Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 696: Đường Lui




Chuyện như thế này hắn không tin Thánh Cung người trên kia lại không có biết, mặc dù vậy, Thánh Cung vẫn là để cho bọn chúng tiêu dao bên dưới Hạ Giới Tinh Vực. Nhìn như vậy có thể thấy, Thánh Vực Thiết Luật lập ra là không có cái gì ước thúc với Cường Giả đáng nói.
Tên này Nghiệt Minh đưa ra Thánh Vực Thiết Luật muốn hù dọa hắn, cũng là quá mức buồn cười đi một chút.
"Ầm ầm!!! "
"Nha! Diệp Thánh Nhân? Như vậy bản tọa cũng muốn xem, ngài là có cái thực lực như thế nào, để có thể không quan tâm đến Thánh Vực Thiết Luật! " Nghiệt Minh khí thế bạo phát, ép cho thiên địa vạn vật run rẩy, không gian đứt gãy liên hồi, một chỉ đánh về hướng Diệp Tử Phàm nói.
Cường giả có thể bỏ qua Thánh Vực Thiết Luật là không có sai, hắn biết Diệp Tử Phàm nói rất là có lý, nhưng mà cái tên Diệp Tử Phàm này nên là đến những cái Tinh Vực do Nhân Tộc quản hạt mà quấy đảo phong vân, cũng không nên đi đến địa bàn của hắn làm càn.
Diệp Tử Phàm tên này là không có nghĩ đến, hắn làm như thế, nếu như Ám Huyết Thánh Cung người biết được, đến lúc đó, người mà phải chịu tội chính là Nghiệt Minh hắn đây, cho nên dù có cảm kích Diệp Tử Phàm tên này bỏ qua cho hắn một lần đến đâu, hắn cũng phải đưa tên này trấn áp, sau đó dẫn độ tên này lên Thánh Cung, để người trên đó phán xét.
"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "
"Ha ha ha...Đến đúng lúc lắm!"
Nhìn thấy Nghiệt Minh không có dài dòng nửa mà là trực tiếp động thủ, Diệp Tử Phàm cũng là xuất ra một quyền, cùng cái kia đạo Chỉ Mang của Nghiệt Minh chống lại. Một kích này, hắn biết là đôi bên chỉ thăm dò nhau mà thôi, cũng không có dùng toàn bộ lực lượng ra đối bính.
Cho dù là như vậy, một kích của đôi bên đánh ra đã đạt hơn hai trăm triệu ức long lực lượng, nó làm cho cả vùng trời Thiên Hồn Sơn vốn đã u ám bây giờ lại càng ảm đạm hơn.
"Rầm rầm!!! Ầm ầm!! "
"Nghiệt Minh Thánh Nhân! Chúng ta lại tiếp tục! "


Diệp Tử Phàm một kích đánh ta đạo chỉ mang của Nghiệt Minh xong, cũng là không có để cho tên này ra tay trước nữa, mà là dẫn đầu xuất thủ, khác hẳn với lần trước, lần này là hắn lao thẳng vào vị trí của Nghiệt Minh đang đứng, một quyền vung ra.
"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "
"Ta là sợ ngươi hay sao!"
Nghiệt Minh nhìn thấy Diệp Tử Phàm xông tới, ánh mắt hơi co lại, hắn là biết đến Diệp Tử Phàm đang muốn dùng thân thể cùng hắn cứng đối cứng mà thôi. Như vậy hắn chỉ có thể nói là tên này đang tự chuốt nhục vào thân.
Luận về thân thể, hắn Ma Tộc thân thể tuy không có cường đại quá mức như là Yêu Tộc bên kia, thế nhưng so với lại xếp hạng bét Nhân Tộc thì cường ra nhiều lắm, với lại cái tên Nhân Tộc này có lẽ còn không biết, hắn khi còn tại Ám Huyết Thánh Cung đã tu luyện thành công một môn Thể Đạo Công Pháp, đẳng cấp của nó đã vượt qua Đạo Cấp mức độ, tiệm cận với lại Thánh Giai Luyện Thể công pháp, Ma Thể của hắn hiện tại, có thể nói là lực lượng phòng ngự kinh hồn, chỉ kém một chút là có thể đạt đến Cấm Khí mức độ.
Tại Ám Huyết Thánh Cung Ngụy Thánh cường giả như mây bên trong, hắn Khí Đạo tu vi có thể nói là kế cuối tồn tại, nhưng mà luận về Thân Thể phòng ngự, cho dù là những tôn Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn kia cũng không thể so sánh được với hắn, đây cũng là cái mà hắn tự hào nhất.
"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "
"Ha ha ha...Nghiệt Minh! Thật sự rất sảng khoái, ăn của ta tiếp một quyền! "
Diệp Tử Phàm cất tiếng cười to, lại vung tay đánh ra một quyền, hắn quả thật rất là vui vẻ, cái tên Ngụy Thánh Nghiệt Minh này không có làm cho hắn thất vọng một chút nào, Nghiệt Minh tu vi tuy là không có cao, nhưng mà về Thân Thể lại rất có một bộ, hắn cùng với lại Nghiệt Minh dùng man quyền chiến đấu, mỗi một quyền tên này đánh lên người của hắn, tuy không có làm cho hắn bị tổn thương cái gì, nhưng mà lại góp phần rất lớn thúc đẩy Bá Thể của hắn Khí Huyết vững chắc trở lại, hắn tự tin nếu như dùng cái phương pháp này rèn luyện, không bao lâu sau, những cái kia bất ổn vì thực lực tăng lên quá nhanh của mình sẽ hoàn toàn biến mất, đây là một cái đối thủ mà hắn rất cần hiện nay, đương nhiên một bên chiến đấu, một bên hắn cũng phải trấn áp lại phần lớn lực lượng đang cuồn cuộn trào dâng bên trong mỗi tất Bá Thể của mình.
Nếu như không, với lực lượng Bá Thể lên đến bốn tòa Thế Giới Chi Lực hiện nay, không cần dùng toàn lực, chỉ phát ra một nửa thôi cái vị Ngụy Thánh trung kỳ Nghiệt Minh này cũng đã đi đời nhà ma rồi, có thể nói bây giờ hắn áp chế Bá Thể lực lượng cũng khá là vất vả một chuyện.
...
Ba ngày sau! Thiên Hồn Sơn thương khung bên trên.
"Lâm Chí Tôn! Ngài xem hai vị Bệ Hạ kia giao thủ, ai sẽ là người dành chiến thắng sau cùng?" Thôi Nhĩ Á nhìn xuống bên dưới hai tôn khổng lồ thân ảnh đang giao chiến, không khỏi sắc mặt ngưng trọng, đối với lại bên cạnh mình Tuyết Mạn Lâm lên tiếng hỏi.
Ba ngày trước, khi hai tôn Ngụy Thánh cường giả này bát đầu động thủ, bọn họ những cái này tôm tép nhãi nhép là biết thân biết phận chạy trốn lên trên Thiên Hồn Sơn bầu trời thật xa, dù là như vậy, cũng có vài chục tên chạy không kịp cùng đứng quá gần quan chiến đã bị lực lượng khủng bố của hai vị Ngụy Thánh kia nghiền thành tro bụi, đến bây giờ nhớ lại, hắn trong lòng vẫn là còn rất sợ hãi không thôi.
Hai người kia hiện tại vẫn là cứ như hai con trâu húc vào nhau một dạng. Loại này phương pháp chiến đấu đã là có ba ngày ba đêm rồi, đến giờ vẫn vậy, còn chưa thấy có ai có thể nắm được lợi thế để có thể dành chiến thắng về phần mình.
"Đương nhiên là Nghiệt Minh Bệ Hạ của chúng ta rồi!" Tuyết Mạn Lâm không cần suy nghĩ nhiều liền lập tức trả lời.
Nhưng mà trong lời nói của hắn dường như lòng tin không đủ một dạng, đồng thời nếu như để ý kỹ, trong tay của hắn lúc nào cũng nắm chặt. Sở dĩ hắn nắm chặt tay như vậy, vì bên trong tay kia hắn đã nắm chắc một khối Ngọc Phù, đó là Phá Giới Ngọc Phù.
Không có sai, là Phá Giới Ngọc Phù, hắn là có cái ý nghĩ rời khỏi nơi này, nếu như là ba ngày trước, hắn cũng sẽ không có đưa ra cái quyết định như thế, nhưng mà bây giờ hắn là hoàn toàn đổi ý, nhìn vào tình hình chiến đấu bên dưới, Ngụy Thánh Nghiệt Minh là đang chiếm lấy thượng phong, lúc nào cũng là đè nặng cái tên Nhân Tộc Diệp Tử Phàm kia đánh cho không ngóc đầu lên nỗi, nhưng mà không hiểu tại sao, trong lòng của hắn lại luôn cảm thấy có cái gì không ổn đâu đây.
Cái tên Diệp Tử Phàm kia, vẫn như thường lệ bị đánh tơi tả, chỉ là Nghiệt Minh Thánh Nhân cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, cũng là không thể trấn sát được Diệp Tử Phàm tên kia, cứ mỗi khi Nghiệt Minh muốn tung một đòn kết liễu trận đấu, thì y như rằng cái vị Diệp Tử Phàm kia lại sinh long hoạt hổ trở lại, kế tiếp lại bị đánh, lập đi lặp lại nhiều lần như thế, không cấm trong lòng của hắn nỗi lên nghi ngờ, tiếp theo sau, là cực đại bất an, như là có chuyện xấu gì sắp sửa xảy ra với hắn một dạng, vì vậy cho nên trong tay của hắn lúc nào cũng nắm chắc một khối Phá Giới Ngọc Phù, chỉ cần Nghiệt Minh có dấu hiệu bại trận, hắn lập tức liền sẽ rời khỏi nơi đây ngay lập tức.
"Chỉ.. Chỉ hy vọng là như vậy! " Thôi Nhĩ Á nhìn thần sắc căng cứng của Tuyết Mạn Lâm, liền chỉ có miễn cưỡng nở nụ cười nói được một câu như vậy.
Nói xong, hắn cũng không có chậm tay hơn Tuyết Mạn Lâm bao nhiêu, cũng là chuẩn bị cái đường lui cho mình.
Tu vi của hắn không có cao bằng Tuyết Mạn Lâm, nhưng mà không có nghĩa là kiến thức của hắn cũng kém hơn Tuyết Mạn Lâm, cái vị Ngụy Thánh Diệp Tử Phàm kia là đang trá bại, dường như muốn mượn tay của Ngụy Thánh Nghiệt Minh để mà mài giũa tự thân.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.