Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 731: Gây Thù Chuốc Oán




Chiến Trận kia lợi hại kinh khủng như thế nào, tại đây không có một ai là không hay biết cả, chỉ là khi nhận được cái tin tức này từ bên dưới, bọn họ là biết được đến, cái Chiến Trận này là đối với bọn họ vô duyên, cái này không có cái gì là khó hiểu cả, những thế lực như bọn họ đều đã biết đến cái Chiến Trận này kinh khủng đến như thế nào, đương nhiên chủ nhân chân chính của bọn họ, Ám Huyết Thánh Cung bên kia là biết tường tận hơn đám người mình rất là nhiều.
Không có ai có thể từ dưới mí mắt của Thánh Cung người lấy đi cái Chiến Trận kia. Biết là biết như vậy, nhưng mà bọn họ cũng là nhất thiết phải đến đây một chuyến, một là muốn xem cái Chiến Trận kia lợi hại như thế nào, hai nữa là ngăn cản người của mình nhúng tay vào tranh đoạt Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Chiến Trận kia, đám người kia chỉ là đang tiểu đánh tiểu nháo, như phân ra được thắng bại mà nói, không ai trong số bọn họ sẽ ngu ngốc đến mức để gia tộc Ngụy Thánh của mình đem những người kia Sưu Hồn, vì như vậy chỉ sẽ chịu diệt vong càng sớm mà thôi.
Có Chiến Trận trong tay thật sự là có thể mang lại cho bọn họ vinh hoa phú quý cùng với lại cơ hội đổi đời, nhưng mà với một cái điều kiện là bọn họ phải có cái mạng để mà hưởng thụ mới được à nha.
"Ha ha ha...Các vị là đang nói chuyện gì vậy, Chiến Trận kia chỉ là đồ bỏ đi, ta làm sao lại đi lấy nó về làm gì kia chứ!" Ba Đốn Hắc gương mặt lúc trắng lúc đen, nhiều lúc là co rúm lại rất là khó coi, thế nhưng mà cái bản lĩnh ẩn nhẫn cùng giả tạo của hắn là không có thua gì bất kỳ một tên lão quái vật nào tại đây. Hắn là cười lớn một tiếng che giấu cảm xúc xấu hổ trong lòng của mình, sau đó nhã nhặn nói.
Những gì mà đám người này nghĩ ra được, hắn đương nhiên cũng là nghĩ ra được đến, hắn còn biết được tại nơi đây ngoài đám người của hắn ra, Thánh Cung người cũng đã xuất hiện từ lâu, cụ thể tại đây là Nhân Uyên Linh đã đến, chỉ vì nhiều nguyên nhân mà tên kia còn chưa có hiện thân mà thôi, nhưng mà hắn dám lấy cái mạng của mình ra để mà bảo đảm, chỉ cần hắn dám đến bên kia bắt đám người Tuyết Mạn gia tộc kia Sưu Hồn, nhất định hắn sẽ chết không có toàn thây.
Hiện tại a, hắn vẫn là nên nghĩ như thế nào có thể qua được quan ải của Nhân Uyên Linh bên kia, phải biết rằng Ba Đốn gia tộc bọn họ biết Chiến Trận mà không báo, còn muốn chiếm làm của riêng, cái lỗi này là không hề nhẹ một chút nào đâu à nha.
'Thật là một đám ngu xuẩn hạng người! ' Ba Đốn Hắc trong lòng âm thầm mắng, đám người mà hắn nói đến đây không phải là những tôn Ngụy Thánh hậu kỳ lão tổ xung quanh đây.
Mà là Ba Đốn gia tộc mấy cái tên Ngụy Thánh nhà hắn.


Những cái tên kia sao có thể không hiểu được, cái Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Chiến Trận kia là không phải một cái tiểu Ngụy Thánh gia tộc như bọn họ có thể chạm tay đến được kia chứ, bảo vật như thế, là Thánh Cung đã để mắt đến từ lâu, ai chạm vào, người đó sẽ chết rất thảm.
Hoặc giả như khi Tuyết Mạn gia tộc lần đầu tiên dùng Chiến Trận xuất hiện trước mắt thế nhân, mấy tên Ngụy Thánh nhà hắn không cần phải đi xác minh thật giả mà lập tức lôi đình ra tay trấn áp, sau đó xóa đi mọi vết tích, như thế thì may ra Ba Đốn gia tộc của bọn họ còn có cơ hội đạt được đến Chiến Trận kia. Sau đó hồi Thượng Giới gia tộc mới là chính đạo.
Một cái sai lầm cực lớn nữa đó chính là đám người kia quá tự tin vào thực lực của chính mình, tự tin có thể dùng bản thân chi lực đem Chiến Trận kia trấn áp mà không hề đem chuyện này báo lên cho Thượng Giới gia tộc sớm hơn, chỉ đến khi sắp chết đến nơi, đám người kia mới dùng Bí Pháp nói cho hắn biết, như vậy cũng đã quá muộn màng rồi. Nếu như đám người kia báo cho hắn biết sớm hơn, hắn tuy không thể đem cái Chiến Trận chiếm làm của riêng, thế nhưng mà cứu lấy tính mạng của bọn họ là không có vấn đề gì.
Chỉ đáng tiếc vì đám người kia quá ngu ngốc cho nên đã tự hai bản thân mình, còn khiến cho gia tộc mất đi mấy tôn Ngụy Thánh cường giả cùng với lại một kiện Cấm Khí, đừng nói là bây giờ đám người kia đã chết, cho dù bọn chúngm còn sống đi chăng nữa, hắn cũng là không tha cho bọn họ, chỉ là đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
"Hắc Thánh Nhân! Không thể nói như vậy a! Đám người Tuyết Mạn gia tộc kia đã đem Ba Đốn gia tộc các ngươi thế lực tại dưới Linh Ma Đại Lục này diệt tận gốc rễ, trong đó ta nghe nói còn có đến năm vị Ngụy Thánh cường giả cùng một kiện Cấm Khí, thù oán sâu đậm như thế, ngài sao có thể bỏ qua cho được! "Nhữ Vân Anh ánh mắt híp lại rất là thâm sâu, dùng giọng gây thù chuốc oán nói với lại Ba Đốn Hắc.
Cái tên Ba Đốn Hắc này, dụng tâm vừa rồi quá mức là hiểm độc, tên này là biết rõ Tuyết Mạn gia tộc đám người kia bây giờ là một liều thuốc độc, bất kỳ một ai uống vào đều là chết thẳng cẳng cả, thế nhưng vẫn muốn dẫn dụ bọn họ đi chịu chết, hạng người âm hiểm tiểu nhân như thế, hắn là không thể nào cứ như vậy bỏ qua cho y được.
Hắn cũng là biết đến Ba Đốn Hắc tên này làm như vậy là vì Ba Đốn gia tộc nhà hắn lần này tổn thất to lớn, cho nên tâm lý không có cân bằng, muốn làm cho bọn họ cùng nhau chịu thiệt như vậy mới công bằng.
Chỉ là cái tên này có chút suy nghĩ lệch lạc thì phải, Ba Đốn gia tộc những người kia vì là quá mức ngu xuẩn cho nên mới bị người ta diệt mất, có chết cũng là đáng, thế nhưng mà Ba Đốn Hắc muốn cho chúng ta cùng chịu tội chung, ngươi bàn tính là đánh lộn số rồi thì phải.
"Anh Thánh Nhân! Ba Đốn gia tộc ta vừa rồi tử trận là vì bọn họ học nghệ không tinh, chết cũng là đáng, ta như thế nào lòng dạ hẹp hòi đến nỗi đi tìm những người kia tính sổ, với lại lấy cái thân phận của ta, đi cùng một đám Ma Tôn cấp thấp động thủ, những người kia lại không hề có sức phản kháng, như vậy truyền ra bên ngoài, mặt mũi của ta để tại nơi đâu?"Ba Đốn Hắc chỉ tay về đám người Hổ HuyềnPhương đã bị phongbế Nguyên Lực nằm tại đằng kia,rất lànghĩa chính ngôn từ nói.
'Đáng chết Nhữ Vân Anh! Thù này bản tọa nhớ kỹ!' Trong lòng Ba Đốn Hắc thầm hận a, hắn chẳng qua là chỉ nói vui đùa với đám người này một chút mà thôi, có cần thiết phải là cắn chết không buông tha hay là không, hắn thầm thề như có cơ hội sẽ cho cái tên làm xấu mặt hắn Nhữ Vân Anh này chết rất khó xem.
"Hắc Thánh Nhân thật sự là lòng dạ rộng rãi! " tất cả mọi người đều là khen ngợi Ba Đốn Hắc một câu, chỉ là trên khóe miệng kia giễu cợt ai cũng có thể nhìn ra được bọn họ là đang trào phúng Ba Đốn Hắc.
Như người không biết nhân phẩm cùng phong cách làm việc chỉ cần đạt được mục đích không có từ thủ đoạn của Ba Đốn Hắc, chắc chắn qua những lời nói vừa rồi sẽ là nghĩ y là một con người quang minh chính đại, chỉ là những người tại nơi đây không ai là không biết cái bản tính có thù ắt báo của Ba Đốn Hắc, ngay cả trẻ sơ sinh y còn nhai nuốt ngon lành, đừng nói đến những chuyện khác, cho nên lời nói vừa rồi của Ba Đốn Hắc là không có ai tin tưởng cả, chỉ có điều hắn đã nhân nhượng đến mức độ này, cũng không ai tốt vạch trần mà thôi.
"Các ngươi xem, chiến trường trên kia đã là phân ra thắng bại!"
"Nha! Không sai, cuối cùng vẫn là Dạ Dung Sâm dành được thắng lợi! Dạ Dung lão quỷ, chúc mừng nhà ngươi! "
"Ha ha ha... Không có gì! Như đám người kia đã phân ra thắng bại, như vậy cũng đến lúc chúng ta hoạt động tay chân rồi! Các vị nói có đúng không! "
"Dạ Dung huynh nói rất là phải, cũng là nên kết thúc cái trò chơi vô nghĩa này rồi!"
Bắt đầu từ Khắc Lai Bát lên tiếng nói, tất cả mọi người đều thả thần thức của mình ra quan sát, quả nhiên sau khi đám người kia sử dụng ra át chủ bài của mình sau, chiến trận cũng đã đi đến hồi kết.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.