Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 127: Không thể thành đan




Đã qua ba tháng kể từ lúc Liễu Phượng học tập luyện đan, Mộ Dung Tuyết không có thực chiến nhưng lại có Liễu Phượng bên cạnh chỉ điểm nên cũng tiến bộ một phần. Lâm Phong dự tính tạm dừng việc luyện đan của Liễu Phượng lại, thay vào đó hắn sẽ tập trung trợ giúp Mộ Dung Tuyết tu luyện, bởi vì việc tu luyện của Mộ Dung Tuyết khá đặc biệt, cũng không muốn để Liễu Phượng phát hiện việc Mộ Dung Tuyết có đan mạch.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng Liễu Phượng khống chế “linh hỏa nhân tạo” rất tốt, luyện hóa linh thảo cũng càng ngày càng nhuần nhuyễn, vậy mà ba tháng vẫn không luyện nổi một lò linh đan cấp một. Điều này khiến Lâm Phong vô cùng khó hiểu, đã có lần Liễu Phượng hoàn thành tất cả các bước vô cùng hoàn mỹ nhưng vẫn không luyện ra được đan dược.
Nếu nói đây là vấn đề thiên phú thì Lâm Phong không tin, dù người thiên phú luyện đan tồi tệ nhất nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, lại liên tục luyện tập không ngừng nghỉ thì ít nhất cũng sẽ có một lần thành công, đằng này Liễu Phượng lại không một lần thành công, vô cùng kì quái.
Vấn đề này Lâm Phong nghĩ mãi không ra, chính bản thân Liễu Phượng cũng không biết tại sao, nàng cảm giác được mỗi khi đến bước cuối cùng thành đan luôn có một thứ gì đó ngăn cản khiến nàng thất bại, nhưng khi muốn cảm nhận cái gì ngăn cản thì nàng lại không phát hiện được cái gì, điều này khiến nàng vô cùng buồn bực.
Lâm Phong đưa ra kết luận có thể do thể chất của Liễu Phượng, hoặc do truyền thừa của Liễu Phượng, tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán. Dù rằng Lâm Phong không nói ra nhưng Liễu Phượng cũng đoán ra được, truyền thừa của nàng chắc chắn có vấn đề, thế nhưng hiện tại không có đường lui, chỉ có thể đợi thương thế khôi phục rồi tính tiếp.
Hôm nay Liễu Phượng tới động phủ của Lâm Phong, đây là Lâm Phong nhờ nàng mang đến một đống linh thảo để hắn luyện. Đáng lẽ Liễu Phượng cũng không cần trực tiếp đến đây, với tu vi của nàng thì chỉ cần “piu” một cái thì túi trữ vật sẽ tự bay đến chỗ Lâm Phong, bất quá nàng chưa nhìn thấy Lâm Phong luyện đan bao giờ, nàng muốn quan sát hắn với hy vọng nàng sẽ luyện được một lò đan, nếu không thì bóng ma truyền thừa sẽ khiến nàng luôn luôn bất an.
Lâm Phong rất muốn từ chối vì nếu Liễu Phượng quan sát thì Mộ Dung Tuyết không tu luyện được, bất quá nghĩ đến hoàn cảnh của nàng cũng phá lệ để nàng quan sát, chậm trễ một ngày cũng không sao, dù sao Liễu Phượng cũng là đại phú hào, linh thảo vô số. Linh thảo tới tay, Lâm Phong quyết định luyện tụ khí đan, đây là để cho Liễu Phượng quan sát, sau đó sẽ luyện những loại đan dược cấp cao.
Lâm Phong lên tiếng:
-Liễu Phượng ngươi nhìn cho kỹ, ta sẽ luyện hai lần tụ khí đan theo hai phương pháp khác nhau.
Không đợi Liễu Phượng trả lời thì Lâm Phong phất tay, đầu tiên hắn luyện theo phương pháp thông thường, cũng là cách mà Liễu Phượng học tập. Từng gốc linh thảo được luyện hóa, cũng không cần thay đổi bản chất linh thảo cái gì, chỉ đơn giản là luyện hóa chúng nó thành tinh hoa linh thảo. Vì để Liễu Phượng quan sát nên Lâm Phong luyện hóa rất chậm, phải mất ba mươi phút mới luyện hóa xong.
Sau đó tới bước ngưng đan, Lâm Phong dùng phương pháp của Mạc Đan Tông để ngưng đan, lợi dụng tu vi cao thâm khống chế linh hỏa, từng vòng từng vòng cưỡng ép ngưng đan. Rất nhanh thì một lò tụ khí đan đã hoàn thành, dù là dùng phương pháp thông thường thì Lâm Phong cũng luyện ra được cực phẩm đan dược.
Bất quá cực phẩm đan dược này không có đan khí của Mộ Dung Tuyết trợ giúp lúc luyện đan, không có thêm hiệu quả trợ giúp tu luyện. Đây cũng là do Mộ Dung Tuyết chủ động làm như vậy, không phải nàng không tin Liễu Phượng nhưng chuyện nàng có đan mạch càng ít người biết càng tốt, nếu không sau này có người biết nàng có đan mạch mà lại có thể luyện đan sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Liễu Phượng rất chăm chú quan sát, đây là hy vọng để nàng loại bỏ bóng ma truyền thừa, không bỏ lỡ một động tác nào của Lâm Phong. Đáng tiếc là nàng không nhìn ra điểm nào khác biệt giữa nàng và Lâm Phong, quá trình của hắn giống như đúc của nàng, chỉ khác là hắn thành công, còn nàng thì thất bại.
Lâm Phong lại phất tay, luyện tụ khí đan theo phong cách của chính mình. Từng bước luyện hóa linh thảo đều vô cùng ảo diệu, động tác cực kì đơn giản nhưng lại ẩn chứa huyền bí, thay đổi từ trong bản chất của linh thảo. Lại nói trên tinh hoa linh thảo còn có bộ phận của linh lực phong ấn, chỉ chờ đến bước ngưng đan.
Phong ấn thành cũng là lúc đan thành, Liễu Phượng mặc dù luyện đan không tốt nhưng ánh mắt nàng vô cùng tốt, thủ pháp của Lâm Phong khiến nàng như si như say, bỗng nhiên hiểu ra một cái gì đó nhưng lần luyện đan này của Lâm Phong quá nhanh, dường như chỉ trải qua vài hơi thở đã hoàn thành. Nàng muốn quan sát thêm, nàng muốn bắt được cảm giác hiểu ra kia.
Quả thực thủ pháp luyện đan này của Lâm Phong không thể kéo chậm, bởi vì chỉ cần chênh lệch một khoảnh khắc thì tinh hoa linh thảo đã biến thành một dạng khác, đã không còn hoàn mỹ, bắt buộc không được trì hoãn, không được dừng lại. Lâm Phong luyện xong nhưng Liễu Phượng vẫn còn đang trong dòng suy nghĩ, bất quá chỉ vài phút sau nàng đã tỉnh lại, tụ khí đan không đủ để cảm ngộ. Liễu Phượng cũng không ngần ngại nói ra:
-Lâm Phong, ngươi có thể luyện thêm mấy lò linh đan cao cấp không, thủ pháp của ngươi khiến ta có chút cảm ngộ.
Liễu Phượng đã từng là Hóa Thần kì, đối với thiên địa có một sự hiểu biết nhất định,. Trong thủ pháp của Lâm Phong thì việc thay đổi bản chất linh thảo giống như đoạt tạo hóa thiên địa, khiến cho những thứ trong tay hắn có thể thay đổi theo ý của hắn.
Liễu Phượng muốn chính là cái này… truyền thừa có vấn đề thì đã sao, hiện tại truyền thừa đã là của ta, ta sẽ biến nó thành của riêng ta, thoát ra khỏi sự khống chế của kẻ khác, ta muốn trở thành người luyện đan, ta không muốn trở thành linh thảo, mệnh của ta phải do ta nắm giữ.
Lâm Phong suy nghĩ một lát, với tốc độ hiện tại một ngày tối đa có thể luyện 6 lò linh đan cấp ba, nhưng Lâm Phong một ngày chỉ luyện 1 lò, tu luyện là phải từng bước, dù cho Tang Thụ có nói đan mạch có thể tu luyện nhanh hơn, không giới hạn hấp thu đan khí nhưng trải qua sự kiện của Liễu Phượng thì Lâm Phong cũng không muốn nghe Tang Thụ quá nhiều, hắn có chính kiến của mình.
Như vậy thì luyện trước cho Liễu Phượng một lò, sau đó để nàng trở về cảm ngộ, lại luyện cho Mộ Dung Tuyết, có lẽ có thể bỏ túi được một số a. Thế là Lâm Phong nói ra:
-Được thôi, bất quá ta cũng phải tu luyện, luyện đan cũng rất hao tốn linh lực, nếu muốn liên tục luyện đa ta cần chút thù lao, một lò đổi lấy một phần linh thảo tương ứng.
-Thành giao.
Liễu Phượng cũng không thèm quan tâm đống linh thảo kia, dù cho đổi hết vườn linh thảo, chỉ cần nàng bắt được cảm giác kia nàng cũng đồng ý. Hơn nữa nàng rất tin vào thiên phú của chính mình, có lẽ không đến mức bị Lâm Phong quét sạch ngân khố a.
Thế là Lâm Phong lại phất tay luyện đan, linh đan cấp ba thời gian luyện rất dài, lượng chân khí tiêu hao để thay đổi bản chất linh thảo cũng nhiều hơn, vì để có lợi hơn cho Liễu Phượng nên Lâm Phong cũng sử dụng phương pháp luyện Thần Thức Đan để luyện đan, đây là một kiểu sáng tạo ngụy sinh mệnh, nếu Liễu Phượng có thể cảm ngộ được điều này sẽ rất tốt cho nàng.
Lần này Liễu Phượng càng quan sát kỹ hơn, thần thức của nàng len lỏi vào từng gốc linh thảo, muốn biết Lâm Phong làm thế nào để thay đổi bản chất của nó. Thời gian dần trôi qua, Thiên Linh Đan cấp ba kiêm Thần Thức đan cấp ba được luyện xong, không có đan khí phụ gia chỉ là thượng phẩm đan dược, bất quá cũng rất tốt, dù sao cũng là Thần Thức đan độc quyền a.
Khi đan thành thì Liễu Phượng cũng thoát ra khỏi trạng thái cảm ngộ, dù đã có một chút cảm giác nhưng nếu muốn rơi vào cảm ngộ sâu thì không phải nói là làm được, cần thêm rất nhiều lần quan sát như thế này nữa. Liễu Phượng cắn răng, nàng không muốn bỏ qua cơ hội này:
-Tiếp, tiếp tục luyện.
Lại tiếp tục luyện, lần này là một viên linh đan hỏa thuộc tính cấp ba, đương nhiên cũng kiêm Thần Thức đan trong đó. Lại qua hai canh giờ, đan thành, cảm ngộ chấm dứt. Liễu Phượng tròng mắt tràn đầy tờ máu, rõ ràng đã cảm nhận được một chút mà giơ tay ra lại không, rất không cam lòng.
Tuy không cam lòng nhưng Liễu Phượng cũng biết trạng thái của mình hiện tại không thích hợp tiếp tục cảm ngộ, sau khi tâm ma nhân loại bị loại bỏ thì đạo tâm của nàng cũng vững chắc hơn, dù biết lại có một cái tâm ma truyền thừa xuất hiện nhưng cũng không vội vã.
Tu sĩ thông thường chỉ có một tâm ma, một khi vượt qua sẽ có một lần tâm biến, khiến đạo tâm kiên định hơn. Sau đó tâm ma muốn xuất hiện sẽ rất khó, trừ phi ngươi gặp biến cố cực kì kinh khủng, hoặc trải qua một thời gian rất dài tâm ma mới lại tái diễn.
Còn Liễu Phượng chỉ trong thời gian ngắn ngủi 2 ngày, chỉ 2 ngày liên tiếp 2 tâm ma đã xuất hiện nhưng nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh là rất giỏi rồi. Thực chất hai cái tâm ma này chỉ là một, đều xuất phát từ chính truyền thừa của nàng, nếu không phải Lâm Phong điểm ra sợ rằng nàng ngay cả tâm ma của mình là gì cũng không biết, như vậy khi đối mặt với kẻ kia thì nàng không cách nào chống lại, bởi vì hắn biết tâm ma của nàng là gì, khiến cho nàng sụp đổ là quá dễ dàng.
Liễu Phượng muốn suy nghĩ lại rồi mới tiếp tục cảm ngộ:
-Ta trở về trước, ngày khác lại đến. Tuyết muội hảo hảo tu luyện, chờ tỷ xuất quan.
Lâm Phong gật đầu, dù Liễu Phượng có muốn hắn luyện thêm hắn cũng không làm, điều này không có lợi cho nàng. Mộ Dung Tuyết tạm biệt Liễu Phượng, trải qua ba tháng trao đổi thì nàng cũng được lợi ích rất lớn, chỉ chờ đột phá Kết Đan trung kì sẽ luyện tập thực chiến. Đống linh thảo Liễu Phượng đem đến vẫn có thể chống đỡ được mười mấy lò linh đan cấp ba, đủ xài để Mộ Dung Tuyết đột phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.