gọi nó là Phong Phượng chi lực, đây chính là đề xuất của Liễu Phượng để giống với Phong Tuyết chi lực.
Bởi vì linh lực đã bão hòa nên mục đích chủ yếu của lần song tu này là xem thử tác dụng của Phong Phượng chi lực so với linh lực bình thường khác nhau như thế nào, sau mấy lần thí nghiệm Lâm Phong phát hiện ra Phong Phượng chi lực không hề thua kém Phong Tuyết chi lực chút nào.
Liễu Phượng nhìn đoàn hỏa diễm nhảy múa trên tay cười thỏa mãn:
-Phong Phượng chi lực thật mạnh.
Đoàn hỏa diễm này chính là từ Phong Phượng chi lực thôi diễn mà thành, nhìn từ bề ngoài nó rất vô hại đáng yêu không tỏa ra chút ba động khủng bố nào nhưng Lâm Phong và Liễu Phượng đều biết một khi nó bộc phát thì Nguyên Anh trung kì cũng phải tháo lui, Phong Phượng chi lực có thể sánh ngang với bản nguyên chân khí của Lâm Phong.
Khác với Phong Tuyết chi lực thiên về phụ trợ tu luyện và trị thương thì Phong Phượng chi lực có tác dụng đề cao khả năng công kích nhiều hơn, một khi dùng Phong Phượng chi lực xuất chiêu sẽ tăng thêm bốn thành uy lực, ngoài ra chiêu thức còn lây nhiễm đặc tính Niết Bàn từ Niết Bàn Hỏa Diễm khiến chiêu thức giống như liên miên không dứt vô cùng khó bị triệt tiêu.
Đối với việc tạo ra Phong Phượng chi lực Lâm Phong rất vui, Phong Phượng chi lực mạnh ngoài dự đoán nhưng hắn không vô tư như Liễu Phượng mà lại nhiều hơn một phần suy nghĩ, chuyện này không hợp với lẽ thường.
Thông thường tu sĩ khi song tu chỉ tăng thêm được nửa thành đến một thành hiệu quả là tốt lắm rồi, con đường tu luyện dài dằng dặc tính bằng vô số năm tháng, tiết kiệm được một thành chính là đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian cùng tài nguyên tu luyện, gia tăng bốn thành hiệu quả… nghe mà rợn cả người, dù đây chỉ là gia tăng về mặt công kích cũng rất đáng sợ rồi.
Cho nên Lâm Phong khá ngạc nhiên khi hắn và Liễu Phượng song tu dẫn tới hiệu quả không kém khi cùng Tuyết song tu. Tuyết có Đan Mạch, thể chất của nàng hỗ trợ cho song tu còn có thể giải thích nhưng Liễu Phượng không có a, nhiều lắm Liễu Phượng chỉ có Niết Bàn Hỏa Diễm bắt nguồn từ hỏa chủng bản nguyên hắn tặng cho nàng mà thôi.
Có lẽ Niết Bàn Hỏa Diễm có đóng góp trong việc này nhưng hiệu quả không nên quá khoa trương mới đúng, điều này khiến Lâm Phong đưa ra ba kết luận, một là nguyên nhân xuất phát từ hắn - hỗn độn chi tâm, hai là Liễu Phượng sinh ra trong đệ thập trùng thiên nên giữa hắn và nàng có thể hỗ trợ lẫn nhau song tu, còn ba là… trùng hợp ngẫu nhiên.
Giữa ba cái Lâm Phong không xác định được cái nào mới là chính xác nhưng hắn không hy vọng cái thứ ba xảy ra, trùng hợp nối tiếp trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp nữa, mối quan hệ giữa hắn và hai nàng đã có quá nhiều điểm trùng hợp rồi.
Thấy Lâm Phong trầm mặc Liễu Phượng liền tản đi đóa hỏa diễm trên tay hỏi:
-Phong Phượng chi lực… không nên xuất hiện sao.
Thấy Liễu Phượng có vẻ buồn Lâm Phong liền nắm tay an ủi nàng, hắn không muốn hai nàng nghĩ nhiều nên không nói ra suy đoán của mình mà chỉ giải thích:
-Không phải, ta rất thích Phong Phượng chi lực, so với Phong Tuyết chi lực thì Phong Phượng chi lực phù hợp với phong cách hay liều mạng của ta hơn, ta chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề thôi, nàng đừng nghĩ nhiều.
Liễu Phượng nghe lời Lâm Phong không nghĩ nhiều nữa, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, ánh mắt nàng lóe sáng lên hỏi Lâm Phong:
-Nếu ba người chúng ta cùng song tu hay tam tu gì đó thì có tạo ra loại lực lượng mới không nhỉ.
Nghe vậy Lâm Phong liền nói:
-Cái này ta từng nghĩ qua, bất quá tam tu khó hơn song tu nhiều lắm, phải đợi có kiến thức mới thử được, nếu không rất dễ phản phệ. Hiện tại cũng tới lúc rời đi rồi, nàng trở về gọi Tuyết rồi chúng ta bàn bạc kĩ lại kế hoạch một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.