Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 838: Ngàn Năm Thời Gian




Cho nên Diệp Tử Phàm không dám chần chừ nửa bước mà nhanh chóng đem Yêu Hỏa Chi Viêm vào bên trong Luyện Thần Đỉnh cùng mình cũng biến mất ngay tại nơi đó luôn, nhưng mà hắn vẫn là còn chậm một chút xíu, vẫn là bị một ít lực lượng lan đến, dẫn đến phải bị trọng thương hôn mê đến tận bây giờ, hắn cũng là không biết mình đã hôn mê bao lâu, vừa tỉnh lại liền mới biết mình đang ở vào nơi tuyệt địa này.
"Chủ nhân! Ta trả lời cho ngài biết vấn đề trước khi ngài hôn mê trước đi!" Đại Hắc cung kính trả lời, hắn biết được đến, Diệp Tử Phàm vừa mới tỉnh lại, thần trí có chút chưa ổn định, cho nên nói chuyện có chút lộn xộn, cái này cũng không thể trách được.
"Chủ nhân! Trước khi ngài đi vào Luyện Thần Đỉnh, Bạch Hỏa Thánh Vương Thế Giới là bị một tôn Linh Thể Thánh Vương sơ kỳ viên mãn cường giả dùng một kích phá vỡ, mời ngài xem lại cái quang cảnh lúc trước qua Quang Ảnh Thuật này đi!"
Nói xong, Đại Hắc là đánh động một chút ấn quyết, Quang Ảnh Thuật tái hiện, trước đó hình ảnh của Qua Bản Thánh Vương đám người tại Thiên Hỏa Sơn là hiện rõ không sót một chút chi tiết nào. Đến đoạn cuối cùng, khi mà Nộ Tịch Hãn một kích đem cả cái tòa Cổ Ma Đại Lục cùng với lại Bạch Hỏa Thánh Vương Động Phủ Đại Môn đánh tan, mới dừng lại.
"Linh Thể Thánh Vương cường giả không nghĩ khủng bố đến như vậy! Ta thành ra như thế này là không có bị oan!" Dẹp đi Quang Ảnh, Diệp Tử Phàm không khỏi lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng.
Một chưởng kia của Nộ Tịch Hãn Thánh Vương, Diệp Tử Phàm bây giờ chỉ nhìn qua Quang Ảnh thôi cũng đã cảm thấy linh hồn tê dại, cũng may mắn tên kia không có chủ đích đánh lên người của hắn, lại có Bạch Hỏa Thế Giới chịu tại một phần lực lượng, nếu như không, cho dù hắn có làm ra vòng Hộ Tráo hơn một ngàn tòa Thế Giới Chi Lực từ Thánh Hồn cũng chỉ là phí công, hắn sẽ chết thẳng cẳng chứ không phải chỉ bị thương nhẹ hôn mê như bây giờ.
Hắn là tính không có sai, Thánh Vương cường giả bây giờ không phải là hắn có thể chống lại được, cho dù đó không phải là cường đại nhất Thánh Vương.
"Đại Hắc! Ta là hôn mê bao lâu rồi? " Diệp Tử Phàm tiếp tục hỏi. Hắn cảm nhận được toàn thân ê ẩm, thế nhưng còn không có cập đến căn cơ, thiết nghĩ đến lần này hôn mê cũng không lâu lắm.
"Chủ nhân! Ngài đã hôn mê ba tháng, nói đúng hơn là ba tháng hai ngày!" Đại Hắc tính ra rất là chính xác số ngày mà Diệp Tử Phàm hôn mê đến hôm nay.
"Ân! Không có nằm ngoài dự đoán! " Diệp Tử Phàm gật đầu nói, hắn là cảm nhận thương thế của mình không nặng lắm, có thể vận chuyển Hỗn Độn Bá Thần Quyết khôi phục lại thực lực, cho nên thời gian kia là hợp lý, xem như mình đã ngũ một giấc dài vậy.


"Đại Hắc! Nói cho ta biết! Chúng ta là đang tại nơi nào?" Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi.
Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất, bên ngoài hoàn toàn là một màu Pháp Tắc Phù Văn cùng Không Gian Hỗn Động, thần thức của hắn là không thể nào nhìn ra bên ngoài được, đây là điều mà hắn chưa từng gặp phải, phải biết rằng hắn hiện tại Nguyên Thần Nhập Thánh, thần thức là vô cùng cường đại, như thế vẫn là bị Pháp Tắc Phù Văn bên ngoài kia cắn nuốt. Có thể nói Pháp Tắc Phù Văn bên ngoài là vô cùng cao cấp, chắc chắn phải là trên Pháp Tắc sơ kỳ tiểu thành cấp độ, vì hắn bây giờ cũng đã Lĩnh Ngộ được Thôn Phệ Pháp Tắc đến sơ kỳ tiểu thành, Pháp Tắc của hắn là không có lợi hại như bên ngoài kia.
"Chủ nhân! Đây là Thánh Hoàng cường giả từng giao thủ để lại chiến trường, Pháp Tắc nơi đây cũng là đạt đến sơ kỳ viên mãn cấp độ, cho nên ngài là không dùng thần thức bên ngoài được! " Đại Hắc đúng sự thật bẩm báo, nói xong hắn còn là dùng Quang Ảnh Thuật để cho Diệp Tử Phàm có thể quan sát được rõ ràng xung quanh.
Thánh Hoàng cường giả, Pháp Tắc một khi đạt đến sơ kỳ viên mãn cảnh giới, có thể trường tồn thiên địa trăm ức năm tháng không tan, uy lực cũng là kinh khủng vô cùng, nơi đây đạo nào Pháp Tắc Phù Văn cũng thấp nhất cũng là đạt đạt đến một ngàn vạn tòa Thế Giới Chi Lực, vị này chủ nhân có thể quan sát được bên ngoài mới là quái sự.
"Thánh Hoàng Chiến Trường! Thì là như vậy!"
Diệp Tử Phàm gật đầu nói, hắn hiện tại Thánh Vương còn không phải, lẽ dĩ nhiên, với những cấp độ cường giả quá cao như Thánh Hoàng, hắn là không thể nào với tới.
"Ngươi có cách nào rời khỏi nơi này hay là không? " Diệp Tử Phàm trầm ngâm một chút, sau đó hắn tiếp tục hỏi.
Nơi này không giống như Diệp Tử Phàm rơi vào Tinh Không Hỗn Động trước đây tại Linh Ma Đại Lục, ở nơi đó hắn tuy vẫn cảm nhận nguy hiểm nhưng mà còn chưa đến mức tuyệt vọng, nhưng mà tại nơi đây, hắn là không làm được cái gì, thần thức vừa xuất hiện liền bị cắn nuốt, hắn dám khẳng định, như hắn rời khỏi cái Luyện Thần Đỉnh này, hắn sẽ bị những cái kia Pháp Tắc Phù Văn hủy diệt đến tra cũng không còn. Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào cái này Luyện Thần Đỉnh mà thôi, nó là không có sợ Pháp Tắc Phù Văn bên ngoài, có thể sẽ đưa hắn rời khỏi nơi đây.
"Chủ nhân! Luyện Thần Đỉnh là có thể đưa chủ nhân ngài ra ngoài, thế nhưng tốc độ của nó sẽ rất chậm!" Đại Hắc hơi có chút khó khăn nói.
"Rất chậm, là bao lâu?"
Diệp Tử Phàm ánh mắt hơi có chút nhíu lại hỏi, mỗi lần cái tên Đại Hắc đưa cái bản mặt khó khăn này ra, hắn là biết sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
"Chủ nhân! Ít nhất.. Ít nhất là một ngàn năm!" Đại Hắc cũng biết là vị chủ nhân này của mình sau khi nghe câu trả lời này là đang không được vui, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể đúng sự thật báo cáo.
Luyện Thần Đỉnh công năng vô cùng nghịch thiên, Luyện Đan, Phòng ngự tìm hiểu Pháp Tắc là nhất lưu, thế nhưng mà nó cũng không phải là không có điểm yếu, điểm yếu của nó là tốc độ, như không có theo bên cạnh Chủ Nhân mà nói tốc độ của nó chỉ tương đương với lại một chiếc Thượng Phẩm Linh Khí Phi Chu mà thôi.
Thế đấy, lực lượng phòng ngự có thể đạt đến Hạ Phẩm Thánh Khí Cao Cấp, nhưng mà tốc độ chỉ có thể cùng một kiện Linh Khí Phi Hành sánh đôi, muốn dùng Luyện Thần Đỉnh tốc độ vượt qua một cái Tinh Vực, một ngàn năm tại đây là hắn đã bao gồm thoát khỏi Pháp Tắc Phù Văn bao phủ để vị chủ nhân này có thể tự thân rời đi, như mà còn nếu không, một vạn năm hay mười vạn năm cũng chỉ là một con số nhỏ.
"Một... Một ngàn năm! Đại Hắc! Ngươi không có tính lộn đó chứ? " Diệp Tử Phàm ánh mắt trợn trừng lên, nhìn chằm chằm cái tên Đại Hắc này, gằn giọng hỏi.
Tu Luyện Giả khác đến cái cảnh giới như hắn, đừng nói là một ngàn năm, một vạn năm một lần bế quan cũng chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi, nhưng mà Diệp Tử Phàm hắn khác với lại bọn họ, hắn từ khi bước chân vào Tu Luyện Giới một lần bế quan là chưa từng đến một năm là đã xuất quan, bảo hắn chờ một ngàn năm, hắn như thế nào có thể chờ nỗi.
Hơn nữa a, hắn có một tá công việc bên ngoài cần phải làm, Diệp Tiểu Nha của hắn đang tại Triều Tịch Thánh Sơn chờ hắn đến đón, Dương Thiên Hải tên kia hắn còn chưa bắt được, Lâm An Nam còn đang chờ hắn đến đón tại Thần Lục đâu rồi, hắn làm sao có thể ở lại nơi đây một ngàn năm được.
"Chủ nhân! Thật sự xin lỗi, chính là như thế! " Đại Hắc là không dám nhìn thẳng vào Diệp Tử Phàm, hắn là cúi đầu xuống nói.
Hắn đi theo Diệp Tử Phàm lâu như thế, đương nhiên cũng biết trong lòng của Diệp Tử Phàm đang lo lắng cái gì.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.