Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 5: Cậu Ta Thực Sự Là Chủ Tịch Sao






Đặc biệt là Phỉ Phỉ và Ngô thiếu, cả hai đều há hốc miệng vì kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thư ký Trương cúi đầu trước Lâm Vân? Gọi Lâm Vân là thiếu gia?
Lúc này, thư ký Trương quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
“Tổng giám đốc Ngô, đây là chủ tịch mới.
Còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau chào hỏi!”
“Cái gì… nó là chủ tịch mới hả?” Sắc mặt tổng giám đốc Ngô Đại Dũng phút chốc trở nên xám xịt.
“Cậu ta thực sự là chủ tịch sao?”
Các nhân viên có mặt đều sững sờ.
Ngô thiếu mờ to hai mắt, anh ta
không thể tin vào tai mình, dường như là sét đánh giữa trời quang.
Gương mặt khó coi nhất thuộc về Phỉ Phỉ.
“Không! Không thể nào! Anh ta là một thằng nghèo hèn.
Gia đình anh ta ra sao, tôi biết rõ nhất!
Anh ta chắc chắn không phải là chủ tịch mới!” Phỉ Phỉ nói.
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng cũng nói: “Thư ký Trương, anh có nhầm lẫn không? Cậu ta… cậu ta ăn mặc như vậy thực sự không giống chủ tịch.

“Tổng giám đốc Ngô, đây là tài liệu, anh có thể tự mình xem, nếu còn chưa tin, anh cũng có thể gọi điện cho chủ tịch Lưu để xác minh.

Thư ký Trương đưa giấy bổ nhiệm cho Ngô Đại Dũng.
Ngô Đại Dũng đã xem kỹ lạl và phát hiện ra rằng thông tin tên tuổi và ảnh bên trong thực sự là của Lâm Vân.
Thư ký Trương tiếp tục: “Hơn nữa, để tôi nói thật với anh, Lâm Vân thiếu gia là cháu trai của Chủ tịch Lưu Chí Trung!”
“Cái gì? Cháu trai ruột… của chủ tịch Lưu sao?”
Tin tức này, giống như một quả bom oanh tạc vào lòng mọi người một cách mãnh liệt.
Cháu trai của Lưu Chí Trung, đây là có nghĩa là sao chứ?
“Cháu… cháu của chủ tịch Lưu? Trời ạ!”
Ngô thiếu sợ hãi ngồi sụp xuống đất, mặt tái mét vì tim đập quá nhanh.

Ngô thiếu không dám tường
tượng chính mình cướp mất bạn gái của cháu ngoại chủ tịch Lưu thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào…
“Không thể… không thể nào!”
Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Lâm Vân, hiện lên vẻ mặt cố tình không hiểu, cô ta không muốn tin!
Lúc này tổng giám đốc Ngô Đại Dũng chạy đến trước mặt Lâm Vân và nịnh bợ nói: “Chủ tịch Lâm! Lúc trước tôi không nhận ra cậu, vẫn mong chủ tịch Lâm rộng lòng tha thứ!”
Ngô Đại Dũng biết rằng thư ký Trương là tâm phúc bên người của chủ tịch Lưu, và Thư ký Trương sẽ không bao giờ lấy chuyện cháu ngoại ruột của chủ tịch Lưu ra mà giỡn chơi!
Lâm Vân phớt lờ Ngô Đại Dũng, nhưng quay lại nhìn các nhân viên.
Hơn một trăm nhân viên đang có mặt ở đây, tất cả đều cúi đầu im lặng, bởi vì khi Lâm Vân nói mình là chủ tịch mới, bọn họ đều cười nhạo Lâm Vân, đương nhiên là sợ muốn chết!
Nên biết là, đây không chỉ là chủ tịch mới, mà còn là cháu ngoại ruột của ông cụ Lưu!
Cảm thấy mọi người đều kính nể mình, trong lòng Lâm Vân vô cùng kích động.
Trước đây đã có ai kính trọng mình như vậy chưa? Tuyệt đối không!
Sau khi Lâm Vân liếc nhìn xung quanh, cuối cùng anh tập trung vào Ngô thiếu.
Ngô thiếu nhìn thấy Lâm Vân đi về phía mình, anh ta sửng sốt, sống lưng toát mồ hôi lạnh, anh ta biết Lâm Vân tới tìm anh ta
tính sổ!
“Lâm thiếu gia!”
Sau khi Lâm Vân bước đến trước mặt Ngô thiếu, Ngô thiếu bất ngờ ôm đùi Lâm Vân và chủ động cầu xin.
“Lâm thiếu gia! Tôi sai rồi! Đáng lẽ ra tôi không nên cướp bạn gái của anh, tôi xin lỗi! Tôi sẽ trả lại Phỉ Phỉ cho anh, anh… xin hãy tha cho tôi!”
Chỉ dựa vào thân phận đáng sợ là cháu trai của chủ tịch Lưu, Ngô thiếu không thể có ý tưởng nào
khác ngoài việc cầu xin lòng thương xót.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.