Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 2:




Một nén nhang sau.
Cả phủ Thứ sử loạn như ong vỡ tổ vì thân phận của Trần Tinh, mọi người đều bày tỏ, ý đồ của thiếu niên này hết sức khả nghi, phải điều tra cho rõ mới được.
Chu Tự nói: "Công văn bộ Lại do Tạ An gửi tới không phải giả! Ngươi nói ta phải làm sao đây?"
Tham tướng bảo: "Chỉ bằng một tờ công văn, cũng tuyệt đối không có đạo lý được phép mang tử tù đi!"
"E rằng nó là gian tế ngoài thành phái vào!" Lại có người bảo: "Tử tù toàn những kẻ không chuyện ác nào không làm, dù thành bị phá, cũng nhất quyết không được thả chúng sống!"
Trong phòng khách quý phủ.
Trần Tinh đặt nam nhân lên giường, ngồi ngay bậc cửa thở hồng hộc, lau mặt, ra ngoài rót chút nước, mở túi thuốc treo bên hông lấy một viên đan dược ra. Đoạn, cậu mở miệng nam nhân kia, người nọ cắn chặt khớp hàm không ngừng run rẩy, nhưng không sao đút vào được. Trần Tinh cân nhắc thật lâu, đành nhai nát viên thuốc, ngậm một ít nước lạnh để hòa tan, rồi bóp hàm dưới, cưỡng ép đút từ miệng cho hắn.
Là hắn ư? Trần Tinh nhíu mày soi kĩ mặt hắn, nhớ lại hình ảnh mình từng thấy trong mộng, thành Tương Dương phủ đầy tuyết, tòa nhà trong thành chính là phủ Thứ sử, không sai đi đâu được. Vừa nãy Tâm Đăng sáng lên ba lần, lần đầu dẫn y tới trước địa lao, lần hai ở ngay địa lao, lần ba, chính là ở nhà tù sâu nhất trong phòng giam.
"Ngươi có lai lịch gì?" Trần Tinh lau mặt cho hắn, lẩm bẩm: "Vì sao Tâm Đăng lại chọn ngươi?"
Bên ngoài có người thông truyền, Chu Tự muốn gặp cậu, Trần Tinh chưa thu xếp xong cho bên này, định bảo Chu Tự chờ một lát, vậy mà người tới lại không đi, cố chấp đứng chờ ngoài cửa, Trần Tinh bất đắc dĩ, buộc lòng phải vội vàng đi theo.
Ngoài trời tuyết rơi không ngừng, Chu Tự đứng ở tầng ba lầu các, nhìn toàn thành Tương Dương xa xăm.
Trần Tinh đi tới phía sau Chu Tự, hướng về đèn đóm toàn thành, phương xa vang lên tiếng địch như có như không, kèm theo tiếng khóc như ai đang thổi sáo.
"Giải thích rõ ràng cho ta." Chu Tự nói: "Bằng không không thể để ngươi mang tên tử tù này đi, mặc kệ ngươi có phải thầy trừ tà gì không."
Trần Tinh quan sát Chu Tự, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đại nhân, ngài tin thế gian có thần tiên, có yêu quái không? Ngài tin ta có pháp lực không? Thực ra ta đoán ngài không tin."
Chu Tự thở dài, không thể không thừa nhận: "Việc hôm nay, chủ yếu để ổn định quân tâm trước mặt họ. Nói thật đi, đừng tiếp tục dối gạt nữa, mục đích thực sự của ngươi là tù nhân này, ta đoán đúng không? Ai sai ngươi tới dẫn hắn đi? Không có khả năng là Tạ An. Người Hồ phái ngươi tới ư?"
Dứt lời, Chu Tự lại nghiêm túc gằn từng chữ:
"Suy nghĩ rõ ràng rồi hẵng nói, nói sai một câu, đầu ngươi sẽ lập tức rơi xuống. Dù ngày mai thành thất thủ, thì hôm nay ta vẫn là thành chủ, bất kỳ lúc nào cũng có thể chém ngươi."
Trần Tinh nhìn đăm đăm vào bội kiếm treo bên hông Chu Tự, lại nhìn ánh mắt ấy, biết Chu Tự đã phát hiện ra điều bất thường — trong mắt người khác, mình chẳng qua chỉ là một thiếu niên giả thần giả quỷ mà thôi. Trước đó y dùng vải đen che mắt, chủ yếu để cảm nhận Tâm Đăng rõ ràng hơn, chứ không có ý lừa gạt ai. Mà trên thực tế, ngay cả Trần Tinh cũng vạn vạn không ngờ tới người mình tìm cố tình lại là một tên tử tù.
Trần Tinh đáp: "Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, muốn rút kiếm, chờ ta nói xong thì động thủ."
Chu Tự xoay người, nhìn chăm chú vào hai mắt Trần Tinh, lạnh lùng bảo: "Nói. Để ta coi ngươi bịa ra được gì!"
"Chuyện này phải kể từ lúc bắt đầu, quả nhiên nhân sinh khổ đoản, nói ra thì rất dài dòng. Nếu Thứ sử đại nhân khăng khăng muốn nghe, nói cho ngài cũng không sao, nhân gian thực sự có pháp lực, việc này xảy ra vào ba trăm năm trước."
Chu Tự nhíu mày, không ngờ Trần Tinh lại mở đầu bằng "pháp thuật".
"Ba trăm năm trước, nhân gian có yêu, có pháp lực, cũng có người pháp lực cao cường ..." Trần Tinh buộc lòng vờ như không thấy sắc mặt của Chu Tự, bước sang một bên, chậm rãi giải thích.
Năm Hán Chương đế tại vị, Ban Siêu đi sứ ở Tây Vực, định ra chính sách Tây Vực trăm năm. Đại địa Thần Châu an cư lạc nghiệp, nghề phương sĩ, võ sĩ và đan sĩ cường thịnh. "Yêu tộc" mà dân gian truyền miệng đã bị các thầy trừ tà cao cường đuổi tới Tây Nam Ích Châu và vùng Thập Dạ Đại Sơn của Dạ Lang quốc, dựng tầng tầng kết giới nhốt lại, mặc chúng tự sinh tự diệt, không còn cách nào xâm nhập trung thổ.
Bầy yêu đã bị diệt trừ, nhân loại cũng chỉ còn lại một sứ mệnh — cầu trường sinh.
Các phương sĩ tin rằng chỉ cần câu thông với thiên địa, hấp thu linh khí, tu luyện pháp thuật thì có thể trường sinh bất lão. Nhưng vào một ngày nọ, tất cả "pháp lực" trên thế gian đột nhiên tiêu tung biệt tích trong một đêm.
Biến mất không hề để lại một điềm báo, mọi pháp bảo nháy mắt hóa thành sắt vụn, thần khí dùng để trừ yêu cũng biến thành vũ khí bình thường. Chân quyết, pháp thuật đều mất hiệu lực, lớn thì dời núi lấp biển, nhỏ thì các thuật , bất kể ngươi có thúc đẩy kiểu gì cũng vô dụng.
"Không còn nữa." Trần Tinh làm thủ thế vô tác dụng với Chu Tự, nói: "Từ nay về sau, đại địa Thần Châu không còn pháp lực nữa. Đây cũng là 'Vạn Pháp Quy Tịch' theo lời các thầy trừ tà."
"Ồ?" Chu Tự ngoài cười nhưng trong không cười: "Cho nên, hiện giờ thì sao?"
Trần Tinh tiếc nuối nói: "Có người bảo, 'Huyền môn' giải phóng linh khí thiên địa đã đóng lại."
Người xưa có câu "Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu, là cửa của mọi biến hóa kỳ diệu", người thời đó cho rằng, linh khí thiên địa đều do "Huyền môn" nhìn không thấy ở thiên cảnh thả ra, không có pháp lực, có lẽ Huyền môn đã đóng lại. Vì vậy họ tế thỉnh trời cao, bái lạy núi sông, dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không có tác dụng.
May mà yêu tộc chưa từng gây đại loạn, dù gì trong những năm ấy thầy trừ tà rất thịnh hành, đám yêu quái bị đánh cho tàn phế, chim trời cá nước muốn tu thành yêu cũng phải hấp thu linh khí thiên địa. Không có linh khí đương nhiên không thể gây sóng gió, làm chuyện xấu tiêu hao yêu lực lại không thải bổ, chỉ xuất không nhập cũng khiến chúng mệt chết đi.
Vạn Pháp Quy Tịch là con dao hai lưỡi, không có yêu quái, nhân gian đương nhiên cũng không cần thầy trừ tà.
Nhưng lại có một vấn đề khác xảy ra — yêu không tu luyện được, nhưng "Ma" thì chưa chắc.
"Ma chính là oán khí thế gian." Trần Tinh nói: "Người chết oan ở nhân gian sẽ có oán hận. Vạn vật sống với trời, quy về đất, sau khi vào dòng chảy luân hồi, oán khí này lại không được tiêu trừ. Nói trắng ra, chính là ôn dịch, chiến loạn, nạn đói, càng nhiều người chết càng dễ tích tụ oán khí."
Năm Huệ đế, hoàng tộc họ Tư Mã tranh đoạt đế vị, tổng cộng tám mươi vạn người chết trong nội chiến. Quan Trung đại hạn liên tục mấy năm, nạn đói xảy ra dồn dập, đói chết, bệnh chết hơn hai trăm vạn người.
Năm Vĩnh Gia, người Hung Nô — Lưu Uyên phá Hồ Quan, đánh chiếm Lạc Dương, Lưu Diệu công phá Trường An. Quan Trung, Quan Lũng chết một trăm tám mươi vạn người. Người Tấn áo mũ vượt Nam, trốn sang Kiến Khang, trị vì nơi hiểm yếu ở Trường Giang.
Người Yết — Thạch Lặc tấn công Tấn Dương, Tịnh Châu, bách tính chết hơn hai trăm vạn.
Tiên Ti họ Mộ Dung cùng Tấn tướng Hoàn Ôn đại chiến một trận, chết bốn mươi vạn người. Ba tộc Tiên Ti, Hung Nô và Yết cướp bóc bốn phía Trung Nguyên, không mang lương thảo, gọi người Hán là "dê hai chân" (xem người là thức ăn), dọc đường sung làm quân lương. Triều đình nhà Tấn hai mươi năm trước có cả thảy hai nghìn vạn nhân khẩu Trung Nguyên, cho tới thời Nhiễm Mẫn diệt Yết — Triệu, lần nữa tính lại nhân số bách tính, không đủ bốn trăm vạn người.
Nhưng ngày lành chẳng mãi kéo dài, Nhiễm Mẫn bị phá thành, bị Mộ Dung thị gϊếŧ, mất Ký Châu, dân chúng lại bị tàn sát cướp bóc hàng loạt.
"Bỏ đi mấy số lẻ rồi tính." Trần Tinh nói với Chu Tự: "Thứ sử đại nhân, cả thảy hai nghìn vạn, trong đó hơn một nghìn vạn là người Hán chết dưới thiết kỵ của Ngũ Hồ. Mấy trăm vạn người Hồ tự gϊếŧ lẫn nhau, lại sinh ra thêm oán khí."
Cho dù biết rõ Trần Tinh đang nói dối, Chu Tự vẫn tập trung lắng nghe, đáp: "Thiên hạ đại loạn, mạng người như cỏ rác."
Trần Tinh nói: "Ngược dòng về thật lâu trước đây, ba nước Ngụy – Thục – Ngô phân tranh thiên hạ, chiến sự kéo dài trăm năm không dứt, người chết trận phải tính bằng nghìn vạn. Cho nên, đại địa Thần Châu ba trăm năm trước đã chết hơn ba nghìn vạn người. Oán khí ba nghìn vạn người này quẩn quanh trong thiên địa không tan, đã sớm vượt qua giới hạn mà Thần Châu có thể dung nạp, nếu còn tiếp tục như thế, không tới vài năm nữa sẽ nhanh chóng thai nghén ra 'Ma'. Về phần 'Ma' có lai lịch thế nào ta cũng chưa từng thấy, ghi chép trong sách sử rất ít, trước tạm đè xuống không nhắc tới, chỉ nói điểm quan trọng. Chung quy vẫn cần có người chuẩn bị trước, đề phòng Ma có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào."
"Tổ tiên nhà ta là nhân sĩ Tấn Dương, phụ mẫu mất sớm, sau trận Hồ Quan giữa Phù Kiên và Mộ Dung thị thì dời đến Hoa Sơn ẩn cư tránh đời."
Trần Tinh vẫn còn nhớ rõ đại chiến chín năm trước, cho dù lúc đó cậu chỉ mới bảy tuổi. Đại trạch trong nhà lửa cháy ngùn ngụt, bà nội sai người hầu trung thành đưa cậu tới dưới trướng người quen cũ ở sâu trong Hoa Sơn, nghiên cứu thiên quan chúng tinh, tu thuật xua ma bắt yêu. Đến thời Vạn Pháp Quy Tịch, biết bao sách cổ lưu truyền qua nhiều thế hệ đã sớm phủ kín tro bụi, không còn tác dụng nữa.
Vào năm tròn mười sáu tuổi, cậu nằm mơ — mơ thấy một tòa thành chưa bao giờ đặt chân đến. Sau khi sư phụ nghe xong đã suy tư thật lâu, hoài nghi đó là thành Tương Dương, cũng nói cậu biết đấy là giấc mộng do Tâm Đăng chỉ lối. Hộ pháp Võ thần đang ở trong thành chờ cậu, trước tiên cần tìm được hộ pháp, dưới sự trợ giúp của hắn mới có thể hoàn thành sứ mạng của con.
"Vì vậy, ta đến đây, đứng ở chỗ này." Trần Tinh chốt câu cuối.
"Nói xong rồi?" Chu Tự chậm rãi rút kiếm, "Đợi nửa ngày, cuối cùng ngươi lại bịa cho ta câu chuyện hoang đường như thế?"
Trần Tinh không hề lui bước, trực diện với kiếm phong của Chu Tự, tay phải đặt trước ngực trái, ngay sau đó, cậu giơ tay lên, trong tay phát ra bạch quang rực rỡ hướng về phía Chu Tự!
Chu Tự còn tưởng thiếu niên này đánh chủ ý lừa cho qua cửa, không ngờ hào quang xông ra bất ngờ, nhất thời bị chói không mở được mắt.
"Ngươi ... ngươi lại bày trò gì?" Chu Tự nhấc kiếm, nhất thời không thể xuống tay.
"Đây là Tâm Đăng." Trần Tinh đáp.
Chu Tự khiếp sợ: "Ngươi quả thực là ... pháp sư, ngươi có thể phát sáng? Ánh sáng này có tác dụng gì?"
Trần Tinh thành thật đáp: "Không có tác dụng gì hết, chỉ có thể thỉnh thoảng phát sáng."
Chu Tự: "......"
Chu Tự nhất thời nghi thần nghi quỷ, Trần Tinh bất đắc dĩ buông tay, hào quang biến mất, lại giải thích: "Ta xem ghi chép sách sử, biết khi thiên địa gặp đại nạn, Thần Châu bên bờ diệt vong, người giữ Tâm Đăng và hộ pháp Võ thần sẽ cùng nhau đồng hành, ra tay xua ma. Tâm Đăng đột nhiên hiện thế, chứng tỏ ngày 'Ma' sống lại đang đến gần, ta cần phải tìm được Võ thần, đánh thức sức mạnh của hắn, trợ giúp nhân gian chống lại nguy nan Thiên Ma giáng lâm."
"Chiến tranh Hồ Hán chỉ là chuyện nhỏ, Thiên Ma xuất hiện, cả đại địa Thần Châu lập tức sụp đổ, tất cả sinh linh sẽ tan thành tro bụi, đại địa bị gột rửa, trở lại thời hồng hoang, hết thảy bắt đầu lại một lần nữa. Bất kể ngươi là người Hồ hay người Hán, không một ai có thể trốn thoát."
"Ngươi... ngươi..." Chu Tự nhất thời không nói được gì.
Trần Tinh bất đắc dĩ nói: "Ta cũng đâu muốn vậy? Thứ sử đại nhân, ngài nên hiểu, ngài cho rằng vì sao ta lại tới Tương Dương?"
"Sau khi sư phụ tạ thế, ta mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi Hoa Sơn, thuê xe chạy tới Tương Dương, lẻn lên một con thuyền, vô kinh vô hiểm vào thành, tìm tới trước phủ thành chủ, quả nhiên chính là nơi này. Số trời an bài ta phải kế thừa đại nghiệp đại thống, khôi phục nhân gian, xua tan yêu ma, việc này ta nhận. Kết quả chẳng biết vì sao, tráng đinh bày ra sẵn lại không trúng ai, vậy mà dẫn ta tới địa lao tìm được một con quỷ ốm, ta còn đang suy tính làm sao để ra khỏi thành đây này!"
Lúc này, chủ bộ giao danh sách, Chu Tự tra kiếm vào vỏ, nhận lấy nhìn lướt qua.
Chủ bộ: "Ghi chép thân phận tù nhân đã tìm được, tên 'Hạng Thuật', là một người Hồ."
Chu Tự nhíu chặt mày, đối với việc 'phát sáng' đã tạm tin Trần Tinh.
Trần Tinh trầm ngâm: "Ta chẳng quan trọng... người Hồ hay người Hán gì đâu. Được rồi, ta quả thật không thích người Hồ cho lắm, khó mà thay đổi được, nhưng hắn cũng không giống... người Hồ? Người Hồ có họ Hạng à? Là tộc nào?"
Chu Tự lật danh sách đến tờ cuối cùng, đó là sổ ghi chép giam giữ do người áp giải mang đến vào nửa năm trước, dòng đầu tiên đập vào mắt chính là bốn chữ "yêu nhân Hạng Thuật".
Chủ bộ: "Năm đầu Thái Nguyên, Kiến Uy Trung lang tướng định giải người này tới Kiến Khang, sau khi hỏi rõ nội tình sẽ chém đầu xử quyết, thế nhưng trên đường đi, bất kể nghiêm hình tra tấn cỡ nào, người này vẫn cắn răng không mở miệng. Khi giải đến kinh Tương Dương, quan áp giải bỗng nhiên mắc bệnh bỏ mình, Hạng Thuật bị đổi thành bắt giam, vốn định chuyển giao cho Kiến Khang, nhưng tử tù quá nhiều nên nhất thời quên mất, thành thử giam tại địa lao cho tới bây giờ."
"Nửa năm trước, hắn tàn sát vô số dân chúng vô tội ở Quan Trung, huyết tế trời cao." Chu Tự nói: "Gϊếŧ sáu thôn trang người Hồ, người Hán, tổng cộng hai nghìn người, nam nữ già trẻ thậm chí gà chó trong nhà cũng không tha, lại còn đánh với quan binh Đại Tấn ta, mất sức rất lớn mới bắt được hắn."
Vì Tâm Đăng nên hiện giờ Chu Tự đã miễn cưỡng tin, lại đưa ra vấn đề khác: "Sao ngươi lại chọn người này?"
Trần Tinh cũng khó thể ngờ: "Vì sao lại chọn hắn? Ta cũng không biết!"
Trần Tinh bị hỏi thế, nhất thời bắt đầu không yên, chẳng lẽ tia sáng trước mắt là ảo giác của mình?
Trần Tinh cầm bản danh sách, chỉ thấy mấy dòng ít ỏi trên đó: Hạng Thuật, tàn sát hơn hai nghìn dân chúng, hãn tướng người Hồ, có lẽ là một võ quan, không rõ tộc gì ... Có chuyện này sao?
"Ta đã cho hắn uống thuốc, vậy mà hiện giờ ngươi lại cho ta biết hắn đã cướp đi mấy nghìn tánh mạng?" Trần Tinh nói.
"Chẳng phải ta kêu ngươi đừng thả hắn ra rồi sao?" Chu Tự nói: "Ngươi vẫn nên đổi tên khác đi."
Trần Tinh nói: "Cái này muốn đổi là đổi được chắc? Đổi không được! Chờ đã, việc này ta thấy ... phải bàn bạc kỹ hơn. Đợi hắn bình phục ta sẽ hỏi kĩ càng, lỡ đâu xử oan hắn thì sao?"
Trần Tinh đứng ngồi không yên, vội xoay người bỏ đi, Chu Tự nhíu mày, chuyển xuống lầu các, đứng trên phủ thành Bắc trông về ngoài thành, trùng trùng nơi xa là đại quân Tần quốc vượt đường xa đóng quân tại phương Bắc.
Cùng lúc đó, trong phòng khách phủ Thứ sử, nam nhân kia bỗng thở gấp một tiếng, tính mạng đã vượt qua cơn nguy kịch.
Trần Tinh quay về phòng, đóng cửa lại, nhìn quanh quất ngoài cửa, lại ngoái đầu dòm nam nhân kia, sống rồi. Giờ làm gì tiếp đây? Có phải nên bóp chết hắn không? Nhưng người khác nói gì thì nói, dù sao cũng phải cho hắn cơ hội biện bạch chứ? Hơn nữa đây là hộ pháp của ta đó! Trần Tinh đã coi nam nhân Hạng Thuật này thành "đồ của mình", không thể bóp chết.
Cậu lập tức quyết định, đợi hắn có thể mở miệng thì lại hỏi xem sao. Vì vậy, Trần Tinh lại bưng một chậu nước ấm, chà lau thân thể cho hắn.
"Ngươi tên Hạng Thuật à?" Trần Tinh quan sát gương mặt nam nhân, lẩm bẩm: "Người Hồ?"
Nam nhân mũi cao mắt sâu, đường nét ngũ quan rõ ràng, gương mặt gầy lộ rõ từng khối, râu mép nửa năm chưa cạo, tóc tai lộn xộn, cả người chất chồng thương tích, đều là vết thương cũ.
Trần Tinh chỉ có thể lau sơ cho hắn, còn lại phải đợi hắn khôi phục tự tắm cho mình. Lúc lau người cho hắn, Trần Tinh phát hiện ngón tay người này thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tay dài chân dài, bàn chân lớn, hai chân trông có vẻ cường tráng hữu lực.
Coi dè hộ pháp nhà ta đánh đấm giỏi lắm, Trần Tinh hết sức hài lòng.
Trần Tinh rút một cây ngân châm từ túi thuốc, đâm vào huyệt đạo bên hông hắn, nam nhân kia bỗng dưng mở to hai mắt.
Trần Tinh lập tức lùi về sau, rút châm đặt trước mũi mà ngửi.
"Ngươi từng trúng độc." Trần Tinh thử thăm dò: "Ta cho ngươi uống hoàn hồn đan, trong vòng sáu canh giờ, ngươi không thể cử động, cũng không được nói chuyện. Vào thời gian này tối mai, thân thể ngươi sẽ phục hồi như bình thường, đến lúc đó ăn thêm chút gì là có thể từ từ khôi phục."
Nam nhân mở hai mắt, nhìn chằm chằm Trần Tinh, đôi mắt vô cùng sáng, nhưng lại mang theo nguy hiểm của dã thú, Trần Tinh khẽ nghiêng đầu, nhíu mày, lại nghĩ tới lời Tả hộ pháp nói.
"Ngươi được Tâm Đăng chọn." Trần Tinh bảo: "Bắt đầu từ lúc này, ngươi chính là hộ pháp Võ thần, ta là thầy trừ tà cấp cao, tên Trần Tinh, tự Thiên Trì. Có điều ta nghe bảo ... ngươi gϊếŧ không ít người? Là thật hay giả?"
"Mặc kệ trước đây ngươi làm gì." Trần Tinh cân nhắc, miễn cưỡng nói: "Nếu ta không cứu ngươi, ngươi chịu đựng thêm mấy ngày, đến khi thành bị phá, ngươi cũng không sống được, việc này ngươi hiểu chứ? Nên ngươi không thể động tay động chân với ta."
Nam nhân nói không nên lời, hai mắt chuyển sang chỗ khác, Trần Tinh kéo chăn đắp cho hắn, rồi nhét nhét, cân nhắc xem có nên mang đệm chăn trói gô cả người lại không, miễn cho tên sát nhân này bị dược lực làm cho nổi điên, không thể khống chế. Mà nếu xảy ra thật, đường đường là thầy trừ tà, bị hộ pháp của mình gϊếŧ chết, nghĩ tới đã thấy ngốc không thể tả rồi.
Cơ mà nghĩ tới nghĩ lui, mình có ơn cứu mạng với hắn, người này trông cũng không giống chó điên, theo lý sẽ không ra tay đâm ân nhân mới phải ... Trần Tinh đánh ngáp, buồn ngủ chịu không nổi, thế là gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nửa tháng trước rời khỏi Hoa Sơn, trèo non lội suối vào Tương Dương, bên ngoài đều là quân Tần vây thành, chỉ mới vào thành đã mất kha khá sức, lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày, còn phải nghĩ cách rời khỏi đây, Trần Tinh thật sự quá mệt, thậm chí không đủ sức tìm dây trói nam nhân tên Hạng Thuật này, vốn định chợp mắt chút thôi, nào ngờ lại bất tri bất giác ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, một tiếng vang lớn nhất thời đánh thức Trần Tinh.
"Quân Tần công thành rồi ——"
"Thành bị phá rồi ——"
Trần Tinh ngủ mê man, đứng thẳng dậy, bên ngoài nhất thời hỗn loạn bởi tiếng nổ, tiếng khóc, tiếng la và tiếng chém gϊếŧ.
Không thể nào, trùng hợp như thế? Trần Tinh lập tức đứng dậy ra ngoài, tiếng hô đánh gϊếŧ đã kéo vào trong viện, một quả giác lửa lướt qua đầu, nện lên nóc nhà phủ Thứ sử, tóe lửa, lại ra cửa nhìn, nam nữ trên đường đã bị lửa thiêu cháy, múa may tán loạn trong hỏa diễm rồi xông ra ngoài.
"Phá thành rồi!" Một binh sĩ xông tới: "Đi mau! Thứ sử tới thành Nam rồi! Đối địch ở đó! Đừng chậm trễ!"
Phủ Thứ sử nằm ở phía Bắc, tường thành vừa bị phá, nơi đây lập tức đứng mũi chịu sào, thay phiên lọt vào công kích của kỵ binh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.