Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 57:




Lại thêm một bóng người lao tới dọc theo dãy phố, hét to: "Có yêu quái! Có yêu quái!"
Phùng Thiên Quân vừa vào thành liền trông thấy oán khí ở thành Nam, thế là lập tức sang hỗ trợ, có hắn la làng cộng thêm động tĩnh do Tiêu Sơn gây ra, cả dãy phố đồng loạt thức giấc, đèn đuốc sáng lên, ba Bạt vương đẩy đống ngói rớt lạch cạch xuống khỏi người mình, sau đó biến thành hắc hỏa bay đi.
"Hộc, hộc..." Trần Tinh đỡ Hạng Thuật, hai người chạy thất tha thất thểu về phía thành Tây.
"Trần Tinh!" Tiêu Sơn gầm lên gần như là giận dữ với cậu, "Trần Tinh!"
"Tiêu Sơn..." Trần Tinh ngoái đầu, thấy Tiêu Sơn đang đuổi theo bèn dừng lại. Tiêu Sơn khom người, dùng cả tay lẫn chân chạy dọc theo hẻm, vừa chạy tới trước mặt Hạng Thuật và Trần Tinh liền cản đường lại, mặt mày thì tỏ ra giận dữ, nhìn Trần Tinh không nói lời nào.
Lúc này Trần Tinh đã cạn sức, Hạng Thuật cau mày nói với nó: "Kêu ngươi ở lại Cáp Lạp Hòa Lâm, ngươi chạy tới đây làm gì?"
Tiêu Sơn giận đến mức không nói nên lời, đột nhiên gào lớn một tiếng, bổ nhào tới như gió xoáy muốn choảng Hạng Thuật.
"Mau dừng tay!" Trần Tinh quay đầu, cuống quít la lên, "Lúc này Hạng Thuật không đánh nhau với ngươi được đâu! Tiêu Sơn! Tốt quá rồi!"
Tiêu Sơn ngó lơ Trần Tinh, lùi ra sau mấy bước. Trần Tinh nhất thời không biết nên khóc hay cười, hỏi nó: "Ngươi tìm được tới đây bằng cách nào?"
Tiêu Sơn vẫn không thèm trả lời, nghẹn tới nỗi viền mắt đỏ chót. Trần Tinh lại ngoái đầu nhìn, sợ bọn Bạt vương tiếp tục đuổi theo, cậu vội vàng đỡ Hạng Thuật, đồng thời nói: "Theo ta, nào! Đi mau! Ở đây rất nguy hiểm!"
Ba người trốn dưới một cây cầu, Trần Tinh kiểm tra thương tích trên người Hạng Thuật, Hạng Thuật mệt mỏi thở ra hơi, từ từ nhắm hai mắt lại, không động đậy.
Tiêu Sơn nghi ngờ nhìn hai người.
"Ngươi không sao chứ?" Trần Tinh hỏi thăm.
"Mệt tâm." Hồi nãy Hạng Thuật bị Bạt vương đánh không nhẹ, khóe miệng còn tràn máu, chứng tỏ đã bị nội thương, nên bây giờ ngay cả việc hít thở cũng thấy đau âm ỷ.
Trần Tinh hết sức lo lắng, quay đầu nhìn Tiêu Sơn.
"Tìm chỗ nào an toàn," Trần Tinh nói, "hoặc mau chóng rời khỏi Cối Kê."
Cả thành chìm lắng trong yên tĩnh khi đêm về, thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai tiếng quạ vang lên, bỗng nhiên trên cầu có tiếng bước chân.
"Trần Tinh!" Giọng Phùng Thiên Quân vang lên.
"Suỵt." Trần Tinh lập tức thò đầu ra ngoài, Phùng Thiên Quân chạy xuống chân cầu, thở phào nhẹ nhõm: "Tất cả truy binh đều chạy hết rồi, bách tính trên phố cũng thức giấc, Hạng huynh đệ, ngươi thấy thế nào? Đứng dậy tới tiền trang của nhà ta ở tạm một đêm... Ớ? Ngươi là đứa nào?"
Trần Tinh ra hiệu hiện tại không có thời gian giải thích, tình trạng Hạng Thuật coi bộ còn nghiêm trọng hơn trước, phải tìm cách đưa hắn về Kiến Khang, không thể tiếp tục ở đây nữa. Dù chuyện có quan trọng cỡ nào cũng không sánh bằng an nguy của Hạng Thuật, sau này quay lại điều tra cũng được.
Phùng Thiên Quân quàng tay Hạng Thuật qua vai mình, giúp Trần Tinh san sẻ được rất nhiều trọng lượng. Bọn họ vội vã rời khỏi chân cầu, trước mắt vẫn là thành Tây rất đỗi yên tĩnh, hứng chịu một năm ôn dịch khiến mọi người trở nên tiều tụy và già nua trông thấy, hệt như bị một luồng khí chẳng lành đè lên, không tìm được cách trở mình, đêm về sao sáng thưa thớt, trông chẳng khác gì một tòa quỷ thành âm u.
"Phải băng qua phố," Phùng Thiên Quân nói, "đi hướng Bắc đi, cần ít nhất một canh giờ, nếu đẩy nhanh tốc độ có thể tới tiền trang Tây Phong trước bình minh..."
"Đợi đã," Trần Tinh sực nhớ lại lời của Ngô Kỳ, tòa trạch viện của Hạng gia ngày trước nằm ngay bên cầu liễu, mà cầu liễu chính là cây cầu họ vừa trốn hồi nãy, cậu bèn nói, "Theo ta."
Trần Tinh gõ cửa nhà một gia đình, trên cửa treo đèn lồng đề chữ "Phương phủ", cạnh cửa cắm một thanh kiếm gỗ đào trừ tà xua uế. Chủ sở hữu tòa trạch viện này họ Phương, đây đã từng là một gia đình giàu có, sau này nam nữ chủ nhân cùng đám trẻ trong nhà mắc bệnh, phải cho thôi việc hết hạ nhân trong nhà, đồng thời tiêu tốn tiền bạc một cách vô duyên vô cớ, những tưởng chỉ còn nước chờ chết, không ngờ bệnh này lại cầm chân nửa vời, đành phải cố được ngày nào hay ngày nấy.
Hiện tại Phương gia chỉ còn mỗi một người hầu già, một thiếu niên ngồi đối diện, Trần Tinh tỏ rõ mục đích tới đây, mình chỉ là người mượn đường, bạn đi cùng đột nhiên ngã bệnh, muốn ở nhờ một đêm, đối phương lập tức vui vẻ đồng ý, đi mở khóa rồi quét dọn phòng khách. Phùng Thiên Quân định cho họ chút bạc, song đối phương kiên quyết không nhận, chủ nhân đã bệnh nằm ỳ trên giường, nên họ xót thương cho người cùng hoạn nạn, giúp được mọi người coi như tích chút âm đức.
Trần Tinh kiểm tra cho Hạng Thuật, lúc chiến đấu với kẻ địch, tạng phủ của Hạng Thuật bị lực chấn cực lớn đánh cho xuất huyết nội, may mà vết thương không nặng, cậu dùng ngân châm đả thông kinh mạch, Hạng Thuật mới cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó ngồi thất thần như cũ.
Phùng Thiên Quân: "Vì sao lại chọn chỗ này? Có ý nghĩa đặc biệt gì à?"
Thế là Trần Tinh kể lại cho hắn nghe những gì họ đụng phải trên đường, Tiêu Sơn vẫn không thèm để ý tới họ, ngồi ngẩn người bên giường con, cùng Hạng Thuật một lớn một nhỏ đối mặt, nhìn y chang hai tên ngứa mắt nhau.
Phùng Thiên Quân cân nhắc một thoáng, cuối cùng Hạng Thuật cũng chịu mở miệng: "Tin ngươi hả, ai đã bảo thủ hạ của Thi Hợi sẽ không tới Giang Nam?"
Phùng Thiên Quân kêu khổ: "Làm sao ta biết được? Có dấu hiệu nào đâu!"
Trần Tinh: "Làm sao chúng biết chúng ta rời Kiến Khang tới Cối Kê? Ngay cả lộ trình cũng nắm rõ trong lòng bàn tay."
Xuôi Nam từ Kiến Khang chỉ có một con đường, mai phục trên con đường tất yếu phải đi qua không phải việc gì khó, cái chính là làm sao chúng có thể im hơi lặng tiếng tiến vào Giang Nam? Không chừng có kẻ tiếp ứng trong thành Kiến Khang. Trần Tinh suy tới tính lui, song vẫn không tìm ra được manh mối, Phùng Thiên Quân kiểm tra ngoài cửa sổ thêm lần nữa, đóng kín hết mọi nơi có thể đóng, cũng dò xét xem trong nhà họ Phương còn quạ đen hay không.
"Đợi trời sáng," Phùng Thiên Quân nói, "ta lập tức nhờ quản sự truyền tin tới Tây Phong vùng này, mọi người cố gắng đừng lộ diện, tránh bị Bạt vương lần ra dấu vết. Rồi ta sẽ đích thân tới phủ quận thú một chuyến, ta không tin quân đội không làm được gì ba kẻ đã chết kia."
Trần Tinh nghĩ thầm, kế hoạch hiện tại chỉ có cầu viện quan phủ là lựa chọn an toàn nhất, song cậu sợ Bạt loạn lại bùng phát, ngộ nhỡ tái diễn tình cảnh giống như thành Trường An, bọn họ khó mà gánh nổi tội lỗi này. Song hiện giờ, phe họ ngoài Phùng Thiên Quân ra, hiện tại đã có thêm Tiêu Sơn với sức chiến đấu mạnh mẽ, nếu lên kế hoạch kĩ lưỡng, có lẽ vẫn có thể chiến nhau một trận.
"Tiêu Sơn, ngươi dùng được Thương Khung Nhất Liệt rồi à?" Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cuộn mình dựa vào một góc của giường con, thỉnh thoảng dòm lén Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, Trần Tinh vừa nói chuyện với nó, nó liền đảo mắt sang chỗ khác.
Phùng Thiên Quân ra hiệu kêu Trần Tinh giải thích xem thằng nhóc này từ đâu ra: "Hai ngươi có con trai hồi nào thế? Mặt mày này như đúc một khuôn từ Hạng Thuật ra."
"Đủ rồi." Hạng Thuật đang phiền muộn, chẳng rỗi hùa với trò đùa của Phùng Thiên Quân.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người truyền vào hỏi bọn họ: "Các ngươi cần thuốc gì không? Ta thấy vị huynh đệ kia hình như bị thương."
Trần Tinh nhanh chóng nảy ra ý tưởng, bèn ra mở cửa cảm ơn người ta, thấy là thiếu niên trông nhà thì nói với nó: "Đang cần chút thuốc giúp lưu thông máu, nhà chủ nhân vừa hay có thì tốt biết mấy."
Chủ nhân họ Phương mắc bệnh này nên thuốc gì cũng từng dùng qua, trong nhà cũng mua thêm không ít dược liệu, đồng thời yêu cầu hạ nhân phải thường xuyên tích đức, thiếu niên nọ lập tức thắp đèn, dẫn Trần Tinh vào khố phòng để cậu tìm thuốc.
Trần Tinh: "Thực lòng không dám giấu, ta là đại phu, đợi mai lão gia nhà ngươi tỉnh, ta muốn bắt mạch cho ông ấy."
"Thế thì đa tạ." Thiếu niên nọ nói, "Vị huynh đệ kia của ngươi đẹp ghê, sao lại bị trọng thương?"
Trần Tinh lại thầm than thở nhân sinh khổ đoản, nói ra rất dài dòng, có lẽ ngày mai nên để Phùng Thiên Quân hộ tống Hạng Thuật về Kiến Khang, còn mình và Tiêu Sơn ở lại điều tra, nom móng vuốt của Tiêu Sơn có vẻ lợi hại lắm, không chừng sẽ hỗ trợ được rất nhiều... Đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng, đây chẳng phải tòa nhà Hạng gia từng ở hay sao? Thành thử cậu đổi đề tài, hỏi thiếu niên nọ: "Nghe bảo nhà các ngươi trước đây có cầm vài món đồ cổ đi bán, có chuyện này không?"
Thiếu niên nọ bỗng nhiên ngớ ra, đáp: "Hai ngày trước, có vị Lâm đại nhân của Trung Thư giám từ Kiến Khang tới đây cũng hỏi việc này, các ngươi có quan hệ gì?"
Trần Tinh nhanh nhẹn lấy công văn của Tạ An ra, thiếu niên giơ đèn xem một lúc, bảo: "Lúc bọn ta dọn tới đây, tòa nhà này vốn thuộc về Hạng gia, song Hạng gia đã không còn ai nên quan phủ thu lại đem bán, mới vào tay lão gia. Không ngại nói thật cho ngươi biết, lão gia với phu nhân nhà ta mắc bệnh đã lâu, trong nhà dần dà không còn ngân lượng chi tiêu, đành phải đem mấy món đáng giá đi cầm, ta thấy viền thẻ tre nọ được nạm vàng, chắc hẳn cũng phải được mấy đồng..."
Trần Tinh quyết đoán ngắt lời: "Lúc các ngươi kiểm kê dọn dẹp tòa nhà này còn tìm được thứ gì nữa không?"
Thiếu niên đáp: "Để hết bên phía Tây ấy, nếu ngươi muốn coi thì ta dẫn ngươi qua đó, đừng trách ta không nhắc... ngươi sợ quỷ không?"
Trần Tinh dở khóc dở cười: "Đi thôi."
Thiếu niên tiếp tục nói: "Thiệt đó, đêm hôm ta ngang qua viện bên đó, thình lình nghe thấy tiếng người, ngươi không thể không tin tà."
Ngang qua phía bên kia của trạch viện, Trần Tinh mới phát hiện tòa nhà này to vô cùng, không ít nơi chưa được sửa sang, tại góc tối ở vườn phía Tây, cột, xà lẫn cửa gỗ của nhà hoang đã mục nát từ đời nào, mọi thứ chìm trong không khí chết chóc trầm lặng, hệt như quỷ hồn chực chờ nuốt chửng con người, song vẫn có thể nhận ra đôi nét của tòa nhà to lớn lộng lẫy từ mấy trăm năm trước.
Tòa nhà không hề được khóa, song cũng chẳng kẻ nào dám bén mảng vào nhà của một gia đình mắc ôn dịch để trộm đồ cả, Trần Tinh khẽ đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên đặt đèn lên bàn, rõ ràng gan bé tẹo, nó bảo: "Ta về ngủ trước đây, cần gì cứ gọi ta." Nói xong bèn vội vã chạy đi.
"Trái lại ta còn mong có quỷ hồn thật," Trần Tinh lầm bầm, "có vậy mới tiện hỏi cho rõ."
Trần Tinh đặt đèn lên một chiếc bàn chông chênh bị bỏ xó, phát động Tâm Đăng chiếu sáng chung quanh, đây là một căn phòng thanh nhã được chủ nhân dùng đãi khách, trước phòng có một hồ nước, trong phòng đặt vài kệ sách, trên kệ chất đống quyển trục nằm lộn xộn, đa phần đã mục nát.
Trần Tinh mở một cuộn thẻ tre được cột gọn gàng, dây buộc đã mục nát từ lâu, rớt 'rào rào' xuống đất, Trần Tinh cúi mình nhặt một cây lên, trên đó viết hàng chữ: Đại cương linh khiếu mạch Địa.
Hạng gia là thầy trừ tà! Suy đoán của Trần Tinh rốt cuộc cũng được chứng thực, cậu lập tức mở một cuộn khác, rút thẻ bìa, bên trên viết: Thập quan động thiên phúc địa.
"Đang tìm gì thế?" Giọng nói của Hạng Thuật đột nhiên vang lên đằng sau.
Trần Tinh: "Á!"
Trần Tinh bị hù suýt rớt tim.
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh thở gấp liên tục, nói một cách đứt quãng: "Ngươi... ngươi tới đây làm gì?"
Hạng Thuật cau mày: "Sợ ngươi lại bị bắt đi!"
Trần Tinh không biết nên khóc hay cười: "Cho dù hiện tại Bạt vương bắt được ta, ngươi cũng đâu làm được gì, mau về nghỉ ngơi đi."
Trần Tinh chỉ thuận miệng nói thế thôi, tuy nhiên Hạng Thuật nghe xong lại biến sắc, tức tới độ phát run, nhưng không muốn cãi nhau với Trần Tinh ở đây: "Ngươi nói đúng, ta đi."
Trần Tinh nhận ra lời nói vô ý của mình đã làm Hạng Thuật bị tổn thương, cậu cuống lên: "Ta không có ý đó... xin lỗi, Hạng Thuật... Thuật Luật Không!"
Hạng Thuật xoay lưng bỏ đi, Trần Tinh nhìn bóng lưng hắn, trong lòng trào lên nỗi chua xót không rõ nguyên do.
"Hạng Thuật," Trần Tinh nói, "ngươi hãy nghe ta nói... Hạng Thuật... ngươi lại đây mà xem ta tìm được gì này..."
Hạng Thuật không muốn nói nhiều, chuẩn bị bỏ đi, Trần Tinh chặn trước mặt hắn, bất ngờ ôm chặt eo hắn không buông.
Hạng Thuật: "!!!"
Hạng Thuật lập tức hành xử mất tự nhiên, muốn giãy giụa nhưng ngặt nỗi toàn thân chẳng còn hơi sức, giãy không thoát Trần Tinh, nên cuối cùng vẫn bị Trần Tinh khống chế.
"Mau... mau buông ra!" Hạng Thuật cuống lên, "Ngươi làm gì đó! Lăn coi!"
Hạng Thuật đẩy đầu Trần Tinh vài lần, nhưng không tài nào đẩy nổi được cậu.
Trần Tinh nghiêng đầu tựa vào vai Hạng Thuật, giờ phút này cậu vừa buồn vừa cảm động, buồn vì Hạng Thuật mất sạch vũ lực, thế mà cậu còn nói không lựa lời làm tổn thương hắn. Còn cảm động vì cho dù Hạng Thuật không thể tự bảo vệ mình, điều hắn bận tâm nhất vẫn là an nguy của Trần Tinh cậu đây.
"Xin lỗi, xin lỗi mà." Trần Tinh nói thật khẽ, "Cảm ơn ngươi, Thuật Luật Không."
"Đau!" Hạng Thuật mất kiên nhẫn, gương mặt nhuốm vẻ đau đớn, "Mau buông ra! Ngươi đang trả thù ta hả?"
Lúc này Trần Tinh mới chịu buông, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời mất tự nhiên đảo mắt, dường như không muốn đối diện, sợ rằng sẽ bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình. Sau cùng, Hạng Thuật bảo: "Ngươi đang tìm gì trong này?"
"Ầy, ta..." Trần Tinh hãy còn đắm chìm trong mớ cảm xúc của mình, không rõ nguồn cơn do đâu mà trong đêm tối này, cậu đột nhiên hiểu được vô vàn cảm xúc sao mà quá đỗi phức tạp, chúng nằm sâu trong những con từ, hàng chữ từ các câu chuyện về thầy trừ tà và hộ pháp Võ thần được đề cập trong mấy quyển sách cổ mà cậu đã đọc.
"Ngươi ngồi yên một chỗ cho ta, bằng không đợi tới lúc ta lấy lại sức, người đầu tiên bị ta dạy dỗ chính là ngươi."
Hạng Thuật chỉ tay ra sau bàn, cất bước loạng chà loạng choạng, hắn bước sang một bên ngẩng đầu nhìn quyển trục trên kệ sách. Trần Tinh đành ngồi xuống giữa căn phòng bụi bặm, song cõi lòng vẫn còn chìm ngập trong những cảm xúc mênh mang, như thể có một xung lực đang thôi thúc cậu thét lên rằng:
Tên khốn Thuật Luật Không! Huynh tốt quá! Ta rất thích huynh!
Hạng Thuật: "?"
Trần Tinh lập tức dời mắt, vô thức thắp sáng Tâm Đăng trong tay, dường như tối nay Tâm Đăng gắn kết với tình cảm của cậu, cường quang bộc phát vô cùng vô tận, mãnh liệt và mênh mông, ánh sáng tản ra khắp bốn phương tám hướng, thắp sáng cả căn phòng bỏ hoang như ban ngày.
"Mau dừng tay," Hạng Thuật cau mày, "muốn dẫn kẻ địch tới hả?"
Trần Tinh lại bị ăn chửi, đành mau chóng thu pháp lực lại, Hạng Thuật đanh mặt nói: "Pháp lực có thể gây hại cho cơ thể của ngươi, ngươi đàng hoàng chút được không?"
Trần Tinh đáp: "Ồ, ta chỉ muốn chiếu sáng cho ngươi thôi mà."
Thực ra vào khoảnh khắc vừa rồi, cõi lòng cậu cảm thấy ấm áp vô ngần, như thể muốn hy sinh Tâm Đăng của mình một cách không kiểm soát, bày tỏ tất thảy tâm tư tình cảm của mình cho người ấy biết.
Hai người lại chìm vào khoảng lặng, Hạng Thuật cúi đầu xem thẻ tre mà hồi nãy Trần Tinh tìm thấy.
Lạ thật, chẳng phải Hạng Thuật đọc không hiểu chữ Triện ư? Trần Tinh nghĩ.
Quả nhiên, Hạng Thuật không nhìn ra manh mối gì. Hắn đứng dậy kiểm tra kệ sách, biến nó thành một mớ hỗn độn, dường như đang dùng hành động đó để trút hết cảm xúc không tên trong lòng, cuối cùng Trần Tinh không đành lòng nhìn tiếp nữa.
"Chủ nhân tòa nhà này, sinh thời cũng từng là thầy trừ tà," Trần Tinh giải thích, "có vẻ chuyên về phương hướng, sự lưu chuyển của mạch Thiên Địa, cùng với động tiên... ngươi đang tìm gì thế? Mang lại đây ta xem giùm cho."
Hạng Thuật cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh, nói: "Tìm gia phả."
Trần Tinh sực nhớ ra chuyện này, nói: "Ngươi cho rằng mẹ mình là người của Hạng gia sao?"
Hạng Thuật không trả lời, hít sâu, cố chịu cơn đau âm ỷ từ vết thương, lấy một chiếc hộp từ đỉnh kệ sách, mở cuộn lụa vàng nằm trong hộp.
Trần Tinh ngạc nhiên bật thốt thành tiếng, toan đứng dậy, Hạng Thuật cầm chiếc hộp, trải tấm lụa lên bàn, Trần Tinh dùng Tâm Đăng chiếu sáng, nhìn những hàng chữ nhỏ chi chít trải đầy trên tấm lụa — tất cả đều là tên.
"Đây là gia phả của người Hán ư?" Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh đáp: "Không, đây là... danh sách người Hạng gia trở thành thầy trừ tà thông qua cuộc võ tuyển của sở trừ tà."
Đây là vinh dự của Hạng gia đã tồn tại hàng trăm năm kể từ khi thành lập nhà Hán tới nay, nếu đặt ở thế gia trừ tà, thì họ đúng là con cháu danh môn. Nhìn những hàng chữ này, Trần Tinh nhớ tới mấy quyển sách ghi chép về sự tích của các thầy trừ tà được truyền lại trong sở.
Trước mỗi một cái tên đều có năm họ gia nhập sở trừ tà, kèm theo pháp khí mà họ cai quản. Bắt đầu từ năm Ất Mùi thời Hán Cao Tổ, hầu như cách vài năm lại có đệ tử Hạng gia trúng cử. Đến thời Hán Vũ đế Lưu Triệt kế vị, đặt niên hiệu, trong những năm Kiến Nguyên, lại xuất hiện lớp lớp các thầy trừ tà trẻ tuổi.
Hạng Thuật dò từng hàng chữ, Trần Tinh dợm bảo từ trăm năm trước nhân khẩu Hạng gia đã thưa thớt, cần tìm được gia phả mới có thể xác nhận, đột nhiên, Hạng Thuật run rẩy một cách mất kiểm soát, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập hệt như người sắp chết đuối, tầm mắt đóng đinh tại hàng chữ ——
—— Năm đầu Vĩnh Bình: Hạng Ngữ Yên, Lạc Hồn chung.
"Năm đầu Vĩnh Bình, ba trăm... ba trăm mười bảy năm trước." Trần Tinh tỏ ra ngơ ngác, "Ba trăm năm trước? Ba trăm năm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.