Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 93:




Mặt trời nhô cao, bên cạnh con đường ngoài núi Long Trung.
Tư Mã Vĩ vừa được hồi sinh đang cảm thấy tư duy hết sức hỗn loạn, Phùng Thiên Quân đề nghị: “Trói ông ta lại rồi từ từ thẩm vấn hay sao?”
Tư Mã Vĩ: “???”
Trần Tinh: “Ông ấy không hề công kích chúng ta, chắc không nguy hiểm đâu? Không trói cũng không sao, có Hạng Thuật ở đây, ông ấy đánh không lại Hạng Thuật.”
Hạng Thuật lặng lẽ nhìn Trần Tinh.
Phùng Thiên Quân hỏi: “Này, Tư Mã Vĩ, Xi Vưu đang ở đâu? Khắc Gia Lạp có nhược điểm gì? Đám huynh đệ Bạt vương của ông đang ẩn nấp ở đâu?”
Hạng Thuật đứng bên cạnh cuối cùng cũng nghe hết nổi, cau mày xen lời: “Hiện giờ cái gì ông ta cũng không biết, cũng không thể biết. Không cách nào trả lời các ngươi được.”
Trong ấn tượng của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, Tư Mã Vĩ vẫn là Bạt vương, là thuộc hạ của Thi Hợi, lại quên rằng ông ta mới được hồi sinh, chỉ có Hạng Thuật suy đoán theo lẽ thường, một lời thức tỉnh người trong mộng.
Phải rồi! Lúc này Tư Mã Vĩ mới được hồi sinh, còn chưa tiếp xúc với thuộc hạ của Thi Hợi, làm sao biết được tình hình bên địch? Bản thân Tư Mã Vĩ cũng hết sức bối rối, vốn đã chết rồi, tự dưng sống lại một cách khó hiểu, biến thành bộ dạng hiện giờ, hoang mang nhìn đám Trần Tinh.
Phùng Thiên Quân: “Vậy giờ làm gì? Đốt ông ta?”
Trần Tinh: “Sao mà coi được? Người ta chưa làm chuyện gì xấu! Chết rồi cũng không được yên giấc, bị hồi sinh đã đáng thương lắm rồi, ngươi còn đòi đốt ông ấy?”
Phùng Thiên Quân: “Rồi, vậy cho ông ta tiếp tục an nghỉ, không được sao? Ngươi nói xem phải tính sao?”
Hạng Thuật đứng bên cạnh nhìn hai người, dường như đang quan sát từng hành động của Trần Tinh. Tư Mã Vĩ vặn người tại chỗ mấy cái, đi cách họ mấy bước, cúi đầu nhìn khóm hoa bên đường, ngắt một cành, đưa tới trước mặt ngửi thử.
Trần Tinh nói: “Để ông ấy quyết định đi? Nếu ông ấy muốn sống tiếp, ầy…”
Tư Mã Vĩ quay đầu nhìn ba người họ.
Trần Tinh nghiêm túc hỏi: “Tư Mã Vĩ, ông nghĩ thế nào?”
Tư Mã Vĩ đáp: “Ta không biết, ta nhớ là ta đã chết rồi.”
Ký ức cuối cùng của Tư Mã Vĩ là ngày ông bị xử tử theo lệnh Giả Nam Phong. Trần Tinh nói với vẻ bất lực: “Bọn ta còn đang rất bận, không thể ở đây đợi ông quyết định, hay… ông sống tiếp đi? Nhưng ông không được làm hại người khác.”
Trần Tinh quan sát Tư Mã Vĩ, thấy ông không hề có tính công kích, dù sao thì sự tồn tại của ‘Bạt’ rất kỳ lạ, nếu xem họ là yêu quái, thì Bạt tỉnh táo và giữ lý trí hẳn là loại vô hại nhất mới đúng. Bọn họ không ăn như chim thú, vì thế sẽ không sát sinh. Chỉ cần hấp thu linh khí đất trời tự mình tu luyện là được.
Hạng Thuật nhìn Tư Mã Vĩ thật lâu, dường như đang xác nhận xem ông ta có hung hăng hay không, lầm bầm: “Khác với Bạt ta từng gặp.”
“Có lẽ do Tâm Đăng?” Trần Tinh nói, “Nhờ ảnh hưởng của Tâm Đăng, hiện giờ ông ấy vẫn giữ được nhân tính, hoặc có thể xem là một Bạt lương thiện.”
Phùng Thiên Quân nói: “Ông không thể tới nơi con người sinh sống, dù sao thì bọn ta cũng không biết ông có truyền ôn dịch hay không.”
Tư Mã Vĩ gật đầu.
Trần Tinh: “Chắc là không đâu, xảy ra ôn dịch là do máu Ma thần, mà hiện giờ trong cơ thể ông ta đã không còn máu Ma thần nữa.”
Trần Tinh xác nhận thêm lần nữa, hiện tại trong tâm mạch của Tư Mã Vĩ chỉ có ngòi lửa của Tâm Đăng.
“Ta muốn theo các ngươi.” Tư Mã Vĩ hỏi, “Các ngươi đi đâu?”
Việc này… Trần Tinh không hề ngờ tới, trong lúc vô tình đã rước lấy cho mình một phiền toái lớn, dẫn ông ấy lên Trường An ư? Tới lúc đó biết giấu đi đâu? Nếu để Vương Tử Dạ phát hiện, chẳng phải càng rắc rối hơn sao?
Nhưng rất nhiều chuyện đều có thể từ từ nghĩ cách giải quyết, lúc này Trần Tinh bỗng nhiên cảm thấy Tư Mã Vĩ thật đáng thương.
Hiện giờ trên thế giới này, phải chăng chỉ còn lại một Bạt như ông ấy?
“Mọi người có ý kiến gì không?” Trần Tinh quay đầu nhìn Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân ra hiệu cho Trần Tinh quyết định, Hạng Thuật cũng không có ý kiến: “Nghe theo ngươi.”
“Được rồi.” Thế là Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ, “Nhưng ông phải nghe lời ta.”
Tư Mã Vĩ gật đầu, mặt không đổi sắc.
“Vậy thì tiếp theo đây…” Trần Tinh nói, “bước tiếp theo là gì?”
Cậu và Phùng Thiên Quân đã thương lượng rằng sẽ đến Trường An, hiện giờ phiền ở chỗ phải tìm cách khiến Hạng Thuật không cảm thấy sắp xếp của họ quá đột ngột, phải nghĩ cách mới được.
Hạng Thuật cầm mặt nạ rơi xuống của Chu Dực, lật qua lật lại mà ngắm: “Cho dù kẻ đeo mặt nạ không phải thủ hạ của Khắc Gia Lạp, cũng nhất định có dính dáng tới gã.”
“Đúng.” Trần Tinh và Phùng Thiên Quân cùng gật đầu.
Hạng Thuật trầm ngâm: “Có lẽ chúng đang trốn ở đâu đó.”
“Đúng.” Trần Tinh phụ họa tiếp.
Hạng Thuật: “Nhìn hướng gã chạy vào phút chót, hẳn là phía tây bắc.”
Trần Tinh: “Tây bắc… hay là, chúng ta tới Trường An xem thử?”
Phùng Thiên Quân vỗ đùi: “Được đó! Đại ca của ta ở ngay Trường An, không chừng có thể nhờ huynh ấy hỏi thăm tin tức!”
Thế là mọi người vờ như ăn nhịp với nhau, Tư Mã Vĩ lên tiếng: “Ta cũng muốn về Trường An.”
Trần Tinh vỗ Tư Mã Vĩ, đồng thời xoa đầu cún con, đưa mắt nhìn phượng hoàng màu đỏ vàng đang cúi đầu chải lông trên cây ngô đồng cách đó không xa, đoạn nhìn linh khí mênh mông trong đất trời.
Đội ngũ ngày một lớn mạnh, đồng bạn đã tăng thành hai người, một chim, một Bạt, một chó.
“Thế thì xuất phát thôi!” Trần Tinh tràn trề lòng tin, “Tới Trường An nào!”

Dưới lòng đất, trong cung Huyễn Ma.
Một trái tim khổng lồ treo giữa cung, hút lấy oán khí từ các mạch máu trải dài chung quanh trong mạch địa.
Trái tim: “………………………………..”
Không rõ vì sao gần đây trái tim luôn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như bắt đầu từ một thời điểm nào đó, bầu không khí chợt trở nên quái dị, song mọi thứ đều như thường, đây mới là điều lạ lùng nhất. Dường như đó là ‘dự cảm về điềm gở’, mà ‘điềm gở’ này rốt cục đến từ đâu?
Tuy nhiên, Xi Vưu chính là hóa thân của ‘điềm gở’, là vị thần của điềm gở, ai có thể nói cho gã biết vì sao ngay cả thần của điềm gở cũng cảm thấy có ‘điềm gở’?
Vương Tử Dạ cầm một thứ dài bọc vải vàng đi tới, đặt nó lên tế đàn.
“Chỉ trong một đêm,” Vương Tử Dạ lấy làm ngạc nhiên, “Vạn Pháp phục sinh, đúng là khó hiểu. Ngô chủ, ngài thấy sao?”
Xi Vưu lên tiếng: “Nhất định ở một nơi mà ta và ngươi không biết đã xảy ra chuyện gì đó.”
Vương Tử Dạ: “Linh khí đất trời khôi phục, làm sao bây giờ? Vạn yêu sắp sống lại, thiên hạ cũng sẽ…”
Trái tim bật ra tiếng cười càn rỡ: “Cho dù xuất hiện cả thầy trừ tà, thì có làm sao?”
Vương Tử Dạ kinh hãi chưa thôi, mấy ngày qua gã đã liên tục quan sát và xác nhận không biết bao nhiêu lần, Vạn Pháp phục sinh thật rồi, đồng nghĩa đã có người tìm ra Định Hải châu, giải phóng linh khí đất trời từng bị Trương Lưu phong ấn. Thế thôi chẳng có gì đáng ngại, điều gã lo ngại nhất chính là mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, chẳng hề có điềm báo nào!
“Là ai lặng lẽ đập vỡ Định Hải châu?” Vương Tử Dạ nói, “Việc này quá bất thường, thưa ngô chủ!”
“Không hề chi.” Xi Vưu lên tiếng, “Bất kể là ai, những kẻ này sẽ tới tìm ngươi sớm thôi, chẳng bằng ngươi chuẩn bị trước, ngươi biết rõ bọn chúng muốn gì nhất mà.”
Vương Tử Dạ và Xi Vưu lập tức nhận ra Chu Dực đã chết, Chu Dực là đồ đệ đáng tin cậy nhất của Vương Tử Dạ, theo gã tu hành hơn mười năm, đã luyện hóa thể xác mình tới cảnh giới ‘vô’, thế mà đột nhiên biến mất chỉ trong một đêm!
Thực lực kẻ địch quá mạnh khiến Vương Tử Dạ không khỏi kinh hãi, một lúc sau, gã cố dằn lòng, bước tới cởi tấm vải vàng quấn trên thứ dài dài kia.
“Linh khí đất trời khôi phục,” Vương Tử Dạ nói, “ta vào Âm Dương giám, dùng hơi thở linh hồn sau cùng còn sót lại trong Lạc Hồn chung của Hạng Ngữ Yên, lừa thủ ngự tường quanh Bất Động Như Sơn, có được nó, cũng coi như trong họa có phúc.”
Vào thời Vạn Pháp quy tịch, Trương Lưu đã dựng thủ ngự tường, giấu Bất Động Như Sơn vào sở trừ tà Trường An ở trong gương. Vương Tử Dạ tìm thấy nó vào ba trăm năm trước, nhưng do thủ ngự tường được dựng quanh pháp bảo cũng dần sinh ra biến hóa theo, Bất Động Như Sơn là thần binh trừ ma trảm oán, Vương Tử Dạ cả người đầy oán khí, dù có làm thế nào cũng không chạm được vào Bất Động Như Sơn.
Thế nhưng, linh khí đất trời đã phục hồi, Vương Tử Dạ liền mượn linh khí gạt Bất Động Như Sơn, mang nó từ thế giới trong gương trình lên cho Xi Vưu.
Trái tim phóng ra ánh sáng đỏ, chầm chậm nói: “Thế gian này, thứ cô kiêng dè nhất chính là Bất Động Như Sơn. Hiện tại trên đời này sẽ chẳng còn gì thương tổn được cô… Vương Tử Dạ, ngươi làm tốt lắm.”
Trái tim rỉ ra một giọt máu Ma thần đỏ sẫm, rơi xuống ngấm vào thân kiếm Bất Động Như Sơn, thân kiếm tức khắc lóe lên ánh sáng đỏ.
Vương Tử Dạ nói: “May mà sau khi Hạng Ngữ Yên chết, thanh kiếm này vẫn chưa nhận chủ, hiện giờ luyện hóa nó vẫn còn kịp.”
Chín phù văn trên thân kiếm biến mất, chỉ còn lại máu Ma thần Xi Vưu uốn lượn, in lại hoa văn quỷ dị trên thân kiếm, không ngừng ăn mòn nó, máu Ma thần che lấp Bất Động Như Sơn, và rồi tia sáng sau cùng cũng mờ đi.
Thanh kiếm bắt đầu biến thành một cây thương đen kịt, tản ra oán khí.
Xi Vưu phát ra tiếng cười dữ tợn.
“Chỉ cần luyện được Bất Động Như Sơn, sẽ chẳng có gì có thể đánh bại cô vương!”
Nhưng cười thì cười, Xi Vưu vẫn cảm nhận được ‘điềm gở’.
Hôm nay, tâm trạng của Ma thần và Vương Tử Dạ đều hết sức phức tạp.

Đêm khuya thanh vắng, trên đường tới Trường An, trong một thôn hoang.
Trần Tinh ở cùng phòng với Phùng Thiên Quân như cũ, Tư Mã Vĩ thì ngồi thừ người bên ngoài, cún con đang say giấc nồng, còn phượng hoàng chẳng biết đã đi đâu. Trần Tinh nằm trên chiếc giường con đã vỡ, bắt đầu bấm tay đếm ngày.
“Sẽ kịp.” Phùng Thiên Quân trở về phòng, nằm xuống nói với cậu, “Lần trước nếu không phải do chúng ta đụng phải, đại ca ta lẽ ra còn chờ thêm một thời gian nữa.”
Trần Tinh ‘ừm’ một tiếng, không hiểu sao cậu luôn thấy khủng hoảng, Âm Dương giám nằm trong tay Phùng Thiên Dật, cậu phải thu lấy Bất Động Như Sơn và Âm Dương giám càng sớm càng tốt mà không bị Vương Tử Dạ phát hiện, lúc đó mới coi như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.
“Ngươi không nằm cùng Hạng huynh đệ sao?” Phùng Thiên Quân hỏi.
“Quên đi,” Trần Tinh nhớ mong Hạng Thuật, cũng muốn đi tìm hắn lắm chứ, song lại bảo, “huynh ấy quên hết rồi.”
Phùng Thiên Quân: “Hắn còn nhớ ngươi, cho dù đã quên hai người từng ở bên nhau, hắn nhất định vẫn còn nhớ cảm giác ấy, nếu không ngươi nhìn ánh mắt hắn xem? Đôi mắt không biết lừa người, hắn vẫn thời thời khắc khắc quan tâm ngươi như trước.”
Trần Tinh nổi đóa lên: “Đó là do mới quen! Huynh ấy còn chưa tin chúng ta, đang quan sát ta thì có!”
“Phùng đại ca, huynh đừng gây rối nữa, hiện tại phải làm lại mọi thứ từ đầu, ngộ nhỡ cuối cùng huynh ấy không thích ta… ta sẽ… haiz…”
Phùng Thiên Quân sợ nhất là chuyện này, nên luôn giữ khoảng cách với Trần Tinh trên đường đi, tránh cho Hạng Thuật lầm tưởng giữa họ có quan hệ gì không thể cho ai biết, vội nói: “Được rồi, từ nay về sau ta sẽ vờ như không biết gì hết.”
Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, nhìn lén qua cửa sổ nhưng không thấy Hạng Thuật đâu, không biết huynh ấy ngủ chưa. Cậu trằn trọc một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Dưới đêm trăng, Hạng Thuật đang tắm bên suối, hắn hồi phục rất nhanh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khỏe hơn nhiều, nước suối chảy lăn tăn trên nửa người trần trụi của hắn, để lộ đường cơ gầy nhưng đẹp và rõ ràng, đường nào ra đường nấy.
Trần Tinh đứng bên bờ gây ra mấy tiếng sột soạt, Hạng Thuật biết cậu tới nhưng không xoay người, cũng không nói chuyện. Sau đó, Trần Tinh cởi sạch chỉ chừa lại quần lót, nhảy xuống suối, bắn nước lạnh đầy đầu Hạng Thuật.
“Ối! Lạnh quá đi!” Trần Tinh vừa xuống nước đã muốn chạy lên.
Hạng Thuật đột nhiên túm cậu làm cậu trượt chân, Trần Tinh la toáng lên, lúc này Hạng Thuật mới đỡ cậu đứng thẳng.
Trần Tinh run bần bật, Hạng Thuật xoay người sang chỗ khác, chà cánh tay như chẳng liên quan gì tới mình.
Trần Tinh chợt phát hiện hình như không còn lạnh như trước, bèn nhích về phía Hạng Thuật, như thể chỉ cần ở gần hắn thì nước sẽ ấm hơn.
Hạng Thuật: “………”
“Lạnh.” Trần Tinh vẫn rùng mình, hiện giờ mới chớm xuân, trời thì lạnh cóng.
Không lâu sau, Hạng Thuật đưa Trần Tinh lên bờ, đưa khăn cho cậu, Trần Tinh run lập cập dựa vào người hắn, Hạng Thuật đành bắt cậu đứng yên đừng động đậy, giúp cậu lau nước trên người, tiếp theo chồng áo choàng của mình lên áo Trần Tinh, bọc quanh người cậu.
“Cảm… cảm ơn.” Lúc này Trần Tinh mới cảm thấy đỡ hơn.
Trong mắt Hạng Thuật toát lên ý trêu cợt, rõ ràng sợ lạnh còn xuống tắm, đoạn hắn xoay người về trại.
Quần lót của hắn ướt gần như trở nên trong suốt, để lộ đôi chân dài đẹp và cân đối, vẽ ra đường nét mơ hồ trong mỗi bước đi. Về trại, hắn ngồi trước đống lửa, đắp chăn lên giữa hai chân, cầm chủy thủ, bỏ không ít thứ vào bình nước treo trên lửa trại, Trần Tinh nhìn không rõ nhưng ngửi thấy mùi gừng, chắc dùng để chống lạnh.
Đợi nước sôi, Hạng Thuật lấy vài viên đường từ túi vật tư của Phùng Thiên Quân, thả chúng vào một chiếc bát bể mà hắn nhặt được, sau đó đưa cho Trần Tinh.
“Huynh uống chút đi?” Trần Tinh hỏi.
“Ta không sợ lạnh.” Hạng Thuật đáp, “Ngươi quá yếu.”
Trần Tinh bọc mình trong quần áo của hai người, uống một ít canh gừng, cả người dần ấm lên, cậu đăm chiêu, lại liếc sang Hạng Thuật, tầm mắt hai người chợt chạm nhau, Hạng Thuật lập tức đảo sang chỗ khác tránh ánh nhìn của cậu.
Trăng sáng vằng vặc trên không, sáng rực một vùng trời, chiếu lên Hạng Thuật để trần nửa người cùng Trần Tinh ngồi trước đống lửa, bốn phía yên ắng lạ thường.
“Trăng đêm nay đẹp quá.” Hạng Thuật chợt nói.
Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật lại chủ động nói mấy lời thế này, cậu cười đáp: “Mười lăm tháng hai mà.”
Hạng Thuật như chìm đắm trong hồi ức, chốc sau lại bảo: “Những ngày ngồi trong lao ngục Tương Dương, ta chỉ thấy được chút ánh sáng, không được thấy trăng tròn, cũng chẳng trông được thái dương, nhưng có những đêm trăng sáng vằng vặc, ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ được ngắm ánh trăng như đêm nay.”
Trần Tinh nghĩ đến Hạng Thuật chỉ vì làm rõ chân tướng mà bị binh Tấn xử oan, bắt về Tương Dương, cậu không khỏi sinh lòng áy náy: “Xin lỗi huynh.”
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật cau mày.
Trần Tinh chủ động nói: “Đồng tộc của ta đối xử với huynh như thế, ta thấy rất áy áy.”
“Ta không có ý này,” Hạng Thuật nói, “thôi. Có phải họ nói với ngươi ta đã giết bao nhiêu người không?”
Hạng Thuật có chút kinh ngạc, hắn không có ý thể hiện sự căm hận của mình với người Hán, thế mà bị Trần Tinh hiểu lầm. Dù gì cũng nhắc tới rồi, chi bằng Hạng Thuật hỏi luôn điều mình nghi ngờ.
“Nói huynh giết hai ngàn người.” Trần Tinh nghiêm túc nói, “Nhưng ta biết chắc chắn họ đã xử oan huynh.”
Hạng Thuật hỏi lại: “Vì sao?”
Trần Tinh thả hồn nhìn lửa trại: “Huynh sẽ không làm chuyện này, từ ngày đầu tiên gặp huynh… ta cảm thấy huynh sẽ không.”
Hạng Thuật không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, Trần Tinh nhớ lại lần đầu tiên thật sự, vào ngày họ gặp nhau, cậu có thể cảm nhận được từ trong đôi mắt trong veo ấy, Hạng Thuật không phải người xấu. Song lúc đó mình chỉ lo vui mừng vì tìm được hộ pháp, chỉ biết người này đẹp quá, cho dù là người xấu, chỉ cần lập công chuộc tội là được, thậm chí không có thời gian suy ngẫm lại.
“Lúc bị giam,” Hạng Thuật thẫn thờ nói, “ta từng nghĩ rằng, sẽ có ai tìm được ta, tới cứu ta đây. Ta từng uy phong tự phụ, từng ngông cuồng tự đại, cuối cùng trời xui đất khiến nằm chờ chết trong địa lao âm u.”
Trần Tinh như nhận ra điều gì, bèn ngước lên nhìn Hạng Thuật, cậu chưa từng nghe Hạng Thuật nhắc đến chuyện này.
Lần trước hắn lặng thinh không nhắc tới, ngẫm lại cũng phải, nếu cậu là Hạng Thuật chắc chắn cũng sẽ làm thế.
Ngày hắn bị bắt vào lao ngục, tất nhiên tự tin cho rằng mình đủ bản lĩnh thoát khỏi vây khốn, nhưng trước đói khát và gông cùm, hắn chỉ có thể khuất phục với thực tại, hổ lạc đồng bằng bị chó nó khinh, trơ mắt nhìn từng chút hy vọng tan biến, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật rằng mình sẽ chết trong địa lao Tương Dương, lúc ấy hắn đã tuyệt vọng đến mức nào?
Hạng Thuật cau mày: “Cha mẹ ta đã qua đời, nếu điều tra từ chỗ Chu Tự, ngươi ắt phải biết ta là người Thiết Lặc, ta từng cho rằng người tộc ta sẽ tới cứu, an đáp ta sẽ tới…”
Trần Tinh lập tức ngắt lời, không muốn Hạng Thuật suy nghĩ lung tung: “Đó là nhân chi thường tình, họ vốn không biết huynh đi đâu, làm sao tìm được? Huynh đừng nghĩ thế.”
Hạng Thuật: “Lần theo dấu vết rời đi của ta, nếu có lòng sẽ tìm được thôi, chẳng phải ngươi tìm được ta à?”
“Đừng nghĩ nữa!” Giọng Trần Tinh trở nên nghiêm khắc.
Hạng Thuật gật đầu, đáp: “Nhân chi thường tinh, ta hiểu chứ, tính ngươi rộng lượng, người cuối cùng đến bên ta nên là ngươi.”
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hai người im lặng thật lâu. Trần Tinh dần hiểu ra thời khắc đó vô cùng quan trọng với Hạng Thuật, trước đây cậu thường không tin Hạng Thuật cũng thích mình, thích mình ở điểm nào? Trần Tinh luôn cảm thấy mình chẳng có gì để Hạng Thuật thích.
Song bây giờ cậu đã cảm nhận được, Hạng Thuật vẫn luôn quan tâm đến cậu. Và những cảm xúc phức tạp giữa họ đã được định sẵn kể từ khi họ gặp nhau.
“Kể ra cũng lạ,” Hạng Thuật nghiêng đầu tránh tầm mắt của Trần Tinh, “ta chưa từng thôi hy vọng, luôn cảm thấy sẽ có người tới cứu ta… cảm giác ấy không rõ lắm, như mơ liên tục, mơ về một khoảnh khắc được lặp đi lặp lại nhiều lần, người kia tiến về phía ta, mang theo ánh sáng giống như ngươi… Ta thậm chí còn động viên mình, nhất định phải cầm cự, nhẫn nại tới khi…”
Hạng Thuật lẩm bẩm: “Tới khi ngươi vào địa lao, trông thấy ngươi, ta dường như… giống như…”
Tim Trần Tinh đập loạn, Hạng Thuật quay đầu nhìn cậu, hai người nhìn nhau, một lần nữa Hạng Thuật mất tự nhiên dời mắt đi.
“Giống như cái gì?”
Sau một khoảng lặng dài dằng dặc, Trần Tinh cầm lòng không đậu hỏi ra.
“Không có gì.” Hạng Thuật đứng dậy, chuẩn bị về ngủ.
Trước khi Hạng Thuật đi, Trần Tinh chợt khẽ gọi: “Hạng Thuật.”
Hạng Thuật dừng bước nhưng không xoay lại.
Trần Tinh nói: “Ta có một việc muốn cầu huynh, ta muốn nghe ý kiến của huynh… là thế này, ta… ta cần một người bảo vệ ta… nói ra khá phức tạp, ta là thầy trừ tà, trước giờ thầy trừ tà luôn cần một… ờm, một vị hộ pháp Võ thần.”
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh giải thích: “Thực ra huynh không phải làm gì cả, chỉ cần tạm thời ở bên ta, huynh xem, ta không thể tự chăm sóc bản thân.”
Hạng Thuật nghiêng đầu liếc nhìn Trần Tinh, khẽ cau mày, ra hiệu cậu nhìn căn nhà phía xa, ý hỏi ‘Phùng Thiên Quân thì sao?’.
Trần Tinh lập tức nói: “Không không! Không phải, hắn sẽ sớm rời đi. Hắn còn nhiều việc phải làm, tình cờ gặp nên mới giúp thôi. Huynh xem suốt chặng đường hắn có nói nhiều với ta đâu. Thực ra bọn ta chỉ là bạn… không đúng, ta đang nói gì thế này? Huynh đừng hiểu lầm, ta chẳng qua muốn hỏi huynh… có bằng lòng không…”
Theo quan sát của Hạng Thuật, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân luôn thể hiện một mối quan hệ hết sức kỳ lạ, nếu nói không quen, thì ban đầu hai người còn ôm nhau gào khóc nữa kìa. Mà nếu nói quen thân, thì đa phần thời gian Phùng Thiên Quân không tỏ ra quan tâm Trần Tinh lắm, cái kiểu không quan tâm này như cố tình, muốn đẩy Trần Tinh cho hắn, sợ phải chịu trách nhiệm.
Hạng Thuật ngắt lời Trần Tinh: “Ngươi quá dễ tin người.”
Trần Tinh ‘ầy’ một tiếng, đúng thế thật, từ bé cậu đã rất dễ tin người, đây không phải thói quen tốt, nhưng là thói quen hình thành do có Tuế Tinh, nào phải do cậu? Tùy tiện tin người khác sẽ gây ra hậu quả gì? Dĩ nhiên sẽ bị hại chết.
Nhưng có Tuế Tinh, không ai làm hại được cậu, hoặc có thể nói Trần Tinh chưa bao giờ lo lắng mình sẽ bị kẻ xấu hại.
“Huynh khác họ.” Trần Tinh nghiêm túc nói, “dĩ nhiên ta cũng chẳng muốn cưỡng cầu, huynh ắt hẳn có nhiều việc phải làm, nhưng nếu huynh bằng lòng, huynh cũng nên cân nhắc…”
“Biết rồi.” Hạng Thuật đáp, sau đó về phòng.
Trần Tinh ngây người một chốc, “biết rồi” là ý gì? Trước đây ở cùng Hạng Thuật, “biết rồi” có phải là “được” không? Hình như là vậy! Phải không? Đúng rồi! Cấm có sai! Thành công rồi! Dụ được người rồi! Nhưng không thể lơ là! Mình cần tiếp tục duy trì, tiếp tục cố gắng!
Tuyệt vời! Trần Tinh vỗ đùi nhảy cẫng lên, kiềm chế không hét lên, chạy mấy vòng, vừa xoay người đã thấy Hạng Thuật đứng cách đó không xa nhìn mình với biểu cảm quái lạ.
Trần Tinh: “……………..”
Hạng Thuật: “Đưa quần áo cho ta.”
Trần Tinh: “Cho… cho ta mặc thêm chút nữa đi, trời còn lạnh… ta muốn vận động cho người ấm lên mới về ngủ.”
Sau khi Hạng Thuật về phòng, Trần Tinh cũng chạy về phòng ôm quần áo Hạng Thuật, trong lòng cười như điên, a ha ha ha, mình thành công rồi ư?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.