6.
“Bóng chệch kìa!!!”
Có người đột nhiên hét lên.
Này, không thể nào.
Khi cơn đau cực mạnh ập đến, tôi thấy Thang Diệp khóc lớn: “Chị ơi!”
Trương Thanh kêu lên, Ngô Hử nhanh chóng đỡ lấy tôi, Vu Quyển chạy sang bên này.
“Ui da ui da.”
Trong phòng y tế, Ngô Hử liếc Vu Quyển bên cạnh, kỳ quái nói:
“Tiên Tiên yêu quý của chúng ta lúc này chắc chắn đang nghĩ, tại sao tình tiết vở kịch cũ rích này lại xảy ra với mình?”
Tôi:…
Vu Quyển ngẩng đầu nhìn anh, lặp lại một câu: “Tiên Tiên – Yêu quý.”
Giọng ở cuối hơi cao lên, còn mang theo vài phần nghi vấn.
Ngô Hử lùi về phía sau: “Người anh em, cái khí thế này của cậu…”
Cô y tá bôi thuốc nhẹ nhàng cho tôi rồi băng miệng vết thương lại.
Tôi chậc một tiếng, giới thiệu: “Anh ấy là anh em.”
Vu Quyển nhướng mày, thấp giọng “ồ” một tiếng.
Ngô Hử nhìn trái ngó phải, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Hai người yêu nhau à? Là người yêu sao?”
Anh ấy vừa thốt ra câu này, tôi và Vu Quyển đồng thời nhìn nhau, tôi cố đè nén cảm giác kỳ lạ và đáp—
“Đang mập mờ.”
“Đang mập mờ.”
“...”
Lại đồng thanh, tôi ngốc luôn.
Ngô Hử cũng ngốc luôn: “Trả lời thế này anh cũng không biết đáp lại thế nào, hai người ăn ý quá?”
Vu Quyển đưa tay sờ mũi, chuỗi hạt trên cổ tay rũ xuống, rất đẹp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bạn học Thang là tri kỷ của em.”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, dm, anh càng nói càng không đúng.
Ngô Hử ồ một tiếng, gãi lỗ tai, nửa tin nửa ngờ: “Xem ra anh già rồi, không hiểu nổi mấy người trẻ bây giờ, cái gì mà tri kỷ cả quan hệ mập mờ.”
À đúng rồi, thằng nhóc Thang Diệp còn đang khóc ngoài kia, tôi phải đi dỗ nó.
Cô y tá đút hai tay vào túi, quan sát kỹ trán tôi, rồi nói, “Được rồi em gái, nhớ thay băng vết thương, đừng để vết thương chạm nước.”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Y tá lại liếc nhìn Vu Quyển, ngập ngừng nói: “Tri kỷ đang mập mờ của cô ấy, nhớ nhắc nhở cô ấy.”
Cái quái gì thế mọi người!
Ra khỏi phòng y tế, không biết Trương Thanh và Ngô Hử đã dẫn Thang Diệp đi đâu, tôi lưỡng lự mở miệng: “Cảm ơn đàn anh ạ.”
Vu Quyển ừ một tiếng theo bản năng, mấy giây sau, dùng giọng mũi “Hửm?”, “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh đến phòng y tế với em, sự quan tâm của anh dành cho em, em xin nhận.”
“Quan tâm là đương nhiên, dù sao biểu cảm của bạn học Thang lúc ấy cũng không bình thường.”
Anh ấy giơ ngón tay lên và chỉ vào trán tôi. “Sưng một cục to, đau lắm đây.”
Tôi tránh khỏi tay anh ấy ra và cười: “Vẫn ổn ạ.” Thật kỳ lạ.
Nhìn thấy dáng vẻ vô tâm của anh ấy, đột nhiên có hơi buồn bực.
*
Sau khi kết thúc học kỳ, kỳ nghỉ hè đến.
Tôi ngồi xổm trên đất thu dọn hành lý, Trương Thanh vừa ăn vặt vừa nói: “Sao cậu vội về nhà thế, trước khi về nhà đi quẩy một trận đã chứ.”
Tôi không hề ngẩng đầu: “Lại đi KTV à, tớ không có hứng thú. Hơn nữa, bố tớ dẫn em trai tới đón tớ, cậu biết mà, tớ không đi, tên nhóc Thang Diệp kia sẽ khóc như mưa như lũ.”
“…” Trương Thanh nghẹn lại, “Em trai cậu chắc chắn là người cuồng chị.”
“Đúng thế, nhưng bây giờ quấn tớ cũng không sao, đến lúc nó mười tuổi vẫn thế này, tớ sẽ cân nhắc lấy gia pháp ra hầu hạ nó.”
“Thật vô tình.”
Lục tục có người kéo valy rời trường, Trương Thanh muốn đi chơi, tôi liếc mắt nhìn thời gian, kéo vali rời đi.
Cổng trường,
“Hii, bạn học Thang Tiên!”
Lưng tôi cứng lại, tôi vịn cầm xoay người thì thấy vẻ mặt tươi cười rực rỡ của Trần Bác: “Phải về rồi à?”
Biết rồi còn hỏi.
Có hai người bên cạnh anh ta, Vu Quyển và một cô gái. Khi tôi chú ý đến cô gái, đáy mắt tôi thoáng qua một tia kinh ngạc, vừa xinh vừa s3xy, và đầy khí chất.
Mấy người bước đến trước mặt tôi, Trần Bác tìm cớ để nói:
“Valy đẹp thế.”
Tôi vô cảm nhìn anh: “Anh cần link không?”
Trần Bác lúng túng ho khan một tiếng, ghé vào tai tôi thấp giọng nói: “Không, không, anh muốn nhờ em một việc.”
Phía sau, ánh mắt Vu Quyển nhàn nhạt, người đẹp bên cạnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó ghé vào tai anh ấy thì thầm gì đó.
Tôi đẩy valy, đổi chỗ bước đi: “Chuyện là, em vội về nhà…”
“Em gái xinh đẹp ơi, đừng đi chứ.” Cô gái xinh đẹp mở miệng, đôi môi đỏ mọng cong lên, nhìn chằm chằm tôi nói: “Em không phải là bạn gái Vu Quyển sao, hôm nay sinh nhật cậu ta, em không biết à?
Gì?
Tôi là bạn gái Vu Quyển?
Lại nữa!!??
Trong phòng bao, tôi lạnh lùng: “Đàn anh, anh thật sự có rất nhiều chuyện.”
Có lẽ Vu Quyển cũng cảm thấy áy náy, hít một hơi, nói: “Anh không định tìm em, Trần Bác đã nói trước cho Thi Nghiên em là bạn gái của anh.”
Thi Nghiên này chắc là cô gái xinh đẹp kia.
Tôi thở dài: “Hoa đào của anh thật nhiều, nhưng ba em…”
Còn chưa nói xong Thi Nghiên đã qua đây: “Hai người nói chuyện gì thế?”
Vu Quyển phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay tôi, nói: “Đang tìm chỗ để hôn.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Thi Nghiên tan vỡ.
Tôi vội vàng a một tiếng: “Kết quả bị cô quấy rầy.”
“...”
Thi Nghiên chắc hẳn nhẫn nhịn rất vất vả mới không hất ky rượu trong tay lên người bọn tôi.
Người đã đi rồi, Vu Quyển lập tức buông tay tôi ra, xoa xoa ấn đường: “Xin lỗi, cô ta còn cố chấp hơn so với người trước, hồi nãy bất đắc dĩ mạo phạm em rồi.”
Tôi nhìn anh, như có điều gì suy nghĩ, Vu Quyển này thật sự không thân sĩ như vậy.”
Tôi định nói không sao nhưng lại buột miệng thành: “Cảm giác cầm tay thế nào?”
Vu Quyển sững sờ, sau đó thốt một câu giật gân như tôi: “Rất mềm.”
“...”
Đúng lúc này, bố tôi gọi điện thoại đến, trong phòng bao hơi ồn ào, tôi đành đưa tay phải lên che một bên tai, “Alo, bố ạ.”
“Tiểu Tiên, em trai con bị viêm dạ dày cấp tính, đã vào viện rồi, con tự đi về nhé.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Vâng, con biết rồi.”
Bố tôi đột ngột dừng lại, “Bên chỗ con có tiếng gì kia?”
Da đầu tôi tê dại, Vu Quyển cũng vừa hay lại gần, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tôi vội vàng đưa tay ra che miệng Vu Quyển, dù cho anh không định nói gì…
Sau khi ngắt điện thoại, tôi thở dài quay đầu, đôi mắt đào hoa Vu Quyển mở to, từ lỗ mũi trở xuống bị tôi che lại, ngây thơ chớp chớp mắt.
Trai đẹp này là ai?
“Thình—thịch.”
Tim của ai đập nhanh thế, rõ ràng vậy?
“Đàn anh, hôn không?”