Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 96:




“Nói rõ cho ta!” Hạng Thuật cả giận, “Chuyện Phùng Thiên Dật là sao?”
“Đợi đã!” Trần Tinh nói, “Nghe ta giải thích… người… còn người đưa tin này thì sao?”
Ngoài thành Trường An, Trần Tinh nửa kéo nửa ôm người đưa tin bị trùm bao tải đến một ngôi nhà bằng đá ở thôn hoang. Nơi đây từng là hoàng lăng của nhà Tấn, sau đợt y quan nam độ, lăng tẩm của người Tấn chưa được dời đi, đương nhiên Phù Kiên chẳng rỗi hơi sai người coi mộ cho các vua triều trước, kết quả là cả lăng mộ cùng nơi người coi mộ cư trú gần đó đều trống không.
Hạng Thuật thấy Trần Tinh mệt bở hơi tai, đành xoay người khiêng kẻ đưa tin kia lên, ném vào lăng mộ.
Trần Tinh giấu Tư Mã Vĩ ở đây bởi thứ nhất, bách tính bình thường sẽ không tới nơi này, thứ hai cho dù vô tình bị bắt gặp, họ cũng sẽ chỉ tưởng có ma. Sau khi bắt được người đưa tin, họ không tiện mang về cung nên đành lôi gã tới đây.
“Tư Mã Vĩ! Ông đang ở đâu?” Trần Tinh gọi người, chợt phát hiện nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tư Mã Vĩ còn dán giấy trắng lên mấy nan trẻ bẻ được từ trên núi, làm rất nhiều lồng đèn nhỏ, cắm nến, chiếu sáng rực rỡ. Nghe cậu gọi, ông ta liền đi ra nhìn hai người.
“Nói rõ!” Hạng Thuật bất mãn, “Bằng không đánh ngươi!”
Trần Tinh thầm nhủ cái nết cọc cằn này vẫn chẳng thay đổi tí nào, sau một thoáng suy ngẫm, cậu đành thành thật khai báo.
“Được rồi.” Trần Tinh nói, “Thực ra bọn ta, vẫn luôn hoài nghi Khắc Gia Lạp mà huynh muốn tìm, chính là Vương Tử Dạ ở bên cạnh Phù Kiên.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh biết nếu còn không nói thật với Hạng Thuật, kiểu gì mình cũng bị hắn đánh.
“Huynh hãy nghe ta giải thích.”
“Giải thích đi!” Hạng Thuật quát.
Trần Tinh hít sâu một hơi, thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện cho Hạng Thuật, mở đầu bằng việc Thi Hợi muốn hồi sinh Xi Vưu, mới nói phần đầu mà Hạng Thuật đã biến sắc, vội kêu Trần Tinh dừng, trong đầu xâu chuỗi rất nhiều chi tiết.
Tư Mã Vĩ đứng nghe Trần Tinh cẩn thận giải thích với Hạng Thuật kế hoạch báo thù của Phùng gia, của công chúa Thanh Hà, cùng dị thường khi Âm Dương giám bị oán khí luyện hóa, Hạng Thuật chỉ mau mày nhưng không nói gì. Trần Tinh nói tiếp: “Thành thật mà nói thì rất phức tạp… Phùng Thiên Dật là một trong những thuộc hạ của Vương Tử Dạ, sở dĩ trước đây không nhắc tới bởi vì, được rồi, Phùng Thiên Dật là anh của Phùng Thiên Quân. Ta không cố ý nói dối huynh, nhưng… hắn muốn tự giải quyết bằng sức mình trước.”
Trần Tinh và Phùng Thiên Quân cũng từng thảo luận xem có nên nói chuyện này cho Hạng Thuật hay không, nhưng một mặt, Hạng Thuật vừa được cứu khỏi ngục, lập tức giải thích cho hắn lượng lớn thông tin phức tạp như thế chưa chắc hắn sẽ tiếp nhận ngay được. Mặt khác, họ sợ vì thù giết cha, Hạng Thuật sẽ mất kiểm soát chạy tới Trường An trực tiếp đối chất với Vương Tử Dạ. Nhỡ đâu không lấy được Âm Dương giám mà còn khiến Vương Tử Dạ cảnh giác chạy trốn, mọi chuyện sẽ chỉ càng bết bát hơn.
Phùng Thiên Quân hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của mình để thuyết phục huynh trưởng quay đầu. Suy xét tới cảm thụ của Hạng Thuật, huynh trưởng của người phe mình lại là chó săn của Thi Hợi, kiểu gì cũng khiến Hạng Thuật khó lòng tin tưởng.
Hạng Thuật nghe xong mọi chuyện thì lặng thinh.
Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật lại chấp nhận nhanh đến vậy, thậm chí dường như hoàn toàn tin vào những gì cậu nói, so với lần trước cứ như hai người khác nhau. Cậu luôn đợi Hạng Thuật hỏi “Làm sao các ngươi tra ra được chuyện này?”, chỉ cần hắn hỏi, mình sẽ nói hắn biết rằng trước đây họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí từng một lần sống chết có nhau.
“Ta cho rằng, liên quan đến… chuyện huynh đang điều tra, ta sợ huynh không giấu được, làm Vương Tử Dạ phát hiện thân phận chúng ta… dẫu sao thì hiện giờ chúng ta đang ở trong tối…”
“Ta không phải chó điên.” Hạng Thuật bực mình nhíu mày, “Quên đi, sau này sẽ tính sổ với các ngươi!”
Hạng Thuật trầm ngâm một lúc, sau đó tiến lên lột khăn trùm đầu của người đưa tin, ngồi sang một bên, toát ra khí thế uy nghiêm, người đưa tin bắt đầu sợ hãi.
Trần Tinh nhất thời sững sờ khi trông thấy diện mạo kẻ nọ.
Là Vũ Văn Tân!
Ban đầu chỉ vội nhìn thoáng qua trong ngõ vắng tối om, lúc này có đèn chiếu vào, cậu mới trông rõ gương mặt của Vũ Văn Tân.
Trần Tinh: “Ngươi… ngươi…”
Hạng Thuật: “Ngươi quen hắn?”
Vũ Văn Tân nghi ngờ nhìn Trần Tinh, đã qua nhiều năm, lại còn gặp nhau trong tình huống này nên gã không nhận ra Trần Tinh, càng không biết người mới tới Trường An là Hạng Thuật đây. Ba người im lặng một lúc, bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Trần Tinh vội chối: “Không… không biết.”
Trần Tinh giữ bình tĩnh, thở dài và bước sang một bên, cậu cần yên tĩnh một lúc. Hạng Thuật nhận ra Trần Tinh khác thường song không hỏi nhiều, lạnh lùng nói với Vũ Văn Tân: “Phùng Thiên Dật sai ngươi làm gì?”
Vũ Văn Tân định gào lên oan quá, Hạng Thuật thấy vậy bèn tiến lên, hai ngón tay kẹp lấy cổ tay gã, dùng lực, Vũ Văn Tân lập tức hét thảm.
“Các ngươi là ai?!” Vũ Văn Tân kêu thảm thiết, “Buông tay! Mau buông tay!”
Hạng Thuật tiếp tục dùng sức, chỉ với hai ngón tay mà gần như muốn bẻ gãy cổ tay Vũ Văn Tân, hắn trầm giọng: “Hiện giờ ta rất bận, không rảnh nói nhảm với ngươi, nếu không nói thật, ta lập tức bẻ gãy tứ chi ngươi, vứt ngươi ở đây.”
Bấy giờ Vũ Văn Tân mới ý thức được kẻ này quá tàn nhẫn, liền nóng ruột cầu xin: “Ta nói! Ta nói! Phùng Thiên Dật sai ta tới Sắc Lặc Xuyên! Nói với Chu Chân kế hoạch thay đổi! Mặc kệ Tạp La Sát! Không cần sừng hươu nữa! Trước tiên đem người Nhu Nhiên…”
Hạng Thuật đột nhiên dừng lại, Trần Tinh kinh hãi xoay người.
“Cái gì?” Hạng Thuật và Trần Tinh đồng thanh.
Hạng Thuật khiếp sợ vì việc này liên quan tới Sắc Lặc Xuyên, mà còn dính líu tới kẻ đã chết là “Chu Chân”! Còn Trần Tinh thì khiếp sợ vì Thi Hợi thay đổi kế hoạch!
Vũ Văn Tân thở hổn hển: “Phùng Thiên Dật nói, đại nhân cần nhiều Bạt hơn, càng nhiều càng tốt, kêu Chu Chân lập tức hành động, không cần đợi Bạch Lộc chết!”
Trong phút chốc, kế hoạch cẩn mật và phức tạp của Vương Tử Dạ vào lần cậu tới Trường An từng chút hiện lên trong đầu Trần Tinh.
“Chu Chân trông như thế nào?” Hạng Thuật cất giọng lạnh tanh.
Vũ Văn Tân thưa: “Ta không biết… ta chưa từng gặp hắn, chỉ biết tên hắn… A!!!”
Vũ Văn Tân hét lên một tiếng đau thấu tim, cổ tay bị bẻ gãy trong lúc Hạng Thuật chấn động, Trần Tinh vội la lên: “Dừng!! Mau dừng tay!”
Vũ Văn Tân gào khóc thảm thiết, sắp ngất vì đau đớn, Trần Tinh lo lắng: “Huynh bẻ gãy tay gã rồi!”
Hạng Thuật lầm bầm: “Chu Chân, hắn còn sống?”
Trần Tinh nối lại cổ tay giúp Vũ Văn Tân, Vũ Văn Tân rớt nước mắt, gật đầu lia lịa: “Cảm ơn… cảm ơn ngươi. Ngươi quả là người tốt.”
Hạng Thuật đứng dậy, Trần Tinh hỏi: “Cấp trên của Phùng Thiên Dật là ai?”
Vũ Văn Tân làm mặt đau khổ: “Ta không biết, ta chỉ biết… nghe lệnh làm việc, công chúa Thanh Hà kêu ta nghe lệnh Phùng Thiên Dật, sau khi xong việc, sẽ không bạc đãi ta…”
Hạng Thuật lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hạng Thuật vốn chẳng hề hứng thú với một kẻ đưa tin, nhưng nhìn Trần Tinh, Hạng Thuật chợt phát giác có gì đó không đúng.
“Vũ… Vũ Văn Tân,” Vũ Văn Tân nói, “ta thuộc Vũ Văn gia.”
Hạng Thuật hồi tưởng, theo lời Phù Kiên, tên này chính là kẻ đã bức tử cha mẹ của Trần Tinh. Khi Trần Tinh nghe thấy cái tên này, cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên, chắc đã biết trước rồi.
Trần Tinh hỏi: “Hiện giờ làm gì?”
Hạng Thuật lôi người đưa tin này tới mộ người Tấn, giao cho Tư Mã Vĩ trông chừng, không được giết Vũ Văn Tân, nhưng cũng không được thả gã đi, đặt biệt là không được để gã truyền tin ra ngoài, sau đó hắn cùng Trần Tinh hồi cung.
Trong hoàng cung, Hạng Thuật dẫn Trần Tinh vào phòng, gặp lại Vũ Văn Tân, tâm trạng cậu hết sức phức tạp, bắt gặp ánh mắt của Hạng Thuật thì phiền muộn rằng: “Xin lỗi, có nhiều chuyện chưa nói với huynh… nhưng ta thực sự không có ác ý, ta cho là… huynh không biết sẽ tốt hơn…”
Mặt mày Hạng Thuật đầy dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Trần Tinh.
“Chẳng hạn như chuyện Vũ Văn Tân?” Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh nhớ ra lần trước cũng như thế, sau khi biết thù giết cha, Hạng Thuật đến Tùng Bách cư tìm mình, bị ám sát ngay trên phố, sau khi hồi cung đã túm lấy áo cậu, không cho phân bua mà mắng to một trận.
“Huynh muốn đánh thì đánh đi.” Trần Tinh uể oải.
Hạng Thuật nhíu mày: “Chỉ là lời trong lúc nóng giận mà thôi, đánh ngươi làm chi?”
Trần Tinh u sầu ngồi ở mép giường con, một lúc sau Hạng Thuật ngồi cạnh cậu, hai người sóng vai.
Trần Tinh thì thào: “Ta và Tân ca, là bạn thân khi còn nhỏ… thực ra ta không biết Thác Bạt Diễm…”
Hạng Thuật không nói lời nào, Trần Tinh thấp giọng: “Lúc biết chuyện này, ta kiểu gì cũng không tin được, chính Tân ca đã bức tử cha ta.”
Hạng Thuật vẫn trầm tĩnh, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, đôi mắt Trần Tinh nhuốm đầy vẻ cô đơn và bi thương. Và rồi hắn khoát tay lên vai Trần Tinh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Trần Tinh không kìm được nữa, quay người vùi mặt vào lòng Hạng Thuật, nghẹn ngào nức nở.
“Năm đó Khắc Gia Lạp hại chết cha ta,” Hạng Thuật kể, “cha mẹ người thân đều qua đời, chỉ còn ta côi cút trên cõi đời này, ai mà chẳng bận lòng? Đêm đó nghe Phù Kiên nói, ta biết ngươi luôn ghi tạc chuyện này, chẳng qua đang gượng cười mà thôi.”
Giọng Thác Bạt Diễm vọng vào từ ngoài cửa: “Đại Thiền Vu, ngài về rồi à?”
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật đang ngồi trên giường con, ôm Trần Tinh và thì thầm tâm sự, vậy mà quên đóng cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Thác Bạt Diễm tìm mình, tay còn đang dắt chó. Trần Tinh lập tức trở lại như thường, đưa tay áo lau mắt.
“Ra ngoài!” Hạng Thuật bực mình.
Thác Bạt Diễm thả dây dắt chó, cúi người xin cáo lui, cún con vẫy đuôi vọt vào, hết nhìn Hạng Thuật lại nghi hoặc ngó sang Trần Tinh, nhảy vào vòng tay cậu, bắt đầu liếm láp, nhờ vậy Trần Tinh mới cười trở lại.
“Ngày mai tìm Thanh Hà nói chuyện.” Hạng Thuật suy ngẫm một thoáng rồi nói, “Ăn tối xong thì ngủ thôi.”
Trần Tinh muốn nói lại thôi, nhưng nhớ ra Hạng Thuật luôn rất đáng tin cậy, hôm nay lúc nghe tên Chu Chân, hắn chỉ thoáng sửng sốt liền bình tĩnh lại ngay, nhất định đã có chủ ý, nên cậu không hỏi nhiều, ngoại trừ việc hôm nay không liên lạc được với Phùng Thiên Quân khiến cậu thấy hơi bất an. Tuy nhiên họ đã biết chính xác Âm Dương giám ở đâu, Phùng Thiên Quân lại có được thông tin, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì lớn, tạm gác lại để mai tính, cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Hôm sau thức dậy, bên ngoài vẫn huyên náo, Trần Tinh còn ngái ngủ thì nghe Hạng Thuật đang thao thao bất tuyệt bằng tiếng Thiết Lặc với người khác ở gian ngoài. Hạng Thuật nói tiếng Thiết Lặc rất nhanh, nhưng giọng rõ ràng, trầm bổng và êm tai. Nhưng nói nhanh quá làm cậu nghe không rõ.
Cậu vòng ra từ sau bình phong, đụng phải quý tộc người Hồ đến cầu hôn chiếm đầy cả sảnh, Hạng Thuật nói được một nửa thì bị sự xuất hiện của Trần Tinh cắt ngang, mọi người đồng loạt đổ dồn mắt về phía Trần Tinh.
Trần Tinh: “???”
Hạng Thuật nói bằng tiếng Thiết Lặc: “Cứ… giải quyết thế đi, đem toàn bộ tranh… về đi, trà cũng không dùng, ừ, không uống, lòng tốt này ta xin nhận… các vị tìm… con rể khác đi.”
Trần Tinh nhận ra từ lúc cậu xuất hiện, Hạng Thuật đột nhiên nói lắp, đúng là hiếm thấy, nên không khỏi nghi hoặc. Sau đó cả sảnh đều nhìn Trần Tinh với ánh mắt thù địch, rồi tất cả đồng loạt cáo lui.
Hạng Thuật nói với nội thị: “Trả tranh chân dung và trà cho họ!”
Nội thị ngước lên nhìn Trần Tinh, sau đó nhìn Hạng Thuật, cúi người bê mấy thứ trên bàn đi.
Mặt trời nhô cao, Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi đối diện nhau, Hạng Thuật mặc vương bào nhấc bút viết thư, Trần Tinh thì ăn điểm tâm, để ý rằng Hạng Thuật đang dùng bút lông cừu viết chữ Thiết Lặc. Hạng Thuật viết chữ nắn nót chỉnh tề, không giống tác phong của người tập võ, Trần Tinh nhìn mà kinh ngạc không thôi.
“Hiểu không?” Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh nói mình đọc không hiểu, chỉ nhận ra được vài mặt chữ: “Huynh viết đẹp quá, đều ghê.”
Hạng Thuật nói: “Viết tiếng Hán không đẹp.”
Trần Tinh uống trà sữa, khen: “Dùng bút tốt, viết gì cũng đẹp.”
Hạng Thuật đáp: “Mẹ ta dạy đó.”
Trần Tinh gật đầu, lại hỏi: “Viết cho ai thế?”
“Truyền tin về Sắc Lặc Xuyên,” Hạng Thuật nói, “cho tộc trưởng Thạch Mạt Khôn, kêu hắn coi chừng Chu Chân.”
Trần Tinh những tưởng khi nghe tên Chu Chân, Hạng Thuật sẽ tức tốc quay về Sắc Lặc Xuyên ngay, không ngờ hắn vẫn giữ được bình tĩnh. Tuy cậu đã biết thân phận Chu Chân, nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu.
“Chu Chân là ai?” Trần Tinh tỏ ra nghi hoặc.
Hạng Thuật hờ hững đáp: “Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới chuyện này.”
Trần Tinh vội giải thích đêm qua cậu đã muốn hỏi, Hạng Thuật kêu cậu khỏi dong dài, đáp luôn: “Người yêu của an đáp ta, một nam nhân đã chết rất nhiều năm.”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật niêm phong thư, đóng dấu sáp, phát hiện biểu cảm của Trần Tinh, cậu không ngờ Hạng Thuật lại thẳng thắn và chẳng hề giấu giếm như thế, song Hạng Thuật lại hiểu nhầm, tưởng cậu ngạc nhiên về quan hệ của hai người con trai, liền bảo: “Đúng, cả hai đều là nam, người Hồ bọn ta không giống người Hán các ngươi, thích ai thì ở bên người đó.”
Trần Tinh vội nói: “Không không, ta không có ý này… an đáp của huynh, huynh không lo cho hắn sao? Dù gì trước đây cũng là người yêu của hắn.”
“Ta tin hắn.”
Hạng Thuật đáp thế, rồi sai nội thị đưa thư cho Thác Bạt Diễm, kêu hắn phái người gửi đi. Ngoài việc dắt chó đi dạo, giờ đây Thác Bạt Diễm kiêm luôn chạy việc vặt. Trần Tinh lo phía Xa La Phong xảy ra chuyện, mà nếu Phùng Thiên Dật đã phái Vũ Văn Tân tới Sắc Lặc Xuyên, Vũ Văn Tân lại bị họ bắt đi, thế thì Chu Chân hẳn vẫn chưa biết tình hình ở Trường An, tạm thời sẽ không có hành động gì bất thường.
Lần trước họ ở Trường An tới đầu thu mới quay về Sắc Lặc Xuyên, lần này còn rất nhiều thời gian, chỉ cần giải quyết xong Vương Tử Dạ thì Sắc Lặc Xuyên sẽ bình yên.
Trần Tinh mải suy nghĩ thì phát hiện Hạng Thuật đang nhìn cậu.
Trần Tinh: “?”
Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh xem bức thư khác trên bàn, Trần Tinh mở ra, thấy là Phù Kiên gửi, hẹn cậu tới ngự thư phòng bàn chuyện. Trùng hợp hôm nay Hạng Thuật muốn đi gặp công chúa Thanh Hà, vì vậy hai người thỏa thuận, nếu Trần Tinh thoát thân được thì sẽ tới tìm Hạng Thuật.
“Phù Kiên không phải hạng tốt lành,” Hạng Thuật nhắc nhở Trần Tinh, “đừng làm theo lời hắn.”
“Yên tâm đi.” Trần Tinh cười đáp.
Trong ngự thư phòng, cũng giống lần gặp mặt trước đó, chỉ là lúc này không thấy bóng dáng Vương Tử Dạ đâu.
Trần Tinh mơ hồ nhận thấy đúng như lời phượng hoàng Trùng Minh, mạch thiên địa và vòng xoay số mệnh khổng lồ quả thực có một sức mạnh kỳ lạ, ngay cả khi số mệnh đã bị Định Hải châu cưỡng ép thay đổi, nó vẫn đang không ngừng điều chỉnh, nhiều chuyện đã được định sẵn đang thong thả trở về quỹ đạo vốn có.
Tạo ra biến số, vô vàn biến số nhỏ, như đắp cát thành tháp… Trần Tinh nghiền ngẫm lời của Trùng Minh, nghĩ đến phượng hoàng bặt vô âm tín kể từ khi đặt chân đến Trường An.
“Nghe nói hôm nay Đại Thiền Vu đã từ chối tất cả quý tộc tới cầu hôn.” Phù Kiên nở một nụ cười nghiền ngẫm với Trần Tinh, “Thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày, trẫm cho hai ngươi thành thân, thanh lư giao bái?”
Trần Tinh thầm nhủ dù sống lại một đời, ngươi vẫn nhàn rỗi không có gì làm, cứ thích làm mai cho người ta thế không biết. Cậu bảo: “Thôi đừng, chẳng lẽ bệ hạ gọi ta tới chỉ vì chuyện này thôi ư?”
Cậu vừa nói chuyện vừa tập trung vào hai lá cờ gọi treo đằng sau Phù Kiên – cờ Sô Ngu và Bạch Hổ, phải tìm cách đòi Phù Kiên mới được, tránh rơi vào tay Vương Tử Dạ.
Phù Kiên nói: “Thuật Luật Không như anh em của trẫm, trẫm rõ tâm tư hắn ta nhất, khà.”
Trần Tinh nghĩ bụng ngươi rõ cái mông ý, ngươi rõ ràng không biết Hạng Thuật sẽ bị bao vây bốn bề ở dưới Y Khuyết. Phù Kiên nói tiếp: “Ngươi có biết Đại Thiền Vu có một nửa huyết thống là người Hán không.”
Trần Tinh “ừm” một tiếng, uống trà sữa, không để tâm lời Phù Kiên, thỉnh thoảng nhìn lá cờ sau lưng gã.
Phù Kiên tiếp tục nói: “Bốn năm trước Thuật Luật Không nhậm chức Đại Thiền Vu, trẫm đích thân tới Sắc Lặc Xuyên chúc mừng, từng hỏi hắn việc thành thân, tìm bạn đời, Thuật Luật Không trả lời, tới giờ trẫm vẫn còn nhớ rõ… Ngươi cứ nhìn phía sau trẫm làm gì?”
Trần Tinh lập tức cười nói: “Hai lá cờ này là đồ của người Tấn đúng không? Ta đột nhiên nhớ ra nên nhìn nhiều ấy mà.”
Phù Kiên “ồ” một tiếng, Trần Tinh chưa quyết định được, nếu kêu Hạng Thuật tới đòi Phù Kiên, chắc là sẽ lấy được, nhưng Vương Tử Dạ nhất định biết tác dụng của nó, nếu phát hiện pháp bảo biến mất sẽ sinh lòng cảnh giác, khó xử lý rồi đây.
Phù Kiên nói tiếp: “Hắn nói ‘Cô vương muốn trọn đời bên người thế nào, lòng ta rõ nhất, không cần ngươi nhọc lòng’.”
“Ừ.” Trần Tinh vẫn đang suy tính.
Phù Kiên lại nói: “Trẫm hỏi hắn ‘Thế ngươi muốn thành thân với người thế nào?’, Thuật Luật Không không đáp, nhưng hẳn là người Hán giống như ngươi.”
“Vậy sao.” Trần Tinh lơ đễnh, cuối cùng nói ra, “Bệ hạ, ta có thể xin ngài một thứ không?”
Phù Kiên: “Ngươi rốt cục có đang nghe trẫm nói không? Muốn hai quốc bảo thời Tấn này sao? Vậy thì, ngươi đồng ý với trẫm một chuyện, trẫm liền…”
“Đại Thiền Vu tới.” Giọng Thác Bạt Diễm từ bên ngoài truyền vào.
Hai người ngừng nói, Hạng Thuật tới đây, không thèm chào hỏi đã trực tiếp ngồi xuống.
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật ra hiệu hai người nói tiếp đi, Phù Kiên bèn bảo: “Muốn đồ của trẫm…”
Hạng Thuật ngắt lời, nói với Trần Tinh: “Ngươi muốn thứ gì?”
“Ầy…” Trần Tinh nói, “chỉ là hai miếng vải rách… thật ra không có gì.”
Hạng Thuật: “Lấy xuống cho y.”
Trần Tinh sợ hai người choảng nhau, cuống quít nói: “Đừng, ta không cần nữa!”
Sắc mặt Phù Kiên lập tức xấu đi, nhưng vì tử quyển ở chỗ Hạng Thuật nên không thể mích lòng hắn, so với tử quyển kim thụ thì hai miếng vải rách này chẳng tính là gì, gã đành bảo: “Cầm đi.”
“Cảm ơn!” Trần Tinh vui như mở hội, “Mặc dù thứ này cầm đi cũng chỉ treo đó, nhưng vẫn rất quan trọng với ta… xin lỗi bệ hạ, ta không có ý mạo phạm… ngươi thật tốt, sau này ai nói ngươi không phải người tốt, ta nhất định không đồng ý!”
Phù Kiên gọi Thác Bạt Diễm vào, cuộn cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu lại cất vào hộp, đưa cho Trần Tinh.
“Trẫm còn chẳng để tâm ngọc tỷ truyền quốc của người Hán các ngươi,” Phù Kiên trầm giọng, “nếu giữ mấy món này là có thể bảo vệ nước nhà, người Tấn đã không hoảng hốt trốn sang nam rồi.”
Trần Tinh nghe mà thấy chói tai hết sức, nhưng đồ đã tới tay, để gã nói cho sướng miệng cũng không hề gì, cậu bèn cất hộp đi.
Hạng Thuật nói: “Không cần cảm ơn hắn, nếu đã hào phóng như thế, cô vương cũng không muốn lấy không đồ của ngươi. Đưa ngươi ba ngàn ngựa tật phong Ba Lý Khôn, chúng là ngựa tốt có thể sánh với ngựa hoang trên núi dưới đêm trăng, kêu người tới Sắc Lặc Xuyên nhận đi.”
Phù Kiên đã muốn có lô ngựa này từ lâu, thiếu chút nữa đã không kiềm được cảm xúc, phải dùng hết bản lĩnh mới dằn lại được niềm vui sướng của mình: “Nghe thế nào cũng thấy trẫm chiếm hời? Thôi, trẫm không ngại tác thành chuyện tốt cho…”
Trần Tinh: “Vậy, bọn ta cáo lui về dắt chó đi dạo nhé? Thứ cho ta không bồi bệ hạ tiếp được.”
Phù Kiên: “Chậm đã.”
Trần Tinh đành phải ngồi lại, ba người nhất thời im lặng.
Hạng Thuật mất hứng: “Kiên đầu, ngươi lại muốn làm gì? Thành toàn chuyện tốt cho ai?”
Phù Kiên cười bảo: “Chuyện mà chúng ta từng nói, vào năm ngươi vừa nhậm chức Đại Thiền Vu ấy.”
Hạng Thuật: “Hôm đó ai cũng tới nói chuyện với cô vương, không nhớ ngươi đã nói gì.”
Phù Kiên: “Trẫm cũng không nhớ hôm đó người khác nói gì, mà từ đầu tới đuôi trẫm chỉ nói với ngươi về người Hán, chẳng phải ngươi thích người Hán…”
Hạng Thuật: “Này!”
Trong mắt Hạng Thuật lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, như đang trách Phù Kiên không biết giữ mồm.
Trần Tinh thấy vậy thì trong lòng khẽ động, chợt nhớ tới thái độ Thác Bạt Diễm trước đây, cùng với Phù Kiên dẫn đầu Ngũ Hồ, thậm chí là thái độ của người Hồ ở ngoài quan đối với người Hán, xem ra ít nhiều cũng có lòng ngưỡng mộ, từ lần trước cậu tới Trường An đã nhận ra rồi.
Chỉ là cậu chưa từng nghiêm túc hỏi Hạng Thuật, có phải hắn cũng từng chờ mong về cố hương người Hán không? Cách đây rất lâu, Trần Tinh cứ ngỡ Hạng Thuật ghét người Hán lắm, song ngẫm lại mới thấy không đúng, mẹ hắn là người Hán, làm sao có thể? Không lý nào… cho đến tận lúc này, qua bao tháng ngày chung sống, Trần Tinh mơ hồ nhận ra tình cảm phức tạp mà người ấy chưa từng nhắc đến:
Có lẽ Hạng Thuật đã từng coi nơi có người Hán là cố hương, và hắn cũng từng tự hào về dòng máu người Hán của mình.
Song ngay khi hắn trắc trở xuôi nam, lại bị người cùng tộc với mẹ mình bắt giữ không hỏi nguyên do, tống vào ngục chờ chết, bởi thế hắn mới giận, thậm chí giận chó đánh mèo lên Phùng Thiên Quân và Trần Tinh.
Bây giờ được Phù Kiên nhắc nhở, Trần Tinh mới hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của Hạng Thuật khi ấy.
Phù Kiên hời hợt nói: “Ta dự định nam chinh, Thuật Luật Không, ngươi muốn tới Giang Nam không?”
Hạng Thuật lập tức nhíu mày: “Kiên đầu, ngươi yên ổn làm vua đất bắc không làm, lại tự gây rắc rối cho mình.”
Phù Kiên nói: “Quả thực Vương Mãnh đã nỗ lực khuyên trẫm không thể xâm chiếm phía nam, nhưng không lâu trước đây, trẫm nằm mơ.”
“Trẫm mơ thấy trên sông nước mênh mông, mình dẫn toàn quân qua sông, phía sau là gió bão cuồng phong, trăm vạn quân ở bờ bên này, mà bên kia sông là quân nam triều yếu ớt…”
“… Đất trời đổi màu trước quân trẫm, với trăm vạn thiết kỵ, dù có ném roi ngựa xuống sông cũng có thể ngăn dòng chảy đang cuộn trào, nghĩ tới cục diện đó xem, Thuật Luật Không!”
“Cảnh tượng ấy mới oai hùng làm sao?” Phù Kiên đứng giữa ngự thư phòng, nhìn bản đồ vùng đất Thần Châu được treo trong nhiều thập kỷ, nói một cách đắc chí, “Từ bắc tới Cáp Lạp Hòa Lâm, từ nam tới Bách Việt, tất cả đều là lãnh thổ của chúng ta, ngươi và ta cùng chung tay tạo nên chiến tích bất diệt của vùng đất ngàn năm này!”
“À thì…” Trần Tinh thận trọng hỏi, “bệ hạ, thứ cho ta hỏi một câu. Một trăm vạn quân ngài thấy trong mơ, có binh mã của Đại Thiền Vu không?”
Phù Kiên lập tức bị lời này chặn họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.