Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 70: Kiếp Trước Của Hạ Vũ




Từ lúc còn nhỏ, hắn đã luôn được cha mẹ dạy dỗ cách để trở thành một người thừa kế hoàn mỹ nhất.
Cha mẹ của hắn là chủ của tập đoàn Thịnh Thế, cả hai người bọn họ lúc nào cũng đi sớm về trễ, có khi cả tháng trời cũng chưa từng nói chuyện với nhau một câu.
Thế mà, những người xung quanh lúc nào cũng nói bọn họ thật hạnh phúc. Vậy...hạnh phúc là gì?
Cha của hắn có con riêng ở bên ngoài, mẹ hắn lại ngoại tình với một thanh niên đáng tuổi con của mình. Hắn không hiểu, trong mắt người lớn, chẳng lẽ đây chính là "hạnh phúc" hay sao?
"Khi ăn thì không được hé răng, không được phát ra tiếng động khi nhai, đũa không được va vào chén, mỗi món ăn cũng đều chỉ được gắp một đũa, nhiều nhất là hai đũa..."
Đây là những thứ duy nhất bọn họ dạy cho hắn mỗi khi gặp mặt, từ cách đi đứng, giao tiếp, ăn uống đều giống như là một cái lịch trình được lập sẵn qua máy tính. Không bao giờ có ngoại lệ.
Năm 7 tuổi, bởi vì ăn uống không điều độ, hắn mắc phải bệnh bao tử vô cùng nặng.
Đứng trước từng cơn quặng đau, hắn chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cha mẹ mình đứng ở bên ngoài khung cửa sổ, lo lắng cho bệnh tình của hắn.
Nhưng không, bọn họ chỉ biết cho hắn nằm phòng vip của bệnh viện, ăn những món ăn đắt tiền nhất của nhà hàng năm sao.
Đối diện với hắn, vĩnh viễn cũng chỉ có những tờ tiền lạnh ngắt mà không phải là tình thân.
- ---------------------------
Đúng như hắn dự đoán, năm hắn 8 tuổi, cái gia đình hạnh phúc này của hắn cuối cùng cũng tan vỡ.
Cha hắn đem về nhà một bé gái chừng 3 tuổi, nói rằng đó là muội muội ruột của hắn. Còn mẹ hắn thì cứ vậy liền không chút do dự li dị cùng cha hắn.
Để đổi lấy tiền cấp dưỡng và nhận thêm 1/3 tài sản, bà đã không tiếc gì mà đem hắn đưa cho cha hắn nuôi. Bản thân bà liền chung sống với tình nhân trẻ tuổi của mình.
Nhưng là, việc này cũng sẽ không khiến hắn đối với tiểu nữ hài này sinh ra chán ghét, bởi vì muội muội của hắn vô cùng ngoan ngoãn, không khóc lại không nháo. Khiến người ta không nhịn được mà đối với nàng sinh ra hảo cảm.
Nàng, tên gọi là Hạ Đình.
- ---------------------------
Năm hắn 11 tuổi, cha của hắn lúc nào cũng đi sớm về trễ, chẳng bao giờ quan tâm đến hắn cũng như Hạ Đình.
Cho đến lần tham dự buổi tiệc ở Cố gia, hắn rốt cục cũng đã gặp một cái khắc tinh trong cuộc đời hắn.
Đó là một đứa bé rất nhỏ rất nhỏ, cô nằm trong nôi mà nhắm chặt mắt ngủ, gương mặt nhỏ nhắn với hai cái má phình phình trông vô cùng đáng yêu.
Khi hắn hiếu kỳ mà chọc chọc má cô, cô liền sẽ mở ra đôi mắt to tròn như hai viên ngọc rồi chăm chú nhìn hắn. Trong miệng cũng i i a a mà huơ tay bốn phía.
"A Vũ có thích Trân Trân hay không a? Nếu thích thì sau này liền lấy em ấy làm vợ đi nhé."
Nghe thấy lời này của mẹ cô, hắn đã không chút do dự mà gật đầu đồng ý. Vì thế, mối hôn ước này giữa hai người liền cứ thế được định ra.
- ---------------------------
Hắn cho cô quần áo xinh đẹp, cho cô giày dép mới tinh, cho cô mọi thứ mà cô muốn, đem cô dưỡng thành một cái tiểu công chúa không sầu không lo.
Nhưng là, từ khi cô lên bảy tuổi, sau khi nhìn thấy Lăng Nhật, sau lưng của hắn liền đã không còn cái đuôi nhỏ nhắn luôn theo sau rồi nhỏ giọng gọi ca ca nữa.
Cô đã không còn thích nghe hắn kể chuyện cổ tích mà chỉ thích cùng Lăng Nhật đi khu mua sắm.
Cô cũng không thích ngồi một chỗ đọc sách cùng hắn, thay vào đó, cô chỉ thích cùng Lăng Nhật chạy nhảy khắp nơi. Mặc cho mỗi lần trở về, trên quần áo xinh xắn của cô đều dính đầy bùn đất.
Theo số tuổi của cả hai ngày càng lớn, công việc của hắn cũng ngày càng trở nên bận rộn. Quan hệ giữa cô và Lăng Nhật liền càng ngày càng gần, đem hắn đẩy ra càng ngày càng xa.
Hắn đã không còn biết được cô thích làm gì, thích ăn gì, thích quần áo màu gì...
Cho đến một ngày, hắn liền không nhịn được nữa mà nói chuyện này với Lăng Nhật. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này rất không ổn, ngày càng không ổn.
"Ha ha, đừng nghĩ nhiều a Vũ ca. Đệ là hôn phu của tiểu Đình kia mà, thân thiết với Trân Trân một chút thì đã sao?"
Nhìn thấy bộ dạng chẳng sao cả này của Lăng Nhật, hắn liền cố gắng thôi miên mình rằng không cần xúc động, Lăng Nhật là em rể tương lai của hắn.
Nhưng rồi, sự chán ghét cùng khó chịu ở trong đôi mắt của cô khi nhìn thấy hắn liền trở nên ngày càng dày đặc.
Cô đã không cần biết mỗi khi cô cùng Lăng Nhật đi gây sự là ai thay cô giải quyết hậu quả...
Cô cũng chỉ cần biết bản thân vui vẻ khi đi chơi cùng Lăng Nhật mà không biết đến người luôn chăm sóc cho cô khi cô bệnh nặng.
Và cô cũng chỉ biết bản thân yêu Lăng Nhật mà không hề biết đến có một người đã dùng cả thanh xuân để yêu cô.
Mỗi khi hắn nhắc đến chuyện hôn sự, cô đều viện cớ bản thân còn quá nhỏ để cho qua. Nhưng là, hắn cũng vẫn ngu ngốc mà đợi cô, dùng cả thanh xuân để mà đợi...
Hai mươi năm, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, nhưng đó là một khoảng thời gian dài ròng rã.
Cho đến một hôm, hắn chính mắt nhìn thấy cô cùng Lăng Nhật lăn lộn trên giường. Hắn mới biết được bản thân có bao nhiêu ngu ngốc khi tin vào chuyện ma quỷ của bọn họ bịa ra.
Hắn muốn lao vào bên trong đem hai người này giết chết tại chỗ. Hắn muốn hỏi bọn họ tại sao lại đối xử với hắn và Hạ Đình như vậy.
Nhưng là, hắn cũng nhanh chóng lừa mình dối người, không muốn chấp nhận sự thật này. Hắn nghĩ, có lẽ...bọn họ cũng không phải là tự nguyện?
Đúng vậy, bọn họ nhất định là thân bất do kỷ. Vì vậy, hắn liền như một cái xác không hồn mà đem cửa khóa lại giùm bọn họ. Sau đó liền ngồi vào một góc để gặm cắn nỗi đau.
Thế nhưng, hắn lại không ngờ được một điều. Cả ba người bọn họ cư nhiên lại bày kế giết chết hắn để kế thừa tài sản.
Đó là một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật và một chai rượu vang, ánh nến lập lòe cùng với bong bóng treo khắp căn phòng.
Cô nói, chiếc bánh kem này là do tự tay cô làm ra, muốn chúc mừng sinh nhật của hắn.
"Anh hai a, xem chị hai tốt với anh chưa kìa. Nhớ phải ăn hết đó nha."
"Hạ ca ca, em biết anh thích ăn đồ ngọt nhất nên em đã cố tình làm nó tặng cho anh đây."
Vì vậy, hắn liền đã không chút do dự mà đem bánh kem ăn hết. Mặc dù trong bụng của hắn đã quay cuồng vì hắn chán ghét đồ ngọt.
Nhưng là, theo nhịp tim dần tăng nhanh cùng với nụ cười kỳ dị của ba người thân thiết nhất của hắn, hắn liền biết...
"Hạ Vũ a, ngươi thật ngu ngốc a... Ngươi tưởng ta xem ngươi là huynh đệ thật sao? Muốn làm huynh đệ của ta...Ngươi xứng sao?"
"Hạ Vũ, ngươi đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà, người ta yêu từ trước tới giờ chỉ có một mình Lăng Nhật mà thôi, còn ngươi? Một con chó theo chân ta cũng không bằng... "
"Ca ca, ngươi nuôi ta 19 năm qua, ta vốn dĩ cũng không muốn giết ngươi. Nhưng là, ngươi cản đường Nhật ca ca, cho nên ngươi nhất định phải chết... "
"Hạ Vũ, ngươi tức giận sao? Trong khi ta phải cố gắng tranh thủ hết thảy thì tại sao ngươi vừa sinh ra lại có thể có được mọi thứ một cách đơn giản đến như vậy?"
"Đừng lo, ta sẽ không chỉ ngủ nữ nhân của ngươi, mà còn sẽ lấy luôn tất cả mọi thứ của ngươi."
Bọn họ nói cho hắn biết, bao nhiêu năm qua hắn có bao nhiêu ngu ngốc mà tin tưởng vào thứ tình cảm hư ảo này.
Bọn họ cũng cho hắn biết, thì ra bao nhiêu năm qua, hắn là có mắt như mù.
Hắn hận a. Đau đớn khi trái tim co rút khiến cho hắn không nhịn được mà cong người.
Giả dối. Bọn họ đều giả dối. Tất cả mọi thứ trên đời này đều giả dối.
Trên đời này không có tình yêu, tình thân hay tình bạn gì cả. Chỉ có sự giả dối cùng ích kỷ mà thôi.
Hắn thề, nếu cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ không bao giờ dành tình cảm của mình cho bất kỳ ai nữa. Vĩnh viễn đều sẽ không.
**Đây là viết theo thể loại đoản văn - liệt kê nên cách viết sẽ hơi khác một chút nhé.
**Đưa cho con nhỏ bạn đọc mà nó nói không biết sao đọc cứ thấy tội cho Hạ Vũ kinh khủng, ngồi ngẫm ngẫm mà muốn ứa nước mắt. Chắc tại nó đa sầu đa cảm quá thôi nhỉ. (๑-﹏-๑)
**Cảm ơn bạn Anhvui123 và bạn l0v3y0uo77 đã ủng hộ cho mình nhé nên hôm nay sẽ bạo chương và ngày mai cũng sẽ đăng truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.