Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 101:




Vào đêm hè cuối thu, sao trời sáng rực ngoài Trường Thành, giao hòa cùng mạch thiên, hóa thành dải ngân hà bao la vắt ngang trời.
Trên đất nổi đầy lửa trại, các đội quân hạ trại ngay tại chỗ.
Trần Tinh nhìn bản đồ, bấm tay tính toán, lần trước họ đến Sắc Lặc xuyên là trước tiết mộ thu, với tốc độ hiện tại có thể tới Sắc Lặc xuyên vào chớm thu. Kế tiếp họ sẽ tới Cáp Lạp Hòa Lâm, hướng về Tạp La Sát, đi đi về về như thế, có lẽ sẽ kịp tham dự tiết mộ thu ở Sắc Lặc xuyên.
Bên đống lửa trước mặt, họ dựng một vương trướng lộ thiên đơn giản, Hạng Thuật ngồi trên phiến đá trải sẵn thảm, đối diện với bếp nước sôi, cầm chủy thủ thái nhân sâm, khí tức ấm nóng của trà sâm lập tức lan tỏa.
Cún con nằm say ngủ bên chân Trần Tinh, Tiêu Sơn thì ngủ trong lều, gối lên đùi Trần Tinh.
Kể từ khi gặp lại Trần Tinh, Tiêu Sơn luôn theo sát cậu không rời một tấc. Hạng Thuật cảm thấy thằng nhóc này quá dính người, song chẳng muốn mắng nó, trong lòng mơ hồ mâu thuẫn, vốn định kêu nó cút xa một chút, nhưng khi thấy Tiêu Sơn cứ quen mồm gọi ‘ca ca’, Hạng Thuật chẳng tài nào ghét nó nổi.
Vào đêm thứ ba sau khi rời khỏi Trường An, dưới Trường Thành:
Mộ Dung Xung cùng công chúa Thanh Hà đi tới, Hạng Thuật ra hiệu tự rót trà sâm mà uống. Trong chốc lát lại có mấy người lại đây, là Tạ An, Phùng Thiên Quân cùng Phùng Thiên Dật được Phùng Thiên Quân ôm tới.
Mộ Dung Xung: “Bốn biển thảo nguyên đều là đất Đại Thiền Vu…”
“Nghe phiền,” Hạng Thuật ngắt lời, “vào thẳng vấn đề chính đi, khỏi dong dài.”
Công chúa Thanh Hà bật cười.
“Bọn ta đã thương lượng,” Phùng Thiên Quân đành lên tiếng, “tiếp theo quyết định chia quân thành hai hướng.”
Trần Tinh ngước lên dòm Tạ An, Tạ An nghiêm túc gật đầu, nói: “Suy cho cùng không nên rời khỏi Kiến Khang quá lâu, thấy các đệ không sao, huynh cũng yên tâm phần nào.”
Trần Tinh biết Tạ An phải quay về nên im lặng một thoáng, gật đầu hỏi: “Tạ sư huynh về một mình ư?”
Hạng Thuật liếc nhìn Tạ An, Tạ An đáp: “Huynh tính đưa Phùng Thiên Dật xuôi nam, Thiên Quân vẫn theo các đệ.”
Hạng Thuật vẫn lặng thinh, Trần Tinh gật đầu: “Vậy thì Tân Viên Bình và Ôn Triệt đành trông cậy vào huynh.”
Công chúa Thanh Hà nhận lấy trà sâm, thừ người cầm chén bạc, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn ngươi, Đại Thiền Vu.”
Hạng Thuật không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu đã biết.
Phùng Thiên Dật không dám nhìn vào mắt Trần Tinh, hắn được em trai thả xuống, gục dưới đất, dập đầu ba lạy với Hạng Thuật và Trần Tinh.
Hạng Thuật thả hồn nhìn lửa trại, bím tóc mỏng bện chỉ vàng rũ xuống bên thái dương, góc mặt anh tuấn đến mức Trần Tinh không dời nổi mắt.
“Dã lạc tát.” Hạng Thuật thản nhiên nói, “Người Hán các ngươi có câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đừng dong dài nữa, quay về làm lại cuộc đời, đi đi thôi.”
Trần Tinh nói với Phùng Thiên Dật: “Phù Kiên rồi cũng sẽ đại chiến một trận với Đại Tấn. Vì ngày đó, hãy chuẩn bị kĩ lưỡng nhé.”
Phùng Thiên Dật gật đầu, Phùng Thiên Quân bế huynh trưởng ra ngoài.
Công chúa Thanh Hà cười nói: “Vậy… ta sẽ không quỳ lạy ngươi, Đại Thiền Vu, bởi trong lòng ta, ngươi luôn như anh trai ta vậy.”
“Tùy ngươi.” Hạng Thuật quay sang hỏi, “Mộ Dung Xung?”
Mộ Dung Xung có chút câu nệ, dường như không muốn hạ mình trước mặt Hạng Thuật, y nhíu mày nhìn Trần Tinh mấy lần, lại liếc sang Hạng Thuật, “ừm” một tiếng, sau đó đáp “được”.
Trần Tinh biết với cái tính nóng nảy của Mộ Dung Xung, tuyệt đối sẽ không cho người khác sắc mặt hòa nhã gì, song Hạng Thuật có ơn cứu mạng công chúa Thanh Hà, nên y buộc lòng nén giận dập đầu với hắn.
“Ngươi muốn khai chiến với Phù Kiên à?” Hạng Thuật gương mắt liếc Mộ Dung Xung.
“Ta không biết.” Mộ Dung Xung thở dài, đáp, “Trước tiên về Bình Dương, sau đó coi sao.”
“Kiên đầu sẽ không giết ngươi,” Hạng Thuật hờ hững bảo, “hiện tại có lẽ hắn đã truyền tin cho ngươi, không chừng sứ giả tới đó còn nhanh hơn cả ngươi nữa.”
Mộ Dung Xung cau mày, y bình sinh ghét nhất người khác đề cập tới quan hệ của mình và Phù Kiên, song những gì Hạng Thuật nói đều là sự thật.
Phùng Thiên Quân đưa huynh trưởng đi rồi quay lại, hiển nhiên muốn chờ họ bàn giao xong vì hắn còn chuyện cần nói.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, nói: “Ngươi quyết định đi.”
Trần Tinh biết Hạng Thuật giao cho cậu quyết định vì cậu từng nói với Hạng Thuật, sau khi tới Sắc Lặc xuyên có rất nhiều việc phải làm, còn liên quan tới sự xuất hiện trở lại của Chu Chân nữa, đưa công chúa Thanh Hà theo liệu có mang thêm phiền toái không?
Trần Tinh lại nhìn Phùng Thiên Quân, nói: “Phùng đại ca, ngươi quyết đi.”
Hạng Thuật: “?”
Phùng Thiên Quân lặng thinh, một lúc sau, công chúa Thanh Hà khẽ hỏi: “Thiên Quân?”
Phùng Thiên Quân không nhìn công chúa Thanh Hà, cuối cùng đưa ra quyết định: “Nàng theo đệ đệ về Bình Dương đi, y có thể bảo vệ nàng.”
Công chúa Thanh Hà cười gượng, gật đầu, đứng dậy rời đi cùng Mộ Dung Xung.
Phùng Thiên Quân và Trần Tinh nhìn nhau, bấy giờ Hạng Thuật mới nhận ra có điều mập mờ, bèn giương mắt nhìn hướng công chúa Thanh Hà rời đi, gật đầu như thể đã ngộ ra.
“Ngươi nghĩ kĩ chưa?” Trần Tinh hỏi, “Lần này từ biệt, e rằng mấy năm nữa không lại gặp nhau đâu đó.”
“Ừ.” Phùng Thiên Quân gật đầu.
“Nghĩ kĩ chuyện gì?” Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi hắn: “Phải rồi, Hạng Thuật, huynh có thể tứ hôn không?”
Trần Tinh có chút cười trên nỗi đau người khác, Phù Kiên có quyền tứ hôn, có phải Hạng Thuật cũng có không?
“Đại Thiền Vu quản trời quản đất quản sống chết.” Hạng Thuật nói, “Chưa bao giờ quản việc nhà người khác, ta còn chưa ý kiến về hôn sự của mình đâu, tứ với chả hôn, thích thì tự lên, mở miệng nói rõ đi chứ.”
“Không không không,” Phùng Thiên Quân giải thích, “trong lòng ta đã có người mình thích, cám ơn các ngươi!”
Trần Tinh những tưởng Phùng Thiên Quân không có dũng khí thổ lộ với công chúa Thanh Hà, không ngờ cuối cùng hắn vẫn chọn Cố Thanh ở Giang Nam, nghe thế thì có chút cảm động.
“Sắc Lặc Minh bọn ta có một ngày lễ, gọi là tiết mộ thu, ngày ấy có một hoạt động,” Hạng Thuật nói, “có thể cùng người mình thích…”
“Nàng ở Giang Nam.” Phùng Thiên Quân nói, “Sau này nếu có cơ hội, ta muốn đưa nàng ngao du khắp tái ngoại, lần này… cho qua vậy.”
“Các ngươi còn chưa biết nhau đâu,” Trần Tinh nói, “thứ cho ta lắm miệng, ngộ nhỡ nàng không thích ngươi, chẳng phải ngươi xong đời rồi sao?”
Phùng Thiên Quân bật cười: “Vậy thì ta liền dọn tới sát vách dược đường, thi thoảng mỗi ngày nhìn nàng giã thuốc cho bệnh nhân, lại trò chuyện đôi câu đã hạnh phúc lắm rồi.”
Phùng Thiên Quân và Trần Tinh nói về Cố Thanh, Hạng Thuật nghe mà chẳng hiểu gì, lúc này Tạ An rảo bước tới.
“Được rồi,” Tạ An thở ra, nói, “có một số việc phải bàn kĩ, ngày mai mới có thể yên tâm lên đường.”
Suốt ba ngày qua mọi người đều nghĩ đến một vấn đề: Bất Động Như Sơn bị cướp, Thi Hợi chạy thoát, kế tiếp nên làm gì đây?
Tiêu Sơn vẫn còn đang ngủ, Trần Tinh nói: “Hạng Thuật không cầm được Bất Động Như Sơn, nó đã bị oán khí luyện hóa, bài xích huynh ấy.”
Đây cũng là một vấn đề khiến Hạng Thuật hết sức nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Tại sao cứ bảo nó là đồ của ta? Các ngươi nói rõ một lần cho ta được không?”
Trần Tinh buộc lòng giải thích: “Hình thái ban đầu của thần binh kia là một thanh trọng kiếm, bọn ta muốn đưa huynh dùng.”
Hạng Thuật hỏi tiếp: “Thì sao? Làm sao nữa?”
Trần Tinh nói: “Tương truyền chỉ nó mới giết được Xi Vưu, sao giờ lại chạy vào tay Thi Hợi?” Nghĩ tới đó, niềm vui trùng phùng phút chốc giảm bớt, cậu không khỏi luống cuống: “Aiz! Phải làm sao đây! Làm lại một lần, sao mà rắc rối thế không biết?”
“Cái gì làm lại một lần?” Hạng Thuật nghi hoặc.
Tạ An và Phùng Thiên Quân quan sát sắc mặt Hạng Thuật mà bồn chồn không yên, sợ hai tên này nói một hồi lại đột nhiên ầm ĩ với nhau như lần trước, song Tạ An nhận thấy lần này Hạng Thuật có vẻ dễ tính hơn một chút, cũng khá kiên nhẫn với Trần Tinh.
Trần Tinh uống hết một chén trà sâm, có hơi cáu kỉnh bất an, bảo: “Nói chung phải giành được nó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, thanh kiếm kia là vũ khí quan trọng của hộ pháp.”
Hạng Thuật thắc mắc: “Ta đường đường là Thuật Luật Không, tại sao phải nhất thiết dùng thanh kiếm này? Không có nó ta đánh không được hay gì?”
Trần Tinh: “Đối phó với Xi Vưu, chỉ dựa vào tay không bắt sói trắng cũng vô dụng.”
“Là tay không biến dao sắc.” Hạng Thuật bất mãn chỉnh lại.
Trần Tinh cũng mất kiên nhẫn luôn: “Ta mặc kệ, ta thích nói vậy đó!”
Hạng Thuật: “…”
“Được rồi, hai người đừng cãi nữa!” Cuối cùng Tạ An và Phùng Thiên Quân cũng đợi được lúc nói ra câu này.
Trần Tinh chợt phát hiện, có lúc nói ngang trái lại còn hữu dụng hơn ngồi đó nói lý, giống như lúc này vậy, Hạng Thuật có cãi cậu nữa đâu, vậy nên vấn đề từ “Ta muốn dùng kiếm này cứu vớt thiên hạ nhưng không có kiếm phải làm sao” biến thành “Trần Tinh muốn thanh kiếm này nhất định phải nghĩ cách cướp cho bằng được”, mà rõ ràng cái sau quan trọng hơn cái trước, thành ra hướng suy nghĩ của Hạng Thuật đã đổi từ “tính hợp lý của vấn đề” thành “làm sao để giải quyết vấn đề”.
“Chuyện gì cũng từ từ mà nói,” Tạ An ra hiệu, “cứ vậy hoài không biết? Cãi nhau có ích lợi gì không?”
Trần Tinh: “Có sao không. Huynh coi chẳng phải huynh ấy đang nghĩ cách sao?”
Phùng Thiên Quân: “…”
Tạ An kiên nhẫn nói: “Hiện giờ Thi Hợi cầm theo ma thương trốn về phía tây bắc, có chặn được gã không?”
Lúc đó mọi người đều trông thấy Thi Hợi dẫn theo năm Bạt vương cùng một vũ khí chạy trốn mất tăm. Tạ An nói tiếp: “Còn về Lương Châu, thứ cho nơi ấy thực sự ngoài tầm với của bọn huynh, đành phải cầu viện Đại Thiền Vu, phái thám báo truy lùng tung tích Thi Hợi, mà quan trọng hơn hết vẫn là Bất Động Như Sơn.”
Trần Tinh nhíu mày: “Không tìm được tung tích của gã, lần này lại trốn đi đâu? Đệ luôn cho rằng Thi Hợi sẽ chạy về phía nam.”
Tạ An nhún vai, Hạng Thuật vẫn còn suy tư. Phùng Thiên Quân đề nghị: “Hay ta lên tây bắc một chuyến, điều tra tình hình bên đó.”
Trước đó Phùng Thiên Quân và Tạ An cũng bàn nhau như thế, lúc này, Hạng Thuật đột nhiên nghiêm túc nói với Trần Tinh: “Được rồi, không cần biết rốt cục là thần binh gì, giờ cũng bị kẻ địch cướp đi rồi, sao chúng ta không rèn một thanh khác?”
Trần Tinh: “Hở?”
Lời của Hạng Thuật lập tức đánh thức người trong mộng, ba người nhìn nhau, Trần Tinh ngộ ra: “Phải nhỉ.”
Tạ An bảo: “Không phải muốn rèn là rèn ra được, hộ pháp.”
Hạng Thuật nói: “Đã có người làm được, tự nhiên chúng ta cũng có thể.”
Tạ An cân nhắc một thoáng, bảo: “Chúng ta biết vật liệu, nhưng rất khó lấy.”
Hạng Thuật: “Tìm là được.”
Trần Tinh vốn đang tuyệt vọng cùng cực vì tìm không thấy Thi Hợi, cũng không cướp được ma thương, mà đã không lấy được sẽ không có cách thanh tẩy, huống chi khó nói chắc liệu cậu có khôi phục nó về lại thành Bất Động Như Sơn được không. Nhưng Hạng Thuật nói chí phải, có lẽ họ có thể rèn một thanh khác.
Tạ An suy nghĩ một chốc, quyết định: “Xem ra chỉ còn cách này, vậy thì ta phải mau chóng quay về Cối Kê, tìm tất cả ghi chép về Bất Động Như Sơn.”
Trần Tinh giật thót trong lòng, sợ Tạ An nhắc tới “Hạng gia Cối Kê”, song Tạ An đã lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, xử sự khôn khéo lõi đời, lời nào không nên nói tuyệt không nói, nghĩ đến đây, Tạ An lại bảo: “Có lẽ thật sự có hy vọng, huynh sẽ quay về xem thử, có tin gì sẽ báo cho các đệ ngay. Cơ mà nếu không có gì bất trắc, giải quyết xong việc ở Tạ La Sát thì các đệ cũng phải xuống Giang Nam, đến lúc đó gặp lại.”
Vì vậy Tạ An đứng dậy, Phùng Thiên Quân nói: “Mai ta khởi hành lên tây bắc vào Lương Châu, điều tra động tĩnh của Thi Hợi, không tới cáo biệt được rồi.”
Mọi người giải tán, Trần Tinh vì uống trà sâm nên cả đêm trằn trọc ngủ không được, không khỏi trộm nhìn Hạng Thuật nằm ở một đầu khác trong lều, bên kia im ắng không nghe âm thanh gì. Có đôi lúc Trần Tinh lấy làm hiếu kỳ, Hạng Thuật mỗi ngày đều ít nói như vậy, rốt cục huynh ấy đang nghĩ gì? Cũng giống như bây giờ, huynh ấy đang nghĩ về các tộc nhân ở Sắc Lặc xuyên, hay đang nghĩ tới chuyện Thi Hợi và Xi Vưu?
Liệu có phải tận sâu trong lòng, huynh ấy vẫn thảng hoặc nhớ lại nhiều ký ức vụn vỡ? Trùng Minh từng bảo vào thời khắc Vạn Pháp phục sinh, Triều Tịch đảo ngược, Tiểu Quý đã dùng Lạc Hồn chung đưa ký ức ba năm qua của họ trở về, chỉ có Hạng Thuật bị ảnh hưởng bởi long lực tàn dư trong cơ thể, dây dưa cùng hồn phách nên ký ức mới bị phong ấn.
Nhưng thi thoảng Trần Tinh sẽ bắt gặp biểu cảm nghi hoặc của Hạng Thuật, dường như khi họ cùng trải qua sự kiện trong quá khứ, hắn sẽ lại chìm đắm trong mớ ký ức bừa bộn.
Chính vì thế Trần Tinh từng tìm cơ hội lén thảo luận riêng với Tạ An và Phùng Thiên Quân, mọi người đều nhất trí cho rằng — đã có khả năng nhớ ra, thì cứ để hắn tự nhớ, không cần cưỡng chế nhắc nhở hắn, tránh cho khéo quá hóa vụng. Tuy nhiên, sẽ có lúc Trần Tinh nhận thấy Hạng Thuật hơi cáu tức, cũng bởi do sinh ra nhầm lẫn kỳ lạ giữa thực tại và quá khứ.
Hạng Thuật chưa từng hỏi, mà một khi đã hỏi, không biết chừng Trần Tinh sẽ không cầm lòng được mà nói với hắn.
Trong màn đêm thăm thẳm, Trần Tinh thong thả đứng dậy, vì ngủ không được nên mò mẫm ra ngoài, đi đến bờ hồ bên ngoài doanh trại, nhìn trời sao phản chiếu xuống hồ, cau mày tự hỏi.
Thi Hợi cướp đi thần kiếm Bất Động Như Sơn, nay đã mạnh hơn lần trước, song uy lực của Tâm Đăng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, liệu cách đối phó trước đây có còn hiệu quả không? Lần này không có Âm Dương giám, có lẽ có thể thiết lập một kết giới khác nhốt Thi Hợi vào trong, rồi dùng cơn lốc ánh sáng thổi sạch oán khí trên người gã, tiếp theo dùng Lạc Hồn chung thu lấy hồn phách.
Chỉ cần Thi hợi đền tội, giành lại ma thương, không chừng có thể tìm cách khôi phục nó như cũ, sau đó mang theo thần binh này nghênh chiến với Xi Vưu. Nhưng trước hết phải lấy được Lạc Hồn chung đã… mục đích quan trọng nhất khi Tạ An quay về Kiến Khang, chính là tìm pháp bảo này.
“Thầy trừ tà.” Một giọng nói chợt vang lên ở một góc khác trên bờ.
Trần Tinh ngẩn người ngước lên, không chú ý vẫn còn một người khác đứng bên hồ giữa màn đêm hiu hắt.
Bóng hình ấy dần hiện ra trong tối, hóa ra là Mộ Dung Xung mặc áo bào đen đang đứng dưới tàng cây.
“Mộ Dung Xung?” Trần Tinh có chút ngạc nhiên, “Không ngủ được à?”
Mộ Dung Xung cách cậu mấy bước, lặng lẽ nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nhướng mày, cười bảo: “Mai là về rồi, đã nghĩ ra nên làm gì chưa?”
Mộ Dung Xung không đáp mà lộ ra nét mặt ngờ vực, y lầm bầm: “Đây là lần đầu ta và ngươi nói chuyện với nhau, nhưng tại sao luôn có cảm giác như đã từng quen? Chúng ta biết nhau từ trước sao?”
Trần Tinh chần chờ, sau đó cười nói: “Ngươi có thể coi đây là duyên phận, không tốt sao?”
Mộ Dung Xung lặng thinh thật lâu, đột nhiên nói: “Ta mơ thấy ngươi.”
Trần Tinh giật thót trong lòng, Mộ Dung Xung nói tiếp: “Thầy trừ tà, ngươi biết giải mộng không?”
“Ta…” Trần Tinh bồn chồn trong phút chốc, hỏi lại, “ngươi mơ thấy ta làm gì?”
Mộ Dung Xung vọng về bên kia hồ, đáp: “Ta đã không chỉ một lần mơ thấy một con sông lớn, mà ta và ngươi ở đầu bên này… giống như lúc này vậy.”
Trần Tinh hồi tưởng lại cái đêm trước khi Vạn Pháp phục sinh, Hạng Thuật bỏ đi, mình và Mộ Dung Xung đứng bên bờ Phì Thủy.
“Họ bảo,” Mộ Dung Xung lầm bầm, “sông xuất hiện trong mơ, dự báo cho sự sống và cái chết.”
“Bên kia sông có gì?” Trần Tinh hỏi lại y.
“Quân đội,” Mộ Dung Xung đáp, “quân đội trông không thấy điểm cuối, tất cả đều là quân Tần. Khi đó với ta, ngươi vẫn chỉ là người xa lạ, tay ngươi phát ra ánh sáng, phóng ngựa qua sông, còn ta cầm kiếm theo sau ngươi, đi giết Phù Kiên.”
Trần Tinh hiểu ra y đang nói đến cuộc chiến Phì Thủy, có vẻ dù thời gian quay ngược trở lại, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều vẫn giữ được một số ký ức liên quan, ngày hôm đó sau khi tách ra khỏi Mộ Dung Xung, cậu không còn biết hành tung y nữa, bởi Trần Tinh một lòng đi cứu Hạng Thuật, chẳng rỗi bận tâm.
“Về sau thì sao?” Trần Tinh không khỏi hỏi.
“Sau đó,” Mộ Dung Xung nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và Trần Tinh dưới hồ, xuất thần kể lại, “có người ở hậu phương hét lên ‘quân Tần đại bại’, và rồi họ giẫm đạp lên nhau. Ta thì một kiếm giết Phù Dung, lại lao qua hàng phòng ngự của cấm quân, không biết tại sao Thác Bạt Diễm lại không ở đó. Phù Kiên đối mặt với ta, có lẽ không ngờ rằng ta sẽ đến.”
Trần Tinh hỏi: “Vậy ngươi đã giết hắn ư?”
Mộ Dung Xung lặng thinh một thoáng, sau cùng đáp: “Đúng vậy, ta đâm kiếm vào cổ họng hắn, không muốn nghe hắn phí lời.”
“Trong đêm trường dằng dặc ấy,” Mộ Dung Xung nói, “binh đao loạn lạc, tướng sĩ trốn chạy, tử trận khắp nơi. Mà bên kia sông, ở chỗ ta có vô vàn người Hán dời non lấp bể giết sang đây… ta ngồi giữa chiến trường, cạnh thi thể của hắn. Cổ họng hắn trào ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ vùng đất chung quanh. Hắn trợn to mắt như muốn cầu xin ta tha thứ, song không nói nên lời.”
Trần Tinh nhìn Mộ Dung Xung chăm chú, đột nhiên phát hiện trên mặt y có vệt nước mơ hồ, y vội quay đầu đi, chầm chậm nói: “Hắn không nói gì, nhưng ta biết điều hắn muốn nói, nhất định là ‘Phượng Hoàng Nhi, Phượng Hoàng Nhi… trẫm thực lòng rất thương ngươi…’.”
“Ta luôn tưởng rằng khi thời khắc đó đến, trong lòng sẽ chỉ có hận thù.” Mộ Dung Xung lầm bầm, “Ngày đó trước khi sang sông, ta nhớ lại rất nhiều chuyện, về tất thảy tội ác mà hắn đã gây ra cho chị ta, cho ta, cùng tộc nhân bị hắn tàn sát, cả lúc bị hắn ôm thuở niên thiếu, bất cứ lúc nào ta cũng thấy rùng mình… dường như những bóng ma trong thâm cung đang ở khắp mọi nơi. Thậm chí chỉ tiếng bước chân của hắn thôi đã có thể khơi dậy hồi ức của ta.”
“Không biết vì lý do gì,” Mộ Dung Xung quay đầu nhìn Trần Tinh, nói “một khắc hắn chết đi, ta bình tĩnh đến lạ. Mà hướng ngươi rời đi chậm rãi dâng lên một vầng sáng, như mặt trời mọc lên giữa chiến trường, bốn bề là tro tàn trắng xóa như trời đổ tuyết, thời gian phảng phất ngừng trôi, chỉ có cảnh tuyết kia là kéo dài bất tận…”
“… Làm ta nhớ đến tiết mộ thu năm Thuật Luật Không nhậm chức Đại Thiền Vu,” Mộ Dung Xung thấp giọng, “Sắc Lặc xuyên cũng phủ đầy tuyết như thế. Phù Kiên mang ta lên bắc chúc mừng Thuật Luật Không, đâu đâu cũng có người, vậy mà chỉ mỗi ta đứng trong đấy, chẳng quen ai, lẽ dĩ nhiên cũng chẳng muốn làm quen ai.”
Mộ Dung Xung nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, thì thầm: “Phù Kiên uống rượu với Thuật Luật Không xong thì thấy ta một mình trong góc, liền tiến lên bảo, ‘Đi, trẫm dẫn ngươi đi trượt tuyết’, thế rồi hắn vác khiên, dẫn ta lên núi Âm.”
Trần Tinh mỉm cười, hỏi: “Trượt tuyết hả? Ta cũng từng chơi.”
“Ừ.” Mộ Dung Xung thản nhiên hỏi, “Ngươi chơi với ai? Cũng giống như thu xã của người Hán, dùng nguyệt bối biểu lộ bên nhau cả đời, vĩnh viễn không xa; người Thiết Lặc cũng có một tập tục, nếu tiết mộ thu đổ tuyết, các võ sĩ sẽ vác khiên, mời người thương cùng lên núi trượt tuyết.”
Trần Tinh khó thể tin nổi: “Ra là thế ư?”
“… Trượt lần đầu,” Mộ Dung Xung gật đầu, tiếp tục lầm bầm, “ngầm bày tỏ với người ấy ‘ta thích ngươi’. Trượt lần hai, thì xem như đối phương đã đồng ý với mình.”
“Còn nữa, nếu người trong lòng đề nghị cùng trượt lần ba, chính là có núi Âm chứng giám, để tuyết rơi trên đầu, hẹn thề cùng nhau bạc đầu đến già.”
Trần Tinh: “………………………………….”
Mộ Dung Xung liếc nhìn Trần Tinh, nói tiếp: “Đứng giữa chiến trường đầy tuyết rơi, không biết vì sao những gì đọng lại trong đầu ta chỉ còn lại ngày hôm ấy, cho đến khi tỉnh lại, ta hãy còn nhớ rõ mồn một, không lảng đi được.”
Hai người im lặng trong phút chốc, Trần Tinh thất thần, Mộ Dung Xung tiếp tục bảo: “Họ nói ngươi là thầy trừ tà, là người thấy được Thiên Đạo, có thể nói ta biết giấc mơ này thể hiện điều gì không?”
Trần Tinh lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại y: “Nếu giấc mơ này thành hiện thực, liệu ngươi còn đâm một kiếm kết liễu mạng hắn không?”
Mộ Dung Xung đáp ngay: “Đương nhiên sẽ.”
Trần Tinh nhún vai, thế thì chẳng phải xong rồi sao? Hà tất rối rắm làm gì?
Mộ Dung Xung ngẫm nghĩ một thoáng thì bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời khỏi bờ hồ. Trần Tinh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay Mộ Dung Xung, truyền Tâm Đăng vào cơ thể y, trong tích tắc ấy ba hồn bảy phách của Mộ Dung Xung chợt chấn động và cuốn đi như thủy triều. Trần Tinh cảm nhận ngọn lửa đen trong lòng y đang dần bốc hơi, không đường ẩn nấp trước ánh sáng Tâm Đăng, tiếp theo bị xua đuổi triệt để.
“Đừng sợ.” Trần Tinh thấp giọng, “Ta hiểu rồi.”
Trần Tinh kéo Mộ Dung Xung về phía mình, khẽ ôm lấy y, Mộ Dung Xung mệt mỏi thở dài một hơi, không nói lời nào mà xoay người rời đi, chỉ còn lại Trần Tinh lặng lẽ đứng bên bờ hồ.
Ngày hôm sau, mỗi người một ngả hướng về mục tiêu của mình. Công chúa Thanh Hà theo Mộ Dung Xung về Bình Dương, Hạng Thuật đưa Trần Tinh và Tiêu Sơn lên Sắc Lặc xuyên. Phùng Thiên Quân đổi tuyến dọc theo Trường Thành lên tây bắc, Tạ An cùng Phùng Thiên Dật thì rẽ sang đông, tránh đụng mặt quân Tần xuôi nam.
Vài ngày sau, trên đường họ lên bắc, Trần Tinh không có việc gì làm bèn nằng nặc vòi Hạng Thuật dạy cậu cưỡi ngựa bắn cung.
“Ngươi cứ đòi học bắn tên làm gì?” Hạng Thuật ngờ vực.
Trần Tinh cố chấp: “Không vì sao cả, muốn học. Mau dạy ta.”
Hạng Thuật không lay chuyển được đành trước khi hạ trại thì tranh thủ cầm tay chỉ Trần Tinh, ôm cậu từ phía sau, dạy kéo cung, bắn tên, sửa tư thế giúp cậu.
Lúc đầu Trần Tinh bắn loạn cả lên, Hạng Thuật chế nhạo cậu: “Bắn hết sang bia kế bên rồi.” Nhưng sau khi hắn đi một chốc rồi về, Trần Tinh vẫn còn kiên trì tập luyện, mỗi ngày ngoài việc gấp rút lên đường thì là luyện cưỡi ngựa bắn cung. Về sau giữa lúc lên đường, Hạng Thuật sẽ giục ngựa chạy ra ngoài diễn luyện cùng cậu, Hạng Thuật vừa giục ngựa vừa kêu Trần Tinh kéo cung, nhắm tên vào mình.
“Đổi thành cọc gỗ đi!” Trần Tinh nói, “Ta sợ làm huynh bị thương!”
“Ngươi mà bắn trúng góc áo ta,” Hạng Thuật vọt tới chỗ Trần Tinh, thách thức, “cô vương cho ngươi làm Đại Thiền Vu luôn! Nhanh lên!”
Trần Tinh: “……”
Hạng Thuật thúc chân vào bụng ngựa, quay đầu ngựa lại.
“Hai ngựa đối đầu, kẻ khiếp nhược tất bại; ghìm cương xoay đầu ngựa, bỏ đạp yên để lộn người!” Hạng Thuật làm động tác giả, vẫn chưa bắn tên, nhíu mày nói, “Nếu lúc này cô vương bắn tên, ngươi ắt đã rơi xuống và bị đạp chết.”
Trần Tinh nói: “Ta sợ bắn trúng ngựa của huynh mà!”
“Ngươi nếu có thể bắn trúng ngựa của Đại Thiền Vu,” Hạng Thuật nói, “cô vương làm ngựa cho ngươi luôn.”
Trần Tinh: “Huynh nói bậy bạ gì đó!”
Trần Tinh phóng ngựa đuổi theo Hạng Thuật cả buổi, giương cung cài tên, một mũi tên vụt tới, Hạng Thuật chỉ cần xoay nhẹ đầu ngựa là đã tránh được, xuất hiện vô ảnh, biến mất lặng thinh, hầu hết thời gian Trần Tinh đều chỉ biết ngóng tìm Hạng Thuật, một chốc sau hắn lại xuất hiện phía sau cậu.
“Dùng tai,” Hạng Thuật cau mày, “nghe tiếng vó ngựa, ngươi nhìn mình mà xem, chỉ biết ngó đông ngó tây! Ngươi bị ngốc hả?”
Trần Tinh: “……”
Hạng Thuật: “Muốn thành thần xạ thủ, trước tiên phải bịt mắt lại.”
“Thế này à?” Sau đó Trần Tinh dùng vải đen che mắt, lộ ra đôi môi hồng cùng sống mũi cao, Hạng Thuật ngẩn người nhìn cậu song không nói lời nào.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh ngây ngốc hỏi hắn.
Hạng Thuật nổi cáu: “Bên này!”
Sau bảy ngày liên tục, cuối cùng Trần Tinh cũng thành công bắn ra một mũi tên, trước tiên cậu ước chừng khoảng cách sao cho nhắm trúng Hạng Thuật trên lưng ngựa, lúc bắn tên thì nhận thấy mình ngắm trúng rồi, sau lại sợ làm Hạng Thuật bị thương nên lập tức hét lên.
“Mau tránh ra!” Trần Tinh la lớn.
Hạng Thuật phi ngựa với tốc độ cao, bình thản giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy mũi tên, phất tay hất tên cắm xuống khoảnh đất cách đó mười bước.
“Nhìn rõ vai kẻ địch,” Hạng Thuật hướng dẫn, “ánh mắt. Lúc kẻ địch hai chân kẹp bụng ngựa, thì dùng lực eo, điều khiển hướng kéo cung.”
Được rồi… Trần Tinh thầm nhủ, danh hiệu đệ nhất thiên hạ quả không ngoa, cho dù không còn Định Hải châu thì huynh ấy vẫn mạnh mẽ như thế.
“Vó ngựa cuốn bụi trần, nghe tiếng để bắn tên.” Hạng Thuật tiếp tục hướng dẫn, “Một khi có cơ hội làm mù tầm nhìn đối phương, thì bắn tên liên tục theo từng tiếng động, mặc kệ hành động của đối phương, lừa kẻ địch trúng tên rồi nói, một khi trúng tên, hành động của đối phương liền chậm lại, sớm muộn gì cũng khó giữ được mạng quèn.”
“Hạ thấp cung!” Hạng Thuật vòng ra sau Trần Tinh, “kéo hơi cao rồi!”
Sau khi rời khỏi Trường Thành, băng qua thảo nguyên ngàn dặm, Sắc Lặc xuyên đã gần ngay trước mắt, giữa trời hè, trăm hoa đua nở trên đồng cỏ như gấm, sông như đai ngọc, Trần Tinh gác lại tất thảy lo toan ra sau đầu, lần trước lên bắc, trong đầu cậu chỉ có ba năm nữa sẽ chết mình nên làm gì liệu có kịp không…
Hiện giờ cậu đứng trên xe, cảm thụ thế giới bao la này, mà mình còn rất nhiều năm để sống, bên cạnh còn có Hạng Thuật, hạnh phúc không gì sánh được.
Một chiều nọ, bên cạnh đoàn xe, Tiêu Sơn thình lình nhảy xuống xe ngựa, la lên: “Sắc Lặc xuyên! Sắc Lặc xuyên!”
Toán người Hồ xôn xao khi được về nhà, song Tiêu Sơn luôn miệng hét lên, dừng ngay trước đầu đoàn xe, quay lại lo lắng gọi họ: “Trần Tinh! Ca ca! Sắc Lặc xuyên ——!”
Hạng Thuật vừa trông về phương xa liền biến sắc ngay tắp lự, hắn vội xuống xe phóng lên ngựa. Trần Tinh nhìn đằng xa có khói báo động bốc lên, nơi các Hồ cư ngụ dưới núi Âm đã thành một mảnh hoang vu.
Trần Tinh kinh hoảng, la lên: “Hạng Thuật! Đợi đã!”
Vòng qua hẻm núi sau cùng trên thảo nguyên, Sắc Lặc xuyên được bao bọc bởi ba mặt núi non hiện ra trước mắt, khắp nơi đều là lều trại hỗn độn, trong đầu Trần Tinh đột nhiên hiện lên thảm cảnh sau khi bị Bạt quân tàn sát vào lần trước, hai mắt gần như tối sầm.
Chúng Hồ nhốn nháo hô to, phóng ngựa vọt vào nơi cư ngụ của Sắc Lặc Minh. Hạng Thuật ngồi trên lưng ngựa ngơ ngác nhìn quanh, nơi đây như vừa trải qua một trận càn quét, chuồng gia súc bị hủy, lều bạt lật ngược, y phục vương vãi khắp nơi, không ít nơi bị cháy.
May mắn thay không có ai chết, Trần Tinh nhìn một vòng, thầm cảm tạ trời đất, nhưng đồng thời càng lo lắng hơn — liệu họ có biến thành Bạt không?!
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, Tiêu Sơn đã chạy tới phía đông Sắc Lặc xuyên, đến trước một khe suối.
“Xa La Phong ——!” Giọng Hạng Thuật vang lên giữa Sắc Lặc xuyên trống trải, “Thạch Mạt Khôn ——!”
Tiếng Hạng Thuật vọng đi vọng lại khắp núi non, Trần Tinh kiểm tra cẩn thận hầu hết các lều trại, hét lớn: “Hạng Thuật! Đừng nóng ruột! Không có vết máu! Không phải bị cướp!”
Tiêu Sơn gọi lớn: “Mau tới đây! Trần Tinh!”
Trần Tinh phóng ngựa tới, Hạng Thuật và những người còn lại dồn dập đuổi theo, Tiêu Sơn dùng vuốt vớt một thi thể lên từ sông, cún con đứng bên cạnh sủa không ngừng.
Mùa hè khiến cái xác gần như phân hủy hoàn toàn, trên bộ xương còn sót lại chút thịt thối, mặc bộ giáp kỳ lạ, vẫn còn đang giãy giụa.
Chúng Hồ nhao nhao hét lên.
Đó là một con Bạt, nó bị mắc vào một khúc gỗ, có lẽ vẫn còn không ít Bạt bị cuốn trôi khi sang sông.
“Cần giúp không?” Phượng hoàng bay tới, tao nhã đậu trên lưng ngựa.
“Tạm thời không cần,” Trần Tinh đáp, “ngươi đi đi.”
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật nhìn con chim đỏ xuất quỷ nhập thần kia, sau đó nhìn Trần Tinh.
“Bộ giáp này là…” Hạng Thuật cố xác nhận kiểu dáng áo giáp.
Trần Tinh đặt một tay lên trán Bạt, ánh sáng Tâm Đăng xuyên qua cơ thể, Bạt nọ dần an tĩnh lại rồi chết hẳn.
“Là giáp của người A Khắc Lặc.” Trần Tinh nói.
“Làm sao ngươi biết?” Hạng Thuật ngạc nhiên.
Trần Tinh quên mất vụ này, đang tìm lý do thoái thác thì Tiêu Sơn chợt phát hiện bên kia bờ có thứ gì đang chuyển động, vì vậy nó ôm theo chó lội qua bờ bên kia.
Mọi người đều băng qua sông, trông thấy một con sói trắng khổng lồ cùng một động vật đen tuyền nằm sấp trên đầu nó, có vẻ như đang chờ họ.
“Lục Ảnh nói,” sói trắng mở miệng, “các ngươi không cần lập tức về Tạ La Sát, giải quyết lũ Bạt trước. Lục Ảnh đã dùng thủ ngự tường mộng cảnh phong tỏa Tạp La Sát, tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.”
Trần Tinh: “Ngươi biết nói!”
“Bạch Tông!” Tiêu Sơn gọi lớn, chạy đến chỗ sói trắng và ôm đầu nó, đoạn sờ đám lông trên cổ.
Sói trắng ngồi xổm trên đất, giơ chân sau gãi tai, nói: “Bởi vì Vạn Pháp phục sinh, mọi người đều có pháp lực.”
Con vật trên đầu sói tuột xuống, vụng về bò tới chỗ Trần Tinh.
“Ớ?” Trần Tinh nhận ra nó, đó là một con bái! Hình như là con lần trước cậu gặp trong núi Âm!
Con bái kia nâng chân trước, đứng thẳng lên, hết dòm Trần Tinh rồi lại ngó sang Hạng Thuật.
“Chính là họ?” Con bái cũng mở miệng, hỏi.
“Phải” Bạch Tông đáp, “đi theo ta.”
“Ngươi là Thuật Luật Không!” Con bái nọ chợt thốt lên, “ta từng gặp ngươi, lớn chừng này!”
Hạng Thuật khó thể tin nổi, lớn chừng này mà lần đầu mới gặp sói và bái biết nói tiếng người, nếu đổi thành lúc trước ắt đã bị hắn đấm chết rồi tính sau, nhưng trước đó hắn cũng được nghe chim nói chuyện rồi, mình còn là hộ pháp Võ thần, nên đành cố nén kinh ngạc, gật đầu với nó.
Trần Tinh nói: “Lần trước… cảm ơn ngươi, không đúng, chắc ngươi cũng quên rồi.”
Bái yêu: “???”
Con bái nọ khó hiểu nhìn Trần Tinh, lại bảo: “Người trong tộc các ngươi đã trốn tới Cáp Lạp Hòa Lâm, đi theo bọn ta.”
Chúng Hồ ở bờ bên kia không nghe thấy, Hạng Thuật xoay người huýt sáo, đại quân bắt đầu qua sông, một sói một bái quay đầu vọt vào biển cỏ.
Cáp Lạp Hòa Lâm vào cuối hè sừng sững giữa bãi đất trống trơ trụi, từ xa trông tới sẽ có cảm giác hoang liêu hiu quạnh, bốn bề đại địa chỉ toàn là đá cứng và cây cối thưa thớt, dòng sông Ngạc Nhĩ Hồn đục ngầu ngoài thành cuốn theo bùn cát, thong thả chảy xuôi. So với Sắc Lặc xuyên là một cảnh tượng trầm lắng đầy vẻ chết chóc hoàn toàn khác.
Lần trước ngụ ở Cáp Lạp Hòa Lâm một thời gian, cậu đã thắc mắc vì sao mục dân không sống trong thành thị gì cũng sẵn có mà lại đi chọn Sắc Lặc xuyên. Bây giờ cậu cuối cùng đã hiểu — vào trời đông giá rét, tuyết trắng bao trùm khắp cõi hoang vu, sau khi tuyết tan, Cáp Lạp Hòa Lâm sẽ trở thành ngôi mộ khổng lồ, đồng cỏ, sông, rừng, núi bỏ hoang… đã không thể cung cấp cho những mục dân ấy thứ họ cần để sinh tồn.
Cáp Lạp Hòa Lâm được canh phòng chặt chẽ, nhiều lính canh canh gác trên đầu thành, thả chim ưng đi dò xét chung quanh.
Một sói một bái dẫn đầu đến trước thành, Hạng Thuật vừa giục ngựa tới gần thì người trên đầu thành tức khắc hô lớn.
“Đại Thiền Vu về rồi!”
“Đại Thiền Vu ——!”
Cả thành chấn động, cổng thành lập tức mở ra, có hai người dẫn quân ra đón, giọng một thanh niên cất cao khiến Trần Tinh sinh ra bóng ma tâm lý: “Thuật Luật Không — ngươi rốt cục đã về!”
Xa La Phong phóng ngựa lao ra, Hạng Thuật ghìm ngựa nhìn hắn từ xa. Trần Tinh hơi bất ngờ khi trông thấy hắn, tên này không bị thương ư?! Phải rồi! Nói vậy… xác thực có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Tiêu Sơn thoáng nhìn Xa La Phong, cũng nhớ ra, thốt lên: “Là hắn!”
“Hắn làm sao?” Trần Tinh hạ giọng hỏi nó.
Tiêu Sơn bảo: “Hắn còn sống.”
Trần Tinh ngơ ngác: “Dĩ nhiên rồi… đợi đã, lần trước Xa La Phong bị ngươi cào hả?!”
Tiêu Sơn gật đầu nhìn Trần Tinh, suy tư một chốc rồi nói: “Ta thấy hắn nói chuyện với Bạt.”
Trần Tinh: “!!!”
Lần trước tới Sắc Lặc xuyên Trần Tinh vẫn chưa biết Tiêu Sơn, mà khi Xa La Phong trốn về với phần bụng rách toạc, Trần Tinh chỉ tưởng hắn bị sói tập kích, bây giờ nghĩ lại không ngờ là Tiêu Sơn! Sau khi dòng thời gian xoay chuyển, Tiêu Sơn phục hồi trí nhớ liền nói ngay cho Lục Ảnh, y lập tức kêu nó xuôi nam, tới Trường An tìm Trần Tinh.
Nói cách khác, sau khi Tiêu Sơn rời phương bắc, tự nhiên sẽ không còn ai công kích Xa La Phong, nên hiện tại hắn không bị thương!
“Bạt nào?” Trần Tinh quên hỏi kĩ Tiêu Sơn vụ này, dù sao khi đó Tiêu Sơn nói chuyện vẫn còn bập bẹ lắm.
Tiêu Sơn kề sát vào tai Trần Tinh, nói khẽ: “Bạt Nhu Nhiên.”
Trần Tinh: “……”
Chu Chân, nhất định là Chu Chân! Trần Tinh cố tình đi chậm xuống cuối, thấp giọng hỏi Tiêu Sơn đầu đuôi mọi chuyện, rốt cục đã hiểu:
Trước tiết mộ thu lần trước, ngay bên ngoài hồ Ba Lý Khôn, Tiêu Sơn bị Lục Ảnh đuổi đi đụng phải Xa La Phong đang gặp Chu Chân! Thời điểm Tiêu Sơn xuất hiện, Xa La Phong cùng Chu Chân đồng loạt ra tay, muốn giết đứa trẻ này diệt khẩu. Nào ngờ Tiêu Sơn chẳng phải hạng ăn chay, một chiêu hạ gục Xa La Phong, Chu Chân thấy thế lập tức trốn đi, Tiêu Sơn liền xoay người đuổi theo, người Nhu Nhiên sau khi nghe tin đã đến cứu Xa La Phong.
Vì vậy mới có màn Xa La Phong trọng thương trở về, Trần Tinh cứu mạng hắn. Không lâu sau, nhân lúc Hạng Thuật và Trần Tinh rời khỏi Sắc Lặc xuyên tới Tạp La Sát, Chu Chân lại gặp mặt Xa La Phong, dụ hắn uống máu Ma thần, đồng thời dấy lên Bạt loạn tàn sát cả tộc A Khắc Lặc.
Trần Tinh tức khắc nhìn chằm chặp Xa La Phong, nhất thời không đoán được lúc này hắn đã gặp Chu Chân chưa.
_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.