Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 149: Vực




Bây giờ Lâm Phong đã hiểu tại sao cả hắn và Mộ Dung Tuyết đều cảm nhận được sinh mệnh chi lực của đám hỏa thằn lằn này lúc có lúc không, bởi vì chúng nó chỉ bị cảm nhiễm một chút khí tức sinh mệnh từ Sinh Mệnh Lãnh Diễm, chưa chân chính trở thành sinh vật sống.
Có lẽ sau rất nhiều năm nữa sẽ xuất hiện một bộ tộc hỏa thằn lằn tại Bách Hỏa Sơn nhưng bây giờ thì vẫn chỉ là một đám hỏa diễm có chút ý thức mà thôi. Bất quá điều này cũng khiến Lâm Phong đau đầu, nếu chỉ là một Nguyên Anh sơ kì đơn độc thì hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ, đằng này lại là một bầy thằn lằn, nơi đây lại còn tồn tại cấm không trận pháp, xem ra lại phải tốn công phu để dọn dẹp đám này.
Đầu hỏa thằn lằn Nguyên Anh kì dẫn đầu cùng với mấy chục đầu hỏa thằn lằn còn lại điên cuồng lao tới Lâm Phong, linh trí của bọn nó rất thấp, không có một chút đề kháng nào đối với sự hấp dẫn của linh hỏa của Lâm Phong, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, phải cướp cho bằng được miếng ăn này.
Về phần Thiên Lôi Tử ở gần đang khống chế trận pháp khép lại lỗ hổng thì bị đám này bỏ qua một bên không thèm để ý đến nên lão vẫn tiếp tục công việc của mình, lão cảm nhận được bên trong khốn trận còn rất nhiều rất nhiều hỏa thằn lằn đang công kích, muốn lao ra khỏi khốn trận này.
Lâm Phong ôm Mộ Dung Tuyết không ngừng lùi về phía sau, thế nhưng khoảng cách giữa hắn và đám hỏa thằn lằn không ngừng bị rút ngắn, dường như đám hỏa thằn lằn này không chịu áp chế từ cấm không trận pháp, tốc độ của bọn nó vô cùng nhanh, mắt thấy chỉ vài hơi thở nữa liền có thể tiếp cận Lâm Phong.
Mộ Dung Tuyết hiểu ý ném ra một viên Hàn Nguyên Đan, cả đám hỏa thằn lằn không thèm né tránh, vẫn một đường hướng về đoàn linh hỏa của Lâm Phong. Khi Hàn Nguyên Đan rơi vào giữa vòng vây mấy chục đầu hỏa thằn lằn, Mộ Dung Tuyết đưa tay bắt ấn, Hàn Nguyên Đan liền bộc phát, một cỗ hàn khí vô cùng bá đạo tràn ra, nhiệt độ ngay lập tức hạ thấp âm một trăm mấy chục độ.
Lấy Hàn Nguyên Đan làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi mười trượng đều hóa thành băng điêu, đất đá cũng tốt, hỏa thằn lằn cũng được, không có ngoại lệ, thậm chí không gian cũng bị hàn khí này khiến cho xuất hiện vặn vẹo, muốn vỡ nát.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác do nhiệt độ giảm xuống một cách đột ngột gây ra chứ không phải Hàn Nguyên Đan mạnh mẽ đến mức có thể khiến không gian đóng băng, nếu làm được như vậy sợ rằng Hóa Thần kì cũng phải ngã xuống trước Hàn Nguyên Đan a.
Bất quá hỏa thằn lằn toàn thân là hỏa, rất nhạy cảm với nhiệt độ, khi Hàn Nguyên Đan bộc phát chúng nó đã phát hiện ra uy lực của Hàn Nguyên Đan, dùng tốc độ nhanh nhất tránh né, vậy mà phương thức lại giống với Hỏa bộ của Lâm Phong, lợi dụng hỏa linh lực tạo thành bộc phát nhất thời, thoát ra khỏi phạm vi của Hàn Nguyên Đan.
Mà cũng vì thân thể cấu tạo bằng hỏa diễm, hỏa bộ của chúng nó lại không gây tổn thương cho cơ thể, ngược lại còn khiến khí thế tăng vọt, giống như một loại bí pháp có thể đề thăng thực lực mà không để lại di chứng, thậm chí còn có thể liên tục sử dụng, vô cùng ảo diệu.
Lâm Phong nhìn thấy đám hỏa thằn lằn thi triển hỏa bộ như vậy thì ánh mắt lóe sáng, cảm giác giống như bắt được một cái gì đó nhưng chưa hoàn chỉnh, trong đầu liền ghi nhớ động tác của chúng nó, chờ trở về sẽ phân tích rồi cải tiến lại hỏa bộ của mình. Đây cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn a.
Rốt cuộc thì một viên Hàn Nguyên Đan này chỉ diệt sát được mười hai đầu hỏa thằn lằn Trúc Cơ kì cùng một đầu hỏa thằn lằn Kết Đan kì nhờ vào băng châm trong Hàn Nguyên Đan, hơn nữa khi hỏa thằn lằn chết đi còn tỏa một lượng nhiệt tương đương với tu vi của nó, hóa giải hàn khí từ Hàn Nguyên Đan, khiến cho uy lực của Hàn Nguyên Đan lại bị giảm bớt.
Lần đầu tiên ném ra một viên Hàn Nguyên Đan là có mục đích, Lâm Phong muốn tính toán uy lực của Hàn Nguyên Đan đối với hỏa thằn lằn để sử dụng cho hợp lí. Theo tính toán của Lâm Phong thì một viên Hàn Nguyên Đan có thể diệt sát được hai đến ba đầu hỏa thằn lằn Kết Đan kì nhưng điều kiện là trong phạm vi Hàn Nguyên Đan phát nổ chỉ có đúng hai hoặc ba đầu thằn lằn, nếu nhiều hơn chỉ khiến tốc độ của chúng nó chậm lại mà thôi.
Điều này cũng khiến Lâm Phong khá phiền muộn, nếu đối đầu với đối thủ khác hoặc ở địa phương khác thì Hàn Nguyên Đan uy lực có thể tăng lên gấp rưỡi, thậm chí là gấp đôi nhưng ở đây lại bị áp chế, khi thằn lằn tử vong lại khiến cho hàn khí bị tiêu hao, căn bản là không tích lũy hàn khí được, quả nhiên chiến đấu trong địa bàn của người khác là rất bất lợi.
Nhìn lại thì đối phương còn lại hai mươi đầu hỏa thằn lằn Kết Đan trung kì, một đầu hỏa thằn lằn Vương, nếu lợi dụng tốt chín viên Hàn Nguyên Đan còn lại Lâm Phong có thể tiêu hao tài nguyên ít nhất mà vẫn có thể đạt được Hỏa Linh Châu. So sánh với những con bài khác thì Hàn Nguyên Đan là thứ mà Lâm Phong không lo lắng nhất, bởi vì hắn có thể luyện thêm, còn Thiên Lôi Châu hay Huyết Ma Kiếm đều chỉ có một lần sử dụng mà thôi.
Vào lúc này Lâm Phong cũng thi triển hỏa bộ, Mộ Dung Tuyết đang bị Lâm Phong ôm eo lại đứng lên bàn tay của Lâm Phong, Lâm Phong làm một cái động tác ném Mộ Dung Tuyết qua một bên, lại thúc dục bản nguyên chân khí tạo ra thêm linh hỏa khiêu khích đám hỏa thằn lằn.
Quả nhiên đúng như Lâm Phong dự đoán, mục tiêu của bọn nó là linh hỏa trên tay hắn nên không chú ý tới Mộ Dung Tuyết bị Lâm Phong ném đi, vẫn tiếp tục đuổi theo Lâm Phong. Bởi vì linh hỏa được tạo nhiều hơn nên đàn thằn lằn càng giống như phát cuồng, tốc độ của chúng nó lại bao tăng, Lâm Phong phải thi triển hỏa bộ đến cực hạn mới duy trì được khoảng cách an toàn.
Nhục thân của Lâm Phong đã đạt tới Nguyên Anh sơ kì nhưng hắn cũng không tự tin đến mức có thể tiếp nhận được mấy chục đợt công kích từ hỏa thằn lằn cùng một lúc, trong đó cũng có thằn lằn Nguyên Anh kì a, nếu đổi lại là Lôi thằn lằn thì Lâm Phong còn nghĩ lại, bây giờ chỉ có thể chạy trối chết.
May mắn là nhục thân vượt qua tu vi nên khi thi triển hỏa bộ cũng nhận ít phản phệ hơn, nếu chỉ chạy trốn mà không công kích thì Lâm Phong có thể duy trì hỏa bộ trong một canh giờ, đây là mức độ tối đa mà nhục thân lúc này có thể chịu được. Cứ như vậy một người bị một đám thằn lằn nối đuôi nhau chạy khắp vùng trung tâm của Bách Hỏa Sơn.
Trong khi Lâm Phong thi triển hỏa bộ chạy trốn thì Mộ Dung Tuyết cũng không đứng chơi, nàng lựa chọn tám vị trí hình thành một vòng tròn chôn xuống Hàn Nguyên Đan, một viên nắm trong tay để phòng ngừa vạn nhất, chờ đợi thời cơ sẽ kích hoạt, nếu chuẩn xác có thể gây ra hiệu quả bất ngờ.
Rốt cuộc sau ba mươi phút chạy trốn kế hoạch sơ bộ cũng đã hoàn thành, boom Hàn Nguyên Đan đã được đặt, Mộ Dung Tuyết cũng trốn ở một bên tương đối an toàn. Trên đường chạy trốn Lâm Phong không chạy một đường thẳng, mà hắn lựa chọn những chỗ Mộ Dung Tuyết chôn Hàn Nguyên Đan chạy qua, sau đó để lại một cái ấn kí hỏa diễm.
Cuối cùng, Lâm Phong mang theo một đám hỏa thằn lằn bám đuôi dẫn vào trung tâm của vòng tròn Hàn Nguyên Đan, mở ra đệ thập trùng thiên bao trùm tất cả, một phát bắt quyết, tám cái ấn kí hỏa diễm liền bốc lên linh hỏa. Đoàn linh hỏa trong tay của Lâm Phong cũng giảm cường độ chỉ chênh lệch với tám đoàn linh hỏa kia một chút.
Đám hỏa thằn lằn trần trí không cao, một hơi thấy nhiều “linh hỏa” như vậy liền vô cùng hưng phấn, không kịp suy nghĩ đã tản ra tám hướng, vậy mà mỗi một phương hướng chỉ có đúng hai đến ba đầu thằn lằn, nhiều nhất là phương hướng tây nam có bốn đầu một chỗ mà thôi.
Lâm Phong cố tình tập trung áp lực của đệ thập trùng thiên vào đầu hỏa thằn lằn Nguyên Anh kì, do đó đám thằn lằn còn lại đều được tự do hoạt động, chỉ có đầu thằn lằn Nguyên Anh kì thì bị Lâm Phong bắt lại, không để cho nó di chuyển, cứ như vậy đám thằn lằn con liền cho rằng thằn lằn vương muốn đoạt của Lâm Phong nên đều tản đi.
Mà quả thực đầu thằn lằn vương đích xác muốn đoạt linh hỏa trong tay Lâm Phong nên cũng không có ý định đi tranh đoạt với đám kia, bởi vì nó biết linh hỏa trong tay Lâm Phong mới là mạnh nhất, cả hai đều không di chuyển, kiềm chế lẫn nhau.
Ngay lúc này, Mộ Dung Tuyết ném luôn viên Hàn Nguyên Đan cuối cùng về hướng tây nam, hai tay bắt quyết, một lúc chín viên Hàn Nguyên Đan đồng loạt bộc phát. Mộ Dung Tuyết canh thời gian vô cùng chuẩn xác, khi hỏa thằn lằn tiến vào phạm vi của Hàn Nguyên Đan, đồng thời Lâm Phong vận dụng đệ thập trùng thiên chi lực trói buộc chúng nó trong một khoảnh khắc thì nàng mới kích hoạt Hàn Nguyên Đan.
Lại một lần nữa tốc độ của Hỏa thằn lằn bạo tăng, nhưng ngay khoảnh khắc hỏa bộ chuẩn bị bộc phát thì áp lực của đệ thập trùng thiên lại đè xuống khiến chúng nó bị chậm lại một nhịp. Chỉ một nhịp cũng quá đủ để Hàn Nguyên Đan bộc phát, chín viên cùng nổ, hàn khí kinh người, dù không cộng hưởng với nhau nhưng cũng khiến uy lực của Hàn Nguyên Đan trở nên hoàn mỹ, không nhận lấy áp chế của hỏa khí.
Cộng thêm băng châm ẩn dấu trong Hàn Nguyên Đan luôn chuẩn bị ám toán không có một đầu hỏa thằn lằn nào trốn thoát, tất cả đều bị hóa thành băng điêu, ầm ầm tan vỡ, nhiệt khí lại tỏa ra khiến nhiệt độ nơi đây vừa hạ xuống lại nên cao ngất.
Tất cả nói thì chậm nhưng diễn ra chỉ trong nháy mắt, từ việc Lâm Phong dẫn dụ chúng nó, mở ra đệ thập trùng thiên và chia áp lực của đệ thập trùng thiên đến lúc Mộ Dung Tuyết kích hoạt Hàn Nguyên Đan cũng chỉ mất hai giây mà thôi.
Đầu thằn lằn vương phát hiện ra đám thằn lằn con bị diệt sát nhưng trong mắt nó không có chút ba động tình cảm nào, vẫn chằm chằm nhìn vào linh hỏa trong tay Lâm Phong. Thằn lằn vương linh trí cao hơn một chút, nó biết với tình trạng hiện tại không thể nào bắt được Lâm Phong, không gian xung quanh lại khiến nó rất áp lực, nó phải tìm ra cách áp chế Lâm Phong.
Thằn lằn vương rống lên một tiếng cực kì lớn, mở miệng làm động tác hút hỏa khí, Hỏa Linh Châu ở vị trí trái tim cũng dao động kịch liệt, vậy mà lại có thể bỏ qua cản trở của đệ thập trùng thiên, hấp thu tu vi từ đám thằn lằn vừa bị diệt sát, khí thế trên người nó không ngừng tăng lên, toàn thân giống như bị đốt cháy, vậy mà lại cưỡng ép đột phá Nguyên Anh trung kì.
Cùng với khí thế không ngừng tăng lên, Hỏa Linh Châu trong người nó xuất hiện vết nứt thì hỏa nguyên tố trong phạm vi mấy dặm giống như bị kích động, không ngừng tràn về đệ thập trùng thiên, hỏa khí quá nhiều, đệ thập trùng thiên bắt đầu xuất hiện run rẩy, có dấu hiệu bị phá vỡ.
Lâm Phong chấn kinh, đệ thập trùng thiên có thể trấn áp thiên kiếp, vậy mà một đầu hỏa thằn lằn Nguyên Anh trung kì lại có thể phá vỡ nó, chắc chắn đây là do Hỏa Linh Châu giở trò. Đúng vậy, đệ thập trùng thiên có thể tạo thành một giới nhưng lúc này nó cũng chỉ tương đương với “giới vực”, một loại “vực” cao cấp của tu sĩ bước thứ hai, “vực” vẫn có thể bị phá vỡ bởi “vực” khác.
Mà Hỏa Linh Châu khi bị điều động đến cực hạn cũng có một khả năng tương tự, có thể tạo thành “vực” trong thời gian ngắn nếu có đầy đủ hỏa khí cung cấp cho nó, dưới sự điên cuồng của thằn lằn vương, không tiếc tổn thương Hỏa Linh Châu đã khiến nó hình thành “hỏa vực”, đối đầu với “giới vực” của Lâm Phong. “Hỏa vực” chỉ là một loại vực thông thường nhưng nó thắng Lâm Phong ở tu vi cùng lợi thế sân nhà, Bách Hỏa Sơn không có gì ngoài hỏa khí, dựa vào những ưu thế này mà có thể ngạnh kháng với “giới vực” của Lâm Phong, giành lại quyền chủ động, không còn bị Lâm Phong áp chế nữa.
Thiên Lôi Tử trợn mắt há mồm, nội tâm vô cùng rung động, cả đời này hắn chưa bao giờ thấy quá tu sĩ bước thứ nhất có thể ngưng tụ “vực”, thậm chí là lão đã từng đạt tới tu vi bước thứ hai còn chưa ngưng tụ được “vực” của mình, qua đó có thể thấy được dù là ở thiên giới thì “vực” cũng rất hiếm có.
Vậy mà giờ khắc này lão không chỉ chứng kiến một cái, mà là hai cái tu vi bước thứ nhất đang tạo thành “vực” đấu pháp với nhau, cũng chẳng phải là “vực” của Hợp Thể hay Vấn Đạo tu sĩ, mà chỉ là Nguyên Anh cùng Kết Đan tu sĩ, hỏi lão có sợ hay không.
Thiên Lôi Tử sợ đến mức kém chút liền khiến khốn trận kia bị buông lỏng, bởi vì sự xuất hiện của Lâm Phong mà vô số hỏa thằn lằn trong khốn trận đang điên cuồng công kích đòi thoát ra ngoài, may mắn là Thiên Lôi Tử kinh lịch phong phú mau chóng ổn định lại tâm thần, nếu không một khi có thêm hỏa thằn lằn thoát ra ngoài Lâm Phong liền phiền toái lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.