Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 686: Đao Kiếm




Rầm rầm! "
"Thánh Tinh! Lên đến mười viên, không nghĩ đến Tuyết Mạn gia tộc lại có những cái thứ này, ta là có chút hối hận vì đã sát Tuyết Mạn Sát quá sớm rồi! " Diệp Tử Phàm sau khi thu mười viên một km kim sắc tinh thạch vào bên trong Luyện Thần Đỉnh, âm thầm có chút tự trách mình nói.
Phát hiện trong Tàng Bảo Điện của Tuyết Mạn gia tộc không chỉ có Thánh Vương Chi Cốt loại bảo vật kia, mà còn có Thánh Tinh, suốt mười viên Thánh Tinh.
Loại này bảo vật là Đại Hắc trước đây đã có nói cho hắn biết, nó chuyên dùng cho Thánh Nhân tu luyện tài nguyên chủ yếu, trước đây hắn vì ba viên Thánh Tinh mà vô tình đụng phải cái vị Yêu Thánh kia, tên kia không màn thân phận ra tay chỉ chút nữa đã làm cho hắn chết tại Thiên Hoang Đại Lục nơi đó rồi.
Bây giờ hắn đến Linh Ma Đại Lục này, không cần phải tốn nhiều công sức hắn đã có cho mình mười viên Thánh Tinh, cái này Thánh Tinh đến trong tay cũng không phải quá mức dễ dàng một chút, nó giống như là tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống trúng đầu của hắn vậy, vận khí của hắn xem ra là không hề kém một chút nào! Diệp Tử Phàm trong lòng không khỏi yy nghĩ.
"Vẫn còn một tên Tuyết Mạn Lâm! Hy vọng cái tên này không có làm cho ta thất vọng! " Hắn nhìn thấy Thánh Tinh cùng Thánh Vương Chi Cốt tại nơi này, với cái trí tuệ của hắn sao không biết Tuyết Mạn Sát đã phát hiện ra một tòa Thánh Vương Bí Cảnh kia chứ.
Nếu như trước đó hắn biết được Tuyết Mạn gia tộc có những thứ này, giá nào hắn cũng sẽ không có ra tay diệt đi Tuyết Mạn Sát, ít nhất cũng bắt cái Nguyên Thần của tên kia ra dùng Sưu Hồn Thuật tìm kiếm thông tin về cái Thánh Vương Bí Cảnh kia cái đã, chỉ tiếc là khi ấy hắn không có biết.
Nhưng mà cũng không có sao, Tuyết Mạn gia tộc không phải còn một tên Tuyết Mạn Lâm hay là sao? Tên kia là Thánh Thể Ma Tôn Chí Cường Giả cảnh giới, những gì mà Tuyết Mạn Sát biết được, chắc chắn tên kia cũng biết được, cho nên bây giờ hắn có thêm một cái mục tiêu nữa là phải tóm cho bằng được Tuyết Mạn Lâm.
"Âm Cốt Sơn Mạch Ngụy Thánh cường giả hay sao? Cũng nên đến lúc chúng ta phải gặp nhau rồi! " Diệp Tử Phàm ánh mắt phát ra ti tỉ hàn mang, nhìn về hướng Âm Cốt Sơn Mạch kia nói nhỏ, nói xong, hắn cũng biến mất khỏi Tàng Bảo Điện nơi đây.
Hắn là biết đến, muốn hoàn toàn đem Âm Cốt Sơn Mạch tài nguyên bỏ vào trong túi, cũng như hoàn toàn thống nhất Đông Châu toàn cảnh, cái quan ải Ngụy Thánh trấn thủ tại Âm Cốt Sơn Mạch kia không thể không vượt qua.


Nửa tháng trước khi đến Tuyết Mạn Thành này, hắn là muốn sau khi đem tất cả tài nguyên của Tuyết Mạn gia tộc cũng như là toàn bộ Lục Tinh Thế Lực tại Tuyết Mạn Thành thu vào trong túi, sau đó sẽ đến Âm Cốt Sơn Mạch tìm Ngụy Thánh kia luôn, chỉ là đáng tiếc vì gặp phải Thánh Vương Chi Cốt, cũng như Thánh Tinh, cho nên đã làm chậm lại chuyện này, bây giờ Thánh Vương Chi Cốt cũng đã luyện hóa hoàn tất, Bá Thể của hắn cũng đã tăng lên một cái bậc thang, Thánh Tinh cũng có tại trong tay, cũng là đến lúc nên đi tìm tên kia rồi.
...
Tuyết Mạn Thành! Thành Chủ Phủ! Tàng Bảo Điện bên ngoài.
"Sưu! "
"Ôn huynh! Phương huynh! Các vị đến sớm, Cáp Duy xin có lễ!" Đi đến bên ngoài Tàng Bảo Điện, nhìn thấy Hổ Huyền Phương cùng Ôn Địch đã đứng tại kia từ sớm, Cáp Duy liền là ôm quyền lên tiếng chào hỏi.
Nơi đây hiện tại là có ba người, trừ Ôn Địch cùng Hổ Huyền Phương ra, vẫn còn có Cáp Tích Ly đội lốt của Tuyết Mạn Sát đang đứng hộ pháp tại ngoài đại Môn Tàng Bảo Điện không xa.
Nhưng mà Cáp Duy cũng chỉ là gật đầu một cái, không có lên tiếng hỏi thăm Cáp Tích Ly. Đây cũng không phải là hắn khinh thường Cáp Tích Ly gì đó, mà là hắn cùng Cáp Tích Ly không bao lâu đã kết nghĩa kim lang, tình cảm là vô cùng tốt, cho nên hai người là không cần thiết phải dùng những lời sáo rỗng, như vậy trông rất là xa lạ.
"Cáp Duy huynh! Khách khí rồi!" Ôn Địch cùng Hổ Huyền Phương cũng là cho Cáp Duy đủ mặt mũi, lên tiếng chào hỏi lại.
Nhất là Ôn Địch, hắn nhìn về Cáp Duy rất là không có vừa mắt, tên này vừa gia nhập, đã uy hiếp đến cái vị trí của hắn, hắn chào đón Cáp Duy mới là chuyện lạ.
Chỉ là trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng công phu bên ngoài cũng phải là cho đủ, nếu như không hắn sẽ là bị người ngoài chê cười. Cho dù là như thế, từ cái ánh mắt thù địch mà Ôn Địch phát ra, không khó để mọi người nhận ra hắn là không hề thích sự có mặt của Cáp Duy bây giờ chút nào.
"Cáp Duy huynh! Ta cùng Phương huynh mấy hôm nay vẫn là tại nơi này, không biết Cáp Duy huynh những ngày qua là đang vui vẻ tại nơi đâu, có thể chỉ giáo cho ta biết một chút có được hay không? " Ôn Địch mỉm cười hết sức là thân thiện, như hai người bạn thân đối với lại Cáp Duy ân cần thăm hỏi.
Chỉ là trong lời nói của hắn, như người hiểu chuyện sẽ nhận ra được nó chứa đầy đao kiếm chi quang, ngay cả Hổ Huyền Phương cùng Cáp Tích Ly bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày một cái.
Công việc nhất thống U Ma Vực đã là xong mấy ngày trước rồi, mấy hôm nay, Ôn Địch hắn cùng với lại Hổ Huyền Phương cứ buổi sáng nào cũng phải là đến đây từ sớm, chờ vị Chủ Nhân kia xem ngài có xuất hiện hay là không, đây là bọn họ bày ra lòng kính trọng của mình đối với lại Diệp Tử Phàm.
Hai vị Lão Thần như chúng ta đều là có lòng như vậy, thế nhưng mà một tên Ma mới như Cáp Duy nhà ngươi lại không có biết điều, vẫn tiêu dao bên ngoài suốt ngày không biết đang làm cái gì!
Như Cáp Duy trả lời không thông, hoặc là theo lời Ôn Địch nói mình đi đến chỗ nào ong bướm, như vậy sau khi Diệp Tử Phàm hiện thân, hắn Ôn Địch chỉ cần tìm một cái cơ hội đem chuyện này nói lại với lại Diệp Tử Phàm là được, khi đó, Diệp Tử Phàm có thể sẽ không vì chuyện này mà ra tay trừ bỏ đi Cáp Duy, nhưng mà trong lòng vị Chủ Nhân kia nhất định sẽ là rất khó chịu với lại tên Cáp Duy này, ấn tượng về Cáp Duy trong lòng của Diệp Tử Phàm chưa kịp lên thì đã vội dập tắt.
Từ nay về sau là không còn có ai đi tranh dành vị trí đệ nhất Phù Văn Sư bên trong Diệp Tử Phàm quân đoàn với hắn nữa! Có thể nói, câu hỏi tuy đơn giản nhưng mà nó lại chứa khá là nhiều bẫy rập, chỉ càn sơ ý một cái liền sẽ bị rơi vào trong đó đến vạn kiếp bất phục, Ôn Địch ra chiêu này không phải là không tàn độc một chút.
"Ôn huynh! Không dám giấu giếm, mấy ngày qua cũng không hề nhàn hạ tiêu dao như người nào đó nghĩ, mà là chạy đông chạy tây để tìm hiểu tin tức mà chủ nhân cần, đến hôm nay mới đạt được một ít tin tức, cho nên mới đến nơi này chờ chủ nhân xuất quan hội báo!" Đáp lại những lời nói đao kiếm của Ôn Địch, Cáp Duy là rất bình tĩnh, mỉm cười thật tươi, đáp lại một câu.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.