Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 63:




Trần Tinh vén chăn xuống giường, song hai chân đột nhiên mềm nhũn, Hạng Thuật thấy vậy vội ôm lấy cậu, nói: “Ngồi một lát đi, ta kêu người chuẩn bị gì đó cho ngươi ăn.”
Không lâu sau, Tạ An hô to gọi nhỏ sang đây, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tỉnh, không ngờ lại nghiêm trọng như thế.”
Trần Tinh cũng không tài nào ngờ được sau trận chiến ở Cối Kê, mình lại hôn mê tận ba tháng! Cậu có hỏi Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vừa kể vừa minh họa, thế mới biết sau hôm ấy, Hạng Thuật liền ôm cậu đã bất tỉnh về Kiến Khang.
Tạ An hay tin cũng rất lo lắng, trong khoảng thời gian này Hạng Thuật đã tìm biết bao đại phu, thậm chí mời cả ngự y trong cung. Song kết quả chẩn bệnh đều là tâm mạch bị thương, cần được tĩnh dưỡng đầy đủ. Chỉ có một phương sĩ tên Bộc Dương — là người của Tấn đế Tư Mã Diệu đến khám, bảo rằng đây là hậu quả của việc hao tổn thần hồn được ghi chép trong sách, hôn mê là điều không thể tránh khỏi, đợi khi linh hồn khôi phục lại sức mạnh thì có thể tự tỉnh dậy.
Ba hồn bảy phách là sức mạnh bẩm sinh của mỗi người, một khi sức mạnh linh hồn bị tiêu hao quá độ sẽ khiến người ngẩn ngơ, nặng thì hôn mê bất tỉnh, thậm chí có thể mất mạng. Đấy cũng là nguyên do bệnh nhân bị Lạc Hồn chung gọi mất một hồn cứ ham ngủ cả ngày, mặc dù hồn phách của cậu vẫn còn, song Hạng Thuật là người rõ nhất vì sao cậu lại trở nên như vậy ——
—— Khi hắn chém chết ba Bạt vương, không biết vì sao lại cưỡng ép dùng sức mạnh linh hồn của Trần Tinh, khiến thần hồn của cậu bị hao tổn dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
May mắn thay, mặc dù linh hồn bị tiêu hao quá độ nhưng vẫn có thể từ từ tái sinh, chỉ cần không chết, tinh thần sẽ dần dần khôi phục. Thành thử Hạng Thuật luôn ở bên cạnh Trần Tinh suốt mấy ngày qua, nào là đút thuốc đút nước đút ăn, lau người rồi lật người, ban ngày ở lì trong phòng trông cậu, ban đêm ngủ cùng…
“Gì cơ?!” Trần Tinh thảng thốt, “Hắn hắn hắn, ta… ta, hắn bao lâu thì tắm cho ta một lần? Hắn thường đút cháo cho ta sao?”
Tạ An: “Chuyện này… huynh không biết, đệ hỏi Hạng hộ pháp thử? Hình như là, ừm, ăn cháo, tuy đệ bất tỉnh nhưng vẫn nuốt được mà, có mấy lần huynh đến thăm, thấy Hạng huynh đệ đang đút đệ ăn cháo, còn xoa cổ giúp đệ nuốt cháo nữa đấy.”
“Còn lúc tắm cho đệ tất nhiên hắn sẽ đóng cửa rồi.”
“Thế mà ta được hắn… chăm sóc suốt ba tháng liền ư?!” Trần Tinh không biết phải bày tỏ thế nào.
Hạng Thuật bưng cháo tiến vào, Tạ An nói: “Đệ nghỉ ngơi cho khỏe đi, được rồi, tỉnh lại là tốt rồi! Thật may quá! Tiêu Sơn, Trần huynh đệ vừa tỉnh, ngươi để đệ ấy nghỉ ngơi đi?”
Tiêu Sơn nằm yên trên người Trần Tinh, Tạ An cáo từ mọi người, Tiêu Sơn lập tức lăn vào trong giường, tùy tiện gác chân, gối đầu lên cánh tay.
Hạng Thuật: “Ăn chút cháo đi.”
Trần Tinh: “Không ngờ ta ngủ lâu thế? Cối Kê không sao chứ?”
Hạng Thuật đáp “ừ”, dợm đút cho Trần Tinh, Trần Tinh vội nói: “Ta tự làm.”
Hạng Thuật không giành làm gì, ngồi bên cạnh coi Trần Tinh ăn cháo, Trần Tinh cảm thấy cánh tay mềm nhũn yếu ớt, cậu biết đây là triệu chứng sau giấc ngủ dài, chỉ cần thời gian sắp tới hoạt động nhiều hơn sẽ khỏe lại thôi.
Trần Tinh đói tới mức tưởng như có thể ăn nguyên một con trâu, ngặt nỗi giờ chỉ có cháo, cháo thì cháo vậy, có còn hơn không. Sau khi ăn xong, cậu xoa bụng, Hạng Thuật nói: “Tạ Đạo Uẩn kêu ngươi ăn thức ăn lỏng, đợi khỏe hơn mới ăn uống bình thường…”
“Ba tháng qua ngươi…”
“Ba tháng này ta…”
Hai người đồng thời nói chuyện, rồi đột nhiên ngừng nói, Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh nói trước, khóe môi Trần Tinh khẽ giật, định bảo ba tháng qua đã gây phiền phức cho ngươi rồi, nhưng cậu sợ nói ra hắn sẽ giận, bởi vì nếu Hạng Thuật bị bệnh hôn mê, cậu cũng sẽ chăm sóc hắn hệt như thế, không có gì phải đắn đo.
“Không có gì.” Trần Tinh mỉm cười lắc đầu.
Hạng Thuật nói: “Ngươi đang mơ đấy à? Nên cái gì cũng không biết?”
Trần Tinh hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, hệt như vừa ngủ cả đêm, giấc mơ duy nhất chính là trái tim của Xi Vưu, song cậu lại nghi ngờ đó không phải là mơ, thế là cậu giải thích với Hạng Thuật.
“Có vẻ như toàn bộ Bạt vương đã bị tiêu diệt hết rồi.” Trần Tinh còn nhớ trước khi hôn mê, dù phải trả cái giá rất đau nhưng cuối cùng cũng diệt được các Bạt vương, chỉ không biết Tư Mã Vĩ đã chết hay chưa.
Hạng Thuật gật đầu: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại chỉ còn mỗi Thi Hợi vẫn chưa lộ rõ thân phận.”
Sáu Bạt vương đã bị họ giải quyết hết năm, chỉ còn Tư Mã Vĩ bị sét đánh không biết hiện tại sống chết thế nào, quân cờ mà Thi Hợi mai phục ở phía Nam cũng bị loại bỏ, tương lai vốn dĩ đầy rẫy chông gai khó mà vượt qua, thế mà bất tri bất giác họ đã làm được nhiều điều đến vậy.
Tiêu Sơn nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh xoa đầu nó rồi bảo: “Pháp bảo bị cướp đi của Trương Lưu cũng đã lấy lại ba, Âm Dương giám, Tranh cổ, Lạc Hồn chung.”
Bất kể Thi Hợi đang lẩn trốn nơi đâu thì đây cũng là một tiến triển đáng kể, ba tháng đã trôi qua, ngày chết của mình cũng ngày một gần hơn, hai năm trước cũng là một mùa thu giống thế này, Trần Tinh rời Hoa sơn đến Tương Dương. Bây giờ bấm tay tính, cậu chỉ còn chưa đầy hai năm nữa thôi, có lẽ trước khi Tuế Tinh rời đi, và trước khi mình chết đi, có lẽ thật sự sẽ giải quyết được Thi Hợi.
“Thanh giao kia hóa ra chính là Tân Viên Bình!” Trần Tinh thổn thức nhớ lại cảnh tượng trong thành Cối Kê.
“Ngươi không thể nói chuyện khác à?” Hạng Thuật bắt đầu mất kiên nhẫn, “Sao trong đầu ngươi toàn là mấy việc này không thế?”
Trần Tinh nhoẻn cười, nói: “Ờ? Thế muốn nói gì?”
Hạng Thuật nhíu mày: “Ta cho rằng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Tiêu Sơn bỗng nhiên huýt sao, Trần Tinh cảm thấy cái huýt sáo này của nó mang hàm ý gì lạ lắm, bèn hoài nghi nhìn nó.
Tiêu Sơn nhảy phốc xuống giường rồi vọt đi.
“Tiêu Sơn?” Trần Tinh gọi.
Hạng Thuật nhìn lướt sang Tiêu Sơn, lại nói với Trần Tinh: “Từ giờ trở đi không được dùng Tâm Đăng nữa.”
Trần Tinh: “Sao lại không dùng? Vạn Pháp Quy Tịch, còn mỗi Tâm Đăng có pháp lực. Bằng không thì sao? Hiện tại còn chưa biết Định Hải châu ở đâu…”
Hạng Thuật bất mãn ngắt lời: “Cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ chết!”
Trần Tinh cười: “Ta còn lựa chọn khác ư? Này, hộ pháp, ta vừa tỉnh dậy lại phải chuẩn bị cãi nhau nữa à?”
Hạng Thuật đành chịu thua, hai người im lặng một lúc, may mà không lâu sau Phùng Thiên Quân tới, rõ ràng mới ngủ trưa xong liền chạy tới Tạ phủ, ngay cả y phục cũng chưa mặc đàng hoàng, thấy Trần Tinh tỉnh, hắn lập tức hỏi han nồng nhiệt, nhờ vậy mà bầu không khí im lặng giữa Hạng Thuật và Trần Tinh dần được làm dịu.
“Tâm Đăng của ngươi thực sự quá lợi hại,” Phùng Thiên Quân nói, “cơ mà chỉ dùng một chút đã phải ngủ ba tháng, lần sau phải làm sao đây?”
Vừa bị Hạng Thuật trách móc nên Trần Tinh vẫn còn buồn rầu, giọng điệu có hơi cứng rắn: “Nên làm gì thì làm đó, chỉ cần diệt trừ được Thi Hợi, dù cái giá phải trả lớn thế nào cũng đáng giá, không phải sao? Bằng không, còn một mình ta sống thì có lợi ích gì? Xi Vưu sống lại, không ai sống được, ta cũng phải chết, có khác gì nhau đâu.”
Hạng Thuật nghe cậu nói vậy, thình lình đứng dậy bỏ đi không nói một lời.
Trần Tinh nhìn bóng lưng Hạng Thuật bỏ đi, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, cậu biết Hạng Thuật sợ mình sẽ chết vì tâm lực suy kiệt, nhưng cậu nào còn lựa chọn khác?
“Nếu tìm được Định Hải châu,” Phùng Thiên Quân nói, “biết đâu ngươi sẽ nhẹ nhõm hơn?”
Trần Tinh nói: “Đúng là thế, mặc dù vẫn ảnh hưởng đến tâm mạch, nhưng ít nhất nó sẽ không làm tổn thương hồn phách của ta. Bây giờ ta cảm thấy dường như mọi chuyện đều được trời định cả rồi, sắp đặt Tâm Đăng dẫn lối ta tìm Hạng Thuật. Cũng định cho ta phát hiện kế hoạch của Thi Hợi, tiếp đó tiêu diệt Bạt vương của gã.”
Phùng Thiên Quân cười: “Cũng đúng, không phải ngươi có Tuế Tinh bảo vệ ư? Cát nhân tự có thiên tướng, gặp chiêu phá chiêu, sau cùng sẽ phá giải được hết thôi.”
Trần Tinh trầm tư một thoáng, rồi cười đáp: “Phải nhỉ.”
Phùng Thiên Quân đem mấy loại thuốc bổ tới đây, nói: “Nếu đã tỉnh, chúng ta lại hẹn ngày khác uống rượu, bây giờ cả Giang Nam ai cũng đang bàn về chuyện các ngươi diệt rồng ở Cối Kê. Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt… còn Hạng huynh đệ thì…”
Phùng Thiên Quân nhìn ra ngoài phòng, nói tiếp: “Người ta chăm sóc ngươi lâu như vậy, đừng chọc hắn giận.”
Trần Tinh sầu não: “Ta thực sự không muốn chọc hắn giận.”
Phùng Thiên Quân nói: “Đó là đại kim chủ của ta, ngươi chỉ cần dỗ hắn chút chút thôi.”
Không bàn tới việc Trần Tinh có biết dỗ người hay không, chứ Phùng Thiên Quân lại rất am hiểu trong việc này, mới nói mấy câu mà Trần Tinh đã cảm thấy thoải mái hơn, sau khi hắn cáo từ, Trần Tinh quyết định nói rõ với Hạng Thuật, vừa tỉnh dậy đã thấy Hạng Thuật khiến cậu an lòng quá đỗi. Kể từ khi sư phụ qua đời, trên đời này chỉ còn Hạng Thuật là người lo lắng cho sự an nguy của cậu đến thế, điều này khiến cậu vừa buồn vừa cảm động.
Trần Tinh đã sử dụng Tâm Đăng nhiều lần, và hiệu quả của nó ngày một mạnh dần, khiến cậu phải ứng phó bằng cả sức mình, Trần Tinh dần dần nhận ra rằng, cậu đang dùng sức mạnh linh hồn của mình như linh khí thiên địa. Chẳng hạn như trong tình trạng Vạn Pháp Quy Tịch, cậu truyền Tâm Đăng vào cơ thể và kiếm của Hạng Thuật, thì thứ mình dùng chính là linh hồn thay cho linh khí trảm yêu trừ ma.
Cái giá phải trả chính là mỗi lần thi pháp, bất kể là thanh tẩy pháp bảo hay kích hoạt sức mạnh hộ pháp của Hạng Thuật, cậu đều đang thiêu cháy hồn phách của mình. Và ngày Tuế Tinh rời đi, Trần Tinh tự hỏi liệu có phải chính là thời khắc Hạng Thuật đâm Bất Động Như Sơn vào trái tim Ma thần chăng?
Tương lai dường như đang trở nên rõ ràng hơn, có lẽ rằng, mà không, đó nhất định chính là kết cục của bọn họ. Thời khắc đối mặt với Ma thần, cậu sẽ thiêu đốt toàn bộ ba hồn bảy phách của mình, truyền vào Bất Động Như Sơn trấn tà, hỗ trợ Hạng Thuật tiêu diệt biến số duy nhất của đại địa Thần Châu này.
Một cái chết oanh liệt như thế, phải nói Trần Tinh hết sức hài lòng.
Nhưng chắc hẳn Hạng Thuật sẽ rất đau lòng, không biết bắt đầu từ lúc nào, từ Trường An đến Sắc Lặc Xuyên, rồi tiếp tục hành trình tới Giang Nam, Trần Tinh cảm thấy họ đang dần thấu hiểu lòng nhau giống như những gì cậu đọc được trong sách sử. Chưa kể lần trên đài cao ở phủ quận thú, rõ ràng Hạng Thuật nhận ra cậu đang cầu cứu nên mới bay lên cứu cậu.
Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân cũng vậy, Trần Tinh đứng cô đơn trên hành lang, hồi tưởng lại những người bạn mà cậu đã gặp, cậu chưa bao giờ dám quá thân thiết với họ, cũng chưa bao giờ nói họ biết số mệnh của mình. Chẳng qua vì một ngày nào đó họ sẽ phải xa nhau, nếu không còn tình cảm quá đậm sâu, thì khi mình rời đi, liệu rằng họ sẽ bớt buồn đau?
Nhưng Hạng Thuật lại khác, mặc dù Trần Tinh không thể nói rõ hắn khác chỗ nào, hệt như lần cậu nhìn Hạng Thuật trong tiết mộ thu ở Sắc Lặc Xuyên, rõ ràng không dùng Tâm Đăng, ấy vậy mà con tim lại khắc khoải xiết bao.
Trần Tinh tăng tốc, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Hạng Thuật, vừa tỉnh dậy chưa chịu nghĩ rõ ràng, giờ ngẫm lại, mình chỉ ngủ một giấc thoáng qua, thế nhưng đối với Hạng Thuật lại là đợi chờ day dẳng với xiết bao nỗi sợ, cuối cùng cậu cũng nhận ra Hạng Thuật rất muốn trò chuyện với mình.
Dưới bầu trời thu trong trẻo, Hạng Thuật ngồi trước phòng ngủ, hướng ra sân, cúi đầu đọc một quyển thẻ tre.
Trần Tinh dừng bước, nhìn Hạng Thuật.
“Sao ngươi lại chạy ra đây?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật dường như đã lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày, không ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, nói: “Đây là phòng ta, ngươi tỉnh thì ta về, có vấn đề gì sao?”
Trần Tinh im lặng một thoáng, biết Hạng Thuật đang giận mình, cậu cứ đắn đo làm sao để mở lời, phản ứng của Hạng Thuật khiến cậu hơi khó hiểu, hình như Hạng Thuật không giận nữa, chỉ nghiêm túc rằng: “Ta đang xem Bất Động Như Sơn.”
“Bất Động Như Sơn,” Trần Tinh nghĩ ngợi, nói, “ừ, nếu linh khí thiên địa vẫn còn, nó sẽ còn mạnh hơn nữa.”
“Bất Động Như Sơn có thể biến thành sáu loại pháp khí,” Hạng Thuật nói, “chày Giáng Ma, thừng Khổn Yêu, kim luân Đại Nhật, cung Thực Nguyệt, tiễn Kim Cang, cùng với hình dạng ban đầu, kiếm Trí Tuệ. Trương Lưu làm cho nó một vỏ kiếm. ‘Sinh tử giăng lưới kiên cố, nguyện dùng trí kiếm phá tan’, chính là nói về kiếm Trí Tuệ.”
“Sống hay chết,” Trần Tinh nói, “giống như một tấm lưới, là ý này chăng.”
“Ừ.” Giọng điệu của Hạng Thuật bình tĩnh lạ thường, “Phàm trần không ai có thể nhìn thấy sống chết, cho nên Trương Lưu cho rằng, kiếm Trí Tuệ có thể giúp người chặt đứt chấp niệm.”
Trần Tinh cười bảo: “Vậy nếu ngươi là người nắm giữ Bất Động Như Sơn…”
“Trong ba tháng ngươi hôn mê,” Hạng Thuật nói, “ta đã đọc rất nhiều sách cổ Hạng gia để lại, Tạ An còn tìm giúp ta ghi chép của sở trừ tà trước kia bị đưa tới Giang Nam vào thời kỳ y quan Nam độ.”
Trần Tinh: “Phát hiện được gì không?”
Hạng Thuật ngẩng đầu lên khỏi thẻ tre, nhíu mày nhìn chăm chú vào Trần Tinh, như thể hắn biết Trần Tinh sẽ nghiêm túc khi nhắc đến nghiệp xua ma.
“Ta biết được một chuyện,” Hạng Thuật nói, “mỗi lần ta dùng Bất Động Như Sơn, thậm chí cảm nhận được ngươi đánh thức pháp lực toàn thân ta, thực ra nguồn pháp lực đó đến từ ngươi.”
Trần Tinh thầm nghĩ cuối cùng ngươi cũng phát hiện rồi, nhưng cậu cương quyết rằng: “Vậy cũng không tệ, nhưng thầy trừ tà và hộ pháp cũng có mối gắn kết của vận mệnh…”
Hạng Thuật ngắt lời: “Nếu vốn dĩ linh khí thiên địa không biến mất, Tâm Đăng và Bất Động Như Sơn có thể khởi động bằng linh khí thiên địa. Nhưng giờ đây, ngươi đang thiêu đốt hồn phách của mình để truyền pháp lực vào Bất Động Như Sơn, chẳng khác nào mỗi lần trừ yêu, thứ ta dùng chính là mạng sống của ngươi.”
Trần Tinh lặng thinh.
Hạng Thuật nói tiếp: “Kiếm chém Bạt vương và yêu tà, cũng là kiếm chém vào ngươi.”
Trần Tinh vội giải thích: “Đừng nói nghiêm trọng như thế, chỉ cần cho ta thời gian khôi phục, ta sẽ khỏe lại…”
“Ngươi sẽ không khỏe lại!” Giọng Hạng Thuật trở nên nghiêm trọng, “Tình trạng hôn mê của ngươi mỗi lúc một nặng hơn! Lúc ngươi bị Xa La Phong bắt khi còn ở Sắc Lặc Xuyên, ngươi chỉ bị nội thương, mà giờ ở Cối Kê, ngươi đã phải hôn mê ba tháng!”
Trần Tinh toan phản bác Hạng Thuật, song khi đối diện với tầm mắt của hắn, cậu nhận ra người hiện giờ cảm thấy khó chịu nhất phải là Hạng Thuật mới đúng. Nếu để hắn biết mình chỉ còn sống chưa tới hai năm nữa, cậu thậm chí không dám tưởng tượng Hạng Thuật sẽ có phản ứng gì. Nghĩ thấu đáo được chuyện này rồi, cậu không còn muốn chỉ vì chút chuyện mà cãi nhau với Hạng Thuật.
Cả hai cùng nhau im lặng.
Vào lúc ấy, Trần Tinh cảm nhận được nỗi lòng kỳ lạ mình dành cho Hạng Thuật. Hệt như lúc hắn ngồi tựa lưng vào gốc đại thụ với nét mặt cô đơn sau khi lấy một địch vạn, giết thẳng vào núi Âm để cứu cậu ra. Cậu rất muốn cho hắn tất cả những gì mình có, bày tỏ rằng mình đã tỏ tâm ý hắn dành cho mình — nhưng rồi cậu có gì đây? Cậu không có gì cả, ngay cả bản thân mà cậu còn không có.
Trần Tinh cố hết sức kiềm nén nỗi xúc động của mình, cho dù sự xúc động ấy chỉ lướt qua trong giây lát, cậu vẫn có thể tinh ý bắt lấy.
Cậu nhìn Hạng Thuật, không hiểu vì sao lại muốn đi qua khẽ hôn lên bờ môi hắn, và rằng không phải ta chưa từng nghĩ đến điều đó.
Giống như hàng ngàn hàng vạn con chim bay lướt qua đỉnh núi vạn trượng ngất trời; hệt như hàng ngàn hàng vạn con cá phát sáng nhảy ra khỏi đại dương dưới đêm trăng, xẹt qua trời đêm.
Cuối cùng Trần Tinh cũng mơ hồ nhận ra cảm xúc của mình — không ngờ trong bốn năm cuối đời, ông trời lại vẽ một nét mực đậm quá đỗi bắt mắt lên bức tranh vận mệnh của cậu, đưa Hạng Thuật tới trước mặt cậu, dù cậu muốn trốn thế nào cũng không được.
“Đang nói chuyện với ngươi đó!” Hạng Thuật cả giận.
“Huynh thật tốt.” Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cõi lòng Trần Tinh đột nhiên dậy sóng, rồi chợt lặng yên với biển trời, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, “Người đẹp, lại còn tốt tính, Hạng Thuật, ta thực sự rất thích huynh, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta,” giọng cậu dần trở nên buồn bã, “chính là được quen biết huynh, tìm được một hộ pháp như huynh, ta thấy ta còn may mắn hơn các đại trừ tà trước đây nhiều nữa là.”
Hạng Thuật: “Ngươi…”
Hạng Thuật lập tức đứng dậy, vứt thẻ tre sang một bên. Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Tinh nói: “Huynh nói đúng, đúng là như thế, nhưng ta có điều muốn nói với huynh… Hạng Thuật, ta, thực ra… ta…”
Hạng Thuật giơ tay chặn lại, ra hiệu cho Trần Tinh đừng nói gì cả.
“Có phải chỉ cần ta tìm được Định Hải châu,” Hạng Thuật nói, “giúp linh khí thiên địa khôi phục, ngươi sẽ không cần mạo hiểm như trước?”
Trần Tinh ngơ ngác, nói tiếp: “Có thể, nhưng ta không muốn nói chuyện này, ta muốn…”
Hạng Thuật: “Ngày mai ta lên đường, Phùng Thiên Quân sẽ chăm sóc ngươi.”
Trần Tinh ngạc nhiên: “Huynh định đi đâu?”
Hạng Thuật: “Về Sắc Lặc Xuyên, vì Định Hải châu liên quan đến mẹ ta, nhất định sẽ để lại manh mối, ta muốn điều tra tìm cho ra thứ này, đào hết những gì mà tên Trương Lưu hại người kia đã làm.”
Trần Tinh kiên nhẫn nói: “Sắc Lặc Xuyên đã bị hủy rồi! Hạng Thuật, giờ huynh có đi cũng vô dụng, ngộ nhỡ Thi Hợi tới Giang Nam thì ta phải làm sao? Chưa kể huynh đi chuyến này đến khi nào mới về?!”
Lần theo hành tung của Hạng Ngữ Yên lúc còn sống không hẳn không phải là cách, nhưng Trần Tinh không còn nhiều thời gian nữa, cậu không muốn xa nhau vào lúc này, thân phận của Thi Hợi vẫn chưa được tra rõ, chưa kể rất có khả năng Định Hải châu không ở Sắc Lặc Xuyên, nếu không thì Thi Hợi dùng thân phận Khắc Gia Lạp tới tái ngoại hai lần, thông tin gã có được chắc chắn phải rõ ràng hơn họ.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh tìm được lý do thuyết phục Hạng Thuật.
“Giờ ngẫm lại, Khắc Gia Lạp xuất hiện ở Sắc Lặc Xuyên, thậm chí Tạp La Sát, mục đích là tìm Định Hải châu,” Trần Tinh nói, “gã là một trong những người biết chuyện năm xưa, huynh cho rằng chúng ta biết rõ hơn gã ư?”
Hạng Thuật thở dài.
Trần Tinh duỗi tay, rụt rè chạm nhẹ vào mu bàn tay của Hạng Thuật, đó đơn thuần là một cử động vô thức, nhưng Hạng Thuật đã trở tay nắm lấy tay Trần Tinh, mạnh mẽ và vững vàng như cái ngày hắn ôm cậu.
Trái tim Trần Tinh đập loạn nhịp, Tâm Đăng lóe lên không tự chủ được, Hạng Thuật dường như nhận ra điều gì bèn buông tay, ngạc nhiên nhìn cậu.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh thở dốc, “Huynh phải hiểu, có rất nhiều chuyện, ta…”
Hạng Thuật nghiêng đầu, dường như đang tránh né tầm mắt của cậu, hắn chợt nói: “Ta đổi ý.”
Trần Tinh ngây người: “Gì cơ?”
Hạng Thuật quay đầu, giãn mày, mang theo cảm giác ấm áp và dịu dàng quen thuộc.
“Ta sẽ không báo thù,” Hạng Thuật nói, “trước khi tra ra tung tích của Định Hải châu, ta sẽ không tìm Thi Hợi báo thù.”
Trần Tinh: “Huynh… huynh nói…”
“Phải.” Hạng Thuật đáp, “Với tình trạng hiện giờ, ta không thể lấy mạng ngươi ra mạo hiểm.”
Lúc này đây, cảm xúc của Trần Tinh hệt như vừa làm đổ chiếc bình ngũ vị, Hạng Thuật nói tiếp: “Tiếp theo, việc quan trọng nhất với ta là tìm được nó.”
Trần Tinh: “Nếu Thi Hợi tìm tới cửa thì sao? Nếu gã muốn luyện bách tính Giang Nam thành Bạt, chúng ta phải làm gì? Ngồi nhìn mặc kệ ư?”
Hạng Thuật: “Ta sẽ giải quyết.”
Trần Tinh: “Huynh giải quyết thế nào?”
“Ta từng là Đại Thiền Vu,” Hạng Thuật nói, “khi còn là Đại Thiền Vu, khắp Sắc Lặc Xuyên đều là con dân ta, mà nay ta làm hộ pháp Võ thần của ngươi, cũng là hộ pháp Võ thần của khắp thiên hạ này. Bất kể Hồ hay Hán, họ đều là đối tượng mà ta phải bảo vệ. Ta tin mọi việc đều do người, chỉ cần muốn, không có việc gì trên đời mà ta không làm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.