Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1602: Rơi Vào Cạm Bẫy!!




Còn như ông ta bị ép nhưng mà vẫn mỉm cười tuân theo khuôn khổ, như thế là báo hiệu cho một đợt giông tố sắp kéo đến.
Nó là khủng bố hơn phụ thân nỗi giận bình thường rất là nhiều lần. Mỗi lần thế này, không riêng gì người ngoài, trong nhà nàng cùng Diệp Vũ Phi cũng là không dám hó hé gì cả.
Vừa rồi ánh mắt của ngài xẹt qua một vệt sát ý, chính là minh chứng rõ ràng nhất, đám người Dịch Huyền Dương kia lần này chỉ sợ là không xong.
“Ha ha ha..Diệp Thánh Đế! Ngươi có điều kiện gì cứ nói ra đi, Dịch Huyền Dương ta sẽ vô điều kiện đáp ứng! “ Dịch Huyền Dương nghe Diệp Tử Phàm nói như thế, cười lớn lên vô cùng sảng khoái.
Kẻ thức thời mới là trang anh tuấn kiệt, họ Diệp này hắn xem ra có chút kiêu căng độc đoán, nhưng mà không phải là người không biết nhìn vào tình thế.
Nói đúng hơn tên này chỉ là một tên cậy mạnh hiếp yếu, còn là trọng sĩ diện hão.
Như hắn đoán không sai, Diệp Tử Phàm đưa ra điều kiện, cũng chỉ là vì muốn vớt vát lại một chút thể diện sắp mất hết mà thôi, đây chỉ là chuyện đi ngang qua sân khấu, trước sau gì họ Diệp kia cũng là sẽ hai tay đồng ý cái mối này hôn sự.
“Điều kiện của ta rất là đơn giản, chúng ta giao ước một trăm năm, sau một trăm năm, ngươi như có thể đánh thắng được Diệp Tử Phàm ta, mọi chuyện đều sẽ nghe theo ngươi, còn như không...! “
Diệp Tử Phàm nụ cười nhạt vẫn là chưa bao giờ tắt trên môi, lời nói cũng là rất biết thời thế, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu y chỉ là đang kéo dài thời gian chút đỉnh để mà giữ lại chút thể diện mà thôi.
“Ha ha ha..!Được! Diệp Thánh Chủ! Như ngươi mong muốn! Một trăm năm sau chúng ta liền đại chiến một trận, hy vọng ngươi cũng đừng có nên nuốt lời a!”
Dịch Huyền Dương lần này còn là cười lớn hơn trước đây rất nhiều, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, họ Diệp này như thế nào cũng sẽ phải đi vào khuôn khổ.
Cái gọi là giao ước một trăm năm kia, chỉ là một cái cớ hợp lý để họ Diệp này dành lại một chút mặt mũi.
Hắn nhìn lại tu vi của Diệp Tử Phàm này, ân, là dùng liễm tức công pháp che giấu cảnh giới, nhưng là từ xuất thủ muốn diệt đi Ngư Tử Vân, hắn có thể đoán ra được Diệp Tử Phàm thực lực cao lắm cũng chỉ là một tên bình thường Thánh Đế, Pháp Tắc cũng tầm trung kỳ viên mãn.
Như thế này một cái cảnh giới, đừng nói là cho họ Diệp này một trăm năm, dù cho y một trăm vạn năm đi chăng nữa, tên này cũng chẳng bao giờ là đối thủ của Dịch Huyền Dương hắn đây.
Ân! Có điều trăm năm sau hắn liền là 1SwRe ra tay nhẹ nhàng một chút đối với Diệp Tử Phàm này mới được, dù sao hai nhà cũng là thông gia với nhau, tên này muốn tìm lại một chút thể diện, hắn cũng là nên chiều theo ý của y, như không mà nói, đồ đệ của hắn sau này phải chịu khổ dài dài rồi.
‘Xong rồi! Xong rồi! Lão già ngu ngốc kia, ngươi như thế nào có thể đồng ý điều kiện này kia chứ! ‘ Diệp Vũ Đồng nhìn Dịch Huyền Dương đang là đắc ý cười to như mình đã nắm toàn cục trong tay, trong lòng thầm kêu khổ, còn là mắng Dịch Huyền Dương không tiếc lời.
Như là bình thường một Tu Luyện Giả khác, một trăm năm thời gian đúng chỉ là một cái chớp mắt liền có thể qua, một Thánh Nhân Cường Giả dù yêu nghiệt đến đâu, một trăm năm thời gian cũng chẳng thể nào có tiến triển gì đáng nói.
Nhưng mà phụ thân nàng đây không phải là bình thường yêu nghiệt Thánh Nhân a.
Đây là một tôn Tu Luyện tiến cảnh biến thái nhất trong trời đất này.
Nàng nhớ đến xem, chỉ hơn một năm trước, phụ thân mình khi đó thực lực cũng chỉ tại hàng Thánh Hoàng vô địch thủ, nhưng hiện tại thì thế nào?
Nghe tên Dịch Huyền Dương kia nói, tôn này phụ thân đã là có thực lực ngang ngửa với một tôn bình thường Thánh Đế mất rồi.
Như thế tốc độ kinh khủng, nàng Diệp Vũ Đồng cũng là cảm thấy lạnh cả mình.
Như để nói một năm hay mười năm đến thực lực của phụ thân có thể đánh thắng Dịch Huyền Dương này, nàng cũng là tin tưởng.
Cho phụ thân nàng một trăm năm thời gian, đừng nói cái này Dịch Huyền Dương, dù là đám Chí Cao Cường Giả của cái Thánh Vực này ra hết, e là cũng không phải là đối thủ của ngài ấy.
Vậy mà cái tên khốn kiếp Dịch Huyền Dương này vẫn còn dương dương tự đắc, cho là mình đã chiếm thật lớn tiện nghi, đúng là ngu ngốc không khác gì đồ đệ của mình, đúng là thầy nào thì sẽ dạy ra trò nấy mà.
Vốn dĩ khi nghe tôn này phụ thân đưa ra điều kiện kia, nàng là đã muốn lớn tiếng không đồng ý, còn là dùng mọi biện pháp để mà đuổi Ngư Tử Vân hai cái đôi thầy trò này đi.
Nhưng tiếc quá, tôn này phụ thân như biết đến ý nghĩ của nàng, liền đem khẩu âm của nàng phong cấm lại, ngay cả dùng thần niệm truyền âm nàng cũng là không có làm được, chỉ là có thể trơ mắt nhìn Dịch Huyền Dương đám người chuẩn bị đi vào đường chết.
Giá như, giá như mà vừa rồi Dịch Huyền Dương không đồng ý, liền cường ngạnh đưa nàng rời đi khỏi nơi này, như thế thì là tốt biết mấy, phụ thân nàng hiện tại thực lực không đủ để ngăn cản, chờ sau một thời gian, gạo nấu thành cơm, ngài ấy không đồng ý cũng là không được, đây cũng là mơ ước của nàng.
Đáng tiếc mơ ước cũng chỉ mãi là mơ ước, không thể nào thành hiện thực cho được, để cho phụ thân nàng một trăm năm thời gian, hai người bọn nàng là không hề có tương lai.
Với tính cách của ngài ấy, không càn nghĩ cũng biết, một khi tu vi đại thành, chắc chắn sẽ đem Dịch Huyền Dương này sát, thậm chí là toàn bộ Na Di Thánh Cung kia cũng chẳng có may mắn thoát khỏi, đến lúc đó, nàng cùng Ngư Tử Vân này không trở thành kẻ thù cũng là không có được a.
“Có điều ta cũng có một cái yêu cầu, trong vòng một trăm năm đến, đồ đệ của ta liền phải ở lại bên cạnh của con gái ngươi, ngươi không được phép làm khó nó!” Đắc ý cũng đã đủ rồi, hiện tại Dịch Huyền Dương là đi vào vấn đề chính đến.
Đây là hắn nghe đến Ngư Tử Vân có hứa sẽ đi theo Diệp Vũ Đồng trăm năm thời gian làm hộ vệ, hắn hiểu quá rõ tính cách cố chấp của Ngư Tử Vân, nó mà đã hứa điều gì thì sẽ không bao giờ thất hứa.
Hắn sợ chính là điều này, như Ngư Tử Vân tại bên cạnh Diệp Vũ Đồng, họ Diệp kia lại nhìn đồ đệ của hắn rất là không có vừa mắt, một khi tên này khó chịu ra tay, hắn đây lại không có bên cạnh, như thế thì Ngư Tử Vân sẽ chết chắc rồi.
Đề phòng đến trường hợp này, hắn không thể không chuẩn bị trước, Ngư Tử Vân đối với Na Di Thánh Cung bọn họ trung hưng có ý nghĩa hết sức quan trọng, không thể có bất kỳ vấn đề gì có thể xảy ra cho được.
Như mà nó bị Diệp Tử Phàm này sát, dù hắn có đem cửu tộc họ Diệp này ra chôn cùng, cũng là không được tích sự gì cả, vẫn là nên ép họ Diệp này vào khuôn khổ sẽ tốt hơn.
“Không có vấn đề gì! Ta nhìn Tử Vân Thánh Hoàng cũng rất là thuận mắt, tại bên cạnh nữ nhi của ta là không có gì tốt bằng! “ Diệp Tử Phàm hết nhìn Dịch Huyền Dương đến nhìn Ngư Tử Vân, hắn là phải hít sâu một hơi, để cho mình phải tỏ ra thật bình tĩnh, mới có thể nói ra được những lời như vừa rồi.
Khinh người quá đáng! Thật sự là khinh người quá đáng! Trước thì ép hắn phải đồng ý cái mối hôn sự mà hắn không bao giờ thích, sau còn đi uy hiếp hắn không được động đến Ngư Tử Vân một sợi lông tơ!
Từ trước đến nay, chỉ có Diệp Tử Phàm hắn ép buộc người khác đi vào khuôn khổ, chưa bao giờ bị người khác ép thành ra cái này nông nổi này.
Dịch Huyền Dương cái tên này hắn nhớ rõ, tên này nên ngày đêm cầu nguyện làm sao cho Diệp Tử Phàm hắn không thể nào đột phá Thánh Hoàng Chi Cảnh đi, một khi hắn đột phá thành công, sĩ nhục hôm nay, hắn sẽ bắt họ Dịch này phải trả gấp trăm lần.
“Ha ha ha! Được như vậy thì tốt nhất! “
Dịch Huyền Dương cười lớn rất là hài lòng, sau đó nhìn Ngư Tử Vân một cái đầy ẩn ý, thân thể của hắn liền mờ dần, biến mất tại nơi đây.
Nghĩ đến Diệp Tử Phàm dù không có hài lòng với việc hắn ức hiếp thì có thể thế nào?
Thực lực của hắn cao hơn Diệp Tử Phàm quá nhiều, không phục hắn liền đánh cho đến khi nào phục mới thôi.
Nghĩ đến cái này Diệp Tử Phàm cũng không phải là người không biết điều, hắn đây cũng là lười cùng y ra tay.
“Hừ!”
Dịch Huyền Dương rời đi, Diệp Tử Phàm nhìn Ngư Tử Vân, đã không còn cho hắn sắc mặt tốt như vừa rồi nữa.
Một tên vô dụng, ngay cả hôn nhân đại sự của bản thân cũng là không thể nào làm chủ, phải nhờ đến người khác, có cái gì đáng để tự hào.
Tên này đúng như nhận định ban đầu của hắn, là một tên không hề có tiền đồ, người như thế, muốn lấy nữ nhi bảo bối của Diệp Tử Phàm hắn đây, chờ đến tết công gô đi.
“Phụ thân! Ngài chờ ta một chút!” Diệp Vũ Đồng nhìn thấy Diệp Tử Phàm sau khi nhìn Ngư Tử Vân một cái liền là rời đi, nàng là có chút bất đắc dĩ, liếc mắt qua Ngư Tử Vân một cái, liền là chạy theo sau.
Nghĩ đến phụ thân mình cũng là người giữ lời hứa, đã nói không làm gì Ngư Tử Vân một trăm năm thời gian, chắc chắn sẽ không ra tay, trong thời gian này Ngư Tử Vân xem như được an toàn, không càn để ý đến tên kia làm gì nữa.
Một trăm năm thời gian không ngắn, trong khoảng thời gian này, nàng là phải dùng tận biện pháp, để cho tôn này phụ thân bỏ qua cho trận chiến kia mới được, chí ít cũng là phải giữ lại cái mạng nhỏ cho Ngư Tử Vân, không để y chôn cùng đám người Dịch gia kia.
“Diệp Thánh Chủ! Đây hoàn toàn không phải là ý của ta a!”
Ngư Tử Vân nhìn Diệp Tử Phàm cùng Diệp Vũ Đồng đi vào bên trong Triều Tịch Thánh Điện, có chút khóc không không ra mắt lên tiếng.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.