Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 74:




Lúc tế trời ma giao thình lình xuất hiện, trời giáng điềm lạ, giáng một đòn nặng nề lên hơn mười vạn quân dân, nhiều người không phân biệt được ma giao với rồng thật, chỉ biết vô thức nín thở, nghe Vương Tử Dạ đại biểu thiên ý, đưa lời tiên đoán!
“Câm miệng!” Trần Tinh phản ứng tức thì, giận dữ hét lên.
Hạng Thuật đã báo trước tế trời sẽ xảy ra chuyện, Tư Mã Diệu đang định phản bác thì Trần Tinh đã nổi giận nói thay, lúc này để cậu nói thì thích hợp hơn.
“Tư Mã gia mới là chân long thiên tử!” Giọng Trần Tinh vang vọng khắp hai bờ sông Hoài, “Sáu mươi chín năm sau loạn Vĩnh Gia, y quan nam độ, mảnh đất Giang Nam không gặp chiến loạn, hoàng tộc Tư Mã bảo vệ vô số bách tính phía Nam! Ngươi chỉ là yêu giao gây sóng gió, làm hại dân gian, có tư cách gì đại biểu ý trời!”
Giao long gầm một tiếng dài, Vương Tử Dạ lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, ta sẽ chờ các ngươi diệt vong!”
“Bắn tên!” Tạ An hạ lệnh.
“Bảo vệ bệ hạ!” Các võ quan đồng thanh.
Trong tích tắc, hàng vạn quân mai phục hai bên bờ sông đồng loạt bắn tên, mũi tên kéo theo móc câu nhằm vào giao long, cấm quân sơ tán bách tính, Vương Tử Dạ điều khiển hủ giao bay lên thì bị móc câu hãm chân, kéo tõm xuống sông Hoài, khuấy lên ngàn tầng sóng to!
Sóng đánh lật tế đàn, nước lạnh tạt vào đầu Trần Tinh, Tạ An kéo cậu rời khỏi đám đông.
“Hạng Thuật! Hạng Thuật!” Trần Tinh gọi thất thanh.
Tạ An: “Tiểu sư đệ! Hộ tống bệ hạ! Mau rời khỏi đây!”
“Theo kế hoạch!” Hạng Thuật quát, “Kéo nó ra bờ sông!”
“Đi!” Tạ Đạo Uẩn cầm kiếm xông lên tế đàn, giữ chặt Trần Tinh, hét lớn: “Bệ hạ! Theo chúng ta!”
Tạ An đã sớm an bài, tuy nhiên so với lần ở Cối Kê, sức chiến đấu của hủ giao đã tăng lên không chỉ một bậc, không biết Vương Tử Dạ đã làm cách gì, mà hủ giao được luyện hóa một nửa này được cung cấp lượng oán khí dồi dào, không chỉ chữa lành mọi vết thương sau trận chiến vừa rồi, tốc độ bay của nó cũng nhanh hơn, lập tức lướt qua bọn Hạng Thuật lao thẳng về phía Tư Mã Diệu!
“Hôm nay ta sẽ thay trời trừ hại!” Vương Tử Dạ khàn giọng cười điên cuồng.
Tư Mã Diệu nổi giận, mặc kệ tu dưỡng của đế vương, hét lên: “Mẹ nó ngươi mới là tai họa! Xem ta…”
“Bệ hạ đừng mắng!” Tạ Đạo Uẩn túm áo Tư Mã Diệu, hét: “Mau chạy đi!”
Hủ giao bay lượn vòng trên sông Hoài, vòng tới chỗ Tư Mã Diệu, há cái miệng khổng lồ lao phăm phăm vào hắn, Tư Mã Diệu hét: “Thầy trừ tà! Chúng ta có đại trừ tà…”
“Đừng trông cậy vào ta!” Trần Tinh nổi giận, gọi, “Hộ pháp của ta đâu?! Hộ pháp đâu rồi?!”
Hủ giao bay vụt qua, cuốn theo một luồng khí đẩy lùi tất cả cấm quân hộ vệ trên đường, Tạ Đạo Uẩn lao tới đẩy Trần Tinh và Tư Mã Diệu ngã nhào xuống đất, Hạng Thuật và Tạ An băng qua dãy phố, nhưng không tài nào đuổi kịp hủ giao.
Một chiêu ấy khiến các hộ vệ của Tư Mã Diệu bị tách ra, không ít lê dân bách tính tưởng mình gặp rồng, dồn dập quỳ xuống cầu nguyện. Tạ An quát: “Đó là yêu quái! Đừng lạy nó!”
“Chạy đi! Trần Tinh! Tinh Nhi!” Hạng Thuật nhảy lên mái nhà, nóng lòng gọi cậu.
Hộ vệ không còn lại mấy, chỉ còn Trần Tinh và Tư Mã Diệu, Trần Tinh đành kéo Tư Mã Diệu chạy về ngọn núi cạnh sông Hoài. Tư Mã Diệu bị cậu kéo chạy bạt mạng, nói với Trần Tinh: “Ngươi không phải thầy trừ tà ư? Mau triệu hồi phi kiếm giết nó!”
“Ta không có pháp thuật!” Trần Tinh nói.
“Thế ngươi biết làm gì?” Tư Mã Diệu không ngờ tới.
“Ta đã nói rồi!” Trần Tinh đáp, “Lần đầu gặp ta đã bảo ta không dùng được pháp thuật gì hết!”
Bọn này đúng là giang hồ bịp bợm, bây giờ đến lúc cần thầy trừ tà, thế mà dám bảo với mình không biết gì hết?
Trần Tinh vừa chạy vừa thở hồng hộc, cúi người chống đầu gối, ngước lên nói với Tư Mã Diệu: “Bệ hạ, nói thật với ngươi, ta chỉ biết chạy trối chết… cộng thêm may mắn, được chưa?”
“Quốc gia của trẫm!” Tư Mã Diệu gầm lên, “Bách tính của trẫm! Lại quỳ lạy một con yêu quái?!”
Điều này còn cam go hơn việc hủ giao tàn phá Kiến Khang tứ phía, Tư Mã Diệu tức thiếu điều muốn hộc máu.
“Nó lại tới nữa kìa!” Tạ Đạo Uẩn la lên, “Mau tìm chỗ trốn!”
Hủ giao lao xuống, thấy hai người chạy ngang qua bài phường(*) bằng đá trên khu đất cao bên sông Hoài bèn sà xuống, Trần Tinh và Tư Mã Diệu không có gì che chắn, đứng khơi khơi giữa đất trống, Vương Tử Dạ điều khiển hủ giao, lao về phía họ với khí thế sấm vang chớp giật! Chỉ một chiêu nữa thôi sẽ đâm cho hoàng đế người Hán thịt nát xương tan thì ——
(*) Bài phường: kiến trúc hình cổng, hình thành với hai, bốn, sáu hoặc tám cột xếp thành hàng, trên đỉnh cột bắc xà ngang, trên cột và xà được khắc chữ mang tính kỉ niệm, thường thấy ở chùa chiền, đền miếu.
—— Trần Tinh hét lên: “Quy tắc cũ! Tuế Tinh ——! Cứu mạngggg!”
“Cái… cái gì Tinh?” Tư Mã Diệu còn chưa hoàn hồn, Trần Tinh đã nhào tới ôm chặt Tư Mã Diệu.
Tư Mã Diệu gào lên: “Buông ra! Trẫm không muốn chết chung với ngươi!”
Trần Tinh ôm chặt Tư Mã Diệu, không cho hắn giãy giụa, hai người đứng giữa bãi đất trống. Hủ giao lao phăm phăm tới, tiếng thịt va vào đá vang lên, như có người đập vào tường, hủ giao đâm cái “đùng” vào bài phường, kẹt đầu cứng ngắc trong đó.
Tư Mã Diệu: “…”
“Hà.” Trần Tinh buông Tư Mã Diệu ra, ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên Tuế Tinh lại phát huy sức mạnh nghịch thiên của mình.
Lúc này, cơ thể hủ giao treo ngoài núi, Vương Tử Dạ đâm vào bài phường không biết đã văng đi đâu, hàm răng sắc nhọn của hủ giao cách họ chưa đầy một trượng, nó ra sức há mồm, nhưng cằm lại dính trên đất, không tài nào phun sương độc được.
Hủ giao: “………………”
Tư Mã Diệu: “……………………”
Trần Tinh kéo Tư Mã Diệu lùi ra sau nửa bước, hủ giao đạp hai móng trước lên vách đá, vùng vẫy ra sau muốn rút đầu ra, bài phường đá bị nó làm lỏng, móng nền bắt đầu rung chuyển.
Tư Mã Diệu là người hoàn hồn trước tiên, nói: “Lúc này! Ngay bây giờ, giết nó!”
Trần Tinh: “Không không! Không giết được! Người đâu mau tới! Người đâu?!”
Vệ đội vẫn còn truy đuổi dưới chân núi, Tư Mã Diệu nói: “Ngươi có mang bội kiếm theo không?”
Trần Tinh chỉ có kiếm gỗ đào dùng lúc tế trời, cậu thử tiến lên chém ma giao, kiếm gỗ đào lập tức gãy ngang.
“Chúng ta đi trước!” Trần Tinh nói, “Nó sắp giãy ra rồi! Đi mau!”
Trần Tinh vứt thanh kiếm gãy đi, xoay người kéo Tư Mã Diệu chạy, một lúc sau, trên cao nổ đùng một tiếng, hủ giao đã giãy ra, lôi cả bài phường đá ra khỏi móng nền.
Song bài phường đá nặng chừng ngàn cân, kẹt vào đầu hủ giao như một chiếc cùm, bài phường đá được Tấn Nguyên đế Tư Mã Duệ lập cho Vương Đôn, bên trên khắc bốn chữ to ‘thích làm việc thiện’, hai bên cột đá bằng hán bạch ngọc còn được sơn son thếp vàng, khí thế có đầy, nhưng nặng quá. Hủ giao vừa bay được mấy trượng đã bị bài phường kéo đập đầu, rớt xuống khoảng đất gần bờ, đâm vỡ gạch xanh.
Vương Tử Dạ nhập vào Cố Thanh cuối cùng cũng bay tới, nhảy lên đầu giao, hủ giao cố sức điều chỉnh tư thế rồi lại bay lên, tuy nhiên để bay với bài phường đá ‘thích làm việc thiện’ nặng ngàn cân thì quả là có lòng nhưng không đủ lực, rất khó nắm bắt phương hướng, mỗi lần muốn quay đầu lại bị bài phường kéo lệch khỏi quỹ đạo, va đụng tới độ choáng váng.
“Chuyện gì thế này?” Vương Tử Dạ thiếu chút nữa vỡ thành thịt nát, may mà gã rời giao kịp lúc, song trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, yêu thú có bản lĩnh lấy một địch vạn lại kẹt đầu trong bài phường, sức chiến đấu giảm mạnh, hại gã nhất thời chẳng biết làm gì, quá đáng hơn là kế hoạch vốn dĩ đưa ‘rồng’ thay trời hành đạo, giờ đầu lại đeo bốn chữ ‘thích làm việc thiện’, tương phản quá lớn rồi.
“Ở đó!” Tạ An vội vàng chạy tới, “Mau bắn tên!”
Hủ giao hành động ngày càng chậm, hàng ngàn vạn quân Tấn lập tức đuổi kịp, đồng loạt bắn tên.
Vương Tử Dạ không ngờ người Tấn nhìn thấu kế hoạch của gã, hủ giao tức khắc bị khống chế bằng móc câu, gã vốn lập mưu giết hoàng đế Nam Tấn Tư Mã Diệu ngay khi hắn tế trời, áp chế nhuệ khí của quân Tấn rồi phóng khoáng bay đi, nào ngờ mọi chuyện đi ngược kế hoạch, gã đành điều khiển giao long đang vùng vẫy không ngừng, kéo theo ngàn vạn móc dây bay dọc theo dòng sông, cố gắng phá vỡ trói buộc.
Trần Tinh, Tư Mã Diệu, hoàng tộc cùng các vệ binh hội hợp, tránh sang một bên, cấm quân cùng quân Bắc Phủ dốc sức, toàn bộ được phái ra dưới sự chỉ huy trấn tĩnh của Tạ An.
Tư Mã Diệu nói: “Đại trừ tà, pháp bảo gì kia của ngươi dùng được không? Hôm nay nhất định phải bắt được con quái vật này!”
“Làm sao các ngươi biết gã sẽ đánh lén?” Trần Tinh ngơ người luôn rồi.
“Võ thần đoán.” Tạ An giải thích, “Đừng lo, bệ hạ, tất cả dây dùng để trói yêu giao đều làm bằng thép.”
Tư Mã Diệu và Trần Tinh nhìn nhau, môi Tư Mã Diệu run rẩy không ngừng, rõ ràng đang hết sức kích động, đột nhiên thì thầm mấy câu với Tạ Đạo Uẩn, Tạ Đạo Uẩn gật đầu xoay người chạy đi.
“Quái vật kia trốn tới thành Nam!” Cấm quân hộ vệ vội vàng tiến lên, theo cùng là Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân.
Trần Tinh thấy hai người quay lại, nói: “Đi, đến thành Nam.”
“Ngươi ở lại đây,” Phùng Thiên Quân nói, “Hạng huynh đệ không cho ngươi tham chiến, ngươi chỉ cần bảo vệ bệ hạ là được.”
“Không được!” Trần Tinh cả giận, “Ta phải xuất chiến! Các ngươi coi ta là gì?!”
Tiêu Sơn ngần ngừ, Trần Tinh túm lấy Tiêu Sơn, nói: “Tiêu Sơn, dẫn ta đi!”
Trần Tinh không thấy Hạng Thuật đâu, chắc hắn đuổi theo giao long kia rồi, cậu cáu lên, nhìn Tư Mã Diệu. Tạ Đạo Uẩn nâng một thanh trường kiếm tới. Tư Mã Diệu liền rút bảo kiếm nạm đầy châu báu, rực rỡ màu sắc ra trước mặt mọi người.
Tạ An: “………………..”
Tư Mã Diệu: “Ức hiếp lên đầu trẫm luôn rồi, trẫm há có thể ngồi yên mặc kệ?”
Trần Tinh: “Tốt lắm, đi thôi!”
“Bệ hạ!” Mọi người đồng loạt biến sắc đuổi theo Tư Mã Diệu, Vương Hi Chi gào lên: “Bệ hạ! Kiếm thiên tử của ngài không giết địch được đâu!”
Ma giao vẫn đeo bài phường ‘thích làm việc thiện’ bay lòng vòng trong thành, va đập tới lui vẫn không tránh được móc dây, quân Tấn cũng không làm gì được nó. Hạng Thuật đứng trên cao giám sát trận chiến, rõ ràng đã vạch ra kế hoạch tác chiến tỉ mỉ nhằm đối phó nó, đầu tiên là dùng dây thép khống chế giao long như câu cá, sau khi nó vật lộn đến kiệt sức thì nhào lên giết, đại công cáo thành.
Trần Tinh trèo lên nóc đại trạch thành Nam, gọi: “Hạng Thuật! Huynh quay về cho ta!”
Hạng Thuật không nghe thấy, Trần Tinh thôi thúc Tâm Đăng, Hạng Thuật cảm ứng được ngay.
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn được gọi về Kiến Khang, thấy Cố Thanh cuối cùng cũng xuất hiện, ai cũng cố hết sức đuổi theo giao long ‘thích làm việc thiện’ từ hai bên bờ.
Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, cau mày, xoay người dọc theo mái nhà tới chỗ cậu.
“Về đi,” Hạng Thuật lạnh giọng, “cùng hoàng đế các ngươi về cung Thái Sơ đi.”
“Huynh hãy nghe ta.” Tâm Đăng trong tay Trần Tinh đang sáng, Hạng Thuật chộp lấy cổ tay cậu, vặn tay cậu ra sau, thấp giọng bên tai: “Ta giải quyết được, không cần dùng Tâm Đăng.” Dứt lời hắn ngước lên, nhìn lướt qua vai Trần Tinh, lườm Tư Mã Diệu đang đứng cách đó không xa.
“Không dùng Tâm Đăng sẽ không trục xuất được Vương Tử Dạ!” Trần Tinh nói, “Nàng sẽ chết! Hơn nữa, huynh nhất định phải dùng pháp thuật có sức mạnh ngang bằng, diệt trừ chúng trước mặt hàng chục vạn bách tính!”
Mục đích Vương Tử Dạ điều khiển hủ giao hiện thân ở lễ tế trời đã quá rõ — mượn ‘ý trời’ tàn nhẫn đả kích sĩ khí Giang Nam, “rồng” xuất hiện phủ nhận thân phận chân long thiên tử của Tư Mã thị, còn gì để nói nữa?
Từ thời Tiên Tần, các điều đại xưa đều rất quan tâm đến ‘điềm lành’ và ‘điềm dữ’, nếu để hủ giao thoát, trong vài năm tới, sĩ khí Giang Nam tất sẽ bị hủy, đồng thời Tư Mã thị cùng hai nhà Vương, Tạ được lòng dân nhiều năm cũng sẽ bị kéo xuống đáy vực. Hắc long đã hiện thân, cho dù đội quân tinh nhuệ của Giang Nam tiêu diệt được hủ giao, vẫn bị xem là cãi ‘ý trời’.
Để đối phó với ‘điềm lành’, cách duy nhất chính là phái một điềm lành khác cùng đẳng cấp, tiêu diệt ‘rồng’ trong tâm tưởng của bách tính, đồng thời tuyên bố Tư Mã Diệu mới là thiên mệnh.
Trần Tinh đột nhiên phát hiện ấn đường Hạng Thuật ẩn hiện hắc khí, chuyện này xảy ra khi nào? Trong trận chiến với Vương Tử Dạ ở Hồng Hồ lần trước ư? Tất cả pháp lực của Hạng Thuật đều đến từ Tâm Đăng, nếu ba hồn bảy phách nhiễm oán khí, không thể nào Tâm Đăng không phát hiện được, chẳng lẽ Vương Tử Dạ có bản lĩnh dùng oán khí vấy bẩn hộ pháp của cậu?!
“Huynh phải dùng.” Trần Tinh vùng thoát khỏi Hạng Thuật, cố chấp nói, “Hạng Thuật, ta không ngại lãng phí lúc này, huynh nói ta biết huynh đang nghĩ gì đi.”
Hạng Thuật đột nhiên cáu lên: “Ngươi sẽ chết!”
Ngay sau đó, Hạng Thuật trúng một chưởng lấp lánh hào quang của Trần Tinh.
“Xuất ma!” Trần Tinh quát.
Rầm, thiên địa chuyển sắc, Hạng Thuật chỉ cảm thấy một tia sáng chợt lóe, soi rọi tâm trí và cõi lòng, thậm chí là toàn bộ đất trời trắng lóa như tuyết, ánh lửa dấy lên hừng hực, gần như thiêu sạch ba hồn bảy phách của hắn!
Chút oán khí còn sót lại của Vương Tử Dạ bị trục xuất, tan thành mây khói.
Khắp người Trần Tinh dấy lên liệt hỏa của Tâm Đăng, cậu gằn từng chữ: “Hạng Thuật, ta biết huynh đang sợ, sợ ta bị Tâm Đăng đốt thành tro tàn.”
“… Nhưng huynh, liệu có tôn trọng nguyện vọng của ta không? Nguyện vọng duy nhất đời này của ta?” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật tha thiết, nghiêm túc nói, “Đây là chuyện mà ta, bằng lòng trả giá tất thảy. Dù cho tan xương nát thịt cũng không tiếc.”
Hạng Thuật sững sờ nhìn Trần Tinh.
“Trong lòng ngươi, không có suy nghĩ nào khác ư?” Hạng Thuật rốt cục mở miệng.
Trần Tinh nghiêng đầu tránh tầm mắt của Hạng Thuật, nói: “Nếu huynh muốn vì ta làm chút gì đó, thì hãy làm việc này đi.” Dứt lời cậu quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạng Thuật, cố chấp nói: “Cứu Cố Thanh, chỉ huynh mới cứu được nàng. Tiêu diệt ma giao trước mặt bách tính, giống như những gì mà các hộ pháp trước đây đã làm, huynh là hộ pháp Võ thần, đây là sứ mệnh của chúng ta.”
Hạng Thuật không nói thêm lời nào, ngoái đầu nhìn ma giao, ma giao đang ra sức giãy giụa, trên thân cắm đầy tên, máu xanh liên tục trào ra, ô nhiễm toàn bộ sông Hoài.
“Dẫu có là thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến ngươi hóa thành tro tàn,” Hạng Thuật nhìn ma giao, thì thầm, “cũng không tiếc ư?”
Trần Tinh đáp: “Phải, vì ta làm những gì ta cho là đúng.”
Hạng Thuật thình lình quay đầu nhìn Trần Tinh, giọng điệu nhuốm mùi nguy hiểm: “Không còn đường thương lượng?”
Trần Tinh tỏ ra quật cường, không đáp.
Hạng Thuật trầm giọng uy hiếp: “Vậy thì nếu một ngày, khi ta làm chuyện ta cho là đúng, ngươi phải nhớ rõ những lời ngươi nói hôm nay.”
“Huynh định làm gì? Nếu huynh không nghe lời ta,” Trần Tinh cuối cùng cũng thốt ra lời nặng nề nhất, “thì đi đi.”
Hạng Thuật hít sâu, sau đó giơ ngang Bất Động Như Sơn.
Trần Tinh biết Hạng Thuật thỏa hiệp, vì vậy thắp sáng Tâm Đăng bằng tất cả sức mạnh của mình.
Dưới vùng trời đen kịt, một luồng sáng thình lình trải rộng.
Toàn thân Hạng Thuật bùng lên ánh sáng mạnh, mái tóc dài biến thành ngọn lửa rực cháy, võ bào mạ vàng, trong quang hỏa hiện ra kim giáp, kiếm trí tuệ trong tay bắn ra, năm thần binh chầm chậm xoay tròn sau lưng.
Hạng Thuật hóa thành liệt diễm lưu tinh, mang theo ánh lửa bay tới sông Hoài!
Trần Tinh tạo kết đăng ấn, bay lên trời!
Bách tính chạy tứ tán ngẩng đầu, nhìn tình cảnh trên trời, không ít người quỳ xuống.
“Làm theo lệnh trời,” sau lưng Trần Tinh hiện ra pháp tướng thần linh khổng lồ, thúc đẩy sức mạnh trong ba hồn bảy phách đến cùng cực, giọng không ngừng vang vọng khắp bầu trời Kiến Khang, “dùng sức mạnh đại trừ tà, lệnh hộ pháp Võ thần ——”
“Xua ma!” Trần Tinh quát lên, pháp tướng nhiên đăng sau lưng chấp tay lại, kết thành đăng ấn.
Quang diễm trên người Hạng Thuật lại bạo phát, pháp tướng Bất Động Minh Vương xuất hiện sau lưng, giận dữ gầm lên, bay về phía Vương Tử Dạ và giao long, Vương Tử Dạ cười lạnh: “Thế mới phải chứ.”
Hạng Thuật phẫn nộ không kiềm được, dùng hết sức lực cả đời, đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên, hai tay giơ kiếm chém vào đầu ma giao!
“Xuất ma!”
Đúng lúc này, Vương Tử Dạ nhập vào người Cố Thanh đột nhiên ra tay, oán khí dọc theo trọng kiếm quấn lên người Hạng Thuật, song kim hỏa bùng lên khắp người hắn, xua tan và thiêu sạch oán khí.
Vương Tử Dạ cười một tràng quái dị, rời khỏi xác Cố Thanh khi kim hỏa cuốn tới.
“Thanh Nhi——”
Phùng Thiên Quân quăng móc dây, Tiêu Sơn nhanh nhẹn bám lên đầu giao, quặp vuốt vào đầu nó, ném Cố Thanh xuống, Phùng Thiên Quân vươn mình nhảy lên, ôm chầm Cố Thanh, từ đầu giao rơi xuống.
Sau đó Hạng Thuật dựng kiếm chém vào đầu giao, ánh điện bắn ra, trong nháy mắt hóa thành luồng sáng mạnh, từ đỉnh đầu xẹt qua vảy ngược, đến bụng rồi tới đuôi, ‘phựt’, ma giao bị bổ đôi như giấy, máu độc vẩy tung, oán khí tản đi, thi thể rớt xuống sông Hoài!
Bách tính hai bên bờ đồng loạt reo hò, Tư Mã Diệu giơ kiếm, hô lớn: “Làm tốt lắm!”
Trần Tinh thu Tâm Đăng, hai mắt tối sầm, rớt xuống từ trên không, Hạng Thuật xoay người bay tới ôm chặt Trần Tinh, đáp xuống mái nhà, hất mái ngói chung quanh bay tứ tung, rồi trượt xuống phố.
Trần Tinh từ từ nhắm mắt lại, máu tràn ra từ khóe miệng.
“Võ thần!” Tạ An dẫn binh vội vã chạy dọc theo phố tới, khắp thành Kiến Khang hân hoan vui mừng.
Hạng Thuật mệt mỏi ngồi xổm dưới đất, ôm Trần Tinh đã bất tỉnh vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.