Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 120:




Vương thuyền rời bến.
Con tàu này trông còn đồ sộ và nguy nga hơn chiếc lần trước cậu rời khỏi Cao Câu Ly, trên tàu được trang bị loại nỏ lớn thích hợp cho hải chiến. Tàu có ba tầng, boong tàu to rộng, mui tàu gắn đầu nhọn sắt hạng nặng. Hải quân Cao Câu Ly phân bố khắp mọi ngóc ngách trên tàu, căng buồm ra khơi giữa gió tuyết che trời, chưa đầy một canh giờ đã rời cảng biển Bình Nhưỡng.
Nhưng vừa ra vùng cận duyên, một cơn bão tuyết từ phương bắc ập tới, rít gào hướng sâu vào biển rộng.
Ra khơi vào thời tiết này không phải là một ý kiến hay, đặc biệt là khi vương thuyền lao vào vòng gió xoáy, mưa to mang theo hạt băng đập “lộp bộp” lên buồm, các thủy thủ dồn dập hô hào, điều chỉnh hướng đi.
Hạng Thuật lên tàu được một lúc thì cùng Trần Tinh lên tầng, vương thuyền chao đảo, Trần Tinh suýt tí nữa lăn xuống bậc thang.
“Xảy ra chuyện gì?!” Hạng Thuật cao giọng hỏi.
“Ông trời không cho chúng ta ra khơi!” Võ sĩ đầu lĩnh đáp, “Tốt hơn hết nên quay về!”
Hạng Thuật nói với Trần Tinh: “Đệ vào phòng đi.” Rồi hắn xoay người, cầm theo la bàn, lướt qua boong tàu đang lắc lư tiến tới mũi tàu.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh gọi lớn, “Hay là quay về trước?!”
“Nấp kĩ!” Hạng Thuật quát.
Gió ngày một mạnh dần, bão táp cuốn theo tuyết vụn ập xuống, thủy thủ trên tàu tất bật vận sức kéo buồm, ổn định hướng đi của vương thuyền. Con tàu chiến này vừa rời bờ chưa được nửa ngày đã lao vào gió lốc, đúng là điềm gở.
Nhưng đã chạm mặt gió tuyết, họ không cách nào quay đầu được nữa. Hạng Thuật nghiêng người, tay trái ôm lấy boong tàu, tay phải siết dây thừng, giận dữ gầm lên.
Cánh buồm nặng hơn vạn cân bị hắn kéo xoay một vòng, vương thuyền thiếu chút nữa lọt vào trung tâm gió lốc chệch hướng, sượt qua mép vòng gió. Thế nhưng phạm vi vòng gió quá lớn, hung hãn cuốn lấy vương thuyền!
Hạng Thuật thét lên: “Giao cho ta! Trốn hết đi! Tìm chỗ bám vững!”
Bão táp tiếp cận, người không kịp trốn tất sẽ bị cuốn vào biển, thế là các võ sĩ Cao Câu Ly hộc tốc chạy về khoang tàu, hoặc bám chặt vào mạn tàu, hoặc cởi đai lưng buộc mình vào cột buồm.
Cuồng phong ập tới như một gã khổng lồ đang gào rống, biển cả hoành hành vạn dặm như bàn tay một vị thần nắm lấy cánh buồm, cưỡng chế giật nó khỏi tay Hạng Thuật. Hạng Thuật gầm lên, vận sức siết chặt dây thừng, hắn xoay phắt người, hai chân trượt trên boong tàu, dốc hết sức bình sinh cố định cánh buồm.
“Hạng Thuật…” Trần Tinh trượt từ boong tàu đang chao nghiêng tới chỗ hắn, ôm lấy Hạng Thuật.
“Trở về mau!” Hạng Thuật quát cậu.
Trần Tinh ôm chặt hông hắn, ánh vàng thình lình bùng nổ, Hạng Thuật biến thành hộ pháp Võ thần, giật mạnh dây về phía mình, cột buồm kêu lớn, cánh buồm một lần nữa chuyển hướng, đưa vương thuyền rời khỏi vòng xoáy.
“Ta, chính là Đạo.”
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật mở to mắt, một gương mặt âm u dần lộ ra trong gió lốc, tuôn trào hắc khí…
… Xi Vưu!
“Ta chính là trời đất ——”
Bão táp buốt giá trực diện ập tới, cuộn trào đầy chấn động, sóng xô làm ướt đẫm cả hai, và sau đó, một ngọn lửa nhu hòa được đẩy ra, chống lại cuồng phong và băng vụn ——
—— Trần Tinh giơ cao lông phượng hoàng, đối mặt với gió lốc băng vỡ đang kéo tới, dẫn dắt linh khí đất trời phóng ra liệt hỏa.
Ầm thật mạnh, nguồn lực chân hỏa ẩn náu trong lông phượng hoàng va vào sóng biển, tức khắc đẩy văng cuồng phong!
Gương mặt tụ lại của Xi Vưu bị đập tan, vương thuyền thoát khỏi vòng xoáy, vươn mình ra biển nhanh như chớp.
“Xi Vưu.” Hạng Thuật lầm bầm.
Trần Tinh cất lông phượng hoàng, quay sang nhìn Hạng Thuật, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hoàng. Gió bão dần tan, hai người lên tầng, xa xa có mấy tia sáng hắt vào tầng tầng mây đen cùng biển đen rộng vô bờ.
“Nơi đó chắc hẳn là tàn tích hải chiến giữa Cao Câu Ly và Tân La, nhiều hơn nữa là Đông Doanh,” Trần Tinh lầm bầm, “Xi Vưu mới tập hợp được hằng hà oán khí chỉ trong thời gian ngắn. Gã biết chúng ta ra khơi.”
“Gã luôn biết,” Hạng Thuật tiếp lời, “gã luôn âm thầm theo dõi đệ, không cần sợ.”
Đương lúc rét đậm, trên vùng biển ngàn dặm không có lấy một thuyền đánh cá, chỉ có vương thuyền cưỡi sóng đạp gió giữa biển trời hùng vĩ, mà tạo vật dù có kỳ vĩ đến đâu cũng chỉ là hạt muối bỏ biển.
Đứng trên tầng một lúc, Trần Tinh mới thấm thía được câu thời gian như biển của Trùng Minh và Lục Ảnh, thời gian mênh mông cùng đất trời bao la không phải thứ người phàm có thể kiểm soát.
“Hồi bẩm Võ thần!” Đội trưởng võ sĩ tàu biển cao giọng, “Đã điều chỉnh theo hướng gió rồi ạ!”
Nương theo gió bắc, cánh buồm xuôi nam căng đầy, Hạng Thuật nhìn la bàn trong tay, gật đầu, xoay người vào phòng cùng Trần Tinh.
Vương thuyền Cao Câu Ly là con tàu khổng lồ mà năm xưa Tiểu Thú Lâm Vương đốc chiến trong trận hải chiến, boong được chia thành ba tầng thượng, trung, hạ, gồm một số phòng họp thời chiến, thư phòng và chỗ nghỉ ngơi cho các tướng lĩnh, tầng trên cùng là tẩm điện dành cho sinh hoạt thường ngày, thuyền buôn lần trước chẳng thể nào sánh bằng.
Trần Tinh mệt lả vì kiệt sức, thình lình bị Xi Vưu công kích lúc ra khơi khiến toàn thân ướt sũng, hắt hơi vì lạnh. Các võ sĩ đốt lò sưởi, cả phòng trở nên ấm hơn trong thời tiết lạnh giá này.
“Ban đầu ta còn tưởng ông trời không cho chúng ta ra khơi,” Trần Tinh nói, “không ngờ lại là gã.”
“Đệ không nghe à?” Hạng Thuật ngồi xuống, cả người nhỏ nước, “Gã chính là đất trời.”
Trần Tinh nửa cười nửa mếu, Hạng Thuật điềm tĩnh nhìn Trần Tinh, trầm giọng: “Cũng chẳng phải lần đầu làm chuyện trái ý trời, ngay cả Tuế Tinh cũng không làm gì được ta, huống hồ chỉ là một tên Xi Vưu?”
Trần Tinh nghe vậy không khỏi bật cười, lại run lên vì lạnh. Hai người ngồi sưởi ấm cạnh lò lửa, Hạng Thuật cởi đồ để trần, không hề tránh Trần Tinh, cầm quần áo qua bên kia hong khô.
Vương thuyền chạy ngày càng vững, Trần Tinh giương mắt nhìn Hạng Thuật, khuôn mặt ửng hồng, mặc dù sự thản nhiên của Hạng Thuật đêm qua đã thay đổi lễ giáo xưa nay của cậu, song khi nhìn vào cơ thể đối phương, cậu vẫn thấy bị kích thích, dù trong lòng thẹn thùng đến mấy vẫn không nỡ dời mắt.
Ngoài kia sóng vỗ rì rào, con tàu nhẹ nhàng chao đảo, đẩy Trần Tinh vào lòng Hạng Thuật.
Hạng Thuật thì thầm hỏi vài câu, Trần Tinh tuy mệt nhưng không hề buồn ngủ, cố gắng diễn tả bằng những từ mình có thể chấp nhận được, cậu kéo tay hắn chỉ vào người mình, ám chỉ nơi thoải mái nhất trên cơ thể, nói được một nửa, cậu chợt đâm ra mắc cỡ, thế là xoay người cười khùng khục không dứt.
Hạng Thuật cũng không nhịn cười được, dang hai tay nằm trên giường.
Trần Tinh thẹn thùng quá sức, Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn xoáy vào mắt cậu, nói thật nghiêm túc: “Đây thật sự là khoảng thời gian tự tại nhất và vui sướng nhất trong cuộc đời ta.”
Trần Tinh: “À… ờm thật ư? Sao ta cảm thấy… huynh không vui sướng mấy… huynh toàn sợ ta đau, huynh… thực ra không cần sợ ta khó chịu, mặc dù…”
Hạng Thuật bá đạo kéo Trần Tinh nằm lên vai mình, nắm lấy bàn tay ấy mà ngắm, lại nhìn vào mắt cậu.
“Vậy ta sẽ mặc kệ đệ có muốn hay không.” Hạng Thuật hờ hững bảo.
“Hiện tại không được!” Trần Tinh vội từ chối, “Ta sẽ chết đó! Huynh cho ta nghỉ ngơi đi!”
Sau khi vương thuyền ra biển mấy ngày đêm, trời quang mây tạnh, đêm đông đầy sao, biển cả mênh mông không bao giờ đóng băng phản chiếu sao trời lộng lẫy. Hạng Thuật thỉnh thoảng ra ngoài quan sát la bàn và thiết lập lộ trình. Trùng Minh bảo chỉ cần theo hướng sao Nam Đẩu sẽ tìm được người tên “Viên Côn”, không biết đến khi nào mới tới được hòn đảo nơi yêu quái kia cư trú.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, đời sống trên biển khá nhàn hạ, ngoài việc mỗi ngày trao đổi vài câu ngắn gọn với các võ sĩ Cao Câu Ly, Hạng Thuật sẽ luôn nằm trong phòng cùng với Trần Tinh. Hắn giấu hết quần áo của Trần Tinh, không rời cậu một tấc trừ phi cần thiết, bất cứ khi nào có thời gian, họ sẽ luôn thẳng thắn làm với nhau, ban đầu Trần Tinh còn tỏ ra mắc cỡ, nhưng Hạng Thuật chỉ cần tỉnh dậy sẽ cầu hoan cậu mọi lúc mọi nơi, cho dù Trần Tinh hết sức cũng sẽ bị hắn ôm vào lòng, làm chuyện thân mật với hắn.
“Trả quần áo cho ta,” Trần Tinh nói, “ít nhất cũng để ta mặc áo chiếc chứ!”
Hạng Thuật trái lại rất tự nhiên, đứng bên cửa sổ rót nước, nói với Trần Tinh: “Lúc thanh lư giao bái, quần áo cũng bị giấu đi ba tháng, đệ không tập thích ứng trước à?”
Trần Tinh vẫn có thể vui sướng, trắng trợn thưởng thức Hạng Thuật vào bất kỳ lúc nào, nhưng không mặc quần áo thì có khác nào dã thú đâu, cậu thực tình không quen nổi.
“Cho ta uống nước.” Trần Tinh nói.
Trần Tinh những tưởng cơ thể mình sẽ không chịu nổi những cú giày vò va chạm của hắn, thế mà mỗi khi hành sự với Hạng Thuật xong, cậu không thấy mệt tới mức đó.
Mấy việc kia… Trần Tinh không biết phải hình dung cảm thụ trong khoảng thời gian triền miên với Hạng Thuật ra sao, chỉ biết đất trời mênh mông, dường như mọi thứ đã bị gác lại sau đầu, bên nhau lúc này một khắc cũng chẳng muốn chia ly, chỉ mong được cùng người quấn quýt theo năm tháng mênh mang.
Cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao khi yêu nhau con người lại thề non hẹn biển, trọn kiếp không chia lìa. Nhờ biển, nhờ dãy núi Âm minh chứng, dù là kiếp sau hay kiếp sau sau nữa, nếu có luân hồi chuyển thế, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không cam lòng rời xa Hạng Thuật.
“Núi Âm có nghe thấy lời chúng ta không?” Trần Tinh ôm Hạng Thuật, cuối cùng đã quen dần.
Vầng dương ló dạng, Trần Tinh cúi đầu chạm lên môi hắn.
“Nghe chứ.” Hạng Thuật đáp.
Trần Tinh: “Biển rộng sẽ biết chứ.”
“Biết,” Hạng Thuật nói, “ta sẽ không bao giờ để đệ rời xa ta.”
Gió biển thổi qua tàu, trời quang, mây trắng, núi hẹn, biển thề, vương thuyền đã cưỡi sóng gần ba tháng, mùa đông qua đi, lưng cá óng ánh nhảy ra khỏi mặt biển, gió bắc đổi hướng sang đông nam, gọi mùa xuân về.
“Gió ngừng thổi, tuyết sẽ dần tan” Hạng Thuật hôn lên đầu ngón tay Trần Tinh, nhìn vào mắt cậu, “nơi có đệ, mới là chốn ngọt ngào khiến lòng ta đắm say.”
Sóng biển vỗ từng đợt như cái lần họ ra khơi, làm tàu chiến chao nghiêng, đẩy họ dựa sát vào nhau; lúc trời yên biển lặng, biển như một mặt gương phản chiếu trời sao rực rỡ. Giữa màn đêm tĩnh mịch, Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu câu nói “Đưa đệ đi” của Hạng Thuật.
Rời Trung Nguyên, dọc theo con đường tơ lụa về phía tây, đến một nơi xa xôi không ai nhận ra họ, sang một thế giới không còn trách nhiệm, không có nỗi đau, mà chỉ có ta với người. Tựa như trên vương thuyền cô độc lênh đênh giữa đại dương tịch mịch này, rời xa mọi huyên náo ồn ã, không còn ai quấy rầy họ được nữa.
Dường như họ đã chạm đến tận cùng thế giới. Trần Tinh nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật bên cạnh, thầm nghĩ thế.
Hạng Thuật đã ngủ, Trần Tinh toan kéo tay hắn đặt dưới cổ mình, bỗng nhiên nhận ra có điều lạ lùng.
Màn đêm quá đỗi yên tĩnh… yên tĩnh một cách bất thường, tiếng gió bặt tăm, cũng chẳng còn âm thanh nói chuyện ngoài kia.
Trần Tinh mở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, giữa đêm đen vắng lặng, trời biển hòa chung một màu, vương thuyền đứng yên giữa đại dương, ngân hà xán lạn phản chiếu ngoài khơi.
“Hạng Thuật,” Trần Tinh lay hắn dậy, “tàu dừng rồi!”
Hạng Thuật vẫn lặng yên nằm đó, giữ nguyên tư thế lúc ngủ, Trần Tinh lập tức nhận ra có điều không ổn — cho dù có ngủ say cách mấy Hạng Thuật vẫn luôn giữ cảnh giác, chỉ cần có điềm bất thường, hắn sẽ tỉnh lại ngay. Tại sao lúc này lại ngủ say đến vậy?
“Hạng Thuật?” Trần Tinh cảm nhận được mối nguy hiểm vô danh, nhưng đúng lúc này, trong phòng tản ra ánh đỏ nhàn nhạt không biết từ đâu ra.
Trần Tinh lập tức xuống giường, nhìn chiếc hộp lưu ly đặt trên giá, cậu bèn mở ra, bên trong là lông vũ Trùng Minh cho cậu.
Trần Tinh cầm lông vũ hướng ra ngoài phòng, ánh đỏ ngày càng đậm hơn.
Cậu quay lại nhìn Hạng Thuật, thử gọi hắn nhưng người vẫn không tỉnh. Trần Tinh thầm mắng trời ạ! Quần áo của ta! Huynh giấu quần áo của ta đi đâu hết rồi!
Trần Tinh cầm lông phượng, không hề cảm thấy lạnh, cậu trần người ló đầu ra khỏi phòng, ngộ nhỡ kẻ thù kéo tới thì phải làm sao…
Nhưng giây phút nhô đầu ra ngoài, Trần Tinh tức khắc ngây người.
Cánh buồm dừng lại trên không trong tư thế kỳ lạ, võ sĩ gác đêm vẫn giữ nguyên động tác leo xuống thang cáp để thay ca, dây thừng vung lên trời theo hình cung.
Thời gian ngưng đọng!
Trần Tinh ngạc nhiên, lê đôi chân trần trên boong tàu, quan sát chung quanh, trời không gió biển lặng sóng, sao Nam Đẩu vẫn đang lấp lánh trên không.
Một thanh niên mặc đồ đen nguyên người, tóc dài xõa tung đang đứng ngay mũi tàu.
“Ngươi…” Trần Tinh nheo mắt hỏi dò.
Thanh niên xoay người, vải đen che mắt, gương mặt trắng ngần toát lên vẻ ốm yếu như bệnh, môi mỏng mấp máy, khóe miệng vương ý cười, hắn nói: “Đèn sáng ngàn dặm, Quang Diệu Như Trú (soi rạng như ngày); thần kiếm vạn nhận(*), Bất Động Như Sơn.”
(*) 1 nhận = 7-8 thước.
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh thản nhiên trần trụi đứng trước mặt thanh niên kia, cậu biết yêu quái không chú trọng cách ăn mặc, chúng không có nhiều quan niệm đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ như loài người, phần đông yêu tộc và sinh linh cuồng dã buông thả từ bé, quen việc hòa mình với đất trời. Đại yêu quái như Trùng Minh và Lục Ảnh cũng chỉ mặc đồ trước mặt con người để chứng tỏ mình không phải yêu thú bình thường, hoặc họ có điểm giống nhau, thanh niên che mắt này hẳn cũng như thế, lại còn là bạn của Trùng Minh, chắc cũng là một đại yêu bản lĩnh cao cường.
“Viên Côn?” Trần Tinh ướm hỏi, hoài nghi người này che mắt vậy thôi chứ không thực sự mù.
Viên Côn đưa tay về phía Trần Tinh, lông phượng trong tay cậu bay lên, nhẹ nhàng bay vào tay hắn.
Trần Tinh toan giải thích mục đích tới đây, lại thấy Viên Côn niết lông phượng, chiếc lông hóa thành đốm lửa rồi tiêu tán, hắn gật đầu, cậu liền đoán được Trùng Minh đã truyền tin cho Viên Côn qua lông vũ, nên cậu không nói thêm gì.
“Ngươi rất thông minh.” Viên Côn nghiêng đầu, nói với cậu.
Trần Tinh dợm bước tới, Viên Côn thình lình xoay người, quay mặt ra biển, đưa lưng về phía cậu, tiếp tục nói: “Đại trừ tà, ngươi và ta vốn là địch, không phải bạn, Vạn Pháp quy tịch, xét đến cùng đều là họa do loài người các ngươi gây ra, hiện giờ lại còn uy hiếp Trùng Minh…”
Trần Tinh vừa nghe câu đầu liền biết không ổn, giao tiếp với Trùng Minh và Lục Ảnh trong thời gian dài khiến cậu quên rằng không phải tất cả yêu tộc trên đời đều dễ nói chuyện. Hai tộc yêu nhân ở Thần Châu xưa nay luôn đối địch với nhau, chẳng qua tranh chấp khốc liệt giữa thầy trừ tà và yêu tộc đã được ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch làm phai nhạt phần nào.
Nhưng đại yêu ngủ đông như Viên Côn lại không như thế, cậu có thể ngửi được mùi nguy hiểm từ lời nói của hắn.
Viên Côn đột ngột ngừng lại như thể bị thứ gì đó đe dọa.
Hạng Thuật thình lình xuất hiện trên boong tàu, trần như nhộng đứng phía sau Trần Tinh, không biết tỉnh dậy từ lúc nào, thấy Trần Tinh không ở bên cạnh liền ra đây tìm.
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên, cậu tưởng Viên Côn dùng pháp thuật hùng mạnh kỳ lạ nào đó để ngăn dòng chảy thời gian, chỉ cho phép mình ra đây nói chuyện với hắn, bằng không trước đó Hạng Thuật đã không ngủ bất tỉnh. Hiện giờ Hạng Thuật chỉ dựa vào sức mình đã phá vỡ gông xiềng pháp lực của Viên Côn.
Hạng Thuật đã làm thế nào?
Trần Tinh nhướng mày, nhìn hắn với vẻ thắc mắc. Hạng Thuật ra hiệu cứ để hắn giải quyết.
“Là bạn hay thù,” Hạng Thuật nghiêm giọng, “hà tất rạch ròi ngay lúc này? Chí ít bây giờ, nhân tộc và yêu tộc có cùng mục đích, ấy là tiêu diệt Xi Vưu. Dù ân oán chất chồng đến mấy cũng phải tạm gác lại. Huống chi nội bộ nhân tộc cũng thường nảy sinh tranh chấp.”
Viên Côn lặng thinh, không nói lời nào. Hạng Thuật tiến lên, nắm tay Trần Tinh, cảm giác da thịt chạm vào nhau giúp Trần Tinh cảm thấy yên lòng hơn.
“Không sai,” Viên Côn hạ giọng, “chuyện tương lai ai có thể nói rõ?”
Xưa nay Hạng Thuật luôn cảnh giác với yêu tộc, Trần Tinh toan bước ra giảng hòa, làm dịu bầu không khí, Hạng Thuật đột ngột lên tiếng: “Vậy thì, có việc cần giúp.”
Hạng Thuật dùng ngữ điệu không khiêm tốn không kiêu ngạo, đây chẳng qua chỉ là một lần hợp tác công bằng giữa hai tộc mà thôi. Trần Tinh nghĩ bụng, may mà có Hạng Thuật ở đây, bằng không cậu sẽ không biết nên đối phó tên này thế nào, rồi cậu chợt nghĩ, nguyên hình của Viên Côn là gì? Rồng ư? Nếu không sao lại sống trong biển?
“Nói đi,” Viên Côn nhàn nhạt bảo, “muốn hỏi gì?”
“Tương lai.” Hạng Thuật trầm giọng.
Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật lại vào thẳng vấn đề        một cách dứt khoát như thế.
“Không có tương lai,” Viên Côn lầm bầm, “trước mặt các ngươi chỉ có đại dương bao la.”
Nói đoạn, Viên Côn đi tới nắm tay Hạng Thuật và Trần Tinh.
“Ta thấy hai ta nên mặc đồ vào trước,” Trần Tinh nói, “kỳ quá đi mất.”
“Lạnh sao?” Hạng Thuật hỏi han, lập tức ôm Trần Tinh vào lòng.
“Loài người các ngươi luôn chấp nhất cho rằng số mệnh đã được định sẵn,” Viên Côn lầm rầm, “như những vì sao trên trời, thực chất còn xa hơn thế.”
“Số mệnh là bọt nước bốc hơi trong đại dương vô tận, chỉ khi con đường trước mắt hiện ra, mới phơi bày một khắc trong vô số ‘khả năng’ thành sự thật.”
“Vì lẽ đó,” Hạng Thuật nói, “ba năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn chưa thể kết luận?”
Viên Côn không trả lời, rút tay về.
“Bọn ta cần Bất Động Như Sơn.” Trần Tinh cân nhắc một thoáng thì lên tiếng, “Lục Ảnh nói ngươi có sức mạnh xuyên qua thời gian, thao túng cõi mộng, nếu không thấy được tương lai, vậy thì chí ít cũng để bọn ta biết, Bất Động Như Sơn được tạo ra như thế nào.”
Viên Côn nhếch môi, lộ ra nụ cười bí hiểm.
“Rèn Bất Động Như Sơn ư?” Viên Côn lầm bầm, “Ta thấy cả đời này, cho tới khi Thần Châu bị hủy diệt, các ngươi cũng không đúc được thần binh tương tự đâu.”
Trần Tinh lại để ý đến chuyện khác: “Thần Châu sẽ diệt vong ư?”
“Đừng đổi chủ đề.” Hạng Thuật thấp giọng, tiếp tục hỏi Viên Côn: “Nếu không thể rèn lại Bất Động Như Sơn, làm sao đánh bại được Xi Vưu?”
Viên Côn đáp: “Lúc ngươi giải phóng linh khí trong Định Hải châu là đã đánh mất cơ hội duy nhất để đánh bại Xi Vưu rồi. Đúng ra thì kể từ đêm đó, cho dù Vạn Pháp phục sinh, Triều Tịch đảo ngược, tương lai vẫn định sẵn sẽ thất bại.”
Hạng Thuật: “…”
Viên Côn khẽ nói: “Nếu không vì ý tưởng sai lầm của ngươi trước kia, vốn dĩ đã có thể trừ khử mọi thứ, cuối cùng phóng thích linh khí đất trời, cùng Tâm Đăng chìm vào tĩnh lặng.”
Trần Tinh lập tức hiểu ra! Quá khứ qua đi đã được Tuế Tinh dẫn lối, hoặc số mệnh định sẵn… cậu sẽ chết vào bốn năm sau, còn Hạng Thuật sau khi giết Xi Vưu, Định Hải châu vỡ nát, dùng sự hy sinh của hai người đổi lấy nhân gian từ nay được an bình!
Nhưng tương lai ấy đã bị Hạng Thuật phá vỡ, vì muốn cậu sống sót, nên đã quấy nhiễu vận mệnh của họ. Mà cũng vì nguyên nhân này, họ mất đi cơ hội duy nhất để diệt trừ Xi Vưu!
“Vẫn chưa mất,” Hạng Thuật đột nhiên lên tiếng, “Tuế Tinh nói với bọn ta vẫn còn khả năng.”
Viên Côn nở một nụ cười gian xảo: “Đã như vậy, sao không đi hỏi Tuế Tinh? Hỏi ta làm gì?”
Hạng Thuật nhăn mày, Trần Tinh không biết phải hỏi tiếp như nào. Gần như cùng lúc đó, Hạng Thuật giơ tay lên, chín phù văn Chúc Âm giao cho hắn đang sáng lên trên cánh tay.
“Nếu không còn phần thắng,” Hạng Thuật nghiêm giọng, “Chúc Âm sẽ không trao chín phù văn này lại cho ta.”
Nét mặt của Viên Côn biến đổi trong thoắt chốc.
Viên Côn chạm lên cánh tay Hạng Thuật, lướt nhẹ qua chín phù văn, phù văn lần lượt đổi màu từ vàng sang lam, mơ hồ tản ra ánh lửa.
Trần Tinh: “Hơn nữa Tuế Tinh còn nói, Xi Vưu có thể đã chết, hoặc có thể chưa chết! Bọn ta vẫn còn cơ hội!”
“Phải không?” Viên Côn lạnh lùng nói, “Có lẽ vậy? Có lẽ vẫn còn khả năng nào đó ẩn chứa trong nhiều tương lai. Nhưng ta không thấy.”
Sau một thoáng im lặng, Viên Côn nói tiếp:
“Thôi, về phần nó được giấu ở đâu, các ngươi có thể tự đi tìm. Vì Trùng Minh đã nhờ, ta sẽ đưa các ngươi vào mộng cảnh, xem một năm cuối cùng mà các ngươi chưa kịp biết đã bị Định Hải châu cưỡng chế làm gián đoạn. Nhưng mộng cảnh này cực kỳ hung hiểm, các ngươi có khả năng sẽ lạc lối, hoặc không quay lại được, nghĩ kĩ trước khi hành động.”
Dứt lời, Viên Côn xoay người quay lại mũi tàu, để lại Hạng Thuật và Trần Tinh đứng trên boong.
“Dĩ nhiên, các ngươi cũng có quyền từ chối,” Viên Côn nói, “quay về Giang Nam, tiếp tục con đường các ngươi từng trải qua, lần này, không cách nào biết được, và cũng không trả lời được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hạng Thuật và Trần Tinh nhìn nhau.
Hạng Thuật toan bảo để hắn đi một mình, Trần Tinh ở lại đợi, nhưng khi nhìn nhau, hắn nhận ra điều cậu muốn nói, bèn bảo: “Muốn đi, thì cùng đi, cùng nhau trở về.”
“Được,” Trần Tinh cười, “phải như thế chứ.”
Hai người nắm tay lặng lẽ nhìn đối phương. Hạng Thuật thở dài, liếc nhìn Viên Côn, bảo: “Nếu là trước kia, ta sẽ không nói thế.”
Trần Tinh ôm eo, tựa vào vai Hạng Thuật, hai người an tĩnh ôm nhau giữa thời gian lắng đọng. Hạng Thuật khẽ nói: “Ta cảm thấy tên này chẳng tốt lành gì.”
Trần Tinh: “Nhưng ta tin Trùng Minh, hắn sẽ không lừa chúng ta.”
Hạng Thuật dòm Viên Côn, thực ra lúc này họ không còn lựa chọn nào khác, hắn suy xét một lúc rồi nói: “Đệ có nhìn ra hắn là con gì không?”
Ban nãy Trần Tinh cũng luôn nghĩ đến điều này, Viên Côn là rồng ư? Không giống, thế gian này sẽ có yêu quái gì sống trong biển? Cậu mơ hồ nghĩ tới một khả năng.
“Nghĩ kĩ chưa?” Viên Côn hờ hững hỏi.
Hạng Thuật nắm chặt tay Trần Tinh, đáp: “Nghĩ kĩ rồi.”
Viên Côn im lặng một chốc, sau đó cởi vải che mắt xuống, lộ ra đôi ngươi một vàng một bạc sáng rực.
“Nhân gian không bao giờ là chỗ dựa vững mạnh của các ngươi,” Viên Côn khẽ nói, “nhưng mối thù giữa yêu với người, ngày sau tính sổ vẫn chưa muộn. Thôi, nếu đã vậy, ta giúp các ngươi một phen thì có làm sao? Hãy nhớ rằng, một khi mộng được mở ra, tất cả mọi người đều sẽ bị cuốn vào.”
Ngay sau đó, hắc bào trên người hắn bay lên, hóa thành một làn sóng lượn quanh vương thuyền, tiếp theo hắn hiện nguyên hình trên không — đó là một con cá dài hai mươi thước, trôi nổi trên trời như cá voi khổng lồ, nhìn xuống con tàu bé mọn, mười hai vây cá xòe ra, trên đầu xuất hiện hai hàng mắt phát sáng!
Mượn gió cả cưỡi gió chín ngàn dặm! Là Côn!
“Mộng cảnh tức sự thật ——” Côn vương há mồm, gầm gừ trong cơn lốc.
“Mộng cảnh tức tương lai ——”
Hạng Thuật ôm chặt Trần Tinh trong lòng mình, Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, trong gió xoáy u ám, cường quanh tản ra từ cơ thể hai người. Mười tám con mắt xoay tròn của cá Côn khổng lồ phóng ra ánh sáng chói lóa, thế giới dần mờ đi, cuối cùng một luồng chớp sáng lên rực rỡ.
“Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, đừng sợ rằng ta sẽ chết, được không? Hãy cùng ta đi hết quãng đường này, và ta sẽ mãi mãi nhớ rằng… cõi đời này, có một người, bận lòng vì ta, gọi hết bằng hữu, tiêu hết gia tài, chỉ vì mong ta sống tiếp, làm bạn với ta…”
Giọng Trần Tinh vang vọng giữa đất trời, tiếp nối là chất giọng trầm của Hạng Thuật.
“Ta cũng sẽ nhớ…”
Hào quang dần tụ lại giữa hai người.
“Cõi đời này, từng có một người, nguyện lòng đốt sạch ba hồn bảy phách của mình, chỉ vì chiếu sáng khắp thế gian…”
“… Mà hóa thành một cốc đèn.”
Ánh sáng tắt dần rồi triệt để tan biến, Trần Tinh cùng Hạng Thuật đứng trong vườn hoa, ngơ ngác nhìn đối phương, cả hai đều mặc quần áo đầy đủ.
“Ta…” Hạng Thuật nghi hoặc cúi đầu nhìn.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh đột nhiên hét lên, nhào tới ôm chầm hắn. Hạng Thuật vô thức ôm cậu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Tinh nhi?” Hạng Thuật thì thầm, “Là đệ sao?”
“Là… là ta!” Trần Tinh nhận ra họ đã cùng nhau trở về! Phải chăng đây là mơ? Vì sao mọi thứ đều chân thực như thế? Cậu đã từng một lần trở lại lao ngục của ba năm trước, nên rất nhanh đã tiếp nhận tình huống này. Sau đó, cậu xoa mặt Hạng Thuật, nói: “Trời ạ, đây… là lúc nào? Là đêm trước trận chiến Phì Thủy! Hai ta đã quay lại rồi!”
“Không,” Hạng Thuật khẽ nói, “đây là mộng mà tên Viên Côn kia mở ra cho chúng ta.”
Trần Tinh xoay người nhìn cây cối trong vườn, sờ thử nhằm xác nhận, rõ ràng là thật, tiếp theo cậu thử véo tay mình. Hạng Thuật không nói gì, cầm tay cậu: “Đừng nghịch nữa! Bây giờ làm gì đây?”
Trần Tinh chần chừ, thình lình nghĩ đến Bất Động Như Sơn, bèn kêu Hạng Thuật xoay người: “Ta xem thử?”
Trần Tinh kiểm tra Bất Động Như Sơn, vũ khí vẫn còn ở đây, mộng cảnh này vô cùng chân thật.
“Mộng cảnh tức thật,” Trần Tinh lặp lại, “đây là điều cuối cùng Viên Côn nhắc nhở chúng ta, đừng chỉ xem là mộng, mà phải coi như thật.”
Hạng Thuật nghĩ mãi không ra, ngước lên nhìn bóng đêm.
“Các đệ còn phải chuẩn bị bao lâu?” Tạ An đi tới.
Hai người cùng nhìn Tạ An, ngay cả Tạ An trông cũng rất thật, Trần Tinh mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Hạng Thuật khoát tay đuổi Tạ An đi, nói với Trần Tinh: “Đi xem thử.”
“Đợi đã!” Trần Tinh nhớ ra một chuyện khác, bèn lôi Hạng Thuật chạy về phòng mình, đẩy cửa, quả nhiên nhìn thấy vòng tay vỏ trăng mà Hạng Thuật tặng cậu nằm trên gối.
Gò má Hạng Thuật tức thì đỏ hây.
“A! Thật sự ở đây!” Trần Tinh mừng rỡ, tự tay đeo vào, rồi đeo chiếc vòng của mình cho Hạng Thuật.
Hạng Thuật xoay cổ tay, nhìn chăm chú vào mắt Trần Tinh, trầm thấp “Ừm” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.