Định Kiến

Chương 47:




Khi Hứa Khiêm về đã quá 12 giờ, y vẫn không uống đến nỗi không đi đứng được, Giang Thành Vọng tiễn y ở lầu dưới và không đi lên, vì vậy trong thang máy vắng vẻ chỉ có một mình Hứa Khiêm.
Dưới ánh đèn sáng loá, nhìn gương mặt hơi có chút tang thương của mình trong gương, Hứa Khiêm vò tóc, giấu đi những ưu tư dư thừa kia.
Lúc mở cửa Nghiêm Mạc vẫn chưa ngủ, đèn trong phòng khách còn sáng, ngọn đèn ấm áp giống như mang theo một nhiệt độ nhu hoà nào đó khiến trái tim đang căng thẳng của y được buông lỏng một chút.
Hứa Khiêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: "Tôi về rồi —— "
"Hôm nay sao trễ thế." Nghiêm Mạc đi qua giúp y lấy dép, kết quả mới dựa gần vào liền nhíu mày lại: "Uống nhiều rượu như vậy?"
Hứa Khiêm ừ một tiếng, kéo kéo cổ áo: "Xã giao."
Nghiêm Mạc không nói gì nữa, dìu y vào phòng, vừa mới ngã xuống ghế salon liền bị ôm lấy, Hứa Khiêm vòng qua eo y, chôn đầu thật sâu nơi gáy đối phương, khẽ ngửi mùi hương sạch sẽ ở đó: "Để tôi ôm một lát đi."
Mùi rượu trên người Hứa Khiêm rất nặng, nhích lại gần, còn có thể ngửi được mùi thuốc là và mùi nước hoa nồng nặc, những mùi này lẫn lộn cùng một chỗ tạo ra một mùi rẻ tiền gay mũi, Nghiêm Mạc nhíu mày, những vẫn không đẩy y ra.
Hai người im lặng ôm một hồi lâu, đợi đến khi muốn đứng dậy, Nghiêm Mạc đột nhiên nhìn thấy ở cổ áo của đối phương có một vết màu đỏ, hôm nay Hứa Khiêm mặc một áo sơmi nhạt màu, cho nên vết đỏ kia càng quá mức chói mắt khiến hắn muốn không chú ý cũng khó.
Mặt Nghiêm Mạc không hề thay đổi, đứng lên, đưa tay ra kéo đối phương: "Anh đi tắm đi."
Người kia say rượu còn chưa tỉnh táo, sợ mình sẽ ngất trong phòng tắm, xua xua tay nói: "Không vội..."
Kết quả Nghiêm Mạc không nói lời nào kéo y lên, túm lấy đi tới phòng tắm, Hứa Khiêm thật sự khó chịu, bị kéo xềnh xệch cũng nổi giận: "Con mẹ nó tôi bẩn như vậy sao?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, y liền hiểu rõ là mình mất khống chế.
Thế nhưng có đôi khi lý trí cùng tình cảm ở hai tần sóng khác nhau, đại não của Hứa Khiêm nói cho y biết không thể tiếp tục nữa, y cần phải tỉnh táo, nhưng lại vào lúc này nhận tiếp một câu: "Mùi rượu trên người anh quá nặng."
Hứa Khiêm bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt tan rã, nhưng khoé miệng không tự chủ được mà cong lên, lộ ra một nụ cười không quá thảm hại như vậy nữa.
Y lùi về sau hai bước, xiêu vẹo ngã về trên ghế salon, quần tây bọc lấy đôi chân dài cũng kéo lên, sống lưng thẳng giống như một cây thương.
Hứa Khiêm móc bao thuốc lá từ trong túi ra, bật lửa hai ba lần rồi bỏ vào miệng.
Từ khi bọn họ ở chung cho đến nay, đây là lần đầu tiên y hút thuốc trước mặt Nghiêm Mạc, người kia cau mày nhìn y, trầm mặc một hồi, lúc điếu thuốc đã cháy nửa điếu, cuối cùng không nhịn được nữa liền mở miệng: "Rốt cuộc anh... đi đâu?"
Hứa Khiêm tỉnh táo nói: "Hộp đêm, phòng VIP, phục vụ loại gì cũng có."
Ấn đường của Nghiêm Mạc càng hõm lại sâu hơn, giống như là muốn nhíu lại thành cái nút thắt, hắn nhìn y, đôi môi giật giật, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì.
Hứa Khiêm kéo thùng rác qua một chút, run run khảy tro thuốc.
"Thật ra không chỉ là hộp đêm, sau đó chúng tôi còn chơi bóng bàn, bọn họ đều dẫn theo người, cứ nhét một người qua cho tôi." Nhưng thật ra bọn họ gọi con vịt kia tới rồi đẩy vào trong ngực y, khi đó Hứa Khiêm đang đứng mời rượu, nếu như né đi, không chừng đối phương sẽ té xuống đất. Y không muốn nhưng không có thù hận gì, hơn nữa làm nghề này cũng không dễ dàng gì, ngã rồi tàn phế hay đùa giỡn đến hỏng cũng không có tiền chi trả, chỉ có thể thối rữa ở đây, sợ rằng chết cũng không có người phát hiện.
Vì vậy hứa Khiêm giúp đỡ lấy, có lẽ son môi dính lên trên vào lúc đó.
Y nhìn dáng vẻ xoắn xuýt đến ghét bỏ của Nghiêm mạc, trái tim giống như bị một vật nặng đè lên, đến mức khó chịu, thậm chí không thở nổi.
Hứa Khiêm là một người sĩ diện hảo, sĩ diện hảo đến mức y có thể xem nhẹ những đau đớn kia cũng phải chưng ra mặt ngoài tốt nhất.
"Cậu không cần hỏi tôi về sau sẽ còn đi hay không... Nghiêm Mạc, có một số việc chính là như vậy, tôi ở trong cái vòng này có rất nhiều khác biệt với các cậu." Y tỉnh táo giải thích, điếu thuốc lá ở đầu ngón tay an tĩnh đốt cháy, đốm lửa nhỏ lấp loé, mang theo một độ ấm mơ hồ có thể thấy được, sinh ra một tia ảo giác ấm áp.
"Hoa kiều du học về nước, thạc sĩ tiến sĩ... các cậu đều là phần tử đọc sách có trình độ học vấn cao, các cậu có sự từng trải lẫn kiến thức rộng lớn hơn, gia đình của các cậu quyết định tố chất, tu dưỡng của các cậu... Nhưng tôi thì không phải, Nghiêm Mạc, tôi đã dám nói cũng không sợ cậu khinh bỉ, lúc học cao trung tôi đã nghỉ học, mấy thứ học trước đó đã quên gần sạch, bây giờ cho tôi một đề toán sơ trung có thể tôi cũng không giải được."
Hứa Khiêm hít một hơi thuốc lá, mùi vị ni-cô-tin quen thuộc làm tê dại cảm giác đau đớn, có thể để y càng nói lưu loát hơn.
"Tôi ở cái vòng này, mọi người đều là như vậy... có rất nhiều người xuất thân từ nông thôn, ông chủ đất không biết mặt chữ, có nhiều người lại giống như tôi vậy, nhặt được nhân bánh từ trời rơi xuống, hoặc là gặp may mắn, một đêm chợt giàu lên. Mặc kệ khởi điểm như thế nào, nói chung chúng tôi trở nên giàu có, kiếm tiền, có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo túng thiếu cơm ăn trước đây... Dục vọng của con người cũng tăng lên, trước đây có ý dâm cũng không có điều kiện, sau khi có tiền thì không thành vấn đề nữa."
Phụ nữ, quyền lợi, đồ xa xỉ... những thứ thối rữa tầm thường kia, thậm chí mấy thứ dung tục lại thành trọng tâm trong sinh hoạt hàng ngày của bọn họ. Hứa Khiêm chính là ở trong một cái vòng như vậy, tràn đầy lợi ích và dục vọng, thỉnh thoảng đứng đắn lên cũng sẽ học đòi làm sang, chỉ khi nào uống nhiều rượu vào, bản tính sẽ bị bại lộ.
Giống như một đám súc vật được bọc lên một lớp trang phục đàng hoàng, cồn rượu lên não mới đánh mất hình người, dưới hoàn cảnh như vậy, Hứa Khiêm không cách nào làm được việc "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"*, bởi vì cái kia liên quan mật thiết tới lợi ích.
(*Nguyên văn "độc thiện kỳ thân" (独善其身): nghĩa là chỉ lo giữ mình đức tốt, mặc kệ kẻ khác tốt xấu. Nguyệt edit thoát một chút cho xuôi tai ^^)
Hứa Khiêm là một người trần tục, y rất xem trọng tiền bạc, bởi vì y đã chịu đựng đủ tháng ngày không có tiền, ngay cả tôn nghiêm cũng phải ném xuống đất, mặc cho người đạp vỡ, nghiền thành bụi phấn, rồi lợi dụng khi chưa có ai quét đi liền cẩn thận cất giữ lại.
Bởi vì y chỉ còn dư lại chút đồ như vậy thôi, ngoại trừ cái này, y không có gì cả.
Tay trái cầm điếu thuốc hơi run rẩy, Hứa Khiêm khạc ra một ngụm sương trắng, tiện tay dập tắt đầu lọc.
Y cũng đã từng có ước mơ, nhưng cái gọi là "ước mơ" kia không thể làm ra cơm ăn, không thể làm ra nước uống —— mẹ y cũng cũng vì thế mà qua đời, còn nói ước mơ cái rắm gì?
Nhưng chỉ cần có tiền, những thứ này đều không phải là vấn đề.
Hút xong một điếu thuốc, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, Hứa Khiêm lộ ra một nụ cười trước sau như một, mang theo chút ngả ngớn và thô bĩ, nhìn như thờ ơ hỏi.
"Nếu như tôi nói tôi không chạm qua bất cứ người nào, bây giờ sẽ không, sau này cũng sẽ không... Cậu có tin không?"
Cậu có tin không?
Nghiêm Mạc cũng đang tự hỏi.
Một nơi như vậy, hoàn cảnh như vậy, lấy tư cách là đàn ông... thật có thể chống lại sự cám dỗ sao?
Một lần hai lần còn nói vượt qua được, nếu là nhiều lần, nếu như... thêm vài vết son in trên người, mùi nước hoa trên người lại đậm hơn một chút...
Có thể tin tưởng sao?
Nghiêm Mạc có chút mê man.
Mà kiên nhẫn của Hứa Khiêm cũng đã cạn kiệt.
Y giống như mệt mỏi tới cực điểm, cả người hõm vào trong ghế salon, thanh âm cũng có chút run rẩy.
"... Tôi hiểu rồi."
Hết chương 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.