Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 884: Phụ Tử Nhận Nhau




Sau khi Đại Hắc lên tiếng cam đoan, Diệp Tử Phàm vẫn là không dám đi vào.
Nếu như lúc Lâm An Nam sinh đôi này nhi nữ này hắn có tại bên cạnh, còn là chăm sóc bọn nó đến giờ, hắn là sẽ không có do dự thiếu quyết đoán như là hiện tại.
Suốt mấy năm qua hắn tuyệt tích trước mắt bọn nó, bây giờ tự nhiên chạy đến nhận thân, hai đứa bé kia nhận hắn mới là lạ.
"Chủ nhân! Ngài cứ tiếp tục như thế mãi cũng không phải là cách hay, ngài nên nhớ mình còn nhiệm vụ là tìm Chủ Mẫu nữa a!" Đại Hắc thật không có cách nào, tung ra chiêu độc.
Không làm phụ thân, không hiểu tâm trạng của những bậc làm cha mẹ, câu nói này Đại Hắc dường như đã nghe qua Thư Nhã Thiên Phong nói qua một lần rồi thì phải!
Đại Hắc hắn đúng chỉ là Khí Linh, với những cái chuyện này hắn thật sự là không hiểu, cũng là không có quan tâm, thứ hắn quan tâm là Diệp Tử Phàm nhanh nhanh bỏ đi cái bộ dạng thiếu quyết đoán này giùm một cái, nhanh chóng quay lại thần thái trước đây, nhất là mau chóng khôi phục lại Hư Giới hộ hắn với.
Còn biết bao nhiêu là chuyện cần vị chủ nhân này đi làm, với cái tình cảnh hiện nay của vị này Chủ Nhân, cho dù có đứng đây thêm một trăm năm nữa cũng không có giải quyết được vấn đề!
"Ngươi nói đúng, ta còn phải tìm Lâm An Nam, còn rất nhiều chuyện đang cần ta đi hoàn thành!”
Diệp Tử Phàm thân thể chấn động một cái, Đại Hắc tên này một lời đánh cho hắn tỉnh, hắn còn phải đi tìm Lâm An Nam nữa, không biết bây giờ nàng là đã gặp phải chuyện gì rồi, còn phải hồi lại Thiên Nhược Đại Lục tìm Diệp Tiểu Nha nữa.
Lên Thánh Vực, còn rất nhiều chuyện quan trọng đang chờ đợi hắn đi giải quyết, hắn không thể nào ở lại nơi đây lãng phí thời gian được.
Hơn nữa chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, hắn cũng không thể nào trốn tránh cả đời được.
Có quyết định sau, hắn là không có chần chừ nữa, từng bước tiến đến cái Đại Sảnh Diệp Phủ kia, nơi mà hai đứa nhỏ của hắn đang còn kinh ngạc không hiểu vì cái gì hai người Dương Trung đang đứng như trời trồng thế kia.
...
"Rầm rầm! "
Diệp Tử Phàm không một tiếng động xuất hiện trước đại môn Đại Sảnh, rước lấy một đám ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn lại, ngoài trừ hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên không thể cử động được cho nên không biết chuyện gì xảy ra ra, bốn người còn lại bên trong, tám đôi mắt tròn to nhìn về phía hắn, nhất là hai tiểu nha đầu Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng kia, cặp mắt kia là trợn hết cỡ, nhìn Diệp Tử Phàm như là một tôn quái vật một dạng, đôi chút lại lấy hai tay xoa đi ánh mắt của mình, xem có nhìn nhầm hay không?
Xác định không lầm sau đó, bọn nó là ngay lập tức đứng bậc lên khỏi ghế, làm cho hai chiếc ghế kia ngã chỏng gọng cũng không có quan tâm, nhanh chóng chạy lui phía sau lưng của Hoa Bà trốn mất dạng, thi thoảng lại thò đầu ra liếc tôn hắc ảnh Diệp Tử Phàm đang đứng ngoài kia, ánh mắt là rất chứa nhiều điều phức tạp.
Chỉ là phức tạp nhất bây giờ không phải là Diệp Vũ Đồng hai con nha đầu kia, mà là Dương Trung hai người, bọn họ là rất muốn quay đầu lại nhìn đến, vì cái gì hai vị tiểu thư nhà mình lại có cái phản ứng trốn tránh như thế, cụ thể là hai vị này tiểu thư đã nhìn thấy cái gì làm cho hai nàng lại có vẻ sợ hãi như thế.
Phải biết rằng hai tôn này tiểu thư tuổi tuy còn nhỏ, nhưng mà đã nỗi tiếng không sợ trời không sợ đất a, trừ vị mẫu thân kia của hai nàng ra, hai cô bé là không sợ bất kỳ một ai, hắn là nhớ đến, cho dù là đối mặt với tôn kinh khủng cường giả như Sở Thiên Vũ cùng Nguyên Nhung, hai người kia lúc nào cũng có thể ra tay đem hai nàng diệt sát, hai nàng còn vui vẻ cười đùa, không hề có một tia sợ hãi.
Nhưng mà bây giờ là gặp phải chuyện gì, làm cho hai nàng ta trở nên rụt rè như thế, không phải là Diệp Phu Nhân kia trở lại đó chứ?
Ý nghĩ kia là có chút không thực tế, vị Diệp Phu Nhân kia hồi lại Diệp Phủ, Hoa Bà này cùng Bành Húc Văn sẽ là không có cái biểu hiện như thế.
"Xin..Xin hỏi... Ngài là Diệp Tử Phàm.... Là phu quân của Diệp Phu Nhân chúng tôi có ...có phải hay không? "
Rất là lâu lắm, Hoa Bà mới lấy lại được bình tĩnh, cùng với lại sự thúc giục của hai con nha đầu sau lưng, uQpCe nàng là khó khăn lắm mới có thể hỏi hết một câu.
"Không sai!Ta là Diệp Tử Phàm! " Diệp Tử Phàm gật đầu nói.
Hắn trả lời Hoa Bà mà ánh mắt vẫn là chăm chú nhìn hai con nha đầu Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng trốn sau lưng Hoa Bà, thi thoảng ngoi đầu ra nhìn hắn kia.
Từ trong mắt của bọn nó, hắn là đọc được sự kinh ngạc, không hiểu, sợ hãi cùng với lại chờ mong, nói chung khá là phức tạp. Chỉ là trên hết làm hắn khá là yên tâm là hai con nha đầu này không có căm ghét hắn, cũng như xa lánh hắn, hắn có thể cảm nhận được sự thân thiết trong ánh mắt của bọn nó truyền đến.
Nhìn như thế, hắn tảng đá trong lòng đè nặng mấy ngày qua cũng đã để xuống được hơn phân nữa, tình cảnh xấu nhất mà hắn dự đoán không có xảy ra, hai cái này nha đầu không có căm ghét hay oán hận người phụ thân vô lương tâm này như hắn.
Diệp Tử Phàm nghĩ lại cũng phải, bọn hắn ở giữa đây là có huyết mạch liên hệ, là máu mủ tình thâm, cùng với lại sự dạy dỗ của Lâm An Nam, như thế nào bọn nó có thể đối với lại Phụ Thân như hắn xa cách, suy nghĩ có mình chút nhiều rồi.
"Ngươi như thế nào nhận ra ta!"
Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi Hoa Bà, hắn là để ý đến, khi hắn hiện thân, không chỉ là hai nhóc tỳ kia nhận ra hắn, mà Hoa Bà này cũng nhận ra hắn nốt. Hai đứa bé kia nhận ra hắn thì không nói, với sự thông tuệ của bọn nó, Lâm An Nam chắc chắn sẽ có cho bọn nó nhìn chân dung của hắn.
Với lại nhìn thấy hắn xuất hiện, huyết dịch trong người bọn nó là nóng lên, hai đứa bé kia nhận được hắn cũng không có gì lạ. Còn Hoa Bà này nhận ra được hắn, hắn cũng là có chút ngạc nhiên.
Thế nhưng khi Diệp Tử Phàm nhìn bức họa trục mà Hoa Bà cầm trên tay một cái, hắn dường như đã là hiểu được đây là có chuyện gì đang xảy ra, bức hình bên trong kia cùng hắn giống như hai giọt nước, bà ta không nhận ra cũng khó.
"Hoa Nhị Nương bái kiến lão gia!"
Nghe Diệp Tử Phàm gật đầu thừa nhận, Hoa Bà là muốn cung kính bái kiến hắn, chỉ là vị kia không biết làm cái thủ thuật gì, làm nàng không thể nào hành lễ cho được, cho nên cũng là đành thôi.
Còn câu hỏi kia của Diệp Tử Phàm, nói thật không có bức họa này, nàng cũng là nhận ra được hắn ngay, nàng là người hầu thân cận nhất tại Diệp Phủ, từ nhỏ là chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho hai vị tiểu thư này, ra vào phòng bọn nó cũng là nhiều nhất, chân dung của Diệp Tử Phàm to lớn được đặt tại chính giữa phòng của hai con nha đầu kia, nàng đương nhiên là nhìn hoài quen mắt, cho nên chỉ nhìn một cái, nàng là nhận ra ngay.
"Nhị vị tiểu thư, đây chính là phụ thân của hai vị, không phải hai vị thường mong muốn gặp phụ thân hay là sao, hãy mau đến hành lễ với ngài ấy đi!"
Không thể bái kiến Diệp Tử Phàm, Hoa Bà cũng hiểu có thể là tại tôn này Lão Gia sử dụng Tu Luyện Giả lực lượng làm ra, nàng cũng không có cố gắng nữa, thay vào đó, liền ngồi xuống quay lại phía sau, đem Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai đứa bé ôm vào, sau đó khẽ thì thầm bên tai bọn nó nói nhỏ.
Nhìn hai con nhóc này có vẻ hồi hộp này, nàng trong lòng là có chút buồn cười, hai con nha đầu này, mỗi lần bị vị kia Diệp Phu Nhân dã cho một trận ra xương, trên miệng lúc nào cũng là treo như có phụ thân thế này, như có phụ thân sẽ thế kia, bây giờ gặp được chính chủ, lại là một cái bộ dáng này, quả là không có ai ngờ đến.
"Vũ Đồng! Vũ Phi! Gặp qua phụ thân đại nhân!"
Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ một lúc, vẫn là cắn môi đứng ra, đi đến cách Diệp Tử Phàm ba bước, sau đó liền là quỳ xuống nói.
Đưa đầu ra cũng một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, trước sau gì cũng phải đối mặt, như thế còn trốn tránh để làm gì, đây không phải là bản sắc của Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi hai nàng. Huống gì, đây không phải là người mà bọn họ mong muốn gặp mặt mấy năm qua hay là sao? Có cần thiết phải sợ sệt như vậy hay không.
"Không cần phải làm như vậy! Hai con ngoan lắm!"
Diệp Tử Phàm tiến đến ôm hai đứa bé vào trong lòng, hắn là có muôn ngàn điều muốn nói, nhưng mà chỉ nói được hai câu như thế, sau đó là hai hàng lệ lại tuôn trào xuống như thác, không bao lâu, nó liền là làm ước đẫm phía sau áo của Vũ Đồng cùng Vũ Phi hai người.
Bốn người Hoa Bà nhìn thấy cảnh này, cũng là rất tự giác rời đi Đại Sảnh nơi này, để lại không gian nơi đây cho ba người phụ tử bọn họ.
"Phụ thân! Đồng nhi nghe nói, nam nhi là rơi Huyết không có rơi lệ, người không nên khóc nữa! "
"Không sai! Phụ thân, mẫu thân cũng nói qua, khóc sẽ rất là khó xem, cho nên Phi nhi là chưa bao giờ khóc!"
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.